Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 164


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Thiên Hạ – Chương 164

Trương Nhược Thuật đề xuất hắn học y thuật, kỳ thật cùng tính toán ban đầu của Ninh Vân Tấn không sai biệt lắm, đó chính là rời triều đình, tại những lĩnh vực khác trở thành người đi đầu.

Về y thuật Ninh Vân Tấn kỳ thật trước đây đã tiếp xúc một chút, bất quá khi đó chủ yếu là mạch tượng và trụ cột y lý, đối với kê đơn các loại đọc lướt qua cũng không sâu.

Trương Nhược Thuật người này được gọi là Y thánh tái thế, có thể nói là trước mắt đứng đầu y thuật Đại Hạ, hắn chẳng những tự thân nội lực thâm hậu, tại phương diện độc thuật và y thuật đều là hảo thủ, đơn giản không ai nguyện ý chọc hắn. Người này từ hơn mười tuổi đã hành tẩu giang hồ, đến hiện tại hơn bảy mươi tuổi, một đời không biết đã cứu bao nhiêu người, tuy rằng hắn đối với nhân gia phú quý và người trong giang hồ có khó dễ ít nhiều, nhưng chỉ cần hắn ra tay mỗi lần đều là tận tâm tận lực, khiến người ta không có biện pháp sinh oán hận với hắn.

Thêm nữa người này có mảnh tâm nghĩa hiệp, nơi nào có tai có dịch luôn luôn là sẽ đi chữa bệnh từ thiện, ở nhân gian danh tiếng cũng cực cao, không ít dân chúng đều ví hắn như Bồ Tát sống, ở nhà lập bài trường sinh cho hắn. Nhìn cả cuộc đời hắn, trải qua không ít, sớm đã xem nhẹ sinh tử, cho nên mới có thể đối với Hoàng đế không khách khí.

Một người như thế chủ động vươn cành ô liu cho mình, Ninh Vân Tấn tất nhiên là tâm động mười phần, dù sao nam nhân trời sinh đều là theo đuổi sự nghiệp, trong khoảng thời gian giả vờ mất trí nhớ gần đây, lại làm hắn nghẹn đến hư, sau luyện xong công thời gian còn lại thường thường không biết phải làm gì, có loại cảm giác mất đi mục tiêu cuộc sống.

Khiến hắn khá do dự có ba điều, một là lo lắng mình không có thiên phú phương diện kia, dù sao một chính sách phạm sai lầm, còn có cơ hội điều chỉnh, nhưng mà thầy thuốc có sai lầm, vậy đã có thể cướp mạng người, trách nhiệm quá mức lớn nặng. Hai là đa tham bất lạn* lúc nào cũng là chân lý, hắn lo lắng Kính Đình tiên sinh về sau biết lại trách mình lẫn lộn đầu đuôi. Ba là triều đình, chiến trường hắn có được ký ức và kinh nghiệm hai đời trước, có thể dễ làm ra thành tích bản thân, mà y thuật hoàn toàn là lĩnh vực cần bản thân hắn lần nữa bắt đầu cố gắng.

*Làm quá nhiều thứ thì không phát huy được hết, không tỏa sáng được trên phương diện nào.

Vì việc này, hắn đặc biệt mà về Ninh phủ một chuyến, tìm phụ thân tiến hành trao đổi.

Ninh Kính Hiền sau khi nghe xong hắn lý luận, cũng không nói thẳng ra đáp án, mà là nói thấm thía một phen.

“Con đừng tưởng rằng cùng Trương lão học y là một chuyện đơn giản, hắn là người yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, Thẩm Tiểu Thành mặc dù là đồ đệ duy nhất hiện giờ của Trương lão, nhưng mà lúc này đã hơn năm mươi tuổi, Trương lão vẫn chưa để hắn xuất sư. Nghe nói cùng hắn học y tới mười năm đều là học sách, học y lý, học các loại phương thuốc, học nhận biết dược liệu, đó đều là con am hiểu nhất, con có thể tại tiền đề không ảnh hưởng con luyện công để chậm rãi học. Nếu con không có tâm quyết đánh đến cùng, vi phụ cũng không đề nghị con đi đường này.”

Đúng là lần nói chuyện này ngược lại khiến Ninh Vân Tấn hạ quyết tâm, trước kia hắn tuy rằng làm ra nhiều sự việc, nhưng trên thực tế cũng là thông qua đạo văn mà có, tuy rằng không có những người khác biết, nhưng thời điểm đêm khuya người tĩnh nhớ tới vẫn luôn khiến hắn có chút chột dạ. Bất luận thế nào, mình luôn luôn không có khả năng so với Thẩm Tiểu Thành thành tựu còn kém hơn đi!

Trương Nhược Thuật biết quyết định này của hắn, ngược lại hết sức cao hứng. Tuổi hắn đã không nhỏ, cố tình đồ đệ duy nhất lại là người gây thất vọng, hắn tuy rằng tinh khí thần rất đủ, nhưng quả thật tuổi tác đã cao, không có nhiều thời gian lại chậm rãi dạy đồ đệ.


Đối với Ninh Vân Tấn xem qua là nhớ thông tuệ hắn sớm đã nghe nói qua, chỉ cần lời đồn có thể chân thật ba phần, đem thân bản lĩnh của mình học nguyên lành chung quy không thành vấn đề.

Bất quá Ninh Vân Tấn tuy rằng đáp ứng cùng hắn học, nhưng cũng thúc Trương Nhược Thuật đáp ứng đến Bạch Vân xem thay Thanh Dương Tử xem bệnh. Lần đại chiến đó, tuy rằng Thanh Dương Tử may mắn đào thoát một kiếp, thân thể lại suy xuống, đến nay còn triền miên giường bệnh.

Ninh Vân Tấn sau khỏi bện, tìm lấy cớ đi thăm Thanh Dương Tử và Kiến Đình tiên sinh một lần, nhưng bởi vì khi đó hắn đang ‘Mất trí nhớ’, Kiến Đình tiên sinh tuy rằng đối với hắn quan ái có thêm, lại càng lo lắng thân thể Thanh Dương Tử, chưa nói vài câu đã tìm không thấy đề tài tiếp tục tán gẫu.

Một khi quan hệ của hai người phát sinh chuyển biến, lão nhân liền trở nên nghiêm túc lên. Hai người đều chưa đem chuyện này công khai ra, dùng lời của Trương Nhược Thuật, nghĩ muốn nhập môn hắn, phải trải qua khảo nghiệm ba năm, trước thành thành thật thật đem thứ phải nhớ mình công đạo xuống đều có thể đọc làu làu lại nói sau.

Lão nhân keo kiệt đầu tiên là liệt ra một chuỗi sách đơn thuốc thật dài cho Ninh Vân Tấn, liền buông tay không quản, bản thân tự mình quay lại Bạch Vân chữa bệnh cho Thanh Dương.

Đắm chìm ở trong biển sách, tuy rằng những khẩu quyết thâm ảo có chút buồn tẻ, nhưng Ninh Vân Tấn lại như tìm được sức lực hưng phấn lúc trước khi khoa cử, đem phần lớn tâm tư dùng trên mặt này.

Nháy mắt thời gian đã đến tháng sáu, chưa đến thời gian hai tháng Ninh Vân Tấn đã đem sách thuốc có thể mua được trong toàn bộ thành đều học không sai biệt lắm, vượt qua xa lắc đoán trước của Trương Nhược Thuật.

Trước Nhược Thuật sau khi khảo giáo qua Ninh Vân Tấn, quả thật là tâm già đại duyệt. Hắn đầu tiên là công đạo Ninh Vân Tấn không có việc gì ở ngay trong nhà học nhận biết dược liệu, liền thản nhiên rời kinh, mỹ danh viết đi giúp Thanh Dương Tử tìm thuốc dẫn, thuận tiện giúp Ninh Vân Tấn kiếm chút bản đơn lẻ (sách thất lạc).

Khi hắn đi có để lại cho Ninh Vân Tấn một miếng ngọc bài có khắc chữ ‘Dược’, cũng chưa nói có ích lợi gì, chỉ để Ninh Vân Tấn cất kỹ.

Sau hai ngày Trương Nhược Thuật rời đi, trong nhà Ninh Vân Tấn đột nhiên khách quý đến. Nhìn Hoàng Cẩm tới cửa mời hắn vào cung, Ninh Vân Tấn thật sự là kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Văn Chân đã sớm quyết định buông tay, muốn để mình triệt để rời xa triều đình chứ!

Hoàng Cẩm hiểu lầm kinh ngạc của hắn, cười cười nói, “Định Viễn bá đây là quý nhân hay quên chuyện nha! Đều quên người quen cũ, chúng ta thật đúng là thương tâm!”

“Nào có, nào có, quên ai cũng không dám quên Hoàng tổng quản đâu! Đoạn thời gian trước khi ở trong cung, còn để ngươi chiếu cố nhiều.” Ninh Vân Tấn vừa nói vừa ở bên người sờ sờ, có chút buồn bực phát hiện mình cư nhiên không mang hà bao cho thưởng.


Hắn kéo kéo ngọc ban chỉ trên ngón cái, do dự một chút, đem khối ngọc bội bên hông  kéo xuống, mượn cầm tay nhét vào trong tay Hoàng Cẩm, nhỏ giọng hỏi, “Không biết Hoàng thượng mời ta tiến cung là vì chuyện gì, Hoàng tổng quản nên giao cho ta cái ngọn nguồn, đừng vào trong cung không hiểu ra sao, vậy chẳng mông lung.”

Hoàng Cẩm đem ngọc bội thu vào trong tay áo, thầm nghĩ Ninh Vân Tấn thật là hiểu chuyện, cho dù đầu óc hồ đồ, địa vị cũng cao, làm việc đều so người khác ổn thỏa hơn. Hắn nói nhỏ, “Hình như là vì chuyện tháng sau Thánh giá đi Nhiệt Hà nghỉ hè đó! Thời điểm Hoàng thượng chọn người không biết nghĩ như thế nào nhớ Định Viễn bá…”

Nhắc tới Nhiệt Hà, Ninh Vân Tấn chỉ có thể nghĩ đến một việc, đã kéo dài hai năm, việc này vô luận như thế nào năm nay cũng phải làm thỏa đáng. Trong lòng có chuẩn bị, hắn đi theo Hoàng Cẩm một đường vào cung Càn Thanh.

Khi tiến cung đúng là buổi chiều, bên ngoài không ít người chờ tiếp kiến, Ninh Vân Tấn ‘Bệnh’ ở trong kinh gần như đã nổi tiếng, có tiếc hận, có vui sướng khi người gặp họa, bất quá Ninh Vân Tấn vẫn luôn trốn tránh, hiếm khi đụng hắn một lần, hiện giờ nhìn tựa phong thái như trước, chỉ là trên mặt mang vài phần phù hợp tuổi tính trẻ con mà thôi, khiến người tiến tới không biết nên lôi kéo hắn làm quen thế nào.

Lần này Ninh Vân Tấn không được hưởng thụ đãi ngộ yết kiến trước tiên của dĩ vãng, ước chừng xếp hàng đợi gần canh giờ, mới tiến vào cung Càn Thanh nhìn thấy Văn Chân đã lâu không gặp.

Lần thứ hai gặp mặt có loại cảm giác phảng phất như cách một thế hệ, Ninh Vân Tấn phát hiện hắn so với quá khứ gầy một ít, ánh mắt lại càng thêm lợi hại, vô tình, cùng Văn Chân đời trước càng thêm tương tự, lúc này hắn mới thân thiết cảm nhận được, mình đời này sống lại cho tới nay, Văn Chân quả thật rất ít khi thời điểm ở bên mình lộ ra một mặt này, hiện giờ xem ra, hắn đã triệt để từ trong đoạn tình cảm sai lầm kia đi ra.

Hai người đối diện, lấy tầm mắt thỉnh an của Ninh Vân Tấn rời ra tuyên cáo chấm dứt.

Chờ đến xong lễ gặp mặt, biểu tình Văn Chân đã giống như khắc ra, không có chút nào dao động, lãnh đạm mà nói, “Trẫm lần này triệu ngươi tới, là vì chuyện tháng sau khởi hành đi Nhiệt Hà. Có lẽ ngươi không nhớ rõ, nhưng lúc trước trẫm đáp ứng ngươi, tro cốt lão sư sẽ giao cho ngươi tự tay mai táng.”

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Năm trước ngươi xuôi nam chậm trễ, nhưng kéo dài nữa cũng không ổn. Trẫm tìm ngươi đến chính là muốn hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý tùy giá.”

Ninh Vân Tấn hai tay ôm quyền nói, “Hoàng thượng có tâm, thần tự nhiên nguyện ý.”

Văn Chân nhìn hắn, một đôi con ngươi đen thâm thúy nói không nên lời. Ninh Vân Tấn biết với khôn khéo của người này, Trương lão một lần ở trong nhà mình hẳn là đã nhìn ra mình là giả vờ, có lẽ đã đối với mình lạnh lùng vô tình thất vọng vô cùng.


Ninh Vân Tấn nguyên bản tưởng rằng hắn sẽ nói vài câu chất vấn hoặc là trào phúng, nhưng Văn Chân lại đột nhiên khoát tay áo, “Trẫm biết, ngươi trước lui xuống trước đi! Trước khi xuất phát trẫm sẽ sai người thông tri ngươi.”

Gật đầu, quỳ an, Ninh Vân Tấn xoay người, bằng tư thế tiêu chuẩn cũng không quay đầu lại hướng đại môn đi ra.

Lý Đức Minh nhìn một đôi người nguyên bản cầm tiêu hợp minh lại ăn ý cực kỳ, lại trở nên bộ dáng lạnh lùng còn hơn người xa lạ, thật sự là lo lắng nói không nên lời. Thấy Hoàng thượng đột nhiên tâm tình cô đơn, không nghĩ lại gặp người bên ngoài, vùi đầu bắt đầu phê duyệt tấu chương, hắn dậm chân vội vàng ra cung Càn Thanh.

Vội vàng tránh đi một hai tên quan một chuyến tay không, Lý Đức Minh một đường chạy chậm cuối cùng thấy Ninh Vân Tấn phía trước, vội vàng hô, “Tiểu Ninh đại nhân, Định Viễn bá của ta, chờ ta một chút!”

Ninh Vân Tấn đã sớm nghe ra tiếng bước chân phía sau, nhưng mà không nghĩ tới người đến cư nhiên là Lý Đức Minh, “Lý tổng quản vội vã như vậy, chính là có chuyện gì?”

Lý Đức Minh một tay kéo Ninh Vân Tấn đến bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Tiểu Ninh đại nhân, ta cầu ngài một chuyện.”

“Lý tổng quản quá xem trọng ta, ta bây giờ còn có thể làm chuyện gì chứ?” Ninh Vân Tấn thần tình kinh ngạc mà nói.

“Ta biết ngươi cái gì cũng quên, nhưng việc này chỉ có ngươi có thể làm, Hoàng thượng có lẽ chỉ chịu nghe ngươi.” Lý Đức Minh gấp đến độ chà tay, cũng không quản cố kỵ gì, nói thẳng, “Ta cầu ngươi đi khuyên nhủ Hoàng thượng, hắn tiếp tục như vậy rất thương thân tổn tinh thần! Thái y cũng nói qua, tiếp tục nữa chỉ sợ sẽ lưu lại căn bệnh.”

Ninh Vân Tấn vừa nghe, nhịn không được nhíu mày, bắt ngược lại tay Lý Đức Minh hỏi, “Lý tổng quản ngươi nói chậm một chút, không đầu không đuôi như vậy, ta cũng không rõ nguyên do!”

Lý Đức Minh không chút ý tới khác thường của hắn, than thở nói, “Từ lúc từ Bảo Định trở về sau đó, Hoàng thượng đã đem toàn bộ tâm tư dồn vào xử lý công vụ. Nguyên bản thời điểm có Trương thần y còn đỡ, cuối cùng vẫn là nghe lời dặn của thầy thuốc, phối hợp uống thuốc. Chờ sau khi Thần y xuất cung, Hoàng thượng liền một ngày thậm tệ hơn. Hắn hiện tại rõ ràng không thể so với trước kia, lại mỗi ngày xem chiết tử đến nửa đêm, chưa đến canh ba lại rời giường, giống như muốn đem một ngày tách thành hai để dùng. Nhưng hắn tiếp tục mỗi ngày như thế, cho dù người bằng sắt cũng chịu không nổi a!”

Hắn bất đắc dĩ mà nói, “Hiện giờ khí trời lại bắt đầu từng ngày nóng lên, Hoàng thượng còn có chút mùa hè sút cân, từ mấy ngày trước khẩu vị bắt đầu không ổn, mỗi lần dùng bữa chính là tùy tiện dính đũa, uống vài hớp cháo mà thôi. Ta xem như cầu ngươi, đi khuyên nhủ Hoàng thượng bảo trọng thân thể hơn.”

Ninh Vân Tấn trong lòng nghe được vô cùng không có tư vị, nam nhân tình trường thất ý đem tâm tư dùng trên công việc nghe qua là chuyện rất thông thường, nếu Văn Chân vẫn là cao thủ công lực thâm hậu trước kia, hắn nghe lời nói lần này của Lý Đức Minh còn có thể vui sướng khi người gặp họa một chút, hiện tại lại không biết vì sao trong lòng cư nhiên vừa tức vừa bực —— người này rõ ràng tuổi cũng không nhỏ, thế nào mà ngay cả tự chiếu cố bản thân cũng không biết!

Hắn gãi đầu, cười khổ nhìn Lý Đức Minh, “Thân thể Hoàng thượng tất nhiên trọng yếu! Lý tổng quản nhờ giúp đỡ không dám từ chối. Nhưng mà ta chỉ là một ngoại thần, phải làm sao khuyên nhủ Hoàng thượng đây?”

Lý Đức Minh nghe hắn đáp ứng, vội không ngừng mà nói, “Việc để ta lo, lập tức truyền lệnh. Nếu không liền ủy khuất Tiểu Ninh đại nhân một chút, tự mình làm cho Hoàng thượng chút đồ ăn đi!”


Dù nói thế nào nữa Ninh Vân Tấn vẫn hy vọng Văn Chân có thể sống tốt, không do dự liền gật đầu đồng ý.

Thân là Tổng quản đại nội, Lý Đức Minh ở trong cung thể diện một thời vô lượng, hắn an bài quả nhiên rất nhanh. Hắn đầu tiên là để Ninh Vân Tấn chờ ở thiên điện, chưa quá một khắc đã bưng đến một chén cháo gà nấm hương.

Vừa thấy Ninh Vân Tấn hắn liền nhịn không được oán giận nói, “Hoàng thượng còn nói không có khẩu vị, chút đồ ăn không nhiều lắm, món chính càng là chỉ điểm bát cháo, ngươi nói hắn làm sao ăn no! Tiểu Ninh đại nhân nên tận tâm chút, khuyên nhủ hắn nhiều vào.”

Ninh Vân Tấn gật đầu, tiếp nhận bát cháo kia lập tức đi vào cung Càn Thanh. Chỗ này hắn quen thuộc cực kỳ, vừa vào cửa đã nhìn thấy trên bàn chỉ đặt một ít món ăn thanh đạm, Văn Chân ngồi ở trước bàn ngay cả đầu cũng không nâng một chút, nhìn chiết tử trong tay thất thần.

Ninh Vân Tấn đem bát cháo trong tay nên thật mạnh trên bàn, âm thanh thanh thúy đánh gãy suy nghĩ Văn Chân, hắn vừa muốn tức giận, vừa nhấc đầu lại thấy được người ngoài ý liệu.

“Ta nhớ rõ cũng đã dạy ngươi, lúc ăn cơm mắt nhìn đồ vật  đều không tốt cho dạ dày.”

“Ngươi không phải đều không nhớ sao?” Khóe miện Văn Chân xả ra một tia cười lạnh, bất quá cũng đem chiết tử khép lại đặt ở trên bàn. Hắn cũng không thèm nhìn tới Ninh Vân Tấn, cầm lấy đũa liền chuẩn bị ăn.

“Còn chưa gọi người thử thức ăn đâu!” Ninh Vân Tấn nghe ra Lý Đức Minh bên ngoài đang lo lắng đi qua đi lại, cũng ngăn đón người hầu hạ khác.

“Hừ. Trẫm còn chưa tới lượt ngươi quan tâm.” Văn Chân miệng nói xong, buông đũa, đem bát cháo kia chuyển đến trước mặt, cầm muỗng khuấy khuấy.

Ninh Vân Tấn nhanh tay lẹ mắt mà đem muỗng đoạt lấy, múc một muỗng bỏ vào miệng ăn một ngụm, nhai vài miếng, lúc này mới nói, “Ừm, mùi vị không tệ, không có độc.”

“Ai dám thử thức ăn như ngươi đã sớm kéo ra ngoài.” Văn Chân nhịn không được ác ngôn nói, “Lý Đức Minh lão hóa này, lá gan thật đúng là càng lúc càng lớn!”

“Lý tổng quản lo lắng cho ngươi thôi! Còn nói để ta khuyên Hoàng thượng, vì giang sơn xã tắc cần phải bảo trọng thân thể.” Ninh Vân Tấn múc một muỗng đưa tới bên miệng Văn Chân, “Há miệng.”

Văn Chân tức giận đến trừng mắt nhìn hắn một cái, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, dư quang tầm mắt lại đảo đến ban chỉ trên ngón cái Ninh Vân Tấn. Hắn vươn tay, có chút hoài niệm mà nói, “Trẫm còn nhớ rõ đây là lễ gặp mặt ngươi đòi, không nghĩ tới ngươi sẽ còn giữ.”

Nếu Văn Chân cậy mạnh, Ninh Vân Tấn trong lòng còn dễ chịu chút, nhưng nhìn Văn Chân hiện tại, lại nhịn không được bất đắc dĩ. Hắn kéo ghế một phen, ngồi vào bên cạnh Văn Chân, “Dùng xong thiện, chúng ta nói chuyện đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.