Đọc truyện Trùng Sinh Chi Thiên Hạ – Chương 173
Động tác Ngưng Sương mặc dù nhanh, Ninh Vân Tấn muốn ngăn lại cũng không phải không có khả năng. Nhưng thật vất vả mới chế tạo cho ả cơ hội ám sát khó kiếm như vậy, hắn tất nhiên là cố ý chậm một nhịp, cũng không giành ra tay trước.
Ngược lại là Nhược Kỳ, sau khi phát hiện Ngưng Sương tránh thoát, lập tức phản xạ có điều kiện nắm dây cầm kia.
Đầu năm nay không có dây thép, dây cầm phần lớn đều là dây tằm, nhưng sau khi Ngưng Sương nhặt lên rót vào nội lực, chẳng những không bị chưởng phong của Nhược Kỳ ảnh hưởng, vẫn giống như linh xà không chút nào đổi hướng.
Văn Chân thong dong mà một cước đá bay bàn, khi Ngưng Sương né tránh thì giơ tay trái chắn ở ngực. Hắn che lại làm cho mình tránh được yếu hại, nhưng lòng bàn tay trái bị mũi nhọn dây cầm đâm ra một vết máu.
Ngưng Sương thấy lần này phóng ra còn không thành công, tiếu nhan giận dữ, nhưng ả là một người tỉnh táo, hai lần đánh không trúng tất nhiên biết cao thủ ẩn thân gần đây sắp đến, quyết đoán buông tha nhiệm vụ nghĩ muốn chạy trốn. Ả xoay người muốn từ hỗn loạn giữa yến hội thoát thân, một thân công lực kia của ả cực kỳ đáng sợ, cho dù bị Nhược Kỳ và thị vệ chạy tới cản trở cũng không thấy bắt được khủy tay, để cho ả tìm được đường rời đi.
Ninh Vân Tấn đoán chừng nữ tử này đã đạt tới cảnh giới Tông sư, chỉ có vài tên phụng cung hoặc là mình ra tay mới có thể giữ ả lại, bất quá hiện tại vẫn chưa phải thời điểm hắn bại lộ, lỗ tai hắn hơi giật giật, nghe thấy có hai người đang lặng yên không tiếng động chạy tới, liền ra vẻ không địch lại, rút ra cuộc chiến.
Ngưng Sương cũng không ham chiến, trốn ra chính sảnh, ả quay đầu nhìn lại một cái, thấy Định Viễn bá kia đang xé vạt áo lót trong muốn cầm máu cho Hoàng đế, thì trong lòng chắc chắn, biết mình tuy rằng chưa xong việc, ít nhất cũng hoàn thành mục tiêu ban đầu, nhìn phương hướng đã sắp xếp ổn, nghĩ muốn chạy trốn.
Nếu thật sự để cho ả chạy thoát như vậy, thể diện triều đình cũng nên mất hết, hôm nay hai gã phụng cung canh phòng tại viện tuy rằng lững thững đến chậm, lại cuối cùng đúng lúc ra tay đem người bắt lấy.
Kế tiếp tất nhiên là Văn Chân tức giận, toàn thành thanh tra, lai lịch Ngưng Sương cũng đều có người đi thẩm vấn.
Mạch máu nhỏ hẹp trên bàn tay nhiều, Văn Chân bị thương tuy rằng không sâu, bất quá máu lại chảy ra không ít, mặt đất, trên bàn đều rơi một chút, nhưng mọi người đều biết, chỉ cần số lượng tiểu cầu bình thường, máu bảo tồn không tốt sẽ rất nhanh khô đông. Đầu năm nay không thể so với đời sau có thể dùng máu khô đông kiểm tra DNA, nếu muốn lấy máu nhận thân đầu tiên phải là máu mới lưu thông.
Làm Hoàng đế nhất cử nhất động đều có người hầu hạ, nếu không phải chính mình chủ động làm, hoặc là dưới tình huống gặp chuyện như này, số lần có thể đổ máu cả đời đếm một bàn tay cũng ra. Đối phương có thể bất cứ giá nào hy sinh loại thích khách cao cấp như Ngưng Sương mỹ mạo võ công vẹn toàn, đúng là muốn tạo ra cơ hội để Ninh Vân Tấn lấy máu.
Đến tối Ninh Vân Tấn tự nhiên mà tìm đến khoang thuyền Văn Chân, hắn vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng đậm, tầm mắt liền ngừng ở tay đã bó ổn của Văn Chân, nhịn không được oán trách nói, “Rõ ràng chỉ cần cắt qua chút máu da là được, hà tất làm ra vết thương như thế.”
“Vết thương quá cạn, rất nhanh đã khép lại, làm sao có thời gian cho ngươi lấy máu.” Văn Chân cử động bàn tay, không để bụng mà cười nói, “Nhìn chảy không ít máu, nhưng cũng không gây trở ngại cho hành động.”
Nói xong hắn lấy ra một bình ngọc đưa cho Ninh Vân Tấn, “Đây là máu lấy ra trước khi bôi thuốc.”
Bình ngọc tạo hình khéo léo đáng yêu, chỉ lớn cỡ hai ngón tay nam tử, dài cỡ ngón cái, Ninh Vân Tấn đưa đèn nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong có nửa bình chất lỏng, nhịn không được cau mày nói, “Đây cũng quá nhiều rồi, cũng đừng làm cho bọn họ thừa cơ.” Nói xong, hắn mở nút bình, nghiêng đổ ra vài giọt, thẳng đến chỉ còn lại non nửa bình mới bỏ qua.
Văn Chân dở khóc dở cười nói, “Ngươi cũng quá cẩn thận.”
“Cũng không thể để cho bọn họ luồn kẻ hở, phương diện này có thể góp hai ba giọt ta cũng ngại nhiều.” Ninh Vân Tấn vừa nói vừa cầm bình ngọc cất kỹ, “Ta cuối cùng cảm thấy việc này lộ ra nhiều huyền cơ, nếu chỉ muốn lấy thân phận ta diễn trò, lại làm sao biết dùng ta lấy máu để nghiệm chứng?”
Văn Chân cân nhắc một chút, thì cũng kịp phản ứng, “Ngươi nói rất đúng, bọn họ nghĩ muốn lấy máu ta, hẳn là có ý đồ khác mới đúng. Ngày mai ngươi cùng bọn họ gặp mặt, cần phải cẩn thận.”
“Chỉ hy vọng lần này người sau màn có thể toàn bộ xuất hiện mới tốt.” Ninh Vân Tấn híp mắt, “Đăng ký mặt ngoài Nghênh Tân Lâu là môn hạ của Thập tứ gia, nhưng hắn so với tỷ tỷ ta lớn hơn một tuổi mà thôi, nào kinh doanh ra được buôn bán lớn như thế.”
“Nếu không sợ đả thảo kinh xà, ta đã sớm bắt chẹt hắn thật kỹ rồi. Chờ đến lần này sau khi về kinh… Hừ!” Nghe thấy Ninh Vân Tấn nhắc tới Thập tứ đệ của mình, trong mắt Văn Chân hiện lên một tia rèn sắt không thành thép. Huynh đệ sống sót của hắn kỳ thật rất nhiều —— tiên hoàng rất có năng lực tạo người, nhưng không dám dùng nhiều năng lực, tâm nhãn lớn càng không dám dùng, nhưng nếu huynh đệ nhà mình cũng không chiếu cố, lại dễ khiến lạnh tâm tôn thất, chỉ có thể miễn cưỡng kéo ra vài người đảm đương mặt cửa.
Cái gọi là Thập tứ gia, tất nhiên là đứa con thứ mười bốn của tiên hoàng, một trong em trai cùng cha khác mẹ của Văn Chân, sinh ra vào năm Vĩnh Hưng hai mươi lăm, đầy mười tám tuổi đã được Văn Chân phong làm Quận vương ném ra cung. Mẫu thân hắn thân phận không cao, tự thân cũng không được tiên hoàng sủng ái, năng lực, mị lực cá nhân càng là thường thường, Văn Chân để hắn cùng với Thập lục đệ của mình đồng thời hiệp quản phủ Nội vụ.
Thập tứ gia ở trong triều cũng không có lực ảnh hưởng quá lớn, bất quá việc xấu trong vòng khi nam bá nữ cũng không quá nhiều, chỉ có một cái tật lớn bệnh tham tài mà thôi, chỉ cần nguyện ý đưa ra phí bảo hộ, hắn đã bất kể tanh mặn để người mang danh hào của mình làm việc. Rừng lớn cái gì cũng có, thuộc hạ hắn sinh ý rất nhiều, ngược lại rất khó điều tra đối phương sau lưng là ai.
Tra lâu như thế, người nọ liên hệ với Trần Đức đến tột cùng là ai vẫn luôn không xuất hiện, với loại thái độ cẩn thận này của đối phương, cũng chẳng trách Văn Chân sẽ khẩn trương an nguy của Ninh Vân Tấn, nếu không phải hắn đã thăng cấp đến Đại tông sư, làm sao cũng sẽ không yên tâm để Ninh Vân Tấn lấy thân vượt hiểm.
Ban đêm, hai người liếc mắt một cái ta một lời diễn thử tình huống ngày mai, đến sau nửa đêm mới cùng nhau mộng một hồi. Trời sáng, Ninh Vân Tấn cùng Văn Chân tách ra, trở lại khoang thuyền của mình.
Xảy ra chuyện ám sát, ngự thuyền tất nhiên không có khả năng dựa theo kế hoạch định ra sớm rời đi, ở lại chỗ này lâu một ngày. Đầu tiên là sáng truyền ra tin tức, Ngưng Sương giam giữ ở đại lao phủ nha lúc thẩm vấn đã bị một người đơn phương độc mã cướp đi, tiếp đó tận lực phong bế cổng thành, bắt đầu từng nhà tìm kiếm, Văn Chân thậm chí đem người cạnh mình đều thả ra ngoài, trong đó tất nhiên có Ninh Vân Tấn tự nguyện chờ lệnh.
Ninh Vân Tấn dẫn theo chính là một đội ngự tiền thị vệ, buổi trưa hắn vẫn là rất tận trung cương vị công tác đi đến từng nhà gõ cửa kiểm tra, chờ đến giữa trưa sau khi tìm tiệm ăn mời mọi người một bữa cơm no đủ, hắn liền quang minh chính đại thoát đội.
Những người khác như cũ đi kiếm người, nhưng bọn hắn đối với hướng đi của Ninh Vân Tấn căn bản không để ý. Đây cũng là truyền thống của ban sai, ít nhất Tiểu Ninh đại nhân này trong mắt bọn hắn xem như nghiêm túc, chẳng những đi theo mệt nhọc cho tới trưa, còn mời các huynh đệ ăn cơm, người nào không biết đầu lĩnh mấy đội khác ra cửa đã luôn luôn ở trong quán trà ngồi đó!
Địa điểm ước định tại một viện bên Tây Hồ, thời điểm Ninh Vân Tấn đi tới cách thời gian ước định còn có một khắc đồng hồ. Hắn vừa mới gõ cửa, đã cảm giác có người lộ ra khe cửa đang đánh giá mình.
Ninh Vân Tấn giả vờ cẩn thận nhìn quanh bốn phía, tiếp đó cửa đã mở ra.
Trần Đức và Dương Xươn nịnh nọt mà dẫn hắn tiến vào chính đường, dâng trà, ghế trên, chờ sau khi Ninh Vân Tấn ngồi ổn, Trần Đức chà xát tay noi, “Không biết Định Viễn bá có chuẩn bị tốt hay không? Máu kia đã chuẩn bị…”
Ninh Vân Tấn từ trong tay áo lấy ra bình ngọc đặt trên bàn, nhàn nhã nâng chung trà lên dùng nắp chén gạt lá trà, cũng không nói lời nào, chỉ là cười như không cười mà nhìn hắn.
Vừa thấy bình ngọc kia Trân Đức kích động đã nghĩ muốn cầm vào tay, động tác của hắn nào có nhanh bằng Ninh Vân Tấn, đầu ngón tay chưa đụng đến bình ngọc, bình nhỏ kia đã lần thứ hai vào trong lòng bàn tay Ninh Vân Tấn.
Ninh Vân Tấn đem chén trà đặt trên bàn, hừ lạnh nói, “Đừng có cùng gia chơi dối gạt, chuyện các ngươi đáp ứng đâu?” Cái gọi là chuyện đáp ứng, tất nhiên là mượn cơ hội nghiệm thân bản thân, cùng người hợp tác thẳng thắn thành thật mà gặp mặt.
“Là lão nô hồ đồ.” Trần Đức vội vàng tát mình một cái, cúi thân mình nói, “Đều ở nội thất chờ Định Viễn bá đó, đồ thử máu cũng chuẩn bị tốt, chỉ thiếu máu Hoàng đế mà thôi, nô tài thật sự quá kích động, lúc này mới nhất thời không thể khắc chế.”
Hắn làm bộ làm tịch một phen Ninh Vân Tấn không thèm quan tâm lý lẽ, lại sụp mắt tự uống trà của mình, ngạo khí đầy trời.
Trần Đức trong lòng nhổ một cái, Định Viễn bá này rõ ràng không nhớ rõ chuyện trước kia, giống như một tờ giấy trắng, lại còn bất kiến thổ tử bất tản ưng*, thật sự là tên khó chơi. Bất quá hắn ở trong lòng tự an ủi một câu, loại mua bán lớn tru cửu tộc này, người hợp tác vẫn là thông minh chút mới càng an toàn.
*Bất kiến thố tử bất tản ưng – 不见兔子不撒鹰: Chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng ra – tóm lại là mục tiêu cụ thể chưa xuất hiện sẽ chưa vội vã hành động.
Chỉ có thể nói đồng chí Trần Đức chân tướng, tuy rằng không biết điển cố đồng đội heo, lại như cũ thấy rõ thế cục.
Hắn đầu tiên là dùng ánh mắt ra hiệu Dương Xương ra ngoài, mình thì cùng Ninh Vân Tấn cẩn thận mà nịnh hót. Rất nhanh một khắc thời gian trôi qua, đến thời gian ước định, Dương Xương rón rén tiến vào, đưa bên tai Trần Đức nói nhỏ, “Đều đến, chờ Định Viễn bá đó!”
Âm thanh Dương Xương mặc dù nhỏ, khoảng cách gần như vậy Ninh Vân Tấn nào nghe không được, đơn giản cười như không cười nhìn Trần Đức.
Trần Đức thần tình nghiêm túc nói, “Tiểu chủ tử, đều chờ ngài rồi đó!”
Thời gian này gọi đến thân thiết như thế, tất nhiên chỉ là vì kéo quan hệ mà thôi! Ninh Vân Tấn mặc kệ hắn, đi theo phía sau hắn, đối với người một hồi sẽ gặp cũng có vài phần chờ mong.
Vào phòng, Ninh Vân Tấn liền vui vẻ, trong phòng toàn bộ tám người, gương mặt quen thuộc lại rất nhiều, không ít đều là tại yến hội hôm qua gặp qua, tri huyện này, thị vệ kia, có đi theo tùy giá, cũng có quan viên địa phương Hàng Châu. Phương diện này có sáu người đều là hắn cùng Văn Chân xác định thân phận bối cảnh, hoặc nhiều hoặc ít có liên hệ với phản đảng và Đại Thương, vừa lúc một bên ba người, chỉ có hai người khác thuộc loại cá lọt lưới, không biết là bên nào.
Những người này cũng thôi đi, tầm mắt của hắn trực tiếp dừng ở người trung niên chiếm vị trí chủ nhân, trong lòng cuối cùng xác định. Ngược lại đối với Ngưng Sương đứng phía sau người trung niên, vẻ mặt uể oải, tiếu nhan tràn đầy nét giận dữ làm như không thấy.
“Hóa ra là Thế tử Hiển quân vương…”
Lời hắn còn chưa dứt, người trung niên đã cười lớn một tiếng đánh gãy khách sáo của Ninh Vân Tấn, “Hiền chất không cần khách sáo, không bằng gọi một tiếng thúc.”
Ninh Vân Tấn ngại ngùng mỉm cười, vội vàng khoát tay nói, “Không đảm đương nổi, không đảm đương nổi, dù sao bản thân chưa nghiệm thân, Thanh Dương trong lòng sợ hãi, không dám mạo nhận.”
“Cái gọi là mấy máu nhận thân, cũng bất quá là khiến các vị đang ngồi an tâm mà thôi.” Tông Chính Nhược Lâm tiến lên một bước nắm tay Ninh Vân Tấn, nhiệt tình mà nói, “Nếu không có vài phần nắm chắc, ai dám nhận can hệ này.”
Nếu nói nhất hệ Hiển quận vương cho dù giết Văn Chân, ngôi vị Hoàng đế cũng không rơi trên người bọn họ, Ninh Vân Tấn nguyên bản còn có chút nghi hoặc, vừa thấy tư thế chồn chúc tết gà của hắn ta, trong lòng vừa động, bỗng nhiên nghĩ tới mục đích của đối phương.
Thế tử Hiển quận vương Tông Chính Nhược Lâm, cũng là gương mặt trong đội ngũ nam tuần lần này. Trên người hắn ta chỉ mang cái tá lĩnh, cũng không được Văn Chân trọng dụng, nhưng nếu nghiên cứu sâu gia phả nhà hắn ta thì một chút cũng không kinh ngạc Văn Chân đối với nhất hệ Hiển quận vương kiêng kị, bởi vì gia gia hắn ta đúng là Nhiếp chính vương Thành Quý năm đó như mặt trời ban trưa.
Thành Quý chết năm Văn Chân vừa mới sinh ra, tuy rằng ngay lúc đó Thế tổ rất vui vẻ ngồi trên núi lớn, nhưng nhất hệ Thành Quý cánh chim vững chắc, như cũ không dám chậm trễ nhà hắn ta, chọn Đích trưởng tử ban thưởng làm Hiển thân vương.
Dựa theo quy định triều đại, không phải Hoàng tử không ban thưởng Vương tước, không phải Hoàng tử không phong Thân vương. Nhi tử Thành Quý lúc ấy có thể được ban thưởng làm Thân vương, văn võ cả triều lại không hề thắc mắc, có thể thấy được hiển hách uy danh này.
Về sau Hiển thân vương tuy rằng như trước quyền khuynh triều dã, nhưng dù sao so với Thành Quý kém một ít, chờ đến Thế tổ đem đại ca ruột của mình nấu nhừ, lúc này mới bắt đầu xử lý hắn ta. Cái gọi là xử lý tất nhiên không thể lộ ra ngoài, dù sao đối phương là công thần khai quốc, lại còn là tôn thất.
Cuối cùng là dùng mưu kế gây xích mích đích nhi tử nhà hắn ta tranh đoạt Thế tử vị, một năm kia án nhà hắn ta tranh sản đến huyên náo nhộn nhịp, tươi sống làm Hiển thân vương tức chết, Thế tổ dựa vào cái cớ này, lấy tiếng bất hiếu không kính trên đem vương tước Thân vương nhà hắn ta tước một bậc, biến thành Quận vương, chờ sau khi Văn Chân kế vị, nhân tài nhất hệ bọn hắn thu liễm kiêu ngạo, dần dần thành thật lại.
Ninh Vân Tấn đoan trang cười đến tử tế với Nhược Lâm, trong lòng thầm nghĩ, xe ra cái thành thật này cũng chỉ là giả vờ.