Đọc truyện Trùng Sinh Chi Nha Nội – Chương 2142: Hậu sinh khả uý
Sau khi tiến hành thủ tục giao nhận với Thương Hiếu Trung, Liễu Tuấn không đi Thiên Sơn ngay mà ngày hôm sau ngồi cùng máy bay với Dung Bách Xuyên trở lại thủ đô. Ngày mai, phó chủ tịch Tiết Viễn Sơn cùng với Dung Bách Xuyên sẽ ngồi cùng máy bay với Liễu Tuấn đến TP.Bắc Đình của tỉnh Thiên Sơn.
Mới giải nhiệm bí thư Tỉnh ủy Thiên Sơn, Ngụy Chấn Hùng cũng là Ủy viên Cục chính trị.
Hai vị Ủy viên Cục chính trị kiêm nhiệm đại quan biên giới giao tiếp, lại là trọng trấn biên cương, đương nhiên do Thường ủy Cục chính trị đích thân đến, nhằm biểu thị sự coi trọng của TW đối với tỉnh Thiên Sơn cùng sự tôn trọng đối với hai vị Ủy viên Cục chính trị.
Mấy ngày hôm trước Nghiêm Phỉ và Liễu Dương đã dọn về thủ đô, ở lại đại nội.
Chuyện này cuối cùng Nguyễn Bích Tú và Giải Anh đã giành được “thắng lợi”. Hai người mẹ thay phiên gọi điện thoại khuyên bảo Nghiêm Phỉ, thậm chí Giải Anh còn dự định đích thân bay tới TP.Nam Phương, ngay mặt “nói rõ ràng” với Nghiêm Phỉ.
Thiên Sơn xa như vậy, khí hậu lại khắc nghiệt, Giải Anh càng lo lắng hơn cả Nguyễn Bích Tú nếu để Nghiêm Phỉ và Liễu Dương qua đó.
Căn cứ lệ cũ, lần này Liễu Tuấn “trấn thủ biên cương”, thời gian ít nhất cũng phải 6 năm, hết nhiệm kỳ, đợi đến khi Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ 19 mới có khả năng xuất hiện biến động, không chỉ nói an toàn hay không, riêng chỉ bão cát Nghiêm Phỉ đã không thể chịu nổi.
Chị ba Liễu Diệp của Liễu Tuấn đi cùng Nghiêm Minh đến Hải Tây ở mấy năm đã kêu khó chịu rồi.
Nghiêm Phỉ yếu ớt hơn cả Liễu Diệp, đương nhiên càng không chịu nổi.
Nghiêm Phỉ thật ra cũng không sợ bão cát, lại nói, nếu chỉ lấy lý do bão cát ở TP.Bắc Đình lớn, khí hậu không tốt mà “bỏ chồng không quan tâm”, vậy thực sự không đủ. Nhưng cuối cùng cô lại đồng ý với kiến nghị của hai người mẹ, chủ yếu vẫn là suy nghĩ cho an toàn của Liễu Dương, hơn nữa chất lượng dạy học ở thủ đô hình như càng khiến người khác yên tâm hơn.
Về phần bản thân Nghiêm Phỉ, cũng không quá câu thúc, bất cứ lúc nào, chỉ cần cô nhớ chồng, tự có thể bay tới TP.Bắc Đình đoàn tụ với Liễu Tuấn. Hiện tại giao thông rất phát triển, nghề nghiệp của Nghiêm Phỉ lại tự do, thời gian hoàn toàn do bản thân chi phối. Bắt đầu từ hai năm trước, Nghiêm Phỉ đã bắt đầu giảm thiểu lượng đơn đặt hàng, một năm nay cũng chỉ thiết kế khoảng chục bộ quần áo, đơn đặt hàng có nhiều hơn thì không nhận.
Bàn Đại Hải tất nhiên là phụng mệnh, lại “tự ý làm chủ”, nâng lên gấp đôi đơn giá đặt hàng mỗi bộ quần áo. Nói chung người khác có sẵn lòng trả cái giá trên trời hơn 10 vạn đôla để tìm đến Nghiêm Phỉ đặt làm trang phục hay không thì hắn hoàn toàn không cần để ý tới, mình Bàn Đại Hải bao trọn, hắn tìm một cái cớ để chuyển một bộ phận tiền rất ít vốn thuộc về Liễu Tuấn vào tài khoản của Nghiêm Phỉ, để cung cấp cho chi tiêu hằng ngày mà thôi.
Từ lâu Nghiêm Phỉ đã trở thành phú bà hàng tỉ, cô lại không cần dùng tiền gì nhiều, không có việc gì thì lại đi quyên góp.
Lại nói tiếp, Liễu phu nhân – Nghiêm đại tiểu thư mới là “hoàn khố” chính tông, lấy chuyện “đốt tiền” làm vui, cũng không chau mày đến một cái. Hơn nữa Nghiêm Phỉ quyên góp toàn là nặc danh, làm việc tốt tuyệt không để lại danh tính.
Liễu Tuấn tự nhiên cứ theo tính của vợ, tuyệt không phản đối.
Tối hôm qua, toàn thể lãnh đạo tại chức ngũ sáo ban tử của tỉnh D tề tụ ở khách sạn Thải Vân, bày bữa tiệc long trọng cung tiễn Liễu bí thư. Đồng thời cũng là đón tiếp Dung bộ trưởng và Thương bí thư.
Ngoại trừ lãnh đạo tại chức rồi ngũ sáo ban tử trong tỉnh, rất nhiều lão đồng chí về hưu đã nhiều năm cũng đến. Đây không chỉ là một vấn đề đãi ngộ chính trị, rất nhiều lão đồng chí cũng tự động tự phát tới tiễn Liễu Tuấn. Chỉ trong thời gian 4 năm, Liễu Tuấn đã để lại rất nhiều đức chính tại tỉnh D, sự phát triển của tỉnh D càng nhanh hơn so với trước đây, nhất là sự phát triển của vùng núi tây bắc bộ, càng biến chuyển từng ngày, trong lòng các lão đồng chí đều rất mừng, nên đã nhìn vị bí thư trẻ tuổi này với cặp mắt khác xưa, khi nói chuyện đều khen ngợi không ngớt.
Bữa tiệc vô cùng long trọng nhiệt liệt.
Khi rất nhiều cán bộ tới kính rượu cho Liễu bí thư đều lộ ra vẻ chân tình, điều này đã khiến Liễu Tuấn rất cảm động. Bữa tiệc này, Mao Văn Nhạc bí thư Huyện ủy Tam Văn TP.Quảng Nam cũng tham gia.
Vốn lấy chức vụ của Mao Văn Nhạc thì không đủ tư cách được mời tham gia yến tiệc này, đây là do Liễu Tuấn điểm danh muốn hắn tham gia.
Mao Văn Nhạc cũng bạo dạn tiến lên kính một ly rượu cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn không có cự tuyệt ly rượu của Mao Văn Nhạc, cạn với hắn một ly, khen ngợi hắn đã làm việc rất tốt tại huyện Tam Văn, chân chính làm được té ngã ở nơi nào thì đứng lên ở nơi đó.
Mao Văn Nhạc có dính dáng vào vụ án Nhiêu Phượng Sơn của huyện Tam Văn, mặc dù vẫn đang còn kiêm nhiệm phó bí thư Thành ủy Quảng Nam, chức vụ chân chính là bí thư Huyện ủy Tam Văn, một dạo bị các đồng liêu cho rằng sẽ bị phán xử “tử hình chính trị”, không ngờ lúc Liễu Tuấn sắp rời chức lại điểm danh mời hắn tới tham gia đại hội cán bộ, cùng nhau dự tiệc.
Xem ra Liễu bí thư cũng không thật sự “chán ghét” hắn, để hắn đi huyện Tam Văn cũng là có ý rèn luyện.
Không quản nói như thế nào, bản chất của Mao Văn Nhạc rất tốt, đi lên rất ngay thẳng, phẩm hạnh cũng tốt, sau khi đến huyện Tam Văn đã kiến thiết, chỉnh đốn đội ngũ cán bộ của huyện Tam Văn ra đâu ra đấy.
Đối với cán bộ như vậy, Liễu Tuấn tuyệt sẽ không đánh chết bằng một gậy, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể thành dụng cụ.
Nghe xong lời khen ngợi của Liễu Tuấn, Mao Văn Nhạc đã rơi xuống nước mắt.
Cả buổi tiệc, cán bộ hai mắt ướt át cũng không chỉ mình Mao Văn Nhạc.
Sau bữa tiệc, Liễu Tuấn lại cùng Ngụy Ninh Sinh tiến hành giao lưu liên hệ với các cán bộ lãnh đạo chủ chốt khác trong tỉnh, tha thiết kỳ vọng họ có thể đoàn kết chặt chẽ xung quanh đồng chí Thương Hiếu Trung, không ngừng cố gắng, đưa mỗi hạng mục công tác của tỉnh D đi lên tầng cao hơn.
Khi đơn độc ở cùng với Liễu Tuấn, Ngụy Ninh Sinh cảm thán nói một câu từ đáy lòng — Liễu bí thư, tôi rất kính phục!
Đã đến tuổi tác và địa vị như Ngụy Ninh Sinh, cả đời đã trải qua biết bao sóng gió, đơn giản sẽ không để lộ ra cảm tình của mình. Tại thời gian Liễu Tuấn sắp rời khỏi tỉnh D, Ngụy Ninh Sinh có thể nói ra một câu như thế, đủ thấy địa vị của Liễu Tuấn ở trong cảm nhận của hắn được kính trọng thế nào.
Việc này không có quan hệ với chính trị!
Buổi sáng ngày hôm sau, Liễu Tuấn và Thương Hiếu Trung tiến hành giao nhận tương quan, chủ yếu là bàn giao lại tình huống phân phối cán bộ và những vấn đề chính của tỉnh D, để cho hắn được hiểu rõ hơn.
Đối với an bài sau đó của mấy cán bộ quan trọng, Liễu Tuấn cũng không e dè nói cái nhìn của mình. Thương Hiếu Trung mỉm cười đồng ý. Cách “giao phó” như vậy, Thương Hiếu Trung biết phân lượng của nó nặng cỡ nào, tất nhiên phải tuân theo ý muốn của Liễu Tuấn.
Máy bay đến thủ đô, Liễu Tuấn không nóng lòng về nhà mà là đáp ứng lời mời đến phòng làm việc của Tiết Viễn Sơn, liên hệ với Tiết Viễn Sơn tầm 1 giờ, ngày mai họ sẽ ngồi cùng máy bay đến TP.Bắc Đình, một số tình huống hiển nhiên phải trao đổi trước.
Tiết Viễn Sơn rất rõ ràng, lần này Liễu Tuấn đi tỉnh Thiên Sơn hoàn òoàn khác với người tiền nhiệm Ngụy Chấn Hùng. Liễu Tuấn nhận được sự ủng hộ nhất trí của TW, bao gồm cả mấy vị cự đầu Minh Châu hệ ở bên trong, cả Cù Hạo Cẩm cũng tỏ rõ thái độ, đồng ý giao cho Liễu Tuấn quyền xử trí tức thì lớn hơn nữa.
Xã hội hiện đại, thông tin phát triển, mặc dù “tướng tại ngoại, quân mệnh hữu sở bất thụ”* đã không còn có ý nghĩa truyền thống, nhưng lãnh đạo Trung ương và các nguyên lão trăm miệng một lời ủng hộ Liễu Tuấn như vậy, vốn là đại biểu cho một loại thái độ.
(*)tướng ngoài trận có thể làm trái lệnh vua.
Có thể Liễu Tuấn sau khi qua đó, thế cục biên cương sẽ xuất hiện biến hóa.
Quyền chuyên nhất, đó là một nguyên tắc quan trọng trên ngành Quản lý học. Tuy nhiên lần này TW trao quyền cho Liễu Tuấn lại có vẻ rất đặc biệt. Nguyên nhân loại trao quyền này không phải là trao tặng cái chức vụ “Ủy viên Cục chính trị kiêm bí thư Tỉnh ủy Thiên Sơn”, mà là trao tặng bản thân Liễu Tuấn. Nói cách khác, quyền xử trí tức thì này sẽ theo sự điều động chức vụ của Liễu Tuấn mà hủy bỏ.
Người kế nhiệm bí thư Tỉnh ủy Thiên Sơn về sau có thể nói rất khó lại nhận được thụ quyền như vậy.
Liễu Tuấn rời khỏi phòng làm việc của Tiết Viễn Sơn, đi bộ trở về Xuân Hoa viên, lúc này đã gần đến giờ cơm chiều.
Bởi vì ngày mai Liễu Tuấn sẽ phải đi tỉnh Thiên Sơn nhậm chức, bữa cơm hôm nay cũng có thể nói là một bữa tiệc đưa tiễn nhỏ. Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh cũng qua đây, hai gia đình ngồi quây quần ăn cơm.
Giữa bữa, Nghiêm bí thư hình như rất hăng hái, tự mình bưng lên ly rượu kính cho con rể một ly, còn ngâm hai câu thơ — khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu, tây xuất Dương Quan vô cố nhân(2)!
(2)Bài thơ [Vị Thành khúc] – Vương Duy
Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu
Tây xuất Dương quan vô cố nhân
—
Dịch thơ [Khúc Vị Thành]:
Vị Thành mưa sớm đường bụi ướt
Quán khách xanh ngần liễu trước sân
Khuyên ai rượu cạn cho một chén
Lìa Dương quan là không cố nhân
Đương nhiên, hai câu thơ này không có liên quan gì tới tình cảnh của Liễu bí thư. Nghiêm bí thư cũng chỉ có hứng làm thơ mà thôi.
Liễu Tuấn vừa cười vừa nói:
– Ba à, hai câu thơ này con nghe mà trong lòng có chút sợ hãi đấy.
Nghiêm Ngọc Thành trừng hai mắt:
– Con được lợi mà còn ra vẻ. Nói thật chứ, nếu như ba trẻ hơn 10 tuổi, nói không chừng tỉnh Thiên Sơn còn chưa tới phiên con, tự ba sẽ đi!
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều cười.
Cổ khí khái anh hùng trong nội tâm Nghiêm Ngọc Thành vĩnh viễn cũng sẽ không tan đi.
Liễu Dương muốn mở miệng, nhưng muốn nói lại thôi.
Nghiêm Ngọc Thành liền cười mắng:
– Tiểu tử, muốn nói gì thì nói đi, đừng có mà giống như ba con, ấp a ấp úng.
Trên bàn cơm lại vang lên tiếng cười.
Vốn quy củ của Liễu gia là “ăn cơm tắm rửa không nói chuyện”. Khi ăn cơm nhất quán là im lặng, quy tắc này đương nhiên không thích hợp với Nghiêm Ngọc Thành.
Liễu Dương cả cười nói:
– Ông ngoại muốn học Tả văn Tương Công, đại danh bốn biển hả?
Xem ra khí khái anh hùng của Nghiêm bí thư ngay cả Liễu Dương cũng biết rõ.
Năm nay Liễu Dương 15 tuổi, đã thành một chàng trai, thân cao 1m75, cao hơn cả Nghiêm Phỉ, hoàn toàn di truyền gien cao lớn vạm vỡ của Liễu Tuấn, hơn nữa hành sự trầm ổn, lúc này mặc dù có ý trêu đùa ông ngoại, nhưng khí độ lại trang nghiêm.
Nghiêm Ngọc Thành cười ha ha:
– Cũng là cháu hiểu ông ngoại.
Liễu Dương mỉm cười nói:
– Ông ngoại, bối cảnh của thời đại Vãn Thanh bất đồng. Hiện tại quốc lực của chúng ta vượt xa so với lúc đó, Tương Công viễn chinh A Cổ Phách, là khiêng theo quan tài mà xuất chinh. Lần này ba con qua đó, lực lượng song phương hoàn toàn không thuộc một cấp bậc, những kẻ đó sẽ không chịu nổi một kích.
Nghiêm Ngọc Thành không khỏi mở to hai mắt, kinh ngạc nói:
– Liễu Dương, mấy chuyện này làm sao con nghĩ ra được?
Không chỉ Nghiêm Ngọc Thành, hầu như tất cả mọi người đều ngừng ăn cơm, vô cùng kinh ngạc nhìn Liễu Dương. Trong mắt Liễu Tấn Tài và Liễu Tuấn thì càng có vẻ rạng rỡ hơn.
Liễu Dương cười nói:
– Việc này cũng không có gì phức tạp, chỉ cần động não là có thể nghĩ ra được thôi.
– Tốt, rất tốt. Xem tin thời sự mỗi ngày cũng không uổng phí.
Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười gật đầu, vẻ mặt rất là tán thưởng, Liễu bí thư thì cười tủm tỉm, có phần đắc ý. Tuy nhiên một câu nói kế tiếp của Nghiêm bí thư đã làm cho Liễu bí thư rất buồn bực.
– Cháu rất khá, còn khá hơn cả ba cháu nữa!
Nghiêm bí thư nói rất nghiêm túc.
Liễu bí thư chỉ có thể lắc đầu, rồi bưng bát lên tiếp tục ăn cơm