Đọc truyện Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ – Chương 4: Nhân duyên
Hai ngày sau, Oánh Tú mang theo Bão Cầm và Thụy Châu, cùng Kiều Cẩn Lộc xuất phát đi Vạn An Tự.
Ngay khi Oánh Tú xuất phát chưa bao lâu, Thẩm phủ có khách tới. Thẩm phu nhân thấy mẫu thân mình sáng sớm tới đây liền đuổi hạ nhân ra ngoài, trong phòng chỉ để lại một nha đầu.
“Nương, sáng sớm người tới đây là vì chuyện gì?”
Đường phu nhân kéo bà ta ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Đại tiểu thư Thẩm gia năm nay có phải mười ba tuổi không?”
Thẩm phu nhân nhìn nha đầu bên cạnh, nói: “Ngươi xuống phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm đi.” Chờ nha hoàn rời đi, Thẩm phu nhân mới gật đầu, “Đúng vậy.”
“Vậy con có giúp nó chọn mối hôn sự nào không?”
“Không phải còn sớm sao? Mười lăm mới tới tuổi cập kê.”
Đường phu nhân lại lắc đầu: “Uyển Nhi, nó không phải nữ nhi thân sinh của con, nhưng hôn sự của nó con càng phải để ý một chút, con đừng quên hiện tại còn Kiều đại học sĩ, con định kéo dài hôn sự của nó tới khi nào chứ?”
Gương mặt Thẩm phu nhân lập tức thay đổi, mệt mỏi đáp: “Oánh Tú còn nhỏ, hôn sự hai tỷ muội nó cứ từ từ mà tính. May là chủ mẫu như ta không bạc đãi nó, nếu không Kiều gia nhất định sẽ hỏi tới việc này.”
Đường phu nhân chậm rãi khuyên giải nữ nhi, dù sao tuổi còn trẻ, bản thân vẫn thiếu kiên nhẫn.
“Vậy nương có người được chọn chưa?” Thẩm phu nhân ngẫm lại cảm thấy cũng không sai, bản thân cho dù mặc kệ không hỏi, Kiều gia sớm muộn gì cũng nhúng tay vào hôn sự của của Oánh Tú, bản thân sẽ không thể ngăn cản nàng ta được gả tới chỗ tốt, chi bằng…
“Nếu con định sớm hôn sự này, Kiều gia cũng không còn gì để nói, dù sao đây cũng là nhà nó, nó đương nhiên phải nghe con làm chủ.” Đường phu nhân thấy bà đã động tâm, lúc này mới từ cổ tay áo lấy ra bái thiếp.
Thẩm phu nhân mở ra đọc, sắc mặt liền thay đổi, ngẩng đầu nhìn ý cười đắc thắng của Đường phu nhân: “Nương, cái này sợ là không được. Tam công tử Tưởng gia kia bệnh tật đầy người, hôn sự này vừa định, nói không chừng người ngoài sẽ mắng con lòng dạ kế mẫu hiểm độc.”
“Cái gì là bệnh tật đầy người? Tưởng Tam công tử tuấn tú tiêu sái, chỉ là thân thể hơi suy nhược, cần phải thường xuyên dùng thuốc mà thôi. Tưởng thượng thư và cha con có quen biết, Tưởng Tam công tử này cũng tới tuổi rồi, cho nên ông ấy muốn nhờ chúng ta giúp đỡ xem có vị cô nương hiền huệ nào không. Ta thấy đại a đầu nhà các con rất thích hợp, nói tới cùng cũng là Thẩm gia trèo cao!”
Gia thế của Tưởng gia tốt hơn Thẩm gia, người ta nói gả cao cưới thấp, Tưởng Tam công tử nếu không phải thân thể không tốt, hôn sự này sợ là không tới phiên Thẩm gia.
Đường phu nhân thấy nữ nhi mình do dự, liền cầm lấy thiệp lật xem, làm như vô tình nói: “Hiện tại nói là trèo cao cũng nói không sai, nhưng biết đâu tương lai lại thay đổi.”
Thẩm phu nhân thật sự có chút động tâm, ngón tay bất giác xoa xoa ly trà bên cạnh: “Nghe nói Tưởng Tam công tử này học vấn uyên thâm, chờ Hạc Nghiệp về con sẽ thương lượng lại.
Đường phu nhân hài lòng cười.
…………………
Oánh Tú ngồi nghỉ mát trong một mái đình ở Vạn An Tự, trên bàn đã bày sẵn một mâm trái cây, không khí xung quanh đặc biệt ôn hòa.
“Giờ nào rồi?” Nghe tiếng bước chân phía sau, Oánh tú quay đầu, thấy Bão Cầm mang đồ dâng hương đi tới.
“Tiểu thư, đã giờ Tỵ rồi.”
“Bọn người Cẩn Lộc đâu?”
“Biểu thiếu gia đã qua bên rừng đào chơi, nói là lúc dùng cơm chay sẽ trở về, nhìn thời gian chắc là cũng sắp tới rồi.”
Oánh Tú biết Kiều Cẩn Lộc nhất định sẽ không ngồi yên, để hắn an tĩnh ngồi với mình chắc chắn không được. Nghĩ nghĩ một lát, nàng đứng dậy, phân phó: “Ngươi thu dọn chỗ này đi, ta đi tìm bọn họ.”
“Vậy tiểu thư đừng đi xa quá, để nô tỳ kêu Thụy Châu đi cùng người.” Bão Cầm ôm đồ bỏ vào hộp, sau đó vội vàng chạy ra ngoài kêu Thụy Châu.
Thời điểm Thụy Châu tới, Oánh Tú đã vào rừng đào.
Đầu tháng ba, hoa đào nở rộ, cả khu rừng tỏa ra hương thơm thanh tịnh. Oánh Tú chậm rãi đi vào bên trong, nơi này vô cùng yên tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng lá cây rào rạt trong gió.
Vạn An Tự đông người, rừng đào bên này có một am ni cô xin sâm nhỏ. Từ xa, Oánh Tú đã nghe tiếng thấy tiếng gõ mõ. Tiếp tục đi vào sâu vào trong, bốn phía tựa hồ đều giống nhau, đi tới đi lui rất dễ bị lạc đường. Trong lòng không khỏi sinh ra khủng hoảng, cảm giác như rơi vào đáy vực thẳm vạn kiếp bất phục Oánh Tú nhấc váy, dứt khoát dựa theo tiếng mõ mà đi tới am ni cô.
Tâm trạng mỗi lúc một nôn nóng, bước chân bên dưới ngày nhanh hơn, cuối cùng Oánh Tú cũng nhìn thấy một bức tường, tiếng nói cười quen thuộc truyền tới. Lúc này, trái tim đang căng chặt mới có thể buông lỏng, nàng sửa sang lại y phục, chậm rãi bước lên cầu thang.
Nền am ni cô rất cao, thời điểm Oánh Tú đi lên, Kiều Cẩn Lộc đang dựa vào tường nói chuyện với những người khác, vừa thấy nàng liền chạy nhanh tới: “Biểu tỷ, sao tỷ lại tới đây?”
“Còn hỏi nữa, sắp tới giờ cơm còn chưa thấy ai, cho nên ta liền tự mình đi tìm.” Oánh Tú trách mắng một câu, sau đó gật đầu chào hỏi đám bạn học đứng sau lưng hắn.
Am ni cô này là nơi cầu duyên, bình thường cũng có rất nhiều người tới đây cầu nguyện. Vào trong, Oánh Tú nhìn bức tượng Quan Âm bình yên trước mặt, trong lòng cảm khái rất nhiều.
Lúc này, một hòa thượng gõ mõ đi tới, hỏi: “Thí chủ, người mong muốn đang cầu nguyện điều gì?”
“Nhân duyên.”
Nhận lấy ống thẻ hòa thượng đưa tới, Oánh Tú quỳ trên đệm hương bồ, mặt hướng tượng Quan Âm thành khẩn bái ba cái, nhẹ nhàng nắm hai mắt lại lắc lắc ống thẻ trong tay. Trong điện an tĩnh chỉ còn lại tiếng vang của thẻ. Không bao lâu, nghe tiếng một que sâm rớt xuống, Oánh Tú mới mở mắt, cúi đầu nhặt thanh trúc kia.”
Bên trên là ký tự đặc biệt của thẻ sâm, Oánh Tú đứng dậy đưa cho hòa thượng. Hòa thượng mỉm cười nhìn chữ viết trên đó, chấp bút viết một dòng chữ rồi giao cho Oánh Tú.
Oánh Tú lấy ra một thỏi bạc bỏ vào rương công đức, sau đó mới tỉ mỉ đọc: “Lang tài nữ mạo thế gian hi, nhân duyên tiền định bất tu nghi, toàn huống Nguyệt lão truyền âm tín, tước kiều lương gia đãi lương thì (1).”
(1) Câu này có nghĩa là: trai tài gái sắc thế gian có tìm được, mối nhân duyên này vốn đã định sẵn không nên nghi ngờ, tất cả đều do Nguyệt lão sắp xếp, hiện tại chỉ cần chờ nó tới.
“Nhân duyên tiền định?” Oánh Tú ngẩng đầu nhìn hòa thượng kia, “Đại sư, nhân duyên tiền định có ý là kiếp trước vốn đã định sẵn hay sao?”
Hòa thượng lắc đầu, cười nói: “Thí chủ, đây là thiên cơ, không thể nói, không thể nói.”
Oánh Tú mang tâm trạng phức tạp nhìn dòng chữ kia, lại quay đầu nhìn bức tượng Quan Âm trước mặt. Trời cao à, lần này, ngài sẽ không đùa giỡn Oánh Tú nữa chứ?
Ngoài cửa truyền tới tiếng hét lớn của Kiều Cẩn Lộc, Oánh Tú nhanh chóng cất tờ giấy vào ống tay áo, cảm tạ hòa thượng lần nữa rồi nhấc váy ra ngoài.
Không bao lâu, ngoài cửa điện yên ắng truyền tới tiếng bánh xe, một thiếu niên mặc y phục màu trắng ngồi trên xe lăn, nam tử vận hắc y phía sau nhẹ giọng lên tiếng: “Thiếu gia, chúng ta tới rồi.”
“Đỡ ta vào.” Nam tử kia dìu y đi vào. Thiếu niên nhìn vị hòa thượng đang ngồi, mở miệng hỏi: “Đại sư, cô nương kia vừa rồi tới cầu duyên sao?”
Hòa thượng mở mắt nhìn y, mỉm cười rồi lại nhắm mắt: “Không thể nói, không thể nói.
Thiếu niên lại kêu hắc y nam tử kia đỡ mình tới đệm hương bồ. Đối diện với tượng Quan Âm, thiếu niên chắp hai tay trước ngực khấu đầu ba cái, nhắm mắt cầu nguyện, sau đó yên lặng rời khỏi điện.
Nghe tiếng bánh xe rời đi, hòa thượng gõ mõ mở mắt, mở cuốn sách giải thích quẻ sâm ngay trang vừa viết cho Oánh Tú…
Dùng xong cơm chay, đám người Kiều Cẩn Lộc phải trở về, nói là vì hôm sau phải tới thư viện học. Oánh Tú không đi theo, nàng định ở đây thêm vài ngày, vì người nhà cầu phúc, vì mẫu thân thắp thêm vài cây minh đăng.
Minh đăng ở Vạn An Tự phải tự mình đi cầu, cho nên trưa hôm đó, sau khi đám người Kiều Cẩn Lộc rời đi, nàng tháo hết tra sức, dựa theo quy tắc của chùa mà ở trong phòng cầu phúc ba ngày.
Bão Cầm lo lắng: “Tiểu thư, như vậy sẽ rất mệt, chi bằng để Bão Cẩm giúp người, nếu không lúc trở về Nghiêm ma ma sẽ mắng nô tỳ mất.”
Oánh Tú đặt hoa tai vào hộp trang điểm, cười nói: “Ngươi giúp ta thì không còn thành kính nữa rồi, ba ngày trôi qua rất nhanh, nếu ngươi không yên tâm thì cứ canh giữ bên ngoài. Thụy Châu, ngươi đi tìm đại sư, cứ nói ta đã chuẩn bị xong xuôi.”
Tắm rửa thay y phục, Oánh Tú theo đại sư tới trai phòng, ở giữa đặt một bức tượng Phật, phía trước có đệm hương bồ và mõ.
Cho nha đầu lui ra ngoài, Oánh Tú nhìn chiếc bàn đặt trước tượng Phật, ngồi xuống đệm hương bồ, hít một hơi thật sâu, bắt đầu gõ mõ.
Trong khi nàng ở Vạn An Tự cầu phúc, thế giới bên ngoài lại có một chút biến hóa.
Thẩm Hạc Nghiệp biết Thẩm phu nhân định làm mai cho nữ nhi, đối tượng là tiểu nhi tử của Tưởng gia. Trong quan trường có ai mà không biết, hai nhi tử lớn của Tưởng gia vô cùng xuất sắc, nhưng Tưởng Tam công tử kia từ nhỏ đã ốm đau bệnh tật, có một lần vì bệnh nặng, Tưởng gia suýt chút đã chuẩn bị hậu sự cho y.
Gả nữ nhi cho người như vậy, đây không phải là ép nàng làm quả phụ sao?
Thẩm phu nhân lại không nghĩ như vậy: “Đại nạn không chết ắt sẽ có hậu phúc, hôn sự của Oánh Tú thiếp thật sự đắn đo trong lòng. Cao thì người khác sẽ chướng mắt, thấp thì ủy khuất cho nàng, luận gia thế Tưởng gia tốt hơn gia đình chúng ta, hiện tại người ta đã thật lòng tới cửa, còn không phải là vì nhìn trúng Oánh Tú hiền huệ sao?”
Tưởng gia trong triều có địa vị thế nào Thẩm Hạc Nghiệp đương nhiên rõ ràng, nếu có thể kết thông gia với bọn họ, con đường làm quan của ông sẽ dễ dàng hơn: “Đời ta hỏi thăm tình hình của Tưởng Tam công tử rồi nói, nếu sức khỏe thật sự không tốt như vậy, chúng ta tuyệt đối không đẩy Oánh Tú qua đó.”
Thẩm phu nhân xoa bóp vai cho ông, dịu dàng nói: “Mấy năm nay thiếp đối đãi với nàng như thế nào ngài cũng thấy, thiếp không phải chủ mẫu lòng dạ hiểm độc, nếu ngài không yên tâm, tự mình đi nhìn một chút là được. Tuy nói Tưởng Tam công tử tương lai không thể làm quan, nhưng y từng được Hoàng Thượng tán dương, lại được Tưởng gia hết mực bao bọc, Oánh Tú gả qua đó tuy không làm chủ mẫu nhưng lại có thể an nhàn.”
Thẩm Hạc Nghiệp nhắm mắt không nói nữa.
Thẩm phu nhân nhẹ nhàng cởi áo khoác giúp ông, phân phó nha hoàn mang nước ấm vào rửa mặt.