Đọc truyện Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế – Chương 11: Nữ học đường
Đi ra khỏi Lan Tâm viện, nữ đường được thiết lập tại bên trong nội viện,
để đi đến đó bắt buộc phải đi bộ một chút mới tới, Ngâm Hoan bước chậm,
Nhĩ Đông đi theo sau lưng nàng thay nàng cầm lấy sách để đi đọc.
Cố Ngâm Sương mới đầu còn đi cùng Cố Ngâm Phương, về sau chậm lại dần,
cách Ngâm Hoan hơn một bước, nói “Muội muội cảm thấy có đỡ nhiều không.”
“Đa tạ Nhị tỷ quan tâm, muội đã khá hơn nhiều.” Ngâm Hoan trả lời cùng cười yếu ớt, “Rất nhiều ngày không có đi nữ đường, không biết lão sư đã dạy
những thứ gì.”
Cố Ngâm Sương ngẩn ra, không nghĩ tới nàng sẽ
hỏi về những thứ được dạy trong nữ đường những ngày qua, một năm này,
nàng đúng là cùng muội muội mình đồng dạng học qua loa là chính, “Lão sư giảng nữ giới cùng cách hành xử, nếu muội muội không hiểu, đợi lát nữa
tỷ tỷ sẽ nói trước với muội một lần.”
“Vậy làm phiền tỷ tỷ
đây.” Ngâm Hoan cười ngọt ngào, Cố Ngâm Sương không thể lí giải được lí
do mình cảm thấy quái dị là từ đâu tới.
Đến nữ đường, như
những gì Cố Ngâm Sương nói, lão sư đem nữ giới giảng một hồi rồi nói đến cách hành xử đúng đắn của một tiểu thư, Ngâm Hoan ngồi xuống ghế, một
bên Cố Ngâm Liên ( có chương viết là Cố Ngâm Hoạ, bạn Mây chẳng biết
đường nào mà lần) còn liếc nhanh sang, “Thất muội ngươi nghỉ ngơi nhiều
ngày như vậy, đến lúc học lại thì phụ thân ra đề thi, muội làm sao bây
giờ?”
“Tứ tỷ ngươi cũng đừng dọa nàng, thời điểm lần thi
trước Ngâm Hoan được phụ thân hỏi, đúng là sợ thiếu chút nữa khóc đấy.”
Đằng sau Cố Ngâm Phương thừa dịp lão sư không chú ý, lặng lẽ nằm lên bàn trung gian giữa hai nàng nói, “Lúc này tới lúc thi còn nửa tháng, ngươi còn doạ này, nàng có thể ngay cả đi cũng không dám đâu.”
Ngồi ở bên cạnh Cố Ngâm Phương, Cố Ngâm Hương che miệng nở nụ cười, tầm mắt
rơi vào trên người Ngâm Hoan, len lén kéo Cố Ngâm Phương một cái, nàng
lúc này mới ngồi trở về chỗ của mình, trên mặt còn mang theo một tia
hiểu rõ, tựa hồ Ngâm Hoan giờ phút này đã sợ đến mức không dám nói gì.
Ngồi ở phía trước Cố Ngâm Sương là Tam tiểu thư Cố Ngâm Nguyệt, con gái của
dòng chính của con trai thứ hai Cố gia, nghe phía sau thanh âm của muội
muội, khóe miệng khẽ giơ lên, ngữ điệu dịu dàng, Cố Ngâm Nguyệt quay đầu lại liếc nhanh Ngâm Hoan đang còn cúi đầu, lặng lẽ hỏi, “Thất muội muội này quả thật nhát gan như vậy sao, như vậy thì nàng làm sao có thể cứu
được Lục đệ, lúc đó nhiều như vậy nha hoàn đều cản không nổi sao.”
Cố Ngâm Sương cười lắc lắc đầu, “Có lẽ là Thất muội muội đứng gần.” Nghe
Cố Ngâm Sương nói như vậy, Cố Ngâm Nguyệt tựa hồ còn có chút tò mò, nhìn Ngâm Hoan nhiều hơn vài lần, Ngâm Hoan chú ý tới tầm mắt của nàng,
ngẩng đầu lên nhếch miệng cười, hai mắt cong cong mà dẫn đến cái nhìn
đầy thiện ý.
Cố Ngâm Nguyệt ngẩn ra, khóe miệng xẹt lên nụ
cười, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái, ngồi im đợi lão sư trở lại,
Cố gia nữ đường thỉnh nữ sư phụ này đã nhiều năm, Trần Uyển Thanh nhìn
một vòng, phát hiện Cố gia Thất tiểu thư đã đi học, gật đầu nhẹ, “Hôm
nay tiếp tục nói này cách hành xử đúng đắn, một canh giờ sau, các ngươi
đi sang phòng cách vách cùng tú nương học thêu chữ.”
Ngâm
Hoan nghe thanh âm quen thuộc kia, ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang cầm lấy
sách vở, Trần Uyển Thanh, nữ sư phụ có chút ít danh tiếng tại Lâm An
thành, quá khứ cũng là người tốt dễ chung sống, từ nhỏ đã giống nam tử
si mê sách vở ngược lại không thích nữ công các loại, chỉ là triều đại
này luật pháp không cho nữ nhân thi làm quan, trong quá khứ nàng đã từng lừa dối nữ cải nam trang muốn đi thi nhưng qua cửa thứ nhất liền bị
nhận ra.
Trần Uyển Thanh vốn đã được chỉ hôn nhưng về sau
Trần gia xuống dốc bởi vậy gia đình kia liền giải trừ hôn ước không muốn cưới nàng, nàng liền không nói tới việc thành thân nữa, năm được mười
tám tuổi, khi Cố gia đang muốn mời lão sư dạy cho nhóm tiểu thư nàng mới đến nơi này dạy bảo các nàng.
Đây cũng là một nữ tử tài giỏi
nhưng kì lạ, Ngâm Hoan nhìn nàng mà nghĩ tới, vị hôn phu trước đây, hắn đã nhiều lần tới tìm. Bởi vì lúc trước chủ mẫu nhà này tự mình giải trừ hôn ước nên Trần Uyển Thanh cũng không nguyện gặp lại hắn, nhưng hai
người cứ dây dưa quấn quít bốn năm năm, ngay cả lúc Ngâm Hoan đi qua nơi kia cũng nghe nói mọi người thổn thức không thôi.
“Thất tiểu thư, người không tới học đã nhiều ngày, những thứ này ngươi có thể hiểu không?” Khóa học kết thúc, Trần Uyển Thanh nhìn xem cái cô nương yên
tĩnh nhu thuận, đi đến bên cạnh nàng hỏi, Ngâm Hoan đứng lên, hướng phía nàng cúi mình chào, “Ngâm Hoan có vài chỗ không hiểu, hy vọng lão sư
giải đáp dùm.”
“Tốt lắm, chờ ngươi học thêu chữ xong thì đến tìm ta.”
Ngâm Hoan gật gật đầu, đem đồ dùng học tập thu lại giao cho Nhĩ Đông cầm, đi sang phòng cách vách…
Nửa ngày học tại học đường Ngâm Hoan cảm thấy hơi mệt chút, Tập Thu ở phía
sau thay nàng ấn lấy bả vai, Thanh Nha từ khi thân thể nàng tốt lắm liền ít tới, Ngâm Hoan dựa cạnh cửa sổ híp mắt nghỉ ngơi.
Sau khi Ngâm Hoan ngủ trưa, nàng mang theo Nhĩ Đông đi viện tử của Chu di
nương, thật giống như là đã cách vài chục năm không có tới đây, Ngâm
Hoan nhìn viện tử này giống như đã cách trở ngàn thu, trong đầu không tự giác nhớ cái năm nàng mới hai tuổi, bởi vì hâm mộ Nhị tỷ có phụ thân
sai người làm bàn đu dây xinh đẹp để chơi cho nên nàng nháo lên thật lâu tại viện của di nương, Chu di nương thấy nàng khẩn cầu tha thiết mới
tìm người làm trong sân một cái bàn đu dây rất bình thường, chỉ là vài
cây cọc gỗ tử dựng đứng lên, hơi chút nặng một chút, ngồi lên không
được, nhưng khi đó chính mình lại có thể chơi thật vui vẻ.
Từ lúc nàng còn nhỏ, nàng chỉ có thể hâm mộ các tỷ tỷ còn lại, bởi vì phụ
thân mấy tháng xuất hiện ở viện này một lần, số lần đến chỉ đếm được
trên đầu ngón tay mà thậm chí có đôi khi là đến đây một chuyến chỉ liếc
nhìn nàng một cái lại vội vã đi, di nương nàng nhát gan, đừng nói vì
chính mình tranh lấy vật gì, nàng ngay cả gặp phụ thân mà còn đôi lúc sợ hãi.
“Di nương không thể đi Trúc Thanh viện thăm con nhiều,
hôm nay đi nữ đường học có mệt hay không?” Chu di nương nhìn xem hài tử
này càng ngày càng trầm tĩnh, càng lúc càng giống người kia, cũng càng
ngày càng không như chính mình.
“Không việc gì, toàn bộ đã
tốt lắm, di nương không cần phải lo lắng.” Ngâm Hoan trả lời sau đó mới
chuyển qua vấn đề chính , “Không biết di nương thay ta tìm thợ mộc kia
là người trong phủ?”
Ánh mắt Chu di nương tại nơi không thể nhận ra lóe lên một cái, “Sao… Như thế nào, có phải hay không xảy ra vấn đề gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là có chỗ con muốn đổi một chút, hay là con tự mình
gặp người sư phụ này một chút, cũng trực tiếp thảo luận thì tốt hơn.”
Ngâm Hoan chú ý tới một màn không được tự nhiên kia của di nương, ngẩng
đầu hỏi nha hoàn sau lưng di nương, “Sư phụ thợ mộc này không phải là
người trong Cố phủ?”
“Đúng vậy Thất tiểu thư, đây là di nương sai người tìm ở bên ngoài, di nương hỏi vài vị trong phủ họ đều nói bận hết rồi.” Bàn tay nắm chặt thành quả đấm dưới mặt bàn, Ngâm Hoan nhìn
thấy một tia bất an hiện trên mặt Chu di nương, thân thể run lên, cười
nói, “Vậy cũng không có việc gì, di nương thay ta đem cái này giao cho
hắn cũng được, chỉ là cần đi lại nhiều lần, đến lúc đó nhét nhiều tiền
cho vài bà tử là được rồi.”
Nàng sớm nên nghĩ đến, bằng thân
phận di nương, người làm trong Cố phủ toàn là lũ bợ đỡ người trên cao
dẫm đạp người thấp, làm sao có thể sẽ giúp mình nàng gấp được, không có ở một bên chế giễu đã được xem là phúc hậu rồi.
Người ở phía ngoài, ngoại trừ cha ghẻ thích đánh bạc của Chu di nương cùng con trai hắn bên ngoài thì còn ai vào đây chứ.
Chu di nương thấy nàng không muốn hỏi tiếp, thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi yên
tâm, đến lúc đó sẽ mang cho con xem trước, nếu con vẫn không hài lòng
thì lại đi đổi.”
“Vậy thì làm phiền di nương, hai ngày nữa
phụ thân sẽ trở lại, con còn có việc, con đi về trước đây.” Ngâm Hoan ra khỏi phòng kia, Chu di nương còn đuổi theo nàng lấy ra một túi tiền nhỏ nhét vào tay của nàng, ” Ngày sinh nhật của lão phu nhân sắp tới rồi,
đây là thời điểm cần dùng tiền, đây là tiền ngươi tháng con đưa ta, con
cầm mà dùng đi.”
Ngâm Hoan đem túi tiền đẩy trở về, nhìn vẻ
mặt kinh sợ của nàng, nói một câu không hợp tuổi với di nương nàng “Di
nương, phụ thân sắp trở về, người cầm bạc này để mua vài món trang sức
đẹp mà đeo đi.”
Chu di nương kinh ngạc nhìn Ngâm Hoan rời đi, nha hoàn sau lưng đi ra nhìn theo mà mở miệng nói, “Thất tiểu thư đã
trưởng thành rồi.”
Nuốt xuống một hơi đau lòng, bàn tay Chu
di nương nắm chặt túi tiền, nước mắt tràn đầy hốc mắt, nàng gật đầu nhẹ, “Ừ, trưởng thành rồi.”…