Đọc truyện Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ – Chương 474: Danh tiếng của Ảnh Sát
Nguyên một đám đạo tặc đang chờ cơ hội, bọn hắn muốn đợi đến lúc Nhiếp Ngôn boss các loại mới ra tay. Bọn hắn còn không biết, hiện tại bọn hắn đã đi trên con đường tử vong. Nhiếp Ngôn sớm đã phát hiện ra bọn hắn.
“Chú ý thật kỹ Cuồng tặc Niết Viêm, không nên tới quá gần hắn. Nhớ giữ khoảng cách. Không biết cảm giác của hắn là bao nhiêu nhưng nhớ phải luôn cách hắn ít nhất hai mươi mét trở lên!” Hắc Ám Vũ Dực nói trên kênh tổ đội.
“Yên tâm đi Hắc Ám Vũ Dực lão đại, chuyện này không thành vấn đề.” Một tên đạo tặc nói.
Hắc Ám Vũ Dực lấy trong ba lô ra một quyển trục màu sám tro, là quyển trục Linh Hồn Ước Thúc. Sau khi thi triển có thể trói buộc địch nhân, làm hắn không cách nào chạy ra khỏi phạm vi hai trăm mét, cũng không cách nào sử dụng quyển trục hồi thành. Hiệu quả liên tục trong ba phút đồng hồ. Người sử dụng quyển trục và người bị thi thuật đều phải chịu hiệu quả giống nhau. Cho đến khi một trong hai lên bảng đếm số thì hiệu quả của Linh Hồn Ước Thúc mới chấm dứt.
Quyển trục Linh Hồn Ước Thúc và kỹ năng Âm Ảnh Gia Tỏa của mục sư có chút tương tự như nhau, nhưng bàn về hiệu quả, Âm Ảnh Gia Tỏa còn kém Linh Hồn Ước Thúc một chút.
Mà trước mắt, loại quyển trục Linh Hồn Ước Thúc này vẫn tương đối hi hữu, chỉ có tại thành Nguyệt Quang, đánh quái cấp 70 map Linh Hồn Hành Cung mới có tỷ lệ một phần vạn rơi ra. Những bản đồ khác cũng tương đối ít, trong toàn bản đồ Tín Ngưỡng cũng chỉ có mấy tờ mà thôi.
Hắc Ám Vũ Dực train ở Linh Hồn Hành Cung lâu như vậy, đến giờ cũng mới chỉ kiếm được có một quyển Linh Hồn Ước Thúc mà thôi. Nhưng hắn vẫn không chút do dự, chuẩn bị sử dụng để đối phó Nhiếp Ngôn.
“Cuồng tặc Niết Viêm, ta xem ngươi có thể chạy đi đâu nữa” Hắc Ám Vũ Dực thầm nghĩ, ánh mắt khóa vào thân ảnh Nhiếp Ngôn. Điều duy nhất làm hắn kiêng kỵ chính là hiện tại bên cạnh Nhiếp Ngôn có tới bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn và một con Hoàng kim Địa Long. Thế nên hắn đành phải nhẫn nại thêm một chút, tìm thời cơ đánh lén.
Đúng lúc ấy, Nhiếp Ngôn ở phía xa đột nhiên tiến vào trạng thái tiềm hành, biến mất trong tầm mắt của bọn hắn.
“Cuồng tặc Niết Viêm đâu mất rồi?” Hắc Ám Vũ Dực cả kinh hỏi.
“Không biết, không nhìn thấy hắn, có thể hắn đã đi trước dò đường” Một tên đạo tặc bên cạnh nói.
Nghe vậy, Hắc Ám Vũ Dực yên tâm hơn chút. Nhưng trong lòng hắn vẫn quanh quẩn cảm giác bất án, thế nào cũng không gạt bỏ ra khỏi đầu nổi.
Nhiếp Ngôn tiềm hành biến mất, thần không biết quỷ không hay lẩn về phía sau lưng đám đạo tặc này, trốn vào góc phòng, khẽ quát một tiếng:
“Chân Thực Chi Nhãn!”
Trong mắt Nhiếp Ngôn bắn ra hai đạo hồng quang, quét nhìn bốn phía. Bên cạnh mấy pho điêu khắc, từng thân ảnh nhàn nhạt dần xuất hiện, một tên, hai tên, ba tên…
Nhếp Ngôn xác định được vị trí hơn hai mươi tên đạo tặc. Còn tên đạo tặc nào đang ấn nấp nữa hay không hắn cũng không cách nào xác định được. Có thể phát hiện nhiều như vậy đã là rất tốt rồi.
Lợi dụng hiệu quả ẩn nặc của tiềm hành, Nhiếp Ngôn dần dần tiến tới một tên đạo tặc đang ẩn nấp. Đập cho hắn một phát Muộn Kích, sau đó là Bôi Hầu, Mạt Sát.
“Là Cuồng tặc Niết Viêm! Hắn ở ngay phía sau bọn ta.”
Đám đạo tặc phát ra tiếng kinh hô. Bọn hắn đang truy tung phía sau Nhiếp Ngôn, làm thế nào cũng không nghĩ ra được Nhiếp Ngôn vòng ra sau rồi đánh úp lại bọn hắn từ lúc nào.
Nhiếp Ngôn thoáng động, bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn đột nhiên xoay người, tức giận gầm thét, tựa như bốn đầu cự thú, lao về phía đám đạo tặc của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ đánh giết.
Hoàng Kim Địa Long cũng nổi giận, gầm lên một tiếng. nó mở miệng phun ra một đám long tức, xẹt qua bầu trời, oanh kích thẳng vào vị trí có ba tên đạo tặc đang ẩn hình. Ba tên này nháy mắt liền biến thành bạch quang, thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Không tốt, chúng ta bị phát hiện!” Thanh âm của Hắc Ám Vũ Dực vang lên. Hắn nghĩ không ra khoảng cách của bọn hắn với Nhiếp Ngôn đã xa đến như vậy, tại sao vẫn còn có thể bị phát hiện. Nhưng bọn hắn làm gì còn thời gian mà suy nghĩ nữa, Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn lúc này đã vọt tới trước mặt.
“Vũ Dực lão đại, giờ làm thế nào đây?” Một tên đạo tặc lo lắng hỏi.
“Trốn!”
Hắc Ám Vũ Dực vừa dứt lời, hai tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn từ hai phía lập tức giáp công tới. Bọn chúng quơ quơ thiết chùy khổng lồ, sau đó đập thẳng xuống.
“Muốn giết ta? Không đơn giản như vậy!” Mắt thấy thiết chùy của một tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn từ trên cao chuẩn bị giáng xuống, Hắc Ám Vũ Dực lập tức sử dụng Tật Phong Bộ, tránh khỏi công kích của Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn. Nhưng hắn vừa thoát ra được mấy bước, một tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn khác đã quay qua, vung thiết chùy nện thẳng lên người hắc. Lực đạo mạnh mẽ làm Hắc Ám Vũ Dực bay thẳng ra ngoài.
Thình thịch, Hắc Ám Vũ Dực ngã trên mặt đất, ngay sau đó, một đạo long tức từ trên trời giáng xuống. Ngọn lửa nhanh chóng cắn nuốt Hắc Ám Vũ Dực, hắn lập tức bị hóa thành tro bụi, đến cơ hội sử dụng quyển trục Linh Hồn Ước Thúc cũng không có.
“Vũ Dực lão đại”
“Vũ Dực lão đại”
Đám đạo tặc hai mặt nhìn nhau, bọn hắn không nghĩ tới, đội trưởng từ trước đến giờ kỹ thuật tốt đến vậy, thế mà vừa rồi, bị giết đến không có chút lực phản kháng.
Đứng chỗ xa thao túng Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn, Nhiếp Ngôn nhíu mày, mới vừa rồi tên kia phản ứng không tệ. Kỹ năng Tật Phong Bộ được sử dụng tương đối có hỏa hầu, bất quả nếu chỉ như vậy mà cũng dám đến đánh lén hắn, có chút không tự lượng sức!
Ầm, ầm, một Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn lại huy vũ đại chùy, đập trúng một tên đạo tặc khác, đánh bay hắn ra ngoài. Bình bịch, bình bịch, cách đó không xa, từng tiếng muộn hưởng truyền lại, lần lượt từng tên, từng tên đạo tặc bị nện trúng, bay ra ngoài hoặc đập người vào tường, la liệt trên mặt đất.
Nguyên một đám đạo tặc đoàn của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ bị bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn đuổi đánh tứ phía.
Đúng lúc này, Nhiếp Ngôn ném xuống một cái Mạn Đằng cao cấp, từng đạo dây leo màu xanh biếc uốn éo, trồi lên rồi trườn nhanh trên mặt đất, trói gô hơn mười tên đạo tặc lại, làm bọn hắn không thể nào nhúc nhích. Đúng lúc đó, Hoàng Kim Địa Long cũng triệu hồi ra một đạo vẫn thạch, từ trên trời nện xuống. Ầm ầm một tiếng vang lên, vẫn thạch nổ bung, ngjon lửa hừng hực thiêu đốt, cắn nuốt toàn bộ mấy tên đạo tặc này.
“Phái đám đồ bỏ này đi đối phó ta? Cuồng Pháp và Thánh Diễm các ngươi có vẻ hơi bị quá ngây thơ đi?” Nhiếp Ngôn cười lạnh một tiếng, nhìn quanh bốn phía. Mấy tên đạo tặc lúc trước ẩn nấp trong góc không bị hắn phát hiện cũng đều đã chạy trốn tứ phía. Đoàn đạo tặc hơn ba mươi người của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ phái tới bị hắn đập chết hai mươi tên, mười tên còn lại may mắn nhanh chân thoát được.
Đến giờ này chúng mới phát hiện, cái lý luận cứ nhiều người, phối hợp ăn ý là có thể giết được Nhiếp Ngôn buồn cười đến cỡ nào.
Đám Sí Diễm và Thiên Phạt trốn chỗ xa nhìn lại, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh.
“Sí Diễm lão đại, chúng ta thật muốn xử lý Cuồng tắc Niết Viêm nữa sao” Thiên Phạt lên tiếng hỏi. Hiện trong lòng hắn đang phát lạnh, bọn hắn mấy người thế này muốn đi tìm Cuồng tặc Niết Viêm gây phiền phức, không phải là đi tìm chết sao? Hơn ba mươi người vừa rồi nháy mắt chết toi đến hai mươi, hơn nữa đồ sát còn là nghiêng về một phía!
Sí Diễm cũng bị Nhiếp Ngôn hù sợ, nói trên kênh đội ngũ: “Đợi ta báo tin cho hội trưởng đã, tạm cứ ngồi đây đợi lệnh”
“Lấy video vừa thu được gửi cho hội trưởng đi.” Thiên Phạt nói. Chỉ cần bên trên xem được video, hắn tin hội trưởng sẽ hiểu được tình huống bên này. Cuồng tặc Niết Viêm căn bản không phải đám người bọn hắn có thể đối phó.
“Ừ!” Sí Diễm gật đầu. Một lát sau, hắn nhận được pm mật, sau đó quay qua kênh đội ngũ nói: “Hội trưởng chỉ thị chúng ta bỏ qua hành động lần này, chỉ lưu lại hai người tiếp tục truy tung Cuồng tặc Niết Viêm”
Nghe Sí Diễm nói, cả bảy đạo tặc còn lại tên nào tên nấy đều như trút được gánh nặng. Đánh lén Cuồng tặc Niết Viêm, đây quả thực không phải chuyện con người có thể làm.
Trừ Sí Diễm và Thiên Phạt, tất cả các đạo tặc còn lại đều trở về theo đường cũ. Còn lại hai người bọn hắn muốn lưu lại xem một chút, rốt cuộc Nhiếp Ngôn sẽ kết thúc trận chiến này như thế nào. Khoảng cách giữa bọn hắn và Nhiếp Ngôn cũng kéo dài ra thành hơn năm mươi mét, không dám tiến lại quá gần Nhiếp Ngôn.
Mắt thấy có mấy tên đạo tặc sắp chạy mất, Nhiếp Ngôn móc ra một quyển trục Chu Võng thuật, cố gắng xử lý thêm một hai tên đạo tặc nữa.
Đang lúc hắn niệm chú ngữ, bỗng nhiên một trận nguyên tố kịch liệt ba động, từng đoàn âm ảnh như những xúc tua nhoi lên, bao vây lấy Nhiếp Ngôn.
Là Âm Ảnh Khốn Phược!
Nhiếp Ngôn giật mình, vội vàng ngừng sử dụng quyển trục, hắn đang chuẩn bị sử dụng Tật Phong Bộ để né tránh, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, không cách nào nhúc nhích.
Bị khóa rồi!
Đúng lúc này, từ trong bóng tối, một thân ảnh như kinh hồng đánh tới phía Nhiếp Ngôn, chủy thủ trong tay hắn hóa thành một luồng quang mang lạnh lẽo.
Nhiếp Ngôn quay người, ánh mắt thoáng quét qua thân ảnh người đang lao tới! Chính là Ảnh Sát, kẻ vừa biến mất thời gian qua.
Trong đầu Nhiếp Ngôn nháy mắt hiện lên một ý niệm. Hơn ba mươi tên đạo tặc thực lực kém như vậy, Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ căn bản không thể nào chỉ để bọn chúng đến giết Nhiếp Ngôn. Cao tầng của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ sẽ không ngu xuẩn đến vậy. Giải thích duy nhất là: Đám đạo tặc này bất quá chỉ là chút ít mồi nhử, đưa bọn này đi căn bản là để làm pháo hôi. Sử dụng bọn chúng để hấp dẫn sự chú ý của Nhiếp Ngôn, sau đó Ảnh Sát sẽ thừa dịp Nhiếp Ngôn đang không chú ý, đột nhiên xuất thủ.
Tốc độ Ảnh Sát nhanh đến cực hạn!
Đây chính là một thích khách đúng nghĩa!
Mà cái một thích khách quan tâm nhất là nhất kích tất sát!
Ở một khắc Nhiếp Ngôn bị khóa định kia, âm ảnh xung quanh tựa như từng đạo dây thừng, trói thật chặt lấy Nhiếp Ngôn, bất kể Nhiếp Ngôn giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi. Âm Ảnh Tỏa Định không chỉ làm cho Nhiếp Ngôn không cách nào di động mà còn khiến cho Nhiếp Ngôn hoàn toàn không nhúc nhích được. Kỹ năng cũng không thể chủ động sử dụng.
Ảnh Sát đột kích, đột nhiên biến mất tại chỗ, sau đó một khắc liền hiện ra ngay cạnh Nhiếp Ngôn, chủy thủ trong tay vung cao, nhắm thẳng ót Nhiếp Ngôn ghim xuống.
Muộn Kích!
Nói thì dài nhưng thực chất mới chỉ chốc lát. Lúc này Nhiếp Ngôn đã không thể né tránh, kỹ năng hơn phân nửa cũng không thể dùng. Ảnh Sát xuất hiện quá đột ngột, hắn căn bản không có thời gian mà suy tư. Sát khi lạnh buốt từ sau lưng ập đến.
Ảnh Sát từ lúc xuất hiện đến lúc vọt tới cạnh Nhiếp Ngôn, chẳng qua chỉ là ngắn ngủi trong chớp mắt, tất cả kỹ năng sử ra đều là một trận liên kích hoàn hảo, không chút dư thừa. Ảnh Sát biết, giao thủ với cao thủ như Nhiếp Ngôn, chỉ cần cho Nhiếp Ngôn một giây đồng hồ để phản ứng thôi sẽ lập tức sinh ra vô cùng biến số. Cái mà hắn làm được chỉ là nhanh, nhanh hơn nữa! Vạn vật trên thế gian, duy chỉ có nhanh là không thể phá!
“Đi chết đi, Cuồng tặc Niết Viêm!” Con ngươi Ảnh Sát co lại, sát cơ bùng lên mạnh mẽ.
Hắn muốn Niết Viêm chết!
Trước đây, trong đầu Ảnh Sát đã từng vô số lần tưởng tượng đến thời điểm giao thủ với Nhiếp Ngôn. Hắn nghiên cứu rất kỹ các kỹ năng, thói quen, phương thức công kích của Nhiếp Ngôn. Ngoài ra hắn còn làm rất nhiều chuẩn bị, tất cả chỉ vì giờ khắc này. Ngăn chặn hết thảy các biến số ngoài ý muốn có thể phát sinh. Cố gắng đạt tới hoàn mỹ, không sai một chút nào!
Hắn là một sát thủ, một thích khách. Bất luận sử dụng phương thức gì, chỉ cần có thể giết chết đối thủ, vậy hắn chính là người chiến thắng!
Thần thoại bất bại của Cuồng tặc Niết Viêm dừng tại chỗ này đi! Thay vào đó là thích khách Ảnh Sát!
Một kích của hắn, đã được vô số người coi là kinh điển!