Đọc truyện Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm – Chương 62
An Trạch toàn thân ướt đẫm bước vào trong phòng kéo theo một đường nước chảy dài. An Lạc ném cho cậu một đôi dép, nhìn cậu, rồi sau đó xoay người vào phòng ngủ.
An Trạch tự giác vào phòng khách. Cậu phát hiện đồ vật trong nhà vẫn là sắc điệu anh ưa thích, sô pha và rèm cửa màu xám. Căn nhà rộng rãi mà bày biện bằng màu sắc lạnh lẽo như vậy, thoạt nhìn có phần đơn điệu và tịch mịch. Nghĩ đến chuyện anh đã dự định sống ở đây một mình, An Trạch lại cảm thấy đau lòng.
An Lạc từ phòng ngủ đi ra, trên tay cầm một bộ áo ngủ. Anh ném cho An Trạch, mặt sa sầm chỉ vào phòng tắm bên cạnh, “Vào tắm nước nóng một lát rồi thay quần áo, cẩn thận bị cảm lạnh.”
“Vâng.” An Trạch ngoan ngoãn vào tắm. Vừa tắm vừa sung sướng nghĩ: anh quả nhiên vẫn là anh, làm bộ lạnh tanh không mở cửa, mình đứng ở ngoài không chịu đi, cuối cùng anh ấy cũng phải mềm lòng. Mình bị mưa ướt, anh lập tức đưa áo ngủ cho… Thật ra, trong lòng anh là một người cực kỳ dịu dàng. An Trạch thích nhất điểm này ở anh.
Lúc tắm rửa xong đi ra ngoài, An Trạch phát hiện An Lạc đang ở trong bếp nấu ăn. An Trạch kinh ngạc, đẩy cửa phòng bếp ra: “Anh đang làm gì đấy ạ?”
An Lạc bình thản nói: “Cậu vừa xuống máy bay chắc chưa ăn cơm, tôi nấu cho cậu một bát mì. Ra ngoài chờ đi.”
“Vâng…” An Trạch quả thực thụ sủng nhược kinh.
An Lạc nhanh chóng nấu xong bát mì, bưng ra phòng ăn. Quả nhiên là một bát mì thêm vài cọng rau với chút muối. An Trạch ăn một miếng… Ặc, có phải anh cho hai thìa muối vào không đấy?
Tuy rằng khó ăn vô cùng, nhưng An Trạch vẫn thản nhiên làm bộ ăn rất ngon mà chén sạch bát mì. Đây chính là lần đầu tiên anh đích thân vào bếp nấu cho mình, một bát mì rất đáng nhớ, phải ăn sạch, một giọt nước cũng không được để lại.
An Lạc nhìn cái bát rỗng trước mặt, khẽ nhíu mày, nói: “Chưa ăn no ư? Có muốn ăn thêm bát nữa không.”
“… Em no rồi.” Tuy An Trạch rất cảm động vì anh đã đích thân xuống bếp, nhưng dù sao lưỡi cũng bị ăn mặn đến mức mất đi vị giác rồi, cậu cũng không muốn ăn thêm một bát nữa.
Thu dọn bát đũa xong, cuối cùng An Lạc vẻ mặt nghiêm túc trở lại vấn đề chính, “Cậu vừa nói An Dương và Chu Duyệt Bình tìm cậu, rốt cuộc là có chuyện gì?”
An Trạch kiên trì giải thích: “Anh Duyệt Bình nói, thực ra từ lúc sinh ra anh đã mang theo ký ức của kiếp trước, năm bảy tuổi bởi vì bị tai nạn xe mà mất trí nhớ. Tháng Ba năm nay, trí nhớ của anh bắt đầu dần khôi phục, anh bèn gửi mail nhờ anh ấy hỗ trợ, anh ấy đã tìm được cha con Thiệu gia ở Luân Đôn xác nhận.”
Thấy An Lạc chăm chú nghe, An Trạch thoáng dừng lại, rồi nói tiếp: “Kết quả chứng minh, An Lạc quả thực đã chết trong vụ tai nạn máy bay vào 27 năm trước, nhưng trong cùng một ngày anh đã ra đời tại An gia. Không biết là nguyên do nào, mà khi sinh ra anh lại mang theo phần ký ức hoàn chỉnh của An Lạc kia.”
“…” Sắc mặt An Lạc có chút cứng ngắc.
Thực ra anh cũng nghĩ tới khả năng này, nhất là khi Chu Duyệt Bình đã chứng minh lại càng có sức thuyết phục hơn.
Trước đây, An Lạc vẫn cảm thấy có một cảm giác thân thiết khó hiểu với Chu Duyệt Bình, hóa ra là vì anh đã từng nói hết mọi chuyện với gã. Lần trước gã thôi miên nhanh chóng có hiệu quả với anh, hiển nhiên là do gã hiểu rất rõ chuyện của anh, cho nên mới đúng bệnh đúng thuốc.
Chỉ là hôm nay, rốt cục cũng xác định được anh chính là anh trai của An Trạch, không hiểu sao tâm tình lại rất phức tạp. Như có chút vui vẻ, lại có chút mất mát kỳ lạ.
An Trạch tiếp tục nói: “An Dương cho rằng, cái chết của bố không phải là tai nạn mà là do lão đại của Quang Minh Hội giết người diệt khẩu. Cái chết của Lâm Hiểu Đồng khi trước và vụ tự sát của tay buôn ma túy trong tù kia đều là do Quang Minh Hội diệt khẩu. Anh đã từng điều tra việc này, còn từng tiếp xúc với Lâm Hiểu Đồng. An Dương lo rằng người kế tiếp sẽ bị diệt khẩu là anh, cho nên mới bảo em đi đón anh về.”
“Diệt khẩu?” Khóe môi An Lạc nhếch lên thành một nụ cười nhạt, “Chỉ bằng bọn chúng mà muốn ám sát tôi thì chẳng dễ dàng vậy đâu.”
“…” An Trạch một hồi lâu không nói thành lời. An Lạc này quả thực mạnh mẽ hơn anh trai trước đây. Đương nhiên rồi, anh ấy đã từng xuất thân từ gia tộc xã hội đen, hiển nhiên là từng trải hơn so với anh trai chỉ lớn lên trong An gia. Khuôn mặt lạnh lùng, con mắt híp lại, có một sức quyển rũ đặc biệt khiến kẻ khác phải mê muội.
Sau khi biết An Lạc và anh trai là cùng một người, An Trạch dường như càng ngày càng thích anh hơn.
“… Cậu nhìn tôi làm gì?” An Lạc có chút mất tự nhiên bởi ánh nhìn chòng chọc dán lên người mình của An Trạch, “Tuy tôi là anh trai của cậu, nhưng vẫn chưa nhớ được ký ức trước về cậu. Thế nên chặt chẽ mà nói, hiện tại tôi vẫn là một An Lạc khác.”
An Trạch lập tức nhẹ nhàng cầm tay anh, khẽ mở miệng: “Không sao. Dù là ai em vẫn yêu anh.”
“…” An Lạc dường như có chút xấu hổ bởi hành động xoa dịu của cậu.
Một hồi im lặng, An Lạc lạnh nhạt và nghiêm túc nói: “Tôi có thể tạm thời trở về nước với cậu, nhưng sau khi xử lý xong chuyện Quang Minh Hội, tôi sẽ quay lại, tiếp tục sống ở Vancouver, đến lúc đó cậu đừng ngăn cản tôi.”
“Vâng.” An Trạch ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng hoàn toàn không đồng ý. Sau này muốn rời đi, quả thực là một cánh cửa nhỏ cũng không có, An Trạch tuyệt đối sẽ không để anh bỏ đi nữa.
Tối đó, An Trạch bị bắt ngủ ở thư phòng. Tuy rất muốn ngủ cùng anh, nhưng An Trạch biết, anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ký ức nên vẫn còn chút mâu thuẫn với việc đến gần của cậu.
An Trạch cũng không nóng vội, sau này còn rất nhiếu thời gian có thể từ từ dây dưa. Dù anh trai cậu chính là An Lạc, An Trạch vẫn tự tin một cách triệt để rằng có thể bắt được trái tim của anh.
***
An Trạch đã đặt sẵn vé khứ hồi. Sáng hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản, hai người liền xuất phát đến sân bay.
Trong cơn hoảng hốt, An Lạc lại nhớ lại cái ngày cuối cùng của kiếp trước. An Dương lái xe đưa anh đến sân bay, hình như cũng đi qua con đường này. Qua hơn hai mươi năm, kiến trúc ven đường đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, ngay cả người bên cạnh cũng thành một người khác.
An Lạc không khỏi có chút bùi ngùi.
Trước khi biến thành linh hồn, anh đã chứng kiến cảnh tương phùng giữa An Dương và Tô Tử Hàng. Trước khi sống lại từng có một nguyện vọng cuối cùng, nguyện vọng thứ nhất là hy vọng kiếp sau có thể gặp được tình yêu thật tâm thật lòng của mình, nguyện vọng thứ hai là hy vọng kiếp sau không còn gặp lại An Dương. Nguyện vọng thứ nhất hôm nay đã đạt thành, còn nguyện vọng thứ hai thì không.
Tuy An Trạch yêu mình thật tâm thật lòng, nhưng An Lạc hiện tại vẫn chưa xác định được rốt cuộc cảm giác của anh với An Trạch là gì. Khi còn là anh trai của cậu và vẫn chưa mất trí nhớ, đối xử với cậu là tình nghĩa anh em, nhưng vẫn có một chút là yêu mến? An Lạc rất tò mò với chuyện đó, bèn mở miệng hỏi: “Anh cậu trước đây… có tốt với cậu không?”
An Trạch có chút kinh ngạc vì lần đầu tiên anh chủ động mở miệng tìm chủ đề để nói chuyện, cậu giật mình, rồi mới đáp: “ Khi còn bé rất tốt với em, cực kỳ quan tâm tới em. Sau này lớn lên thì không để ý đến em nữa, lạnh lùng như băng vậy.”
“…” An Lạc trầm mặc một hồi. Dựa theo cá tính của mình, anh không để ý đến cậu có thể là vì cậu rất biết điều, rất chín chắn, nên không cần quan tâm. Mà thường thường, những lúc quan trọng người đầu tiên anh nghĩ đến nhất định sẽ là cậu. Bởi vì An Nham và An Mạch chỉ là những đứa em cần lo âu và chăm sóc. Còn An Trạch, là đứa em mà anh có thể dựa vào, có thể tín nhiệm.
Không biết trước đây có khi nào mình cũng nghĩ như thế này?
Thấy An Lạc thất thần, An Trạch không kiềm được mà mỉm cười: “Nếu có một ngày anh nhớ lại hoàn toàn những chuyện trước đây, anh sẽ biết, mấy năm nay em thầm mến anh có biết bao đau khổ. Từ lúc em lớn lên, anh chưa bao giờ có vẻ mặt tươi cười với em.”
“…” Cũng không nên trách anh chứ? Toàn nói là thầm mến mà chẳng nói ra bao giờ, đối phương làm sao mà biết đươc?
An Trạch đột nhiên thấp giọng: “Anh, em thích anh lâu như vậy, liệu có thể cho em một cơ hội được không? Về nước rồi hãy thử sống cùng nhau, có được không?”
Giọng nói dịu dàng để lại cho đối phương chút linh động thỏa mãn, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự nghiêm túc.
An Lạc mất tự nhiên mà rời đường nhìn, hỏi: “Đến sân bay chưa?”
“Vẫn chưa tới.”
“Mấy giờ máy bay bay?”
“… Anh đừng nói sang chuyện khác.”
“…” Sắc mặt An Lạc rất xấu hổ. Anh là một người quen chôn giấu tình cảm trong lòng, tính cách cũng tương đối hướng nội, không giống An Trạch quang minh chính đại cái gì cũng dám nói ra. An Lạc không thích ứng khi được người khác bày tỏ thẳng thắn như thế này. Anh cảm thấy đối diện với ánh mắt nhiệt tình của An Trạch cũng rất ngượng ngùng.
Nhưng An Trạch thì thản nhiên, cứ như đang bàn xem hôm nay ăn mì hay ăn cơm vậy.
“Anh, em biết để anh chấp nhận em rất khó khăn, dù sao chúng ta cũng là anh em, người ngoài có thể cảm thấy ghê tởm. Nhưng hai người chúng ta ở bên nhau, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác, chỉ cần mình thấy hài lòng như vậy là đủ rồi. Em yêu anh, em chưa bao giờ cảm thấy đây là sai trái…”
“Đừng nói nữa.” Mặt An Lạc phiếm hồng. Anh nhìn thoáng qua tài xế phía trước, đúng lúc đụng phải ánh mắt nghi hoặc của bác, vậy nên càng thêm xấu hổ lúng túng mà quay đầu đi chỗ khác.
An Trạch khẽ nói: “Không sao, tài xế không hiểu tiếng Trung.”
“…” An Lạc nghiêm mặt, “Chuyện này tạm thời đừng thảo luận nữa.”
An Trạch im lặng một chốc rồi mới bất đắc dĩ gật đầu, “Được rồi, em không ép anh, anh không ghét em là tốt rồi.”
Sao lại ghét cơ chứ? Đừng nói là ghét, trong khoảng thời gian xa cách tự nhiên có chút nhớ cậu, khi cậu đột nhiên xuất hiện trước cửa, thậm chí còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Kỳ thực sự lo lắng của An Trạch cho An Lạc rất rõ ràng. Dù sao hai người cũng là anh em, ở bên nhau thực sự là trái luân thường. Cũng may An Lạc kiếp trước thầm mến anh trai, nên… cũng không quá để ý loại quan hệ này. Chỉ là, anh vẫn chưa xác định được rốt cuộc nên phân loại tình cảm của mình với An Trạch như thế nào.
Bởi vì trước đây đã từng yêu An Dương nên anh biết, khoảng cách đến cảm giác “yêu” với cậu em An Trạch này vẫn còn xa lắm.
An Lạc cũng không phải loại người tùy tiện thích thì “thử sống với nhau”. Anh rất nghiêm túc với chuyện tình cảm. Bởi vậy, trước khi hiểu rõ ràng, anh không thể qua loa mà đáp lại An Trạch. Bởi vì đó là biểu hiện của sự thiếu trách nhiệm.
***
Thật vất vả mới đến được sân bay. Hai người cùng lên máy bay, chỗ ngồi cạnh nhau. Chỗ ngồi của An Lạc cạnh cửa sổ. Anh vừa định vào trong thì bị An Trạch ngăn lại, “Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể khiến anh nhớ lại những ký ức không hay, để em ngồi ở trong đi.”
Sự quan tâm từng li từng tí của cậu khiến An Lạc có phần cảm động. Anh khẽ gật đầu, để An Trạch ngồi cạnh cửa sổ, còn mình thì ngồi cạnh cậu.
Máy bay cất cánh, lại lần nữa An Lạc nhíu mày chặt lại vì ký ức về vụ tai nạn khủng khiếp.
Đột nhiên tay được nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay đan ngón tay. Mười ngón đan nhau, cái nắm tay đó rất ấm áp, cũng có cảm giác rất an toàn.
An Lạc quay đầu, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của An Trạch.
“Đừng sợ, tai nạn đó chỉ có một lần, không thể xảy ra lần thứ hai. Hơn nữa… Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Giọng nói trầm thấp như có sức mạnh khiến người khác an tâm. An Lạc nhìn hình chiếu nho nhỏ của mình trong ánh mắt sâu đậm của cậu, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại.
Nắm tay cậu, khi máy bay cất cánh dường như không còn căng thẳng như vậy nữa.
Vụ tai nạn đáng sợ như địa ngục trần gian, ngọn lửa thiêu đốt tất cả trong cabin, dù sao cũng đã là quá khứ…
Nghĩ như vậy, An Lạc nhanh chóng bình tĩnh trở lại, muốn rụt tay lại nhưng bị An Trạch nắm chặt. Mười ngón đan vào nhau dường như vô cùng thân mật, hai người đàn ông tay trong tay tự dưng có chút kỳ quái. Nhưng… cảm giác được cậu nắm tay thật sự rất thoải mái, An Lạc cũng thuận theo cậu.
Sáng dậy quá sớm nên có chút mệt mỏi, An Lạc bèn tựa xuống ghế, khẽ nhắm hai mắt lại.
“Mệt thì dựa vào em mà ngủ đi.” An Trạch khẽ nói bên tai anh.
“Ừ…” An Lạc rất tự nhiên mà dựa vào, đặt đầu gối lên vai An Trạch.
Kỳ lạ là, dường như mỗi lần bên An Trạch, An Lạc đều cảm thấy cực kỳ an tâm, cũng rất dễ dàng đi vào giấc ngủ. Nhắm mắt chợp giấc một cái, vậy mà ngủ say lúc nào không hay, hô hấp đều đều, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Tiếp viên hàng không đúng lúc đi tới phát bữa sáng, “Thưa ngài, bữa sáng của ngài…”
An Trạch đưa tay lên môi “Suỵt” một tiếng, nỏi nhỏ: “Bữa sáng cứ đặt ở đây, đừng đánh thức anh ấy dậy.”
Cô tiếp viên nhìn người trên ghế một cái, phát hiện vị khách đẹp trai này đang dựa vào vai một người khác. Người này đang ngủ say, lông mi của anh ta rất dài, khuôn mặt nhắm mắt nhìn nghiêng rất yên bình nhu hòa —— Mặc dù có chút lạ lùng, nhưng lại rất ấm áp.
Cô tiếp viên mỉm cười, xoay người rời đi.
An Trạch điều chỉnh tư thế để An Lạc dựa vào mình thoải mái hơn, bàn tay nắm tay anh cũng không hề buông ra.
Tuy anh vẫn chưa chấp nhận ở cùng cậu, nhưng An Trạch biết anh đang dần dần gỡ bỏ tấm phòng ngự của mình với cậu. Anh không phản cảm khi cậu kéo tay anh, khi cậu hôn anh, thậm chí anh còn chủ động dựa vào cậu ngủ… Khoảng cách tiến tới mục tiêu khiến anh nói ra câu “Anh thích em” dường như ngày càng gần.
***
Sân bay, trong bãi đỗ xe, một cô gái tóc dài trang điểm đậm đang ngồi ở ghế lái, nói với chàng trai trẻ ngồi phía sau: “Thiếu gia, cậu có thực sự chắc chắn là hắn sẽ lên xe của chúng ta không?”
Khóe môi chàng trai nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, “Nếu ở đây thủ chu đãi thỏ, làm thợ săn thì tất nhiên là tôi đã phải bố trí cạm bẫy rồi.” Thoáng dừng lại, nụ cười nơi khóe môi càng rộng hơn, “Yên tâm, chuyến bay từ Vancouver sẽ nhanh chóng tới đây thôi, chuẩn bị sẵn sàng nghênh tiếp con mồi.”
***
Máy bay nhanh chóng đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Tây Nam. Bàn tay An Trạch cầm tay An Lạc nhẹ nhàng gọi anh dậy.
An Lạc dụi mắt, phát hiện máy bay đã đến nơi. Anh quay đầu nhìn An Trạch, thấy cậu vẫn đang duy trì tư thế cho anh dựa vào thoải mái.
Vừa rồi ngủ đến mười tiếng đồng hồ, An Lạc quả thực không thể tin được.
“Tôi ngủ suốt từ lúc đấy đến giờ sao?” An Lạc kinh ngạc hỏi.
An Trạch gật đầu, dịu dàng nói: “Nhất định là mấy ngày gần đây anh ngủ không ngon, thế nên mới ngủ bù cho toàn bộ những lần mất ngủ kia.”
Quả đúng như vậy. Mấy ngày đến Vancouver, mỗi tối An Lạc chỉ ngủ chưa được đến năm tiếng. Thường xuyên mất ngủ không nói, lại còn hay bị giật mình tỉnh dậy bởi ác mộng. Hôm nay tựa trên vai An Trạch ngủ rất sâu, cũng không gặp ác mộng. Có lẽ cảm giác an tâm đã khiến An Lạc thả lỏng hoàn toàn. Cái vai đáng thương của An Trạch bị mình đè suốt mười tiếng đồng hồ.
Nghĩ tới đây, An Lạc có chút đau lòng, nhìn An Trạch nói: “Tôi dựa vào cậu suốt như vậy, vai của cậu không sao chứ?”
An Trạch mỉm cười, rạng rỡ mà lắc lắc cánh tay: “Không có việc gì đâu.”
Thực ra vai đã bị đầu An Lạc đè đến mức tê cứng, thậm chí mất đi cảm giác rồi. Tuy bị vậy nhưng An Trạch vẫn cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được, cho dù An Lạc có lại dựa vào vai cậu ngủ thêm mười tiếng nữa cậu cũng vô cùng cam tâm tình nguyện!
Máy bay rốt cục cũng vững vàng đáp xuống sân bay. An Lạc buông tay An Trạch ra, đứng dậy lấy hành lý. An Trạch cũng đứng lên, rất ăn ý mà nhận lấy máy vi tính xách tay từ hành lý của anh.
Hai người cùng nhau xuống sân bay. Khi vừa ra cửa thì thấy một gương mặt quen thuộc.
“Hi, chuyến bay đến rất đúng giờ.” Tô Tây mỉm cười nghênh đón, chào hỏi hai anh em.
An Trạch nghi ngờ hỏi: “An Dương không tới ư?”
Tô Tây nhẹ giọng nói: “Sáng hôm nay có một vụ án đột phát, An sir vừa dẫn theo mấy anh em trong tổ chuyên án đặc biệt đến hiện trường rồi. Anh ấy sợ người của Quang Minh Hội mai phục ở sân bay, nên đặc biệt cử tôi đến đón. Yên tâm, bên đó còn mấy đồng sự của tôi nữa.”
An Lạc gật đầu, “Được, vậy đi thôi.”
Ba người cùng nhau đi tới bãi đỗ xe. An Lạc thấy cách đó không xa có một chiếc xe tư gia màu đen, cửa sổ tối đen khiến chiếc xe trông hết sức thần bí. Loại xe tư gia này thật ra rất phổ biến, nhưng lòng An Lạc lại đột nhiên dâng lên một trực giác không tốt.
Trước đây anh đã lăn lộn trong thế giới ngầm, bởi vậy khứu giác với nguy hiểm cũng nhạy bén hơn so với người thường.
An Lạc đột nhiên dừng bước, quay sang nói với An Trạch: “An Trạch, cậu đi mua giúp tôi một chai cola nhé, tôi hơi khát nước.”
An Trạch nghi hoặc quay sang, “Anh?”
An Lạc vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đi đi, phía trước có cửa hàng tiện lợi đấy, tôi với cô Tô ở đây đợi cậu.”
An Trạch gật đầu, nhẹ nhàng cầm tay An Lạc nói: “Em sẽ lập tức quay lại.”
Khi cậu buông tay ra, An Lạc đột nhiên không muốn, thậm chí muốn nắm tay cậu. Thế nhưng, lý trí làm An Lạc cấp tốc thả ngón tay An Trạch ra.
Nếu mình đoán sai thì để An Trạch đi mua nước uống cũng không có gì quan trọng. Còn nếu quả thực có nguy hiểm, vậy hiện tại phải để An Trạch rời đi. Không thể để hai người đồng thời rơi vào cạm bẫy của đối phương được.
Nhìn bóng lưng An Trạch vội vã chạy vào cửa hàng tiện lợi, viền mắt An Lạc đột nhiên nong nóng.
—— Hy vọng cậu có thể hiểu rõ ý đồ của tôi, An Trạch.
Quả nhiên, trực giác của An Lạc không sai. An Trạch vừa đi, Tô Tây đã rút khẩu súng lục đặt chuẩn xác vào lưng anh, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng xa lạ, “Anh rất thông minh, vậy mà để cậu ta rời đi. Anh cho là cậu ta có thể thoát được sao?”
An Lạc bình tĩnh nói: “Mục tiêu của các người là tôi, không liên quan gì đến An Trạch. Đi thôi, mang tôi đến gặp chủ nhân của cô đi.”
Tô Tây hừ lạnh một tiếng, xoay người đưa An Lạc lên chiếc xe tư gia màu đen.
An Lạc vừa lên xe thì có người liền còng hai tay của anh lại, đồng thời một khẩu súng lục lạnh lẽo chĩa vào eo, bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của một chàng trai trẻ tuổi ——
“Đừng lộn xộn, khẩu súng này có lắp ống giảm thanh đấy, tay của tôi cũng không vững đâu.”