Đọc truyện Trùng Sinh Chi Thương Lam – Chương 141
Triển Mộ sờ lên huyệt thịt non mềm của Thương Lam, từ bên trong tiết ra một chút chất lỏng trong suốt.
Anh đưa lên khóe miệng thưởng thức, ánh mắt nhìn hai gò má ửng đỏ của cô, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Cô đang động tình.
Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên kinh nghiệm không tốt đẹp lắm, Thương Lam khó tránh khỏi sẽ còn sợ hãi về chuyện tình dục.
Hơn nữa trước khi cô chết phải chịu sự hành hạ, nên chuyện hoan ái giữa nam và nữ đã không còn đơn giản là sự sợ hãi nữa.
Khi đó, từ thân thể đến tâm lý của cô đều vô cùng bài xích.
.
.
.
Anh dùng tay vạch ra hoa huyệt phấn nộn của thiếu nữ, ngón trỏ chậm rãi đi vào, ở bên trong âm đạo thăm dò, lòng ngón tay nhẹ nhàng ma sát theo vách thịt, sau đó lại cảm giác không đủ.
Sau khi khiến miệng huyệt tiết ra nhiều chất lỏng hơn, lập tức, hai ngón tay liền đi vào, khuấy đảo gây ra tiếng nước chảy “chóp chép”.
“A.
.
.
.
A.
.
.
.
Ừm.
.
.
.” Khoái cảm xa lạ truyền đến từ bụng dưới.
Thương Lam nhắm mắt lại nằm thẳng dưới đất, khó chịu di chuyển cái mông nhỏ, chủ động hướng về phía tay anh.
Giờ khắc này trong cô cảm thấy thoải mái, trống không, còn muốn càng nhiều, nhiều hơn.
.
.
.
Triển Mộ hai mắt đỏ ngầu, hai ngón tay đang không ngừng hoạt động chợt chạm đến tiểu thịt non mềm gồ lên.
Mỗi khi đầu ngón tay sượt qua liền có thể khiến cô rên rỉ hơn.
Trong mắt anh bỗng nhiên sáng lên, ngón tay hướng lên trên, mạnh mẽ xoa nắn tiểu thịt.
.
.
.
Đột nhiên đôi mắt đang nhắm chặt của Thương Lam liền mở to.
Cô khiếp sợ nhìn anh, thân thể trần truồng không ngừng run rẩy.
“Ừ a.
.
.
.
.
.”
Sau khi thét lên một tiếng, một cỗ chất lỏng trong suốt từ miệng âm đạo Thương Lam tiết ra, phun lên trên mặt Triển Mộ.
Động tác của anh hơi chậm lại, giơ tay lên lau dòng chất lỏng trên mặt, ánh mắt khẽ lóe lên.
Thương Lam nằm trên mặt đất, cả người đỏ lên, không ngừng thở dốc.
Đôi mắt vốn nhắm chặt chợt khẽ mở, cô len lén nhìn anh, nước dính trên bầu ngực nhấp nhô mơ hồ phản chiếu dưới ánh sáng của bóng đèn.
Triển Mộ không tự chủ nhìn ngây dại.
Anh vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô, từ trong quần lót kéo ra côn thịt đã sớm đỏ tím còn vương hơi nhiệt, đặt đến mép thịt cẩn thận ma sát ở hai bên.
Ánh mắt anh như bừng sáng khi nhìn cửa huyệt của cô, còn nặng nề nuốt nước bọt.
Sau khi Thương Lam làm phẫu thuât xong, theo lời của bác sĩ thì trong vòng hai tháng không cho phép sinh hoạt vợ chồng.
Anh kéo dương vật của mình lên xuống, tay còn lại thì kéo cô từ trên mặt đất lên.
Hai chân nhỏ của Thương Lam vẫn còn run rẩy, bị Triển Mộ lôi kéo như vậy khiến đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ gối bên đùi anh.
Cô tựa vào trên ngực của anh không ngừng thở dốc, đôi mắt to tròn trong suốt mở lớn nhìn anh.
Cuối cùng ánh mắt của cô tò mò hướng xuống dương vật đang khuấy động của Triển Mộ.
Côn thịt to lớn dưới ánh mắt vô tư của Thương Lam càng trở nên dữ tợn, kiên đĩnh.
Triển Mộ nặng nề thở ra, cầm tay của cô hướng bụng dưới của mình tìm kiếm.
“Con sâu.
.
.
.” Cô sờ lên cự long của anh, khi lòng bàn tay chạm được nguồn nhiệt kia thì bị sợ hãi mà thu tay về.
“Bé ngoan, ngậm nó giúp anh.” Triển Mộ khó chịu than nhẹ, nắm tiểu đệ của mình hướng về phía khuôn mặt của Thương Lam.
“Có thể ăn sao?” Chẳng qua là vừa lại gần, Thương Lam liền ngửi thấy một trận mùi tanh hôi.
Triển Mộ thở ra một hơi, gật đầu một cái, đưa tay kéo mũi của cô, cự long sung huyết xâm nhập vào trong cái miệng nhỏ của cô.
Khi dưới thân nhanh chóng cảm nhận sự ẩm ướt, anh thoải mái thở dài: “Không thể cắn.
Đúng, nhẹ nhàng ngậm, dùng đầu lưỡi của em liếm.
.
.
.
A.
.
.
.
Đúng.
.
.
.
Tiểu Lam thật biết nghe lời.
.
.
.”
Thương Lam mút lấy côn thịt trong miệng, đầu lưỡi liếm xung quanh côn thịt, cảm giác mềm mại kia khiến cô ngạc nhiên, giống như đang có thứ gì toát ra từ bên trong.
Tiếng cười của cô phát ra từ trong cổ họng, không để ý đến mùi hôi cùng tiếng thở dốc của đàn ông, đôi tay nhỏ bé giữ tận gốc côn thịt, cố định vị trí thật tốt.
Cô nghe lời liền dùng sức mút vào chất lỏng bên trong, theo cử động của Triển Mộ, từ trong miệng cô phát ra âm thanh vang vọng ở trong phòng tắm.
Rốt cuộc, Triển Mộ gầm nhẹ một tiếng, một dòng tinh dịch từ cự lòng bắn ra, toàn bộ phun vào trong miệng cô không chừa một giọt nào.
Anh buông Thương Lam ra, ngồi tựa vào trên tường thở dốc, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ngồi cô gái dưới đất.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, trong miệng chứa đầy tinh dịch, mùi vị đó mặn mặn không phải quá tốt.
Ở trong mắt của người đàn ông, cô lại không dám phun ra ngoài, dù sao dì Lệ đã dạy, lãng phí thức ăn không tốt.
.
.
.
Cuối cùng, ngay trước mặt Triển Mộ cô nuốt xuống chất lỏng ở trong miệng vào bụng, cuối cùng học bộ dáng của anh ngồi xuống, toét miệng cười khanh khách.
Trận mưa lớn này vẫn kéo dài đến tận khuya mới có thể dừng lại, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió sột soạt, kèm theo gió lạnh mùa đông sắp đến khiến rèm cửa sổ tung bay.
Thương Lam an tĩnh ngủ ở một bên, theo bản năng áp gần vào nguồn nhiệt ở sau lưng.
Cô khẽ nhếch cái miệng nhỏ, ở trong ngực của Triển Mộ cọ xát, vùi ở trong ngực anh tìm một vị trí thoải mái liền tiếp tục ngủ say.
Triển Mộ hé mở mí mắt, nhìn thiếu nữ nằm ở trước ngực mình, trầm mặc trong chốc lát, đưa tay kéo ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một gói thuốc lá.
Thương Lam bị mùi khói thuốc làm cho sặc tỉnh, cô chớp mắt ở trong lòng anh, cau mày nhìn về một bên.
“Ưmh.” Eo nhỏ bị một cánh tay ôm lấy chặt chẽ, cô kháng nghị khẽ hừ một tiếng.
Triển Mộ nhả một vòng khói từ trong miệng, cánh tay đang ôm cô liền siết lại.
Bị quấy rầy giấc ngủ, Thương Lam bất đắc dĩ ngước lên từ trong lòng anh, mở đôi mắt còn buồn ngủ, gương mặt mê mang.
Đôi mắt đen nhánh ở dưới ánh đèn khẽ lóe ánh sáng, Triển Mộ không tự chủ nhìn sâu vào ánh mắt của cô, nơi đó sạch sẽ giống như một dòng suối trong suốt, có thể nhìn xuống tận đáy.
Trong đầu Thương Lam mơ mơ hồ hồ ngước lên, vẫn là một đôi mắt to tròn rõ ràng, vẫn nhìn mình một cách mơ hồ.
Nhưng từ đầu đến cuối đôi mắt kia lại như cách một tấm lụa mỏng, bên trong lớp vải như ẩn giấu nhiều điều người khác không biết, toàn bộ những bí mật kia như được chôn giấu ở đáy lòng cô.
Vô luận anh làm gì thì vẫn đứng bên ngoài cánh cửa lòng của cô, rõ ràng cô vẫn bài xích chỗ dựa trong lòng anh.
Thương Lam hít mùi thuốc lá trong không khí, mặt vùi sâu vào trong ngực của anh, giơ tay chụp lên mặt của anh.
“Thối.
.
.
.
Thối.
.
.
.” Cô buồn buồn nói.
Triển Mộ đưa điếu thuốc đang hút ra xa, mặc cho cô véo ở
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –