Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 9: Ngư nhân


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ – Chương 9: Ngư nhân

Một tên Cuồng Kiếm Sĩ nhảy lên cao, nương theo tư thế rơi xuống, một kiếm chém xuống Nhiếp Ngôn.

Nhìn thấy đại kiếm Cuồng Kiếm Sĩ rít gào đến, đã sắp đến trán Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn thân thể nghiêng qua, nhìn thoáng qua Cuồng Kiếm Sĩ.

Ở trong Tín Ngưỡng, viễn trình công kích có tự động hiệu chỉnh, chỉ có thể dùng lăn mình tránh né, mà cận chiến công kích, lại có thể thông qua động tác nghiêng người né tránh.

Loại động tác nghiêng người né tránh này đối diện gặp chém xuống, quan trọng nhất chính là phản ứng phải nhanh, thời gian chính xác, kiếp trước Nhiếp Ngôn đã luyện đến cực kỳ thuần thục, sau khi tránh né Kiếm Sĩ, Nhiếp Ngôn chạy về phía mặt hồ.

Cuồng Kiếm Sĩ một kiếm chém hụt, hơi sửng sốt, tên kia động tác thật nhanh, như vậy cũng có thể né tránh.

Lúc Cuồng Kiếm Sĩ quay đầu, phát hiện Nhiếp Ngôn đã chạy đi rất xa, hắn rút kiếm đuổi theo.

“Lão Tam, ngươi làm sao thế, chặn người lại cũng chặn không được.” Kiếm Thuẫn Chiến Sĩ bên cạnh đi tới oán giận nói.

“Tên tặc kia động tác rất nhanh, ta ngăn không được.”

Kiếm Thuẫn Chiến Sĩ dường như có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua thi thể Nguyên Tố Pháp Sư Tử Hỏa bên kia, Tử Hỏa là tên quái gở, nhưng mà kỹ thuật cũng không kém, lại chết ở trong tay tên Đạo Tặc kia, xem ra tên Đạo Tặc kia thật sự không đơn giản.

“Chúng ta cùng nhau ngăn hắn lại!”

Kiếm Thuẫn Chiến Sĩ và Cuồng Chiến Sĩ tốc độ nhanh hơn.

Thấy cách mặt hồ càng ngày càng gần, chỉ có năm sáu thước, Nhiếp Ngôn lấy ra một lọ dược tề hô hấp dưới nước cấp thấp uống đi.

“Hắn muốn nhảy cầu chạy trốn!”


“Đừng để cho hắn xuống nước.”

Kiếm Thuẫn Chiến Sĩ và Cuồng Kiếm Sĩ ăn ý đồng thời nhào đến, Kiếm Thuẫn Chiến Sĩ và Cuồng Kiếm Sĩ cùng hệ Chiến Sĩ, công kích dựa theo thế sau khi nhảy mạnh so với chức nghiệp cận chiến khác nhanh mạnh hơn nhiều.

“Đột kích!”

“Liệt diễm trảm!”

Kiếm Thuẫn Chiến Sĩ múa kiếm tiến sát đến Nhiếp Ngôn.

Kiếm trong tay Cuồng Kiếm Sĩ vung Liệt diễm trảm xuống.

Bọn họ còn cách Nhiếp Ngôn một chút, Nhiếp Ngôn quay đầu nhìn về phía bọn họ, lửa cháy và kiếm chém xuống mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, nhảy về phía sau, chui vào trong Nhiên Đa hồ.

Trên mặt hồ yên lặng, gợn sóng lan ra từng vòng.

Kiếm Thuẫn Chiến Sĩ và Cuồng Kiếm Sĩ vọt tới bên hồ, Cuồng Kiếm Sĩ vừa mới chuẩn bị nhảy xuống hồ nước, Kiếm Thuẫn Chiến Sĩ giữ chặt Cuồng Kiếm Sĩ lại: “Quên đi, đừng đuổi giặc cùng đường, huống chi chúng ta đều không có dược tề hô hấp dưới nước.” Kiếm Thuẫn Chiến Sĩ nhớ tới nụ cười quỷ dị vừa rồi của Nhiếp Ngôn, đây là nguyên nhân hắn không dám xuống nước, chỉ e Nhiếp Ngôn ở dưới nước có động tác gì, chỉ sợ sẽ lưu lại dưới đáy nước.

“Cứ quên như vậy sao?” Cuồng Kiếm Sĩ thực buồn bực.

“Coi như Tử Hỏa xui xẻo, ai bảo tên này tự cho là giỏi, thoát ly đoàn đội, cũng coi như một bài học cho hắn. Cao thủ vẫn còn rất nhiều.”

Vài ngoạn gia Khải Hoàn thở hồng hộc chạy đi lên, đa số là Pháp Sư, Mục Sư các loại chức nghiệp, tốc độ di động của bọn họ không có nhanh như Chiến Sĩ, cho nên bị rớt lại phía sau.

“Thế nào, tên kia đâu?” Một tên Pháp Sư hỏi.


“Không đuổi kịp, nhảy xuống hồ rồi.” Kiếm Thuẫn Chiến Sĩ lắc đầu nói.

Tên Pháp Sư kia kinh ngạc nhìn thoáng qua Kiếm Thuẫn Chiến Sĩ và Cuồng Kiếm Sĩ, hai người Tử Nham và Tử Minh, xem như hai Chiến Sĩ trong nghiệp đoàn được sắp xếp trên bảng, tên Đạo Tặc kia đầu tiên xử lý Tử Hỏa, tiếp theo thoát khỏi bao vây cua hai người Tử Nham và Tử Minh, tên tặc kia ở đâu ra?

“Tên Đạo Tặc kia gọi là gì? Hỏi Tử Hỏa, hắn đã ở trong nghĩa địa sống lại rồi.” Pháp Sư nói.

“Tử Hỏa nói tên Đạo Tặc kia là Niết Viêm.” Tử Minh nói, tên này, được hắn nhớ kỹ trong lòng.

“Về sau bảo thủ hạ chú ý chút, đụng tới tên Niết Viêm này, lập tức báo cáo.” Pháp Sư có chút lo lắng nói, bọn họ vài người đụng tới Niết Viêm, cũng chưa chiếm được tiện nghi, nếu là hội viên nghiệp đoàn bình thường gặp phải, có thể biết kết quả rồi.

Sau khi Nhiếp Ngôn nhảy xuống nước, bơi trong nước, nước Nhiên Đa hồ trong veo, từng chùm ánh sáng trên mặt nước xuyên thấu xuống dưới, ở dưới nước khúc xạ, màu sắc rực sỡ, rong dưới hồ múa theo sóng, hình thành một bức tranh đẹp tuyệt vời.

Lặn xuống đáy hồ bơi xuyên qua đám rong lay động, Nhiếp Ngôn đột nhiên nghĩ tới, trong Nhiên Đa hồ, hình như cũng cũng có một bảo rương, nhưng mà vị trí cụ thể hắn không chắc chắn, ký ức đã không còn nhớ rõ.

Chắc là phụ cận nơi này, bảo rương kia ra một bản kỹ năng phụ trợ, Thu thập. Thu thập tuy rằng không phải bản kỹ năng hi hữu gì, nhưng ở cấp bậc hiện nay, cũng là rất khan hiếm, các ngoạn gia sau khi học kỹ năng Thu thập, có thể tăng lên không ít thu nhập, mỗi đoàn đội ít nhất phải trang bị một bản, mỗi ngoạn gia độc hành cũng cần một bản kỹ năng Thu thập, thị trường nhu cầu lớn, quan hệ cung cầu không bằng, làm cho giá bản kỹ năng thu thập bị đưa lên rất cao.

Nếu có thể tìm được bảo rương kia thì rất tốt, đặc tính chức nghiệp Đạo Tặc, làm cho bọn họ có thể đến rất nhiều chỗ người khác không đến được, có thể khiến kỹ năng Thu thập phát huy ra tác dụng lớn hơn nữa.

Dược tề hô hấp dưới nước cấp thấp chỉ có thể duy trì mười lăm phút, sớm biết ở trong nước tìm bảo rương, liền mua thêm mấy bình hô hấp dưới nước, Nhiếp Ngôn cảm thấy hối hận.

Phía xa có cái gì từ mặt nước chậm rãi lặn xuống đây, ánh nắng chiếu xuống, Nhiếp Ngôn rốt cục thấy rõ, đó là một con Ngư nhân 3 cấp. Nó có được thân cá, tứ chi không ngừng đẩy, tốc độ bơi nhanh, trên tay còn cầm một thanh cương xoa.

Nhiếp Ngôn nhanh chóng núp vào trong đám rong.

Nếu một chọi một, Nhiếp Ngôn có thể thoải mái thu phục một con Ngư nhân, nhưng Ngư nhân có một điểm vô cùng đáng ghét, một khi chúng nó bị công kích, liền phát ra tiếng kêu chói tai, đưa tới tất cả Ngư nhân phụ cận.


Vì để an toàn, Nhiếp Ngôn quyết định không trêu chọc tên khó chơi này.

Ngư nhân cách chỗ Nhiếp Ngôn không xa bay qua, đẩy ra đám rong, chui vào.

Lúc Ngư nhân đẩy đám rong ra, tầm mắt Nhiếp Ngôn xuyên qua đám rong, phát hiện trong đám rong mơ hồ cất giấu cái gì.

Thấy Ngư nhân đi xa, Nhiếp Ngôn cẩn thận bơi qua, nơi này là nơi Ngư nhân hoạt động, nếu như bị phát hiện, là rất nguy hiểm.

Nhiếp Ngôn đẩy đám rong ra, tìm tòi một lúc, rốt cục ở trong đám rong phát hiện một thùng gỗ, là thùng màu trắng thấp nhất. Không biết có phải cái trong trí nhớ hay không.

Mở thùng ra, Nhiếp Ngôn ở lục lọi trong rương gỗ, bất ngờ, không phải mò được một bản kỹ năng, mà là một hạt châu.

Nhiếp Ngôn xem qua thuộc tính vật phẩm.

Ngư nhân Tị thủy châu: đặc thù vật phẩm, mang vào kỹ năng, Hô hấp dưới nước. Hô hấp dưới nước: sau khi thi triển có thể ở dưới nước hô hấp ba mươi phút, thời gian kỹ năng phục hồi 12 giờ.

Là đặc thù vật phẩm cấp thấp nhất, tuy rằng không phải đồ đặc biệt tốt, nhưng ít ra có thể giúp Nhiếp Ngôn tiết kiệm mấy bình dược tề hô hấp dưới nước cấp thấp, sau này đều có thể dùng được.

Xem ra nơi này không chỉ có một cái rương, ngẫm lại cũng đúng, khu hồ lớn như vậy, đầu não sẽ không chỉ thiết lập một bảo rương. Nhiếp Ngôn tiếp tục tìm kiếm, xuyên qua đám rong, có một viên Tị thủy châu, thời gian hắn ở dưới nước tìm kiếm bảo rương thoải mái hơn nhiều.

Đám rong cách đó không xa động đậy, trong lòng Nhiếp Ngôn kinh sợ, nhanh chóng núp vào trong đám rong bên cạnh.

Một con Ngư nhân từ trong đám rong chui ra, cách Nhiếp Ngôn không xa từ giữa khe hở đám rong chậm rãi bơi qua.

Được một lúc, lại một con Ngư nhân bơi về phía chỗ Nhiếp Ngôn.

Một con rồi lại một con.

Tần suất Ngư nhân xuất hiện càng lúc càng nhiều.


Đáng chết, không phải tiến vào trong hang ổ Ngư nhân chứ? Đồng thời vừa lúc có một đám Ngư nhân từ bên này bơi qua.

Một con Ngư nhân cách mình càng lúc càng gần, tim Nhiếp Ngôn như nhảy lên tới cổ, hắn nắm chặt chủy thủ trong tay, trốn thì trốn không được, chỉ có thể tìm cơ hội chạy ra. Chỉ là tốc độ bơi của hắn không bằng Ngư nhân, không biết có thể chạy thoát hay không.

Nhưng mà gần đây số lượng Ngư nhân nhiều lắm, toàn bộ vây lại đây, Nhiếp Ngôn chỉ có một con đường chết.

Chỉ tự trách mình quá tham lam, vì tìm kiếm bảo rương, quên mất nguy hiểm.

Con Ngư nhân kia bơi tới chỗ cách Nhiếp Ngôn khoảng ba thước, dường như nó cảm giác được cái gì, ngừng lại, giơ cương xoa trong tay lên.

Xèo xèo, miệng Ngư nhân phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.

Nhiếp Ngôn nhìn sang hướng khác, ít nhất có hơn mười con Ngư nhân hướng chỗ hắn ẩn núp vây lại, cương xoa sáng như tuyết đã muốn hoàn toàn phong kín con đường chạy trốn của hắn.

Xong rồi, hắn không có khả năng đánh bại những Ngư nhân này, Ngư nhân ở trong nước tốc độ bơi lội rất nhanh, hơn nữa răng nanh chúng nó sáng như tuyết một khi cắn đối thủ, sẽ không sẽ nhả ra, cho đến khi cắn xé đối thủ đến chết.

Chạy thì chạy không thoát, miễn cưỡng đánh cũng không thể liều mạng.

Nhiếp Ngôn chuẩn bị tốt tâm lý tử vong, nhìn lướt qua thân thể Ngư nhân đối diện, bụng chúng nó có một bớt hồng, nơi đó là nhược điểm của chúng nó. Cho dù chết, ít nhất cũng phải xử lý một con!

Đúng lúc này, một tiếng tiếng kèn chói tai từ phía xa ven hồ truyền đến, nhịp kèn khẩn trương, thanh âm to rõ vẫn truyền về phía xa.

Đây là cảnh báo của Ngư nhân bộ lạc gặp phải công kích!

Hơn mười con Ngư nhân vây quanh ở phụ cận Nhiếp Ngôn đồng thời ngừng bơi qua, nghiêng tai lắng nghe, miệng chúng nó nói huyên thuyên, sau đó đồng loạt nhanh chóng bơi về phía ven hồ.

Hơn mười con Ngư nhân kia càng bơi càng xa, hơn trăm Ngư nhân từ bốn phương tám hướng theo chúng nó tụ tập lại, giống như bầy cá trong nước.

Đám Ngư nhân biến mất khỏi tầm nhìn của Nhiếp Ngôn.

May mắn, Nhiếp Ngôn âm thầm kinh hãi, tiền hậu nhân quả, kết quả bất ngờ, nhưng cũng ở bên trong lẽ phải.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.