Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 62


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Thiên Hạ – Chương 62

Ninh Vân Tấn cũng không sốt ruột, “Ngươi từ từ nói, Văn Hương cư đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn trấn định ảnh hưởng đến Tần Minh, hít sâu một hơi, lúc này mới đem chuyện Chân Vạn Phúc truyền đến chậm rãi nói.

Hôm nay mặc dù là mùng một Tết, Văn Hương cư lại không có nghỉ, không ít người đi thăm bạn bè họ hàng đều thích mang theo hộp quà năm mới trong cửa hàng đi tặng, cho nên sau khi từ đầu năm đã có người gõ cửa mua đồ, Ninh Vân Tấn đã phân phó sau giờ Ngọ mùng một thì mở cửa buôn bán.

Hướng về phúc lợi hắn từ mùng một đến mùng năm mỗi người đều cho gấp ba tiền công, đám tiểu nhị bắt đầu làm việc không có một câu oán hận chút nào, một đám đều là tươi cười rạng rỡ.

Nhưng mà năm nay mới vừa mở cửa buôn bán không bao lâu, đã tới một nữ nhân sắc mặt tái nhợt dẫn theo một đám người ở tại cửa tiệm kêu khóc, nói là bởi vì dùng đồ của Văn Hương cư sảy thai, còn là một nam hài chưa thành hình, cũng chẳng trách mang theo một đám người đánh tới cửa.

Ninh Vân Tấn vừa nghe là nguyên nhân này, thì hừ lạnh một tiếng, “Quả nhiên là giỏi tính kế.”

Nhị hoàng tử vừa mới thả lời thì ra chuyện này, mình nếu hành động thiếu suy nghĩ mới là ngốc!

“Nhị đệ, là ai đang tính kế ngươi?” Ninh Vân Đình khẩn trương hỏi, “Ngươi thế nào một chút cũng không gấp vậy, việc này có nên nói cho phụ thân hay không?”

“Không sao cả.” Ninh Vân Tấn lắc đầu, nói với Tần Minh, “Phái người nói cho Chân Vạn Phúc, để cho những người đó ầm ĩ đi! Không cần quản.”

Tần Minh kinh ngạc mà nói, “Nhị thiếu gia, bọn họ chính là ầm ĩ cửa Văn Hương cư, như vậy sẽ ảnh hưởng đến buôn bán. Ngài thật sự không cần đi xử lý một chút sao?”

“Không cần, cũng không phải chuyện lớn, làm ồn ào cũng tốt!” Ninh Vân Tấn cười nói, “Chờ thêm một hồi, nếu bọn họ còn ầm ĩ thì kêu người nha môn.”

Tần Minh đầu đầy mờ mịt rời đi, Ninh Vân Đình càng không hiểu, “Dựng phụ này ầm ĩ thật đúng là không đạo lý, rõ ràng thương phẩm Văn Hương cư hàm chứa tinh dầu đều có đặc biệt cảnh báo, không thể cho dựng phụ dùng.”

Ninh Vân Tấn cười lạnh nói, “Ai biết nàng là sinh non như thế nào chứ!”

Tuy rằng miệng nói là không quản, nhưng cũng không thể một chút cũng không rõ, hắn cứ để cho Phùng Thành Chí dẫn người đi điều tra lai lịch người gây chuyện kia.

Mùng hai đi nhà cha mẹ vợ, nhà mẹ.

Buổi sáng Ninh Kính Hiền dẫn theo huynh đệ Ninh gia trước đi bái phỏng Tả Sư gia, buổi chiều lại dẫn theo Ninh Vân Tường đến An Bình gia, hai vào hai ra, hắn phát hiện mọi người hướng mặt mình khác thường.

Sau khi về phủ Ninh Kính Hiền gọi đại quản gia Phùng Tùng Bách hỏi ý kiến, thế mới biết vì sao người khác một bộ bộ dáng xem náo nhiệt.

Cũng là người cực kỳ thông minh, không nghĩ tới chuyện Văn Hương cư chỉ là tiểu hài tử gây mâu thuẫn dẫn đến – lại chọn loại thời gian này để người qua năm cũng không an ổn cắt tài lộ của người ta phải có bao nhiêu cừu hận chứ!

Đám đại nhân tư tưởng phức tạp không cẩn thận đã nghĩ đến tương đối sâu sắc!

Chờ đến mùng bốn đầu năm chuyện sản phẩm Văn Hương cư xảy ra vấn đề càng nháo lớn, nói chung người mở tiệm buôn bán sợ nhất là gây khó khăn như thế, hoặc là cứ trả tiền đuổi chuyện, hoặc là cứ trộm hạ độc thủ chỉnh trị, càng ngoan tâm một chút thì hủy diệt thân thể, ai cũng sẽ không như Văn Hương cư mặc cho đối phương gây sức ép như thế.

Bất quá lần này tương đối kỳ quái chính là đám người gây chuyện kia đến càng hung ác, người khác đồng tình lại càng ít, buôn bán của Văn Hương cư tốt y như cũ.


Người dùng qua sản phẩm của Văn Hương cư đều biết, vô luận là chưởng quầy hay tiểu nhị đều sẽ đặc biệt dặn dò một câu, vật chứa tinh dầu không thể cho dựng phụ dùng, trong hộp bổ sung bản thuyết minh cũng viết qua hạng mục công việc chú ý, chính ngươi muốn dùng chẳng trách còn muốn trách chủ quán?! Quả thật chính là cố tình gây chuyện, không phải là lừa bịp tống tiền chứ!

Văn Chân chính là tại ngày đó nhận được mật chiết về chuyện này, cùng một dạng người lại nghe được tin tức bất đồng, phần trên tay hắn nội dung gì đó càng toàn diện hơn chút, ngay cả người gây chuyện tiếp xúc qua thế lực gì cũng nhất thanh nhị sở.

Sau khi điều tra rõ ràng chân tướng, hắn với Ninh Vân Tấn ‘Nhẫn nhục làm trọng’ vô cùng vừa lòng, nhưng cũng khó hiểu cảm thấy trong lòng không thoải mái, cảm thấy ủy khuất hài tử này, vừa vặn bắt đầu ngày mai hắn rốt cuộc có thể thanh nhàn hai ngày, liền để người truyền chỉ khiến Ninh Vân Tán yết kiến.

Bản thân thành công đạt thành mục đích, khiến Ninh Vân Tấn đắc ý cười cong khóe môi, nếu không phải muốn kinh động Văn Chân hắn làm sao cho đối phương nhảy nhót lâu như thế.

Ở trong mắt hắn Nhị hoàng tử cho dù muốn trả thù mình, tốc độ xuống tay cũng không có khả năng nhanh như thế, còn có thể dùng tới người ngoài cung, sau lưng chỉ sợ có thế lực khác khuấy nước đục. Bất quá nếu Hồng Tích ngốc ù ù lọt tiếng gió, tự nhiên muốn lợi dụng cơ hội này biểu đạt trung tâm với hoàng gia, kể ủy khuất.

Mấy ngày nay thăm dò vội vội vàng vàng mang ra một phần đồ tốt, hắn liền bình tĩnh mà vào hoàng cung.

Sau một hồi dập dầu hành lễ, Văn Chân để tiểu thái giám dọn đệm vải cho Ninh Vân Tấn ngồi xuống.

Thấy tiểu hài tử hốc mắt đỏ ửng, nước mắt đang chuyển vòng quật cường mà không rơi xuống – thức đêm với bôi gừng, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt, khuôn mặt nhỏ cứng ngắc kéo căng.

“Thế nào vẻ mặt không vui, ai ức hiếp ngươi phải không?” Văn Chân hỏi.

“Không có chuyện đó!” Ninh Vân Tấn trên mặt tuy rằng còn tràn ngập ủy khuất, khi nói chuyện cũng rất kiên định. Hắn cong khóe miệng, lộ ra một tia mỉm cười nói, “Vi thần còn chưa có đa tạ Hoàng thượng ban thưởng lễ năm mới đâu, thật sự là vô cùng cảm ơn!”

Ninh Vân Tấn tiểu bộ dáng giống như là miễn cưỡng cười vui rồi lại quật cường, Văn Chân tâm tình có chút phức tạp.

“Cây cung nhỏ này là trẫm trước kia đã dùng qua, nghe nói ngươi cưỡi ngựa bắn cung còn chưa được, ngày sau cần phải cố gắng.”

Năm nay Văn Chân cho lễ năm mới ban thưởng xuống một cây cung nhỏ hoa lệ đến cực điểm, mặt trên khảm bảo thạch đã có vài viên, lại càng không nói đến đủ loại trang sức vàng, quả thật có thể xưng là tác phẩm nghệ thuật, Ninh Vân Tấn tất nhiên là khá vừa lòng.

“Hoàng thượng ban ân, vi thần cảm kích chảy lệ, ngày sau tự nhiên máu chảy đầu rơi lấy báo ưu ái.” Hắn đầu tiên là quỳ gối tạ ơn, tiếp lại dày mặt nói, “Vi thần cả gan, nhưng không phủ định lại tìm Hoàng thượng cầu một ân điển.”

Động tác lần kia của hắn, nếu là một hán tử thiết cốt rắn chắc hoặc là lão ông tóc trắng xóa làm ra, ngược lại còn có vài phần tính thuyết phục, một tiểu hài tử mặc như đống vải bông học theo, đã có mười phần hài hước, khiến Văn Chân không nhịn cười được.

Văn Chân híp lại hạ ánh mắt suy đoán, thời gian này cầu ân điển lẽ nào là muốn phản kích? Hắn nghĩ nghĩ, xem như mình đáp ứng thì có làm sao, nhân tiện nói, “Nói nói thử xem, muốn tìm trẫm cầu ân điển gì?”

Ninh Vân Tấn từ trong tay áo lấy ra phần đồ đã chuẩn bị tốt kia, cười nói, “Hoàng thượng, người hầu của vi thần am hiểu tìm hiểu tin tức, trước từ trong miệng của mấy đám người bán dạo nghe được không ít chuyện thú vị buồn cười, tiểu tử có chút làm theo cho lão thái thái trong nhà nghe, bà cũng nghe rất thích, vi thần khi đó đã nghĩ, người đều có tâm tò mò, nếu có thể như một dạng công báo đem những thứ đó phát toàn quốc, chỉ sợ người nguyện ý mua cũng không ít, còn có thể chọc người vui cười.”

“Có thể kiếm tiền cũng là nguyên nhân đầu tiên đi!” Văn Chân cười nói, “Bất quá trong tòa báo có mấy nhà, ngươi tự mình đi làm cũng được, còn dùng cầu ân điển gì.”

Ninh Vân Tấn vẻ mặt đau khổ nói, “Vi thần hỏi qua người Thông chính ti, bọn họ nói làm báo chỉ có thể đăng báo một ít văn kiện và tin tức quan phủ cho phép tuyên bố, không có tiền lệ đăng báo những tin tức nhàm chán bát quái, không chịu trả lời cho thần.”

Văn Chân trầm ngâm nói, “Điều này cũng đúng, tôn chỉ làm báo này của ngươi cũng thật sự quá trò chơi hài tử một chút.” Đại Hạ đối với phát tin quản khống vô cùng nghiêm khắc, trong đó đã có một tin làm cấm đoán thăm dò viết ngoài lục khoa, điều này đã định trước toàn bộ tòa báo đều chỉ có thể xoay quanh nội dung công báo làm văn.


Thấy Văn Chân trong do dự, Ninh Vân Tấn đành phải chờ hắn hạ quyết đoán. Bất quá trong lòng lại vẫn âm thầm phun tào, những thứ đó nếu viết vào trong sách có thể làm báo chí kiếm nhiều tiền, cũng quá không phù hợp thực tế, không thu phục được Hoàng đế ngươi sau này làm chỉ có một chữ chết.

Loại ngôn luận này từ xưa đến nay đều là nắm giữ ở trong tay người đương quyền, chế độ công báo từ đời Hán phát triển đến hiện tại đã sớm hình thành quy trình cố định.

Triều đại noi theo tiền triều, quan báo từ Thông chính ti phụ trách quyền phát, còn phải trải qua hai phân đoạn lục khoa và đề đường, đồng thời cho phép dân gian tự bố trí báo phòng, thậm chí tại ngoài cửa Đông Hoa còn bố trí sao chép phòng riêng biệt.

Người báo phòng mỗi ngày có thể đi khắp nơi phái người chép lấy chính sự trong ngày của triều đình, động thái cùng với chỉ dụ, tấu chương vân vân, sau đó căn cứ tình thế xếp chữ thay đổi bất đồng hình thành nhật báo và vãn báo.

Căn cứ điều tra của Ninh Vân Tấn, hiện trại trong kinh đã có hơn mười nhà tòa soạn, chỗ sản xuất báo chí lượng tiêu dùng khả quan, thậm chí có hai nhà tài chính hùng hậu đã ở thành thị khác mở phân xã, đồng thời còn có một nhóm người lấy chuyển báo vì nghề nghiệp, được xưng là phòng báo Cổ Nhi.

Duy nhất có thể làm cho Ninh Vân Tấn nhìn thấy cơ hội làm ăn chính là hiện tại sự nghiệp làm báo tuy rằng đã có hình thức ban đầu, nhưng nội dung vô cùng đơn giản, đều là việc cùng đại sự triều đình tương quan, hơn nữa không có khái niệm quảng cáo, nếu như có thể được ẩn điển của Văn Chân xây dựng một phần báo chí mang tính giải trí, phong cảnh tiền này tuyệt đối không thể khinh thường.

Văn Chân càng nghĩ cũng không thể phát hiện trong đó có cạm bẫy gì, nhưng cứ lo lắng cửa miệng này một khi mở đối với không khí dân gian có ảnh hưởng.

Bất quá đầu năm nay người có thể xem hiểu báo chỉ có sĩ phu, học sinh và một số ít nữ quyến nhân gia nhà giàu, hắn cũng từng lấy được qua môt phần đồ của Phùng Thành Chí sao chép cho Ninh Vân Tấn, mặc dù rất thú vị, nhưng trừ bỏ nhóm nữ quyến chân chính cảm thấy hứng thú hẳn là không nhiều lắm…đi?!

“Ngươi xác định có thể kiếm được tiền?”

Ninh Vân Tấn liên tục gật đầu, cười tủm tỉm mà nói, “Hoàng thượng nếu có tin tưởng với vi thần, không ngại khiến Nội vụ phủ cũng tham gia môt phần?”

“Tiểu tử ngươi là muốn kéo đại Kỳ à!” Văn Chân ngầm hiểu mà nói, “Đáp ứng ngươi cũng không phải không được, nhưng mà trẫm cũng muốn phân sáu phần, ngươi đồng ý không?”

Lão nhân gia người khẩu vị cũng quá lớn đi! Ninh Vân Tấn trợn mắt há mồm.

Văn Chân giải thích, “Cũng đừng cho rằng trẫm chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi đã kéo trẫm lên, vậy làm thành một nhà lớn nhất, Nội vụ phủ ra vạn lượng bạc trắng chiếm ba phần, Hộ bộ chiếm ba thành, nhưng mà tài nguyên Thông chính ti có thể cho ngươi tùy tiện dùng, ngươi có dám tiếp nhận!”

Ninh Vân Tấn vừa mừng vừa sợ, Văn Chân với mình cũng quá tin tưởng rồi, nếu có thể dùng tới tài nguyên của Thông chính ti, chỉ cần tài chính đầy đủ là có thể trực tiếp rãi chạy đến toàn nước, không dám tiếp nhận mới là ngu ngốc!

Hắn lập tức vui mừng hài lòng mà nói, “Vi thần nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng cao của Hoàng thượng.”

Văn Chân tán tưởng gật đầu, mặc dù tiểu tử này tuổi còn nhỏ nhưng chí khí cũng rất cao, tiền đồ ngày sao nhất định bất khả hạn lượng.

“Vậy năm sau ngươi hãy cẩn thận nghĩ chương trình cho trẫm, trẫm ngược lại tò mò bản đầu tiên của ngươi sẽ là thế nào!”

Ninh Vân Tấn đem một chiết tử thật dày trên tay giơ lên cao, hai tay nâng trình cho Văn Chân, “Vi thần làm một phần kế hoạch tiến hành và hàng mẫu báo chí đây, Hoàng thượng có thể nhìn xem!”

Văn Chân không để Lý Đức Minh giúp mình, liền hiếu kỳ mà tiếp nhận đồ hắn đưa tới, vừa mở ra ánh mắt mi mắt chính là chữ chỉnh tề tiêu chuẩn, kiểu chữ ngay ngắn, bút họa sáng tròn, sắc mực đen sẫm đúng là thể quán các mùa thi tôn sùng nhất, hắn vừa lòng nói, “Chữ tay của ngươi so với lần trước nhìn ngược lại mạnh mẽ không ít, luyện lên ba năm nữa tăng thêm chút lực bút, trẫm có thể điểm ngươi làm Thám hoa.”


Ninh Vân Tấn đắc ý ngửa cằm, phương thuốc lần trước kia vẫn là viết xuống từ mấy năm trước, sao có thể so sánh với hiện tại.

Kiến Đình tiên sinh với chữ của mình chính là bắt vô cùng nghiêm khắc, hắn với mình tin tưởng mười phần, nhận định mình có thể đậu Tiến sĩ. Đến thời điểm thi Đình quan trọng nhất chính là chữ viết tay được như thế nào, nội dung thi vấn đáp và hành văn đều ngược lại ở thứ hai.

Thấy hắn bộ dáng cao hứng đến cái đuôi cũng sắp nhếch lên, Văn Chân cười mắng một câu, “Không thể kiêu ngạo tự mãn, chữ này của ngươi có khi bay lên khoảng không.”

Ninh Vân Tấn đành phải liên tục gật đầu.

Văn Chân lúc này mới lật xem nội dung bên trong, bên trong chiết tử là phương pháp làm báo tường tận, từng cái liệt ra hình thức lợi nhuận, nhìn mặt trên viết chủ yếu là dựa vào chiêu quảng cáo kinh thương kiếm tiền không khỏi trước mắt sáng ngời.

Hắn trước còn cho là mình có bệnh thì vái tứ phương, cư nhiên trông cậy vào một tiểu hài tử choai choai thay mình giải nguy cơ quốc khố. Nếu không phải tiểu tử này mấy năm trước một mình đã gây sức ép ra Văn Hương cư ngày vào đấu vàng, hắn cũng không dám hạ đặt cược này, hiện giờ chỉ nhìn phần sách kế hoạch này Văn Chân đã có cân nhắc.

“Biện pháp này của ngươi đúng là khả thi.”

Đọc nhanh như gió mà quét xong nội dung trên chiết tử, hắn lại mở một phần khác bản báo chí xếp tốt.

Báo chí này cùng ‘Kinh Báo’ hiện tại lưu hành trong kinh trên dưới không sai biệt lắm, đều là hai trang gấp đối mặt, đại khái cỡ một quyển sách mở ra, không có bìa mặt, cùng sở hữu năm trang giấy có nội dung, mặt trên dùng đường ô vuông nhỏ cỡ không đồng nhất ngăn cách thành, nội dung đều được vòng ở bên trong.

Mặt trên ô vuông nhỏ còn viết một ít tiêu đề nhỏ, như đầu đề đầu bản, tin tức quan trọng sắp tới, điểm nóng truyền lại, pháp chế Đại Hạ, văn hóa địa phương, thăm dò tri thức, tiểu thuyết nhiều kỳ, độc giả gửi thư linh tinh, nội dung rực rỡ muôn màu.

Phần báo chí này đầu đề đầu bản chính là thưởng yến của điện Bảo Hòa khi Trừ Tịch, dùng thủ pháp chép lại đem trình bày, yến hội cùng với lời nói ngày đó của mình đều rất sống động viết ra; tin tức quan trọng sắp tới và điểm nóng truyền lại là trích một ít nội dung công báo về chiến sự; pháp chế Thiên Thụ một phần cũng không có khô khan của cách viết văn điều luật, mà là viết Thuận Thiên phủ phán một vụ án giết hàng xóm, mặt trên ghi lại kỹ càng tỉ mỉ căn cứ xác thực lời của mỗi người, cuối cùng lại tổng kết lời bình kết cục chỗ nào xúc phạm đến pháp luật.

Tuy rằng đề cập chuyện triều chính không nhiều lắm, nhưng thắng ở sinh động linh hoạt, khi xem báo còn có thể học được một số thứ, Văn Chân chỉ là tùy tiện lật một chút đã cảm thấy vô cùng hấp dẫn người, so với công báo buồn tẻ thú vị hơn nhiều.

Chờ khi hắn nhìn đến mảng trang văn hóa địa phương và thăm dò tri thức, Văn Chân nhịn không được híp mắt, khiếp sợ mà nói, “Mặt trên này viết chính là chuyện thật?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần để người đi Sơn Đông hỏi thăm qua, đúng là sự thật.” Ninh Vân Tấn thấy hắn rốt cuộc phát hiện mấu chốt, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ này hắn đem hai trang tờ biến thành địa thế liên quan, văn hóa địa phương giới thiệu chính là Tân Vấn Sơn Đông, bên trong trừ bỏ giới thiệu phong thổ nơi này, còn nhắc tới nơi này có một loại than đá đặc biệt, cũng lấy giọng điệu dã sử viết đã từng có người dùng loại than đá này thay thế than củi luyện sắt, sản lượng và chế sắt đều tăng lên rõ ràng.

Ở trong thăm dò tri thức đã đem vấn đề này tiến hành kéo dài, suy nghĩ nếu như có thể lợi dụng trọn vẹn loại than đá này lần nữa nghiên cứu ra phương pháp luyện sắt, có phải hay không có thể khiến trình độ luyện sắt được đề cao.

Rất nhanh mà xem xong suy nghĩ phía trên, Văn Chân trong lòng vừa kích động vừa khiếp sợ mà đem báo chí kia gấp lại một phen, liền nói, “Ngươi hài tử này, ngươi hài tử này! Tin tức như thế làm sao có thể phát ra.”

Ninh Vân Tấn vẻ mặt vô tội mà nói, “Vi thần nghĩ dân gian có nhiều xưởng luyện sắt như thế, có lẽ có người nhìn thấy tin tức mặt trên nguyện ý đi thử nghiệm, nếu là thật sự có thể thành công, chẳng phải là phúc của Đại Hạ.”

Văn Chân bất đắc dĩ mà nhìn hắn, cũng phân không rõ tiểu tử này là giả ngu hay là thật ngốc.

Tuy rằng bắt đầu từ tiền triều đã lấy xưởng luyện sắt dân mưu cầu làm chủ, nhưng gang chính là tài nguyên chiến lược trọng yếu, có phương pháp cải thiện công nghệ tự nhiên phải đem nắm ở trong tay quan phủ, làm sao có thể cho xưởng luyện sắt dân gian biết. Biện pháp này nếu không thành thì thôi, nếu như là thật sự lại bị địch quốc biết, chẳng phải là đáng tiếc lớn!

Cho dù Đại Hạ đã là thế giới của sản phẩm làm bằng sắt, nhưng hiện giờ xưởng luyện sắt hiệu quả sản xuất đều không cao, cho dù là nhà xưởng quy mô lớn chia đều mỗi người sản xuất sắc cũng không đủ ba cân, sản lượng gang thiếu đến đáng thương phải đồng thời thỏa mãn chế tác nông cụ dân gian, còn phải mở rộng quân bị, thật sự có chút trứng chọi đá.

Chuyện như thế có thể ảnh hưởng vận mệnh quốc gia, cho dù với tâm tính của Văn Chân cũng nhịn không được không bình tĩnh, hắn đi qua đi lại, hỏi, “Việc này cũng không thể vui đùa, ngươi xác định tin tức này là thật.”

Ninh Vân Tấn nghiêm túc mà nói, “Hoàng thượng yên tâm, vi thần biết việc này rất quan trọng, đặc biệt mà tìm gia gia hỗ trợ tìm người chứng thực qua, quả thật thiên chân vạn xác.”

Văn Chân nhìn hắn, thầm nghĩ trong lòng tiểu tử này thật đúng là bảo bối, tính cách khiến yêu thích không nói, lại phúc khí đầy người, chỉ là tìm hiểu tin tức vui chơi mà thôi, còn có thể nghe được chuyện như thế.


Hắn nguyên bản còn muốn dựa vào chuyện Văn Hương cư khiến tiểu tử này rèn luyện thủ đoạn, dù sao trong đó liên quan đến Hoàng tử, người bình thường đều sẽ cảm thấy xử lý không tốt, hiện tại xem ra ngược lại không nên khiến loại chuyện nhỏ này chậm trễ chính sự.

Suy nghĩ như thế Văn Chân liền hiền lành mà nói, “Một khi đã vậy ngươi gần đây cứ một lòng làm tốt báo chí, lại phối hợp với người của trẫm điều tra loại than đá đặc biệt này, việc nhỏ khác thì không cần quản!”

Việc nhỏ của quầy Văn Hương cư kia được người tiếp nhận, hôm nay Ninh Vân Tấn tiến cung toàn bộ mục đích đều đạt tới, hắn tự nhiên là miệng cười không khép đáp ứng.

Sau khi ra hoàng cung Ninh Vân Tấn cũng có chút áp lực không nhịn được tâm tình hưng phấn của mình, loại báo chí này khi bắt đầu lên tiếng, hiệu lưu thông tin tức thứ tốt không đề cập tới, có thể đem phương pháp lò luyện than đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài thì xem như chuyện tốt tận trời!

Cùng Dương Trừng thời không kia một dạng, từ sau khi tiền triều nghiên cứu ra phương pháp tinh luyện kim loại tái thép, sự nghiệp sắt thép Trung Hoa cứ vẫn luôn dẫn đầu thế giới, loại phương pháp tinh luyện kim loại này thậm chí đến thời dân quốc còn có nhà máy đang sử dụng, có thể thấy được phương pháp tiên tiến của loại tinh luyện kim loại này.

Đã từng có chuyên gia ngoại quốc nói qua, “Tại thời Trung cổ, ngoại trừ Trung Quốc, không có nơi nào có thể cung ứng đủ lượng gang và thép.”

Nhưng mà ngại tại sau khi người Anh phát minh ra kỹ thuật luyện sắt bằng than luyện, khiến cho quốc gia phương tây ở trên kỹ thuật luyện kim sắt thép nhanh chóng phát triển, vượt qua Trung Quốc, cuối cùng khiến cho Anh dùng than và vũ khí sắt ‘Pháo hạm’ gõ cửa Trung Quốc.

Mặc dù mình rất nhiều đồ đời sau đều chỉ biết lý luận đại khái, nhưng Trung Quốc cho tới bây giờ cũng không thiếu người tài ba chí sĩ, chỉ cần mình thông qua báo chí đề xuất lý luận, chung quy sẽ có người có thể nghiên cứu ra, như vậy không nhận thức được vài năm, cho dù trong thời gian ngắn thúc đẩy không ra cách mạng công nghệ của Đại Hạ, nhưng mà chung quy sẽ đối với quốc gia có lợi ích.

Ngày sau Ninh Vân Tấn liền không rảnh rỗi, đầu tiên là phối hợp với người Văn Chân phái tới phân biệt ra than luyện, tiếp đó hắn bắt đầu cùng người liên hệ Nội vụ phủ, Hộ bộ, Thông chính ti phái tới, bắt đầu chế định làm chương trình báo chí.

Bởi vì Hoàng thượng tự mình đốc thúc, quan lại này cũng không khó xử Ninh Vân Tấn nhiều, hơn nữa đợt tiến công bằng bạc của hắn, mỗi một nha môn đều một đường vì hắn chiếu rõ đèn xanh. Sau khi thủ tục tư liệu đầy đủ hết, in ấn liền càng không cần Ninh Vân Tấn sầu lo, đầu năm nay thuật in ấn sớm đã vận dụng hàng loạt, còn là kỹ thuật in ấn thuần thục.

Phùng Thành Chí tạm thời được bổ nhiệm đảm nhận làm xã trưởng đầu tiên của ‘Tạp báo Đại Hạ’, trước hắn thuê mấy người hình thành nhóm phóng viên đầu tiên, Ninh Vân Tấn bản thân cũng lười quản quầy chuyện này, bất quá bởi vì còn chưa tìm được người thích hợp an bài sửa bản thảo, đành phải trước làm chủ biên nghiệp dư một chút.

Thời gian mười ngày ngắn ngủi phần báo chí đầu tiên của chủ biên Ninh Vân Tấn đã in ấn ra, mỗi phần chỉ bán một tiền, giá tiền này rẻ khiến người Nội vụ phủ và Hộ bộ phủ đều cảm thấy quá thấp, thời điểm nào có thể lấy lại vốn nha!

Đáng tiếc hắn cố ý định giá như thế, lại có Hoàng thượng làm chỗ dựa cho hắn, những người khác cũng không có biện pháp với hắn. Bọn họ lại không biết, ở trong mắt Ninh Vân Tấn giá này cũng quá cao, đầu năm nay một hai lượng bạc hoặc là nói khoảng một ngàn năm trăm đồng tiền cũng có thể đủ bình dân phổ thông sống một năm, bán báo chí đến quá mắc cũng không lợi cho kế hoạch của hắn.

Bởi vì vấn đề giao thông hiện tại, trừ bỏ bên ngoài kinh thành ra, tỉnh lị thành thị khác Ninh Vân Tấn đều chọn dùng hình thức kinh doanh chính là hợp tác, từ Thông chính ti và đề đường đem một phần báo chí xếp chữ tốt gửi đến các nơi, sau đó từ tòa soạn hợp tác địa phương tiến hành in ấn và phái đi, chia đều mỗi ba ngày ra một lần xuất bản, chỗ quá xa ngày kéo dài.

Vì loại phương thức hợp tác này Ninh Vân Tấn còn đặc biệt mà đem quảng cáo phân làm bản toàn quốc và bản địa phương, quảng cáo bản địa phương từ tòa soạn địa phương của mình chiêu thương, quảng cáo thu vào ba phần trong Tạp báo Đại Hạ.

Kỳ đầu tiên của ‘Tạp báo Đại Hạ’ trong phạm vi toàn quốc bán ra gần vạn bản, lượng mua này nghe qua tuy rằng rất nhiều, nhưng vẫn là khiến những đám quan lão gia vô cùng thất vọng. Dù sao tiền không được lợi bao nhiêu, quảng cáo duy nhất thu vào vẫn chỉ có Văn Hương cư.

Bất quá chờ đến kỳ thứ hai, kỳ thứ ba sau khi lượng tiêu thụ lên thành gấp đôi, mọi người đều bắt đầu cười đến cười toe toét, phải biết đây chính là phí tổn cực thấp thu vào trường kỳ, ngày qua ngày gộp lại lợi nhuận cực kỳ khả quan.

Bởi vì đây là báo chí tính giải trí đầu tiên phía quan phê chuẩn – có thể xác định trong thời gian ngắn đều là độc quyền – thẳng đến Hoàng đế không thiếu tiền, ‘Tạp báo Đại Hạ’ phương thức hành văn mới lạ khiến người cảm thấy mới mẻ, rất thích thú liền khiến cho mọi người hiếu kỳ, đám thương gia cũng nhìn thấy chỗ tốt trong đó, tới năm thứ hai quảng cáo bắt đầu thu vào càng ngày càng nhiều.

Ninh Vân Tấn từ khi làm ra quầy sự này sau đó thì bận rộn đến xoay quanh, hắn thật sự bội phục những người xuyên qua bên trong sách chỉ cần miệng cao thấp chạm một chút đã có thể làm chưởng quầy vung tay.

Chân chính gây dựng sự nghiệp nào có dễ như vậy, chỉ là phải tìm một chủ biên có thể lĩnh hội tinh thần của mình hắn đã tìm một năm công phu, lại mang theo bên người hảo hảo giáo dục một năm mới dám buông tay để hắn ta một mình thao tác.

Chờ đến Ninh Vân Tấn thật vất vả thoải mái một chút, sang năm vừa vặn phải tham gia khoa khảo, vì thế Kiến Đình tiên sinh còn đặc biệt mà ủy thác người mang về phong thư, nói thẳng nếu không thể đậu liên trung tam Nguyên* đừng nói mình là học sinh của hắn, biến thành Ninh Vân Tấn như trải qua núi đè, loại chuyện chỗ nào cũng có thể gặp vận khí này mình nào xác định được.

*Liên tục giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên

Ngày đầu chín tháng tám Thiên Thụ năm thứ mười tám, Ninh Vân Tấn rốt cuộc tròn mười hai tuổi tin tưởng tràn trề đi vào trường thi thi Hương, bắt đầu con đường khoa cử của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.