Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Chương 72: Phiên ngoại 2


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài – Chương 72: Phiên ngoại 2

Dư Hạc khép máy tính của mình lại, nhẹ xoa xoa huyệt thái dương, ngồi trước màn hình máy tính thời gian dài làm hai mắt hơi bị nhức mỏi. Quân Khải ra ngoài đã lâu rồi, cậu đại khái có thể tưởng tượng được Kiều Tân Hạo sẽ có kết cục như thế nào, nhưng kỳ quái chính là, bây giờ cậu đối với người đó chẳng có bất kỳ ý niệm nào trong đầu, điều lo lắng trong lòng, chỉ có Giản Quân Khải có thể nào quá mức kích động hay không thôi.

Ngay lúc này đi động đột ngột vang lên.

Dư Hạc nhíu mày, ba chữ “Lý Y Dương” trên màn hình hơi chớp nháy, sau một lúc lâu, cậu cuối cùng cũng bắt lên nghe với biểu tình không mấy dễ chịu.

“Có chuyện gì ?”

“Kiều Tân Hạo có phải ở chỗ hai người không ?” Lý Y Dương vừa mở miệng liền trực tiếp hỏi, mang theo đôi chút tức giận.

Song biểu tình Dư Hạc vẫn như trước, nghe vậy chỉ thản nhiên trả lời một câu, “Ừ, sao ?”

“Cậu…” Câu nói của Lý Y Dương lập tức nghẹn ngay cuống họng. Trầm mặc vài giây, y mới thông cổ họng lên tiếng, “Cậu có biết, hắn bây giờ đã là người của tôi, tôi còn chưa hưởng dụng bao nhiêu đã bị các người bắt đi, nói vậy đã rõ rồi chứ… Giao hắn lại cho tôi.”

Dư Hạc hừ khẽ một tiếng, ngữ khí lạnh nhạt. “Chuyện này cũng không đến phiên tôi quản, anh trực tiếp tìm Quân Khải đi !”

“Cậu là đang cố ý gây khó dễ tôi. Đừng quên…” Khẩu khí Lý Y Dương trở nên âm ngoan, “Chuyện cậu hợp tác với tôi, Giản Quân Khải nhà cậu còn chưa biết gì cả, nếu để cậu ta biết đóa sen trắng trong lòng cậu ta thực chất là như thế này, thì cậu cho rằng cậu ta sẽ còn thích mình sao ?”

Dư Hạc thế nhưng lại có chút nhịn không được muốn cười, trong giọng nói của cậu không có chút không vui nào, chỉ có sắc mặt hơi lạnh xuống, “Nếu vậy thì tôi cũng không còn cách nào, anh muốn nói cho Quân Khải biết thì cứ làm như ý mình, tôi không sao cả. Có điều… Nhóm côn đồ lần trước định giết Quân Khải là người của anh chứ gì ? Vào thời điểm đó, người có thể cho cậu ta mượn sức cũng chỉ có mình anh !”

Hỏi xong những lời này cậu cũng không chờ Lý Y Dương trả lời, ánh mắt hơi lóe sáng, “Bên trong sen trắng đều là màu đen, anh không biết sao ? Nếu anh thật sự đau lòng vì Kiều Tân Hạo, thì có thể lại đấy bồi cậu ta, tôi không ngại đâu.”


Nói xong cậu lập tức cúp điện thoại. Lạnh lùng hừ một tiếng, khóe miệng nhàn nhạt mang theo một mạt khinh thường.

“A.” Bỗng nhiên một tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến.

“Sao anh thích biểu tình vừa cao lãnh lại vừa vô tâm của em quá đi mất !” Một đôi tay từ sau lưng choàng qua vòng eo cậu, Dư Hạc chấn động cả người, rồi lại một luồng hơi thở nóng hổi phà qua vành tai mềm mại trắng trẻo của cậu, trong nháy mắt khiến mặt cậu phiếm một rặng mây đỏ.

“Quân… Quân Khải…” Tim Dư Hạc bắt đầu kịch liệt đập, thậm chí loạn xạ đến mức làm cậu không nói rõ được lời trong miệng.

Giản Quân Khải nhẹ nhàng cười, giọng nói mang theo ý trêu ghẹo, “Làm em sợ à ? Tim đập nhanh thật. Là do đang lén gọi điện với người khác thì bị anh bắt phát hiện ?”

Dư Hạc quay đầu lại nhìn anh, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, ánh mắt thì lại hơi trốn tránh, “Nhanh vậy đã về rồi ! Vừa rồi…” Cắn chặt răng, rốt cục nói ra miệng, “Lý Y Dương gọi điện thoại tới, là chuyện Kiều Tân Hạo, anh ta muốn chúng ta thả cậu ta.”

Nói xong câu đó cậu liền cúi thấp đầu, biểu tình trên mặt toàn bộ đều thu lại, một bộ chuyện kế đó không liên quan đến cậu.

Quân Khải đáy mắt tràn đầy ý cười nhìn Dư Hạc, chìa tay mình ra, “Di động ?”

Dư Hạc không nói hai lời đưa đi động mình cho Quân Khải.

Thế là cậu chỉ thấy Quân Khải ấn ấn một chút, nhàn nhã đi tới sô pha ngồi xuống, thái độ vừa tùy ý lại hờ hững. “A lô, Lý Y Dương à ?”

“Muốn nhận người thì tự mình lại đây đi, tôi có thể dẫn anh đến xem hắn, cũng có thể giao người cho anh luôn, bất quá anh chỉ được tới đây một mình.” Nói xong anh cười cười, “Vậy cứ thứ bảy này đi. Đến lúc đó anh hãy gọi cho tôi. Còn nữa… Anh có biết số điện thoại của tôi không, sau này nếu có việc gì thì đừng gọi cho Dư Hạc, nhược điểm mà anh nắm căn bản không phải nhược điểm.”


Cũng không biết Lý Y Dương đầu bên kia nói lại gì, Dư Hạc có phần lo sợ thấp thỏm. Đợi đến khi Quân Khải rốt cuộc cúp điện thoại, Dư Hạc mới mím môi gượng gạo cười, thật dè chừng ngước mắt lên, đôi con ngươi lóng lánh không yên nhìn anh.

Giản Quân Khải thật sự không nhịn được nở nụ cười, anh đi đến trước mặt Dư Hạc, xoa xoa đầu cậu, “Sao thế, vừa rồi lúc nói chuyện điện thoại không phải còn rất cao ngạo lãnh khốc sao ?”

Khóe mắt Dư Hạc nheo lại, liếc anh một cái, mặt lại càng đỏ hơn.

Quân Khải nhất thời cảm thấy có một sợi lông chim mềm mại đáp xuống, làm cho lòng anh ngứa ngáy.

“Nè !” Anh không biết sao đột nhiên nổi lên ý đùa. “Dùng ngữ khí vừa rồi nói chuyện với Lý Y Dương nói một câu với anh đi !”

Dư Hạc nâng mắt, ngữ khí lạnh lùng nói một chữ “Cút”, thế nhưng hai gò má ửng đỏ cùng với con ngươi mang theo hơi nước thấy thế nào cũng là bộ dáng xấu hổ tức giận.

“Ha ha ha !” Quân Khải trực tiếp véo véo hai má hồng nhuận của Dư Hạc, tâm tình tốt hơn hẳn, “Tiểu Hạc sao em có thể đáng yêu như vậy !”

“Đừng quậy.” Dư Hạc sắp thẹn quá hóa giận, phải biết là cậu còn đang đoán xem Quân Khải đối với việc cậu với Lý Y Dương hợp tác biết được bao nhiêu a ! Lại còn lo lắng về thái độ của anh, lo lắng cảm thụ của anh ra sao, thế mà hiện tại Quân Khải thoạt nhìn như đang đùa giỡn cậu đến mức vui sướng.

“Được rồi.” Quân Khải cuối cùng cũng thu lại ít ý cười trên mặt, “Không chọc em nữa. Chúng ta nói vào chính sự đi !”

Dư Hạc giương mắt nhìn anh, hơi lo lắng, “Em đang muốn hỏi anh, vừa rồi anh bảo Lý Y Dương ngày mai một mình lại đây, anh ta sẽ nghe lời anh sao ?”

“Mặc kệ có nghe hay không cũng chẳng sao, anh cũng không tính làm gì, vốn cũng định giao Kiều Tân Hạo cho anh ta a ! Mà nói đi nói lại, dưới tình huống hiện nay, anh thấy anh ta chắc chắn không dám không nghe. Dù sao đi nữa, chúng ta cũng vừa mới thâu tóm Kiều gia vào tay a !” Nói tới đây ánh mắt anh đột nhiên hơi nghiền ngẫm, “Em nói xem, Lý Y Dương không lẽ thật sự thích Kiều Tân Hạo chứ ? Nếu thật vậy thì chuyện này có vẻ sẽ hơi phiền toái.”


Dư Hạc nhíu nhíu mày, “Không biết.”

“Tóm lại em không cần lo lắng, anh sẽ lo liệu.”

“Anh đừng vì báo thù mà dấn sâu quá là được.”

“Cũng không phải báo thù.” Quân Khải khẽ cười, “Chỉ là chấm dứt hậu hoạn mà thôi.”

Thứ bảy Lý Y Dương quả nhiên một mình đến, đương nhiên, y có chuẩn bị gì đó phòng ngừa không thì Quân Khải không biết.

“Tôi đến rồi, hắn ở đâu ?” Ngữ khí Lý Y Dương lạnh lùng.

Quân Khải khẽ cười, “Làm gì vội thế, Lý thiếu gia quả nhiên là một vị bằng hữu trượng nghĩa.”

Sắc mặt Lý Y Dương hơi cứng lại, y hít sâu một hơi, cố lộ ra một nụ cười có thể coi nhu ôn hòa hữu lễ, “Cậu cũng biết đấy, cái tên Kiều Tân Hạo kia lúc nào cũng hành động lỗ mãng, có lẽ cũng đã làm ra ít chuyện đắc tội Giản thiếu gia, cậu dạy dỗ hắn một chút cũng không có gì đáng trách. Chỉ có điều, đừng làm quá mức, đến lúc đó để bản thân đi xa quá thì còn mất nhiều hơn được.”

Giản Quân Khải lại nhịn không được mà cười, “Giọng điệu quả thật đã rất cố gắng. Tôi đã tưởng là mình đang đàm giao dịch với đại ca hắc bang đấy !”

“Cậu…” Vừa rồi Lý Y Dương nói chuyện, trên mặt tuy rằng mang theo nụ cười, nhưng khí thế chỉ có ba phần âm lãnh ba phần uy hiếp. Bây giờ Giản Quân Khải thốt ra lời này, càng làm cho lời y nói giống như chẳng là cái gì cả.

Giản Quân Khải dẫn Lý Y Dương đi tới chỗ nhà xưởng bỏ hoang kia. Suốt đường đi, mạt ý cười trên mặt anh luôn lộ ra một sự kiêu ngạo khiến Lý Y Dương chán ghét, điệu bộ cao cao tại thượng, bộ mặt ngạo nghễ thờ ơ nhìn bọn họ diễn trò. Lý Y Dương hơi siết chặt nắm tay, im lặng đi theo phía sau.

Rốt cục cũng đã gần đến, y đã mơ hồ có thể nghe được tiếng la hét tuyệt vọng điên cuồng của một người, y càng nắm chặt tay hơn, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía Giản Quân Khải đằng trước.


“Thật xin lỗi !” Lý Y Dương nghiến răng nghiến lợi nói, “Đã bảo với các người là…”

Tiếng gào thét thảm thiết của Kiều Tân Hạo đã có thể nghe được rõ ràng.

“A ! Là chỉ thị của Lý Y Dương, từ đầu tới đuôi đều là anh ta làm, là anh ta muốn giết các người, không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi, đều là anh ta làm hết…” Trong giọng nói Kiều Tân Hạo mang theo chút hỗn loạn rối trí, giống như ý thức không tỉnh táo chỉ đang tự mình kêu gào, thế nhưng là, những lời mà hắn vừa mới thốt ra đã khiến cho sắc mặt Lý Y Dương chậm rãi lạnh xuống, ngay cả trái tim khẩn trương đập do lo lắng cho hắn cũng dần bình ổn lại.

Sau một hồi, thanh âm Kiều Tân Hạo lại càng phát ra sự thê thảm thống khổ, Lý Y Dương rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, xoay người lạnh lùng hỏi một câu, “Cậu đã làm gì với hắn ?”

Quân Khải bất đắc dĩ mà lại oan ức cười cười, “Tôi chưa hề làm gì a, nếu trách thì chỉ trách… năng lực chịu đựng của hắn quá kém đi !”

Lời Giản Quân Khải nói là thật lòng, anh vốn không định biến Kiều Tân Hạo thành ra tới mức như này đâu, chuyện cho tới bây giờ, chính xác chỉ là Kiều Tân Hạo tự làm tự chịu thôi.

Khi nói chuyện bọn họ đã đi vào tới trong, thanh niên phụ trách trông coi tiến lên cúi đầu gọi, “Giản thiếu”, mặt mày còn lưu lại đôi chút mất kiên nhẫn.

“Hai ngày nay hắn thế nào ?”

“Từ sau lần trước phát tác một lần xong, bọn tôi đã nhốt hắn trong một căn phòng, trói lại, không làm gì khác. Thế nhưng hình như hắn quá mức căng thẳng, mấy ngày nay vẫn hay lẩm bẩm không biết nói cái gì. Cứ cách mỗi hai ngày, vừa tới giữa trưa là hắn lai bắt đầu, phải nói vô cùng chuẩn xác.” Nói xong hắn thản nhiên liếc nhìn Kiều Tân Hạo đang bị nhốt trong căn phòng kia, “Hừ, cứ như bị chích thật vậy, không biết là đang giả bộ hay thật sự thống khổ nữa.”

Kiều Tân Hạo đằng này vẫn đang không ngừng la hét, “Đúng vậy chính là Lý Y Dương làm, các người muốn tra tấn thì tra tấn anh ta đi, là anh ta ép buộc tôi, đều là anh ta, giết anh ta, giết anh ta…”

Lý Y Dương ở một bên cau mày, ánh mắt càng lạnh hơn, “Rốt cuộc là sao lại thế này ?”

“Thì như anh nói đấy, hắn muốn giết tôi, tôi đã định dạy dỗ hắn một chút, vì thế cuối tuần trước đã tiêm cho hắn một mũi.” Giản Quân Khải cười đến vô cùng vô tội, “Tôi đã nói một câu, đây chính là heroin có độ tinh khiết cao, sau hai ngày sẽ phát tác một lần. Lúc ấy chỉ là muốn dọa hắn, chứ kỳ thật đó chỉ là một mũi tiêm dinh dưỡng bình thường thôi, một công dân luôn tuân thủ luật pháp kĩ càng như tôi làm sao có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi đó để trả thù một người chứ ! Ai ngờ hình như hắn tưởng thật, cứ cách hai ngày lại phát cuồng như thế kia một lần, hệt như bị tiêm thuốc phiện thật vậy.”

Nói xong anh nhún vai, bất đắc dĩ nhíu mày. “Này cũng đừng đổ lỗi cho tôi a !”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.