Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 3


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Thiên Hạ – Chương 3

Ninh Kính Hiền hôm nay vốn cũng không trực, là bị Văn Chân triệu vào trong cung. Bởi vì đi rất gấp hắn đã không cầm y phục lông dày, mà trên người chính là một bộ miên bào (áo dài bông) lụa nhàu Hồ Châu. Đáng tiếc miên bào hút nước, bãi nước tiểu đồng tử của Dương Trừng này còn là tích góp từng chút trong thời gian dài, xác thật không ít, rất nhanh đã thấm ướt vào vải lót bên trong thấm trên quần áo dán vào người.

Khí trời nhiệt độ vốn đã thấp, gió thổi qua bãi tròn ẩm ướt kia đã có dấu hiệu kết băng. Trời rất lạnh trong ngực có khối băng ước đoán cảm nhận là gì, nhìn biểu tình rối rắm của Ninh Kính Hiền thì biết.

Tuy rằng Dương Trừng chính mình cũng không chịu nổi, nhưng hắn còn có tã lót bọc chung quy không cần trực tiếp đón gió, bởi vậy còn có thể có lòng thảnh thơi nhìn Ninh Kính Hiền buồn bực vẻ mặt trộm vui vẻ. Biết dùng một chiêu như thế Dương Trừng cũng đúng là bất đắc dĩ, ai biểu hiện tại hắn còn quá nhỏ chứ, toàn thân cao thấp có vũ khí sát thương quy mô lớn cũng chỉ có chiêu này.

Đầu năm nay quan to quý nhân càng có thể diện lại càng có chút bệnh nhỏ ưa sạch sẽ, đối với Ninh Kính Hiền mà nói lạnh là thứ yếu, nhịn nhịn cũng qua thôi, nhưng vừa nghĩ đến nguồn gốc chất lỏng kia, thì khiến cho cả người hắn không được tự nhiên.

Phúc An cưỡi ngựa yên lặng đi theo phía sau hắn, không rên một tiếng cúi đầu chịu đựng cười, tự nhiên biết rõ lão gia nhà mình trong lòng rối rắm.

Hai người lại tiến lên hơn hai mươi thước trước mắt đó là một chỗ ngã rẽ, đi phía trái là đến trước cửa thành, Ninh Kính Hiền ngây một chút, dây cương vun lên đem đầu ngựa nhắm ngay lối đường bên phải.

Phúc An vui vẻ, một bên đuổi kịp một bên hỏi, “Lão gia, chúng ta đây là trở về phủ sao?”

“Ừ. Về phủ trước một chuyến.” Ninh Kính Hiền ừm ho một tiếng, dặn dò, “Hồi phủ nếu có người hỏi hài tử này là sao thì nói ven đường nhặt, không được lắm miệng.”

“Lão gia ngài thì cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định miệng so với vỏ ngọc trai còn chặt hơn.” Phúc An vội vàng thề nói, hắn có thể trở thành tùy tùng bên người tự nhiên là biết nặng nhẹ.

Nghe Ninh Kính Hiền đối với Phúc An công đạo sau khi hồi phủ ứng đối về thân thế của mình, Dương Trừng cười đắc ý! Lại lựa chọn thời gian cùng vị trí ở chỗ kia, tự nhiên là hắn đã sớm tính toán rất tốt.

Hắn nhớ rõ lúc nhập tộc Phụng Thiên Ninh gia còn chưa nhập Kỳ, bởi vậy không có tư cách ở bên trong thành, nhà cũ Ninh gia là chỗ ở gần cổng thành. Ninh gia bắt đầu phát tài vẫn là bởi vì cha của Ninh Kính Hiền Ninh Đào Húc đột nhiên thức tỉnh huyết mạch Phụng Thiên, hơn nữa còn là năng lực phương diện an hồn.


Nhập Tộc Phụng Thiên này liên quan từ hơn năm mươi năm trước đến bây giờ, mãi cho đến đất nước có chiến loạn, Ninh Đào Húc nhiều lần mạo hiểm nguy hiểm tính mạng hướng vào giữa chiến trường chỗ tử tuyệt, vì quân sĩ tham chiến xua tan lệ khí, cầu phúc, đồng thời trừ khử oán khí trên chiến trường, tận lực lập một số công lao.

Năng lực của ông xuất chúng, thái độ làm người lại rất có thủ đoạn, tự nhien cũng được hoàng gia coi trọng, Cẩn Thân vương Diên Lâm bèn đem con gái thứ năm Hàm Ngưng gả cho ông. Hàm Ngưng mặc dù là thứ nữ Thân vương nhưng cũng là thân phận Quận chúa, sau khi trở thành Nghi Tân, Ninh Đào Húc đã bắt đầu số làm quan, cho dù ông không lệ thuộc tứ đại đại thần phụ chính, có Cẩn Thân vương quan tâm ông cũng một đường lên chức, thành Tổng đốc Cam Túc nhị phẩm chính cống, năm kia đã mang theo lão bà ngàn dặm xa xôi đi nhậm chức.

Cũng chính bởi vì Ninh Đào Húc ông hiện tại không có ở trong kinh, cho nên nhà mới Ninh gia ở bên trong thành ở bên trong mặc dù đã tu sửa rất tốt, Ninh Kính Hiền cũng vẫn chưa dọn qua, lúc này mới khiến cho Dương Trừng có cơ hội gian lận.

Dương Trừng biết lấy lòng trung thành của Ninh Kính Hiền với Văn Chân, cho dù trong nhà xảy ra chuyện cũng sẽ thành thành thật thật đem chuyện Hoàng đế công đạo làm tốt, nhưng hiện tại loại tình huống này hắn cũng chỉ có thể đi từng bước nhìn từng bước, có thể kéo dài nhất thời thì nhất thời.

Rất nhanh chủ tớ hai người Ninh Kính Hiền đã đến trước một tòa nhà đại môn sơn son, Phúc An chính mình xuống ngựa trước, kéo dây cương đầu ngựa Ninh Kính Hiền.

Ninh Kính Hiền đem đứa bé sơ sinh trong lòng đưa tới trong tay hắn, mình xoay người nhảy xuống ngựa.

Mới vừa đứng vững thì nhìn thấy Phúc Mãn dắt ngựa hoang mang rối loạn lật đật mà từ cửa bên đi ra, Ninh Kính Hiên cau mày bất mãn mà gọi hắn lại.

“Lão gia!” Phúc Mãn vừa thấy hắn vẻ mặt như đưa đám tiến lên hành lễ.

Ninh Kính Hiền tuy rằng đối với hạ nhân độ lượng, nhưng luôn luôn trọng quy củ, không nhịn được khiển trách, “Hoảng hoảng hốt hốt thành bộ dáng gì nữa!” Nhìn thoáng qua trên thần tình Phúc Mãn mang vài phần khổ sở, hắn cuối cùng nghĩ đến tùy tùng của hắn luôn luôn trầm ổn, nếu không phải xảy ra chuyện lớn tuyệt đối sẽ không hoảng loạn thành như thế, liền lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Gia, Nhị thiếu gia vừa mới đi!” Phúc Mãn quỳ xuống đất dập đầu, khóc ròng nói, “Thái thái, thái thái vừa mới tỉnh lại đã vẫn luôn hô muốn nhìn Nhị thiếu gia một cái. Đại quản gia sợ kích thích đến thái thái, không dám nói với nàng việc này, để cho tiểu nhân nhanh nhanh tìm lão gia quyết định. Thái y nói thái thái nếu chịu đựng không quá hôm nay, cũng liền, cũng liền…”

Tin tức liên tiếp mà đến làm Ninh Kính Hiền hai chân như nhũn ra, mặc hắn là một hán tử kiên cường cỡ nào, đột nhiên đối mặt tin dữ của thê cùng đích tử cũng không tránh được có chút chịu đựng không được.


Nhìn hắn dùng tay thái dương bộ dáng khó ở, Phúc Mãn vội vàng đứng lên đưa tay đỡ hắn, miệng vội vàng nói, “Lão gia ngài bản thân phải gắng bảo trọng a!”

“Mang ta đi trước nhìn xem Tiểu nhị!” Ninh Kính Hiền giọng nói có chút khàn khàn, một phen phất Phúc Mãn đi vào bên trong. Phúc Mãn cùng Phúc An liếc nhau, đem ngựa giao cho hạ nhân canh cửa, vội vàng đi theo phía sau hắn.

Phòng của Tiểu nhị Ninh gia ở trong viện Ninh Kính Hiền, cùng phòng ở cữ của Tĩnh Tuệ chỉ cách một bức tường. Bất qua từ sau khi Tĩnh Tuệ bệnh, sợ khí bệnh lây con, cơ hội nàng nhìn thấy nhi tử ngược lại không nhiều lắm.

Ninh Kính Hiền khi đi vào phòng, đại quản gia Phùng Tùng Bách đang lo lắng mà bước đi qua lại, một phụ nhân hơn hai mươi tuổi thì lại quỳ trên mặt đất yên lặng rơi lệ.

Phất tay để cho Phùng Tùng Bách không cần hành lễ, Ninh Kính Hiền nhìn giường đưa xa vẻn vẹn ba bước chân lại nổi lên do dự, không dám tiến lên. Mặc dù sớm biết nhi tử này sinh ra đã thể yếu nhiều bệnh, chỉ sợ gắng không được, nhưng thật sự thấy hắn cứ như vậy đã đi rồi, vẫn làm cho Ninh Kính Hiền có chút ảm đạm tâm đau.

“Tiểu nhị đi như thế nào?”

“Bẩm lão gia, Nhị thiếu gia lúc trời mới tối vẫn ăn một lần sữa, sau đó được vú nuôi dỗ ngủ, nhìn so với ngày hôm qua tinh thần khá tốt.” Phùng Tùng Bách vội vàng nói, “Ai biết thái thái vừa mới đột nhiên tỉnh lại nói là muốn nhìn Nhị thiếu gia, bọn nha đầu không dám quyết định, liền tới hướng lão nô xin chỉ thị. Nô tài nghĩ chỉ là để cho Nhị thiếu gia ở trong phòng thái thái chơi một hồi mà thôi, hẳn là không ngại, liền để cho vú nuôi đi bế Nhị thiếu gia, kết quả, kết quả Nhị thiếu gia đã là bất tỉnh…”

“Nhũ mẫu đâu! Nàng đã làm chuyện gì, Nhị thiếu gia giao cho nàng…” Ninh Kính Hiền cả giận nói. Hắn càng giận phụ nhân quỳ trên mặt đất kia lập tức trên mặt đất liều mạng dập đầu trong miệng hô to tội đáng chết vạn lần.

Trán nện ở trên mặt đất phát ra tiếng vang bịch bịch, làm cho Ninh Kính Hiền luồng tức giận vừa mới bộc phát ra lại cảm thấy lấy một hạ nhân trút giận thật sự là mất mặt, thần sắc ảm đạm mà than một tiếng, đối với nhũ mẫu kia nói, “Quên đi, đừng đập.”

Hắn cũng biết bọn hạ nhân mặc dù trông coi nhi tử, nhưng không có khả năng không khi nào không chặt chẽ nhìn chằm chằm, hài tử ngủ sau đó các nàng mới có thể nghỉ ngơi một hồi, vừa đưa nôi vừa thêu thùa sinh hoạt vân vân, ai cũng sẽ không nhàn rỗi đến không có việc gì đi dò xét hơi thở của hài tử, xét đến cùng vẫn chính là nhi tử của mình phúc mỏng, thân thể căn cơ thật sự quá kém.

Nhìn trong phòng một phòng yên tĩnh, Dương Trừng biết hẳn là mình lên sân khấu, Ninh Kính Hiền vốn đối với mình đã có đồng tình, thời điểm này lại mới vừa chết con đúng là thời điểm yếu ớt, vô luận mình là bán mang hay là chơi xấu cũng là thời điểm dễ dàng đạt được hảo cảm của hắn, làm cho hắn đối với mình hảo cảm càng nhiều, mình bị đưa đi sau đó đãi ngộ mới có thể càng cao!


Nghĩ đến đây Dương Trừng cái miệng nhỏ nhắn méo, oa oa gào to lên. Không có biện pháp, ai kêu hắn không phải ảnh đế, có thể nói khóc đã rơi nước mắt chứ! Duy nhất đáng được chúc mừng chính là hắn hiện tại là trẻ sơ sinh, vụng về đánh sét không mưa cũng chẳng ai sẽ cảm thấy quá kỳ quái.

Một trận trẻ khóc xuất hiện ở trong phòng đứa bé mới chết, thật sự trong lòng người có loại quái dị nói không nên lời. Dương Trừng không chỉ lớn tiếng kêu khóc, mà còn lấy ra sức uống sữa đạp loạn.

Bé con mềm nhũn, như là không xương, da thịt lại mềm mại, Phúc An ôm hắn vốn cũng không dám dùng sức, hắn lộn xộn như thế, biến thành Phúc An dùng sức cũng không được, không dùng sức ôm lấy lại sợ quăng ngã hắn, mùa đông lạnh cư nhiên làm ra một đầu đầy mồ hôi.

Nhìn thấy Ninh Kính Hiền đem tầm mắt dừng ở trên người mình, Dương Trừng méo cái miệng nhỏ nhắn múm mím, run rẩy mà hướng hắn vươn hai tay.

“Lão gia, tiểu gia này xem ra là thân thiết ngài một chút đó!” Phúc An đau đầu nói.

Ninh Kính Hiền nhìn bé con ở trong lòng Phúc An giãy dụa, hắn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm nhăn đến như mặt bánh bao, trên lông mi nhỏ dài tinh mịn hiện nước mắt, ở dưới ánh nén lòe lòe tỏa sáng, hai mắt hồn nhiên ngây thơ chiếu thân ảnh của mình giống như tràn ngập tín nhiệm.

Thấy hắn cái miệng nhỏ kia tội nghiệp mím môi, đối với mình vươn hai tay, Ninh Kính Hiền trong lòng mềm nhũn, từ trong tay Phúc An đem bé con ôm lấy.

Nói đến cũng kỳ quái, bé con vừa đến trong lòng hắn thì ngừng giãy dụa cùng khóc, còn dùng khuôn mặt nhỏ vô cùng thân thiết cọ mặt mình.

Bé con kia khuôn mặt non mềm bóng loáng nhỏ nhắn má dán ở trên mặt quả thật là thoải mái không nên lời, hơn nữa mềm nhũn như là làm cho người ta tâm đều giống như yếu mềm.

Tuy rằng được bé con như vậy thân cận là loại hưởng thủ, Ninh Kính Hiền lại thật đúng là không dám để hắn dính nhiều vào mình. Hắn mới từ bên ngoài tiến vào, trên mặt làn da đều là lạnh lẽo, nghe nói Đại hoàng tử thân thể vốn đã không tốt, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ.

Hắn đem bé con trong lòng hơi chút ôm hở một chút, thì nhìn thấy bé con đối với hắn lộ ra một nụ cười không răng xán lạn đến hai mắt mù lòa.

Nghe tiếng cười vui của hài tử, Phùng Tùng Bách tiến lên đánh giá một phen, có chút nghi hoặc nói, “Gia, oa nhi này cùng Nhị thiếu gia bộ dáng cũng thật giống! Ngài là ở đâu ôm đến vậy?”


Ninh Kính Hiền tiến lên từng bước đi đến bên cạnh nôi, Tiểu nhị nhà mình tuy rằng môi phát xanh, nhưng biểu tình vô cùng bình yên, như là còn đang trong ngủ say giống nhau. Tầm mắt ở trên mặt hai người con trai đánh giá qua lại, phát hiện chợt vừa nhìn qua quả nhiên gần như khó có thể nhận ra.

Nghe nói Đại hoàng tử cũng là trong thai dinh dưỡng không đủ, cùng con thứ hai của mình thời gian sinh ra lại vừa kém không nhiều lắm, hai oa nhi này cũng giống như mèo con dường chỉ chỉ có một nắm nho nhỏ, hai người con trai này đặt ở cạnh nhau, nhìn so với Nhị hoàng tử càng như là thai song sinh. Lại nói tiếp hai người bọn họ còn là biểu huynh đệ đó, bộ dáng tương tự cũng không ngạc nhiên.

Đang lúc Ninh Kính Hiền ngây người, ngoài cửa truyền đến âm thanh giòn giã của một tiểu nha đầu, “Đại quản gia, thái thái vừa mới lại hỏi nữa, nói muốn nhìn Nhị thiếu gia, để cho nhũ mẫu nhanh lên ôm thiếu gia qua đi!”

“Gia! Người xem phải làm sao cùng thái thái nói mới tốt…” Phùng Tùng Bách khó xử nói, “Tiểu nhân thấy bộ dáng của thái thái thật sự là không tốt, buổi chiều Trần thái y cũng tới xem qua, xem xong luôn luôn lắc đầu, nói đêm nay nếu chịu đựng không qua, thì…”

Phùng Tùng Bách trong lời chưa xong Ninh Kính Hiền tự nhiên rõ ràng, hắn cùng Tĩnh Tuệ thành thân mười năm đến nay tuy rằng chưa nói đến thề non hẹn biển tình nồng, nhưng đúng là có vài phần nhu tình tương cứu trong lúc hoạn nạn, một nữ tử ôn nhu hiền thục như thế trong lòng hắn cũng là kính trọng, làm sao cam lòng để cho nàng lúc triền miên trên giường bệnh biết tin dữ của nhi tử.

Trong lòng hắn thời điểm chưa làm khó xử, đột nhiên trên mặt ấm áp, tiểu oa nhi trong ngực vươn tay nhỏ vuốt mặt mình, đôi mắt đen bóng chuyên chú đang nhìn mình, như là đang an ủi giống nhau.

“Vương mụ mụ đem hài tử này đổi bộ quần áo của Tiểu nhị, đưa hắn ôm cho thái thái xem.” Ninh Kính Hiền biến sắc đối với người bên trong nhìn lướt qua, lãnh đạm nói, “Về sau đây là Nhị thiếu gia trong phủ, hài tử chết là hài tử bị vứt bỏ ta ôm về. Chuyện này nếu tiết lộ ra ngoài, mấy người các ngươi đều cẩn thận đầu!”

Trong phòng vài hạ nhân liền nói không dám, nói thẳng sẽ làm chuyện này nát rữa ở trong lòng, về sau sẽ hảo hảo hầu hạ thiếu gia. Người khác là Phúc Mãn và Phúc An vẫn luôn đi theo bên người Ninh Kính Hiền, biết hài tử này là từ trong cung ôm ra, thân phận chỉ sợ là càng thêm tôn quý, nào dám loạn nhai miệng lưỡi, loại chuyện này liên quan tư tình chuyện riêng hoàng gia nói lung tung cũng không phải không muốn sống nữa.

Nhìn mấy người trong phòng bắt đầu mỗi nhiệm vụ chức trách của mình, ở dưới phân phó của Ninh Kính Hiền tiến hành giải quyết tốt hậu qủa, Dương Trừng trong lòng là đại đại nhẹ nhàng thở ra, nguyên bản chỉ là muốn kéo dài một chút thời gian, muốn nghĩ biện pháp tốt thay đổi tình cảnh không may mình sắp gặp, không nghĩ tới có hi vọng, lấy được hiệu quả rất tốt so với dự đoán, thật sự làm cho hắn ngoài ý muốn.

Nhị thiếu gia Ninh gia này thân phận mặc dù đang ở trong kinh thành tràn đầy tôn thất quyền quý không tính là nhiều tôn quý, nhưng cũng so với đến cô nhi viện làm cô nhi tốt hơn, hơn nữa Dương Trừng chính là rất rõ, Ninh gia ít nhất còn muốn phong cảnh gần hai mươi năm, thẳng đến bị cuốn vào phong ba tranh đoạt mới có thể suy sụp xuống, thời gian dài như thế cũng đủ hắn lớn dần!

Từ phát giác mình trọng sinh cho tới nay Dương Trừng đã luôn luôn ở trong sầu lo tương lai của mình, thật sự là hao phí tâm cơ, làm một em bé sơ sinh thể yếu nhiều bệnh, hắn hiện tại thể lực vốn đã không tốt, mắt thấy đại sự trong lòng lạc định, hắn liền thả lỏng xuống, vào lúc vú nuôi thay quần áo cho hắn thì không tim không phổi mà vù vù ngủ say mất!

Lời giác giả: Tác phẩm này bối cảnh là căn cứ vào hai triều Minh Thanh để tự tưởng tượng, khụ khụ, sẽ chọn dùng quan chế trong đó.

Tri thức phổ cập: Ở Minh triều chồng của công chúa kêu phò mã, chồng của quận chúa trở xuống đều gọi Nghi Tân, tôi lúc tìm tư liệu phát hiện còn có kêu quận mã, huyện mã, cảm giác thật sự rất 囧 nên không chọn dùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.