Đọc truyện Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ – Chương 51: Hắc tinh linh
Bạch Ngân bảo rương này không bị khóa, Nhiếp Ngôn đưa tay mở ra.
Hệ thống: Mở ra bảo rương… 37%…53%…
Một tiếng xoạch, bảo rương mở xong, Nhiếp Ngôn liền đưa tay vào trong sờ soạng. Vật phẩm trong bảo rương của phó bản phần lớn là ngẫu nhiên, thứ gì cũng có, muốn có đồ tốt thì phải trong vào nhân phẩm a.
Lục loại lúc lâu, Nhiếp Ngôn mới lấy từ trong rương ra một bản kỹ năng và một sợi dây chuyền.
– Là một kiện trang sức! Nhân phẩm thật không tệ.
Nhiếp Ngôn trong lòng kinh hỷ. Trong tất cả các loại trang bị thì trang sức, bao gồm nhẫn, dây chuyền, huân chương vân vân, là loại khó kiếm và cũng đáng giá nhất. Thậm chí rất nhiều người không có trang sức.
Tùng lâm hạng liên: Chưa giám định.
Nhiếp Ngôn liền dùng Siêu cấp quan sát giám định.
Tùng lâm hạng liên[Bạch Ngân trang]: Cần cấp bậc: 0 cấp.
Thuộc tính: phòng ngự 2-3, nhanh nhẹn +2, cảm giác +1.
Phụ trọng: 1 cân.
Giới hạn người sử dụng: Không.
Đồ tốt, mà lại là kiện Bạch Ngân. Đây có thể nói là một kinh hỷ bất ngờ. Nhìn qua bản kỹ năng, là Trị liệu khinh thương của Mục Sư. Trị liệu khinh thương là ma pháp trị liệu cấp thấp nhất của Mục Sư nhưng do chỉ có tại phó bản, hơi khó tìm nên giá cả luôn cao không giảm xuống, so với một số Bạch Ngân trang còn giá trị hơn. Nhiếp Ngôn đã có Tùng lâm hạng liên nên cũng không quá để ý tới kỹ năng này. Cũng chỉ là một ít bạc thôi, hắn không cần chút tiền cỏn con ấy.
Nhiếp Ngôn từ trên vách đá trèo xuống.
– Vận khí không tồi, một sợi dây chuyền cùng một bản Trị liệu khinh thương. Bản kỹ năng của các ngươi, dây chuyền của ta
Nhiếp Ngôn nói. Dù sao đám người Vũ Lam cũng đã tới nơi này, cũng không thể tay trắng mà trở ra.
– Sợi dây chuyền này thuộc tính không tồi.
Con mắt đám người Bạch Khai Thủy dán chặt vào sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền Bạch Ngâ, đáng giá biết bao nhiêu chứ! Bọn họ nhìn chăm chăm Nhiếp Ngôn cầm hạng liên, nhưng đáng tiếc lại là đồ của người khác.
– Nếu không có Nhiếp Ngôn mở rương, chúng ta căn bản không thể lấy được bản kỹ năng Trị liệu khinh thương. Bản kỹ năng này coi như là chúng ta mua lại.
Vũ Lam nói. Nàng cũng không muốn tùy tiện chiếm tiện nghi của Nhiếp Ngôn. Bản kỹ năng này là hắn lấy được, bọn họ vốn không xuất lực.
– Ngươi đã nói như vậy, ta cũng không khách khí. Kỹ năng Trị liệu khinh thương trên thị trường có giá 3 bạc có khi còn không mua được. Xem như các ngươi tiện nghi chút, 2 bạc, cũng không mắc với các ngươi.
Nhiếp Ngôn nói, hắn cũng không dài dòng.
– Ngươi không khách khí một chút sao?
Yểu Tểu giậm chân nói.
Nhiếp Ngôn cười ha ha, nói:
– Có người muốn tiêu tiền, ta còn chối từ làm gì, có tiền không lấy thì là đầu đất. Nếu ngươi muốn có bản kỹ năng thư, ta sẽ đưa cho ngươi. Dù ngươi có muốn mười bản, ta cũng tìm giúp ngươi. Đội trưởng các ngươi muốn trả tiền, là không nghĩ tới thiếu ân tình của ta. Nếu ta khách khí từ chối, ngươi không chê ta giả dối, ta cũng ngại mình mệt mỏi.
– Đoàn đội chúng ta mới chỉ có 5 bạc, 2 bạc này trước mắt có thể cho nợ không.
Vũ Lam thoáng chút xấu hổ hỏi. Nếu bây giờ trả 2 bạc, tài chính của đội lại càng eo hẹp.
– Đoàn đội các ngươi cũng nghèo quá đi, có 2 bạc mà cũng phải khất nợ, thôi quên đi, các ngươi nghĩ giờ là thời đại nào chứ.
Nhiếp Ngôn khoát khoát tay nói, một đoàn đội thế này mà cả 2 bạc cũng không có. Trên thực tế, đội của Vũ Lam như thế này cũng đã xem là có của ăn của để rồi, nhưng nếu so với Nhiếp Ngôn đại tài chủ thì quả là không cách nào so sánh.
Chúng đội viên ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đây chính là 2 bạc đó, không phải số tiền nhỏ đâu! 2 bạc còn không để vào mắt, Nhiếp Ngôn thật đúng là tài đại khí thô.
Yểu Yểu kéo kéo áo Nhiếp Ngôn, mắt chớp chớp nhìn hắn, ánh mắt hồn nhiên vô hại nói:
– Niết Viêm, ngươi thật sự nguyện ý đưa ta mười bản Trị liệu khinh thương sao?
– Ách, ta nói hồi nào. Ngươi nói ta tìm đâu ra mười bản Trị liệu khinh thương chứ!
Nhiếp Ngôn dựng cả tóc gáy, hắn hiển nhiên biết tiểu ma nữ này có ý nghĩ xấu xa gì.
– Hứ, một chút thành ý cũng không có.
Yểu Yểu làm bộ tức giận nói. Tuy vậy khóe miệng lại hiện lên nụ cười. Nàng hiển nhiên sẽ không bắt Nhiếp Ngôn đưa ra mười bản trị liệu mà chỉ muốn trêu chọc hắn chút thôi.
Đường Nghiêu ngẩng đầu nhìn vách núi, không nghĩ rằng Nhiếp Ngôn lại có thể tìm ra bảo rương trên đó. Hắn càng ngày càng không hiểu được Nhiếp Ngôn. Làm bạn từ nhỏ tới lớn, biến hóa của hắn càng lúc càng lớn, thay đổi làm hắn có chút không thích ứng được. Nhưng cho dù thế nào, mặc kệ Nhiếp Ngôn thay đổi thế nào thì vẫn là huynh đệ của hắn!
– Kế tiếp chúng ta sẽ đi tiêu diệt Hai hắc tinh linh. Phía trước có một hạp cốc, chúng ta sẽ chia làm hai đội. Ta dẫn một đội vào trước, một đội sẽ đợi cách hạp cốc xa một chút. Hai tên Hắc tinh linh này rất giảo hoạt, chúng ta sẽ dụ chúng vào cốc, sau đó sẽ dùng Hiển ẩn chi trần. Mọi người nhất thiết phải chú ý. Hai tên tinh linh đó sức chiến đấu không tốt lắm nhưng tốc độ lại rất nhanh. Để ý đừng cho chúng chạy mất, nếu chạy mất thì lần sau sẽ rất khó để chúng mắc câu.
Nhiếp Ngôn an bài kế hoạch.
Mọi người phân thành hai tiểu đội. Một đội mười người đứng tại chỗ đợi lệnh, một đội khác chín người tiến tới hạp cốc.
Nhiếp Ngôn vừa đi vừa ngưng thần tĩnh khí, phía trước mười một thước có một âm ảnh. Còn một con chưa đến? Vừa nghĩ tới, hắn liền cảm giác được phía sau khoảng mười thước có vật gì sau lưng họ.
– Đến đây đi!
Nhiếp Ngôn khóe miệng mỉm cười. Hai tên hắc tinh linh nhát gan luôn như hình với bóng, vừa lúc tận diệt chúng.
Đám người Nhiếp Ngôn tiến vào hạp cốc. Hai bên là vách đá cao vút chừng hơn mười thước, ở giữa là một con đường nhỏ năm sáu người có thể dàn hàng đi qua.
Nơi hẹp thế này là địa phương mai phục tốt nhất. Nhất định phải một lần dứt điểm, hai tên Hắc tinh linh kia rất giảo hoạt, sẽ không bị mắc mưu lần nữa.
Nhiếp Ngôn có thể cảm giác được hai tên tinh linh đứng ở cốc khẩu chần chờ một lúc nhưng rồi cũng tiến vào.
– Cắn câu rồi, đã tới lúc bắt ba ba trong hũ.
Nhiếp Ngôn thầm nghĩ, nói trong kênh tổ tổ đội:
– Vũ Lam, các ngươi ở đây chặn cửa hạp cốc, đừng để hai tên đó chạy thoát!.
Bị Nhiếp Ngôn gọi thẳng tên, Vũ Lam cảm thấy có chút quái dị, cả người không thoải mái. Nhưng hiện tại không phải là lúc so đo việc này, nàng v2 những người khác hướng tới hạp cốc chặn cửa.
– Chúng ta tới rồi!
Vũ Lam đáp.
Nhiếp Ngôn mở Hiển ẩn chi trần, bốn phía bụi bay lả tả nhẹ nhành lan ra toàn bộ hạp cốc. Đám bụi bay tới chỗ hai âm ảnh cách đó khoảng hơn mười thước. Hai thân ảnh nhỏ gầy như hầu tử liền chậm rãi hiện ra.
Chúng nó gầy như cái que, da bọc xương, làn da toàn thân một màu xám đen, trên người mặc một bộ quần áo cũ nát, lỗ tai thì nhọn dài.
So với đám Bạch tinh linh tuấn tú thì hai tên Hắc tinh linh này quả thật quá xấu xí.
– Shougoshougo!!
Một trong hai tên chợt phát ra tiếng kêu chót tai.