Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Chương 38


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài – Chương 38

Trong một quán rượu âm thanh hỗn độn xô bồ, Hạ Hàm cầm trong tay ly rượu không ngừng lắc lư, viên đá va chạm vào thành ly phát ra những tiếng vang trong trẻo. Hai mắt của hắn đã có chút mơ hồ, sắc mặt đỏ ửng, “Cậu nói xem tớ có phải đã bị lừa gạt hay không, có phải bị lừa gạt hay không a ! Cậu có biết tớ vì để có thể gặp được cái tên Giản Quân Khải kia mà phải tham dự biết bao nhiêu buổi tiệc kinh doanh ko ? Mấy cuộc tụ hội đó nhàm chán lắm cậu có biết không hả ? Đúng là lừa đảo mà, làm hao phí thời gian tuổi thanh xuân của tôi a !”

Nam nhân bên cạnh hơi bất đắc dĩ nhìn hắn.

Hạ Hàm giật mình một cái, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn y, ánh mắt trong suốt, “Hay là… tớ đi câu dẫn Dư Hạc thì sao ?”

Hà Minh Vũ xem thường, “Cậu cảm thấy có khả năng sao ?”

Và thế là Hạ Hàm lại xìu xuống, miệng mồm nói không rõ chữ, “Không có.”

Hà Minh Vũ cười cười, khẽ lắc đầu, uống một hơi rượu trong ly.

Hạ Hàm lại chợt ngẩng đầu, “Nếu không tớ đoạt Giản Quân Khải từ trong tay Dư Hạc thì sao ? Chẳng phải trước nay cũng có một câu như vầy sao: Trên đời này không có hôn nhân nào là không tan vỡ, chỉ có kẻ thứ ba không biết nỗ lực.” (*bật ngón cái*)

Hà Minh Vũ cười cười, vẫn câu nói cũ, “Cậu cảm thấy có khả năng sao ?”

“Chẳng lẽ cái này cũng không thể coi là có khả năng lớn hơn à ?” Hạ Hàm trừng mắt nhìn, rồi lại trừng mắt nhìn.

“Tớ thấy hai ý kiến trên của cậu một cái tương đương với việc muốn hái trăng, một cái thì như hái sao, cũng đều vô vọng như nhau thôi.”

“Nhưng dù gì cũng dễ hơn một chút a.” Hạ Hàm nghiêng đầu, ợ một cái, miệng tràn lên một mùi rượu. Vì thế hắn ngửa đầu uống liền một hơi, cạch một tiếng đặt cái ly về trên quầy bar, “Tớ vẫn thấy đi câu dẫn Dư Hạc là tốt nhất.”

Hà Minh Vũ liếc hắn một cái, không nói gì, tự mình uống rượu.


Ba giây sau, hắn lắc lắc đầu lầm bầm, “Không được, quả nhiên đoạt Giản Quân Khải từ tay Dư Hạc vẫn dễ dàng hơn.”

“Câu dẫn Dư Hạc ?” Hạ Hàm nghiêng cái đầu sang bên kia tiếp tục, “Câu dẫn Quân Khải ?”

Sau đó hắn liền lẩm nhẩm một mình, “Câu dẫn Dư Hạc, câu dẫn Quân Khải, câu dẫn Dư Hạc, câu dẫn Quân Khải…”

Hà Minh Vũ im lặng một trận rồi nói, “Cậu tốt hơn hết là kiếm một đóa hoa đến ngắt cánh đi !”

Hạ Hàm bật ngồi thẳng người, hai mắt sáng lóa, chồm người sát về phía bartender trên quầy bar, khiến gã sợ tới mức lắp bắp.

“Khách nhân ngài… Ngài muốn gì ạ ?”

“Chỗ các người có hoa hồng không ?” Hắn say đến hai con mắt nhập nhèm lờ đờ, vừa nhìn đã biết là uống nhiều quá, tuy vậy hắn vẫn tự cảm thấy biểu tình trên mặt mình rất nghiêm túc.

Anh chàng bartender liếc nhìn Hà Minh Vũ trông bình thản hơn nhiều bên cạnh.

Gã bất đắc dĩ thở dài, “Đi lấy một đóa đi !”

Vì thế Hạ Hàm đặt ly rượu xuống, vui mừng cầm lấy đóa hoa rồi bắt đầu ngắt, Hà Minh Vũ ngồi một bên với vẻ mặt “Tên ngốc này là ai tôi không biết a” nhìn hắn động kinh.

Nửa tiếng sau, Hạ Hàm trừng nhìn lom lom cánh hoa cuối cùng trong tay, “Đúng thật là câu dẫn Quân Khải sao ! Quả nhiên hướng này vẫn dễ đi hơn sao ?”

Hà Minh Vũ nhìn hắn một cái.


Hạ Hàm lộ ra một nụ cười thật tươi, khí thế tràn đầy vỗ bàn một phát, “Quyết định vậy đi.”

“Nếu bọn họ thật sự đã ở bên nhau như lời cậu nói, thì cậu quả thật không biết xấu hổ muốn đi làm tiểu tam sao ?” Hà Minh Vũ sắc bén tung một câu.

Thế là Hạ Hàm lại như một khinh khí cầu bị xì hơi ỉu xìu xuống, “Chứ cậu muốn tớ làm gì đây !”

“Sao cậu cứ nhất định muốn câu dẫn một trong hai người bọn họ a ! Đổi người khác không được sao ?”

“Ai a !” Hạ Hàm ngẩng đầu lên nhìn y.

“Sao tớ biết được ?” Hà Minh Vũ trợn to mắt nhìn hắn, “Tớ ngay cả việc vì sao cậu phải câu dẫn hai người kia còn không biết mà.”

“Cái này không thể cho cậu biết, là bí mật.” Biểu tình trên mặt Hạ Hàm rất nghiêm túc, dừng một chút, “Thế mà vừa nãy cậu còn đinh ninh nói là không có khả năng !”

“Đó chẳng phải là rõ rành rành rồi sao ? Nếu tính cách hai người bọn họ thật sự giống như lời cậu nói, vậy thì cậu một người cũng đừng mong câu được.”

“A a a a !” Hạ Hàm giậm giậm chân, “Phiền phức quá phiền phức quá phiền phức quá đi.” Đột nhiên, hắn lại dừng động tác một chút, “Tớ thật sự không có sức quyến rũ như vậy sao ?”

Hà Minh Vũ quả thực cảm thấy đầu mình đã đầy hắc tuyến, “Chuyện này không liên quan gì tới việc cậu có sức quyến rũ hay không có được chưa ?”

Ông trời a, cái tên này một khi uống rượu vào là liền lên cơn, con không muốn lát nữa lại phải vác cậu ta về a !


Nửa tiếng sau, y nhíu mày, nhìn nam nhân đã an ổn nằm xuống quầy bar ngủ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Y đứng dậy, đầu tiên là tính tiền, sau đó dùng sức một chút dìu Hạ Hàm đứng lên, “Cái tên này, mỗi lần uống rượu xong là đều bắt tớ khiêng về a, người ta khiêng bao tải ít ra còn có tiền lương, đã vậy cậu còn nặng hơn bao tải nữa !”

Buổi chiều, Quân Khải cùng Dư Hạc đi chọn mua quà sinh nhật cho Lý Y Hiểu, mặc dù bọn họ đều không thích người này, nhưng chung quy phép tắc cư xử ngoài mặt vẫn không thể bỏ qua được.

Bất quá, Dư Hạc có chút hết cách đứng trước gương nhìn Quân Khải hai mắt sáng ngời, khẽ thở dài.

Quân Khải giúp Dư Hạc sửa sang vạt áo lại, trong mắt tràn đầy sự tự hào, “Xem tiểu Hạc vợ ta suất chưa này !”

Dư Hạc hơi không tự nhiên giật giật thân mình, thấy buồn cười, “Suất trong mắt anh thôi !”

“Vậy chọn bộ này đi.” Quân Khải cười vỗ vỗ bụi bẩn trên vai áo cậu, tùy ý rút ra một thẻ tín dụng đưa cho nhân viên, “Quét đi !”

Dáng vẻ một bộ con nhà đại gia.

Dư Hạc nhìn anh một cái, không nói gì. Giản Quân Khải cuối cùng nhẹ nhõm, ý cười trên khóe miệng càng sâu thêm, “Tối nay mặc bộ này đi nhé !”

“Chúng ta không phải đang đi mua quà sao ? Tại sao bây giờ lại đến đây mua quần áo.” Dư Hạc có phần bất đắc dĩ, người này cứ xem mình như búp bê barbie vậy, làm như việc đổi quần áo cho mình đã trở thành một lạc thú.”

“Không sao mà, quần áo của em ít quá ! Này, đại gia, bây giờ em nhiều tiền như vậy rồi mà mua một món quần áo cũng tiếc sao !”

“Không có tiếc a, dù gì cũng là tiền của anh.” Dư Hạc trừng mắt nhìn, vẻ mặt tỉnh bơ.

Dừng một chút, cậu lại nói, “Không sao đâu, đợi khi nào nhà anh hết sạch tiền thì em lại nuôi anh.”

Quân Khải phì cười, “Anh cũng đâu phải bại gia tử nha !”

Hai người xách theo một đống túi quần áo cùng một hộp dây chuyền cho Lý Y Hiểu, sau đó chỉnh lý các thứ một lát rồi liền chuẩn bị xuất phát, đến nhà Lý Y Hiểu.


Lý Y Hiểu hôm nay mặc một bộ đầm dài màu trắng, mái tóc dài uốn xù xõa trên vai, bên tai kẹp một cái kẹp nơ con bướm, trông có vẻ dịu dàng trang nhã.

Thế nhưng, nàng hiện tại đang nhăn mày bĩu mỏ nhìn chàng trai trước mặt, phụng phịu kêu, “Anh hai.”

Lý Y Dương an ủi vỗ vỗ đầu nàng, “Được rồi mà, anh đã nói sẽ dạy dỗ nó cho em, em đừng có làm gì xằng bậy đó ! Mất công lại làm ba giận dữ.”

“Lần trước cũng tại cậu ta viết lên tập ‘Lý Y Hiểu tớ thích cậu’, mà em bị ông thầy giáo gọi lên giáo huấn một trận, ngay cả ba cũng biết chuyện. Ông hỏi chi tiết xem thì nghe ông thầy kể vài câu, làm hại tiền tiêu vặt trong nửa năm của em cũng mất luôn.” Lý Y Hiểu hung hăng giậm chân, “Cậu ta đã biết rõ quyển bài tập đó phải nộp lên, còn cố ý viết ở nơi dễ thấy nhất, tức muốn chết được.”

“Em còn nhỏ nhắn ngây thơ lắm hay gì a ! Chuyện đã qua lâu như vậy mà còn canh cánh trong lòng nữa ! Chẳng phải chỉ là tiền tiêu vặt nửa năm thôi sao ?”

“Em ngây thơ đấy, vậy anh chia tiền mỗi tháng cho em phân nửa đi, em lần trước còn nói sẽ mời tụi kia đi ăn nữa, kết quả tiền cũng không còn thì lấy gì mà mời đây, làm em mất mặt trước biết bao nhiêu đứa bạn.” Tròng mắt Lý Y Hiểu đều bốc hỏa hừng hừng, nàng từ nhỏ đã được ông bà nội nuôi dưỡng nên lớn lên trong kiêu căng, ba mẹ cũng rất chiều chuộng nàng, từ nhỏ đến lớn chưa hề nói một câu nào nặng lời với nàng, thế mà chỉ vì chuyện này… Nghĩ đến đây Lý Y Hiểu lại nghiến răng nghiến lợi, thứ mấu chốt trong chuyện này chính là cái tên Dư Hạc kia, cái đứa mà toàn bộ lớp học ai cũng ghét. Mặc kệ tên đó là cố ý trêu ghẹo nàng hay là thật lòng thích nàng, thì đó đều là một chuyện khiến nàng thấy thật ghê tởm đáng ghét.

“Được rồi được rồi.” Lý Y Dương có chút phiền toái khoát tay áo, “Hôm nay ba có mặt ở đây, lại còn là tiệc sinh nhật của em nữa, em đừng làm loạn được không ? Anh đã nói xong việc rồi nhất định sẽ kêu người đi dạy dỗ nó.”

Lý Y Hiểu nhìn bóng dáng anh trai xoay người đi, căm giận giậm chân.

Khi Quân Khải dẫn theo Dư Hạc đi vào nhà Lý Y Hiểu, phòng khách đang hỗn loạn chợt im lặng trong thoáng chốc, sau đó mọi người lại tiếp tục quay đi trò chuyện, chẳng qua đề tài trong nháy mắt đã thay đổi.

“Người kia là Giản Quân Khải đi !” “Đúng vậy, nghe nói là một thiếu gia đó nha ! Ngoại hình cũng không tệ, nhưng không biết vì sao lại có quan hệ với tên Dư Hạc kia tốt lắm.” “Cậu không biết à ? Một kẻ có tiền lại đẹp trai tất nhiên là thích kết giao với một đứa bạn thật bình thường, như vậy mới có thể làm nổi bật hắn hơn a !” Bên này là lời của bọn nam sinh.

“Này này, người nọ không phải là Dư Hạc chứ ?” “Ôi chao, không thể nào, hình như đúng là cậu ta a !” “Có cảm giác khác xa so với trước đây a !” “Có phải Giản Quân Khải bỏ tiền mua quần áo giúp cậu ta không nhỉ ?” Bên đây là lời của những người bạn trong lớp Dư Hạc.

“Óa óa óa, làm sao bây giờ, tớ đột nhiên cảm thấy Dư Hạc đẹp trai quá đi !” “Tớ đã sớm cảm thấy như vậy rồi. Nhưng mà mọi người không ai bắt chuyện với cậu ta cho nên tớ cũng không dám để ý cậu ta.” “Nhưng tớ vẫn thích kiểu như Giản Quân Khải hơn.” Còn bên này là những lời của nhóm nữ sinh vừa mới “thức tỉnh”.

Lý Y Hiểu nhìn đám bạn xung quanh đều tập trung tầm mắt về phía lối vào, chợt cảm nhận được có gì kỳ lạ, nàng xoay người nhìn lại, thì liền nhìn thấy Giản Quân Khải cùng Dư Hạc lạnh nhạt đi vào. Dư Hạc mặc một chiếc áo thun khoác áo vét đen cùng một chiếc quần jeans đơn giản, mái tóc được vén gọn gàng, lúc này đây cậu đang mỉm cười nói gì đó với Giản Quân Khải, cười tươi như hoa, khiến cho người sinh ra một cảm giác kinh diễm khó hiểu.

Lý Y Hiểu ngẩn người, nhất thời không hiểu thứ cảm xúc vừa dâng lên trong lòng là gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.