Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 10


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm – Chương 10

Chu Thái Bình đi rồi An Lạc liền mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc điện thoại di động cảm ứng màu trắng, thời trang bề ngoài đơn giản, ấn tượng cũng khá tốt. An Lạc thử ấn chốt khởi động máy, qua một đoạn nhạc dễ nghe, màn hình điện thoại từ từ sáng lên.

—— Màn hình nền được An Nham cài đặt là tấm hình khuôn mặt của cậu, nở nụ cười mỉm nhìn vô cùng gợi đòn.

An Lạc không vui vẻ lắm mà nhíu mày, lần theo hệ thống vào cài đặt lại, đổi khuôn mặt của An Nham thành hình nền bầu trời sao sẵn có, rồi quay về menu chính, nghiên cứu dần dần công năng của chiếc di động mới.

Tốc độ vận hành của chiếc di động này nhanh hơn rất nhiều so với chiếc trước đây anh dùng, bên trong cũng được thiết lập một số trò chơi thú vị, nhưng An Lạc từ trước tới nay không có hứng thú với trò chơi, xem qua thì lập tức tắt. Trái lại, chức năng lên mạng của chiếc di động này rất dễ sử dụng, mở trình duyệt thì trực tiếp hiện lên list website thường dùng, tốc độ mạng cực kỳ nhanh.

Màn hình đột nhiên xuất hiện một tin nhắn SMS chưa đọc, hiển thị người gửi đến từ An Nham —

“Đây là món quà em tự chọn, hy vọng anh sẽ thích. Nhận được nhớ hồi âm ^_^”

Ký hiệu khuôn mặt tươi cười cuối cùng khiến An Lạc giật giật khóe miệng, im lặng trong chốc lát, mặt cứng ngắc viết ba từ: “Đã nhận được.”

Lúc này An Nham vừa tắm xong đi ra, thấy màn hình di động sáng lên, tiện tay cầm lên nhìn xem —— tin nhắn SMS từ anh trai, ba từ đơn giản: Đã nhận được.

Nhớ đến dáng dấp nghiêm túc không chút biểu cảm khi gửi tin của anh trai, khóe môi An Nham không khỏi khẽ cong lên.

“Hôm nay anh có xem tin tức giải trí không?”

“Không.”

“Nếu có hứng thú thì lấy máy lên mạng xem một chút, có rất nhiều bài báo về anh đấy.”

“Ừ.”

“Đúng rồi, bố vừa gọi điện mắng em một trận, bảo em dẫn đội chó săn đến bệnh viện, hại anh bị quấy rầy, bố không cho em đến viện thăm anh nữa…” Nghe giọng điệu có vẻ rất tủi thân.


An Lạc nhíu mày, “Vậy đừng tới.”

An Nham chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mỉm cười nhắn tin: “Không sao, em vừa thương lượng với bố một tí, bố bảo sẽ nhanh chóng cho người đến đón anh về nhà, chờ đến lúc anh về, em sẽ lại được gặp anh ^_^”

An Lạc không phản ứng.

An Nham mặt dầy nói: “Anh mệt thì nghỉ sớm một chút, ngủ ngon ^_^”

Lần này có phản ứng, hai từ đơn giản: “Ngủ ngon.”

“…” Tại sao lại có cảm giác ngóng trông ở câu kết thúc này nhỉ?

An Nham bất đắc dĩ tắt điện thoại.

***

An Lạc tựa lên đầu giường, cầm di động lên mạng đọc tin tức, đầu đề giải trí của các trang web lớn hầu hết đều đưa tin về sự kiện này ——

“An Thiên Vương từ chối diễn Vô Tẫn 2 chỉ vì về nhà chăm sóc anh cả?”, “An Nham vội vã về nước thăm anh cả, anh em tình thâm phiến thù nan địch vĩ đại?”, “Đại thiếu gia An gia thẳng thắn thừa nhận mình bị bắt cóc thê thảm, hai chân tàn phế, thậm chí còn mất trí nhớ?”

An Lạc hờ hững xem hết tin tức giải trí của mấy trang web lớn, khẽ nhíu mày, đặt di động lên đầu giường.

Tắt đèn, yên lặng nằm trên giường trong bóng đêm, nhắm mắt, nhớ lại những bức ảnh trong tin tức vừa rồi —— hoặc là vẻ mặt mỉm cười của An Nham trong lúc đẩy mình tản bộ, hoặc là hai anh em ngồi đối diện im lặng trên ghế dài.

Tất cả đều được truyền thông giải thích là “Anh em tình thâm.”

Trong mắt truyền thông, An Nham hiển nhiên là vì lo lắng cho anh trai bị trọng thương đang nằm trên giường bệnh mà từ chối lời mời với số tiến lớn của đoàn làm phim Vô Tẫn 2, sau khi kết thúc tuần lễ thời trang Paris thì cấp tốc về nước vào viện thăm bệnh, còn tự mình đẩy xe tản bộ cho anh trai… Những hành động này, không một cái nào là không tỏ rõ tình cảm thân thiết giữa hai anh em bọn họ.


Thế nhưng, nhìn những bài báo này, An Lạc lại có phần nghi ngờ…

Trong giới giải trí, An Nham không phải như lời cậu ta nói là “có chút danh tiếng”, mà là nhân vật tiêu điểm cấp bậc Thiên Vương, trong tin tức cũng đề cập, tại lễ trao giải cuối năm ngoái, cậu nhận được một loạt giải thưởng lớn: “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất”, “Nghệ sĩ được yêu thích nhất”, “Người được bình chọn trên Internet nhiều nhất”, thật sự có thể nói là đoạt giải dễ như trở bàn tay.

Cũng giống như các nghệ sĩ trong giới giải trí đầy tin đồn và giả dối này, khi ra ngoài nhất định phải cực kỳ cẩn thận, cho dù bên người không có vệ sĩ hộ tống thì chí ít cũng phải tìm cách thoát khỏi toàn bộ đám chó săn.

Nhưng vì sao, thời điểm cậu ta lén gặp anh cả, lại đúng lúc bị phóng viên truyền thông theo dõi bắt được?

An Lạc cho rằng An Nham cố ý…

Tuy không biết cậu ta vì cái gì, nhưng An Lạc thực sự không thể tin lời giải thích ‘không cẩn thận’ đó.

Nhẹ nhàng nắm ngón tay lạnh lẽo, nhìn chiếc điện thoại di động nhấp nháy trên đầu giường… Trong đêm khuya tối đen, ánh sáng yếu ớt đó, giống chiếc bật lửa An Dương tặng anh năm ấy.

Nhớ lại cảnh tượng cả đời mình trong rất nhiều đêm khuya, cầm chiếc bật lửa một mình đi vào giấc ngủ, ngực An Lạc đột nhiên thoáng đau đớn.

Anh hôm nay, bên cạnh không chỉ không có An Dương, mà ngay cả kỷ vật làm bạn nhiều năm cũng đã mất.

Chính thức, chỉ còn lại duy nhất một mình.

Không biết có phải do duyên cớ hoàn cảnh quá mức xa lạ, An Lạc thậm chí cảm giác có chút lạnh run. Cau mày quấn chặt trong chăn, lúc này mới phát hiện, cảm giác lạnh lẽo này, thật ra là từ đáy lòng phát ra.

***

Theo như lời An Nham nói, buổi chiều ngày tiếp theo, An Úc Đông dẫn người tới bệnh viện, nói muốn đón An Lạc về nhà.


Người trung niên đứng bên cạnh bố được gọi là Ngô Bá, hay là quản gia chăm sóc bọn họ lớn lên từ nhỏ theo lời của Chu Thái Bình. Ông cũng một bộ dạng cung kính trước mặt An Lạc, cúi người gọi anh: “Cậu cả.”

An Lạc rất không quen cách xưng hô này.

Kiếp trước anh là con thứ của An gia, trước đây ở nhà luôn nghe người khác gọi là cậu hai, sau khi trùng sinh thì lại đột nhiên biến thành cậu cả, lại còn cả đống em trai mạc danh kỳ diệu, trong lòng An Lạc cảm thấy cực kỳ quái dị.

Dù vậy, biểu cảm trên khuôn mặt của An Lạc vẫn thản nhiên như trước, bình tĩnh gật đầu, gọi một tiếng: “Ngô Bá.”

Tựa hồ trong ánh mắt Ngô Bá lấp lánh giọt nước mắt.

An Lạc thầm nghĩ, có lẽ người này thực sự có chút cảm tình với cậu cả thì phải…

Được Ngô Bá và bố đặt lên xe lăn, rồi được bố An Úc Đông đẩy xe xuống dưới lầu, Chu Thái Bình đuổi theo ra cửa tiễn, dặn dò một số điều cần chú ý khi về nhà với An Úc Đông, sau đó, An Lạc được đẩy tới chiếc xe màu đen tư gia đang đỗ tại bãi đỗ xe.

An Úc Đông hiển nhiên là một người cha rất chu đáo, phần sau xe còn để lại một bờ dốc chuyên để xe lăn lên xuống, mở cửa xe ấn nút điều khiển, bờ dốc từ từ hạ xuống, An Lạc và cả chiếc xe được đẩy lên ô tô, như vậy cũng miễn trừ phiền toái bị ôm lên ôm xuống vào xe.

An Lạc thoáng cảm kích nhìn bố, đối diện với nụ cười dịu dàng của An Úc Đông, “Về nhà sẽ có người chăm sóc cho con, không cần lo lắng.” Nói xong thì vươn tay, vỗ nhẹ lên vai An Lạc.

An Lạc bị cử chỉ thân thiết như vậy làm cho có chút gượng gạo, cơ thể cũng cứng ngắc mất tự nhiên. Tuy nói An Úc Đông là cha của An Lạc này, nhưng chính ra anh cũng chỉ gặp mặt vài lần, tình cảm vẫn còn rất xa lạ.

May mắn là An Úc Đông chỉ tính cổ vũ con trai một chút, sau cũng thu tay lại.

Xe từ từ ra khỏi bệnh viện, An Lạc nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe ——

Đây là một thành phố mới, đường phố cực kỳ rộng, cao ốc hai bên đường hoàn toàn mang phong cách kiến trúc đô thị mới hiện đại hóa, thành phố được xanh hóa cũng rất khá, cây cối cành lá rậm rạp, che lấp ánh nắng mặt trời, hoa tươi khắp nơi trên mặt đất, làm cho cả thành phố tràn ngập sức sống và sinh lực.

Bên cạnh quảng trường cách đó không xa có một tòa cao ốc cao hơn 20 tầng, trên mặt dán một tấm poster khổng lồ, khuôn mặt mỉm cười của chàng trai trẻ trên tấm poster được ánh nắng mặt trời buổi chiều chiếu xuống, như được phủ một lớp ánh sáng rực rỡ.

Mặt trời lên rồi xuống, thời gian trôi qua, ngã tư đường xe cộ đông nghịt, người đi đường qua lại vội vàng. Vậy nhưng, nụ cười của chàng trai trên tấm poster, khuôn mặt anh tuấn đó, như chứng thực thương hiệu của anh, mãi mãi cũng không phai nhạt.

Ánh mắt An Lạc đọng lại trên tấm poster khổng lồ, rất lâu vẫn không thể rời mắt.


Từ gương chiếu hậu An Úc Đông thấy con trai nhìn tấm poster, không nhịn được khẽ mỉm cười, nói: “Đó là em trai thứ hai An Nham của con, chắc là con đã gặp nó rồi nhỉ?”

An Lạc nhìn poster, nhẹ nhàng gật đầu.

An Úc Đông nói: “Thằng nhóc An Nham này từ nhỏ đã nghịch ngợm gây sự không hiểu chuyện, trước đây cũng luôn luôn chọc con tức giận… Có điều, bản tính của nó thật ra lại không xấu, cũng rất quan tâm con. Lần này con gặp chuyện không may, nó vội vã từ Paris trở về, không cẩn thận nên dẫn đám chó sẵn đang há miệng chờ sung vào bệnh viện, bị người đại diện mắng cho một trận, bị hạ lệnh không cho phép ra cửa một tuần.”

An Lạc nghi hoặc quay đầu lại, “Không phải là bố mắng sao?” 

An Úc Đông bất ngờ trong chốc lát, hiểu ra thì cười: “Nhất định là nó nói bậy trước mặt con rồi, bố nào dám mắng nó chứ, không bị nó làm cho tức chết đã là rất hài lòng rồi.”

“…” An Lạc im lặng.

Giương mắt nhìn về khuôn mặt tươi cười phóng đại trên tấm poster, trong lòng không khỏi khẽ động —— chẳng lẽ là mình hiểu lầm? Bởi vì vội vã trở về thăm anh trai nên mới không cẩn thận bị đám chó săn bắt được nhược điểm, không phải là cố ý?

“Đúng rồi, Tiểu Lạc, bố nói với con sơ sơ về tình hình trong nhà nhé. Ông con hiện nay còn đang dưỡng bệnh trong viện, An Mạch hôm nay về nước, về đến nhà là có thể gặp được.”

Mạch suy nghĩ của An Lạc bị bố kéo lại, gật đầu: “A. An Mạch… là em ba?”

An Úc Đông nói: “Đúng, là em ba của con. Thật ra nó là con trai của chú con, bố mẹ nó qua đời vì tai nạn lúc nó còn rất nhỏ, bố bèn nhận nuôi nấng nó. Các con từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm anh em cũng không khác ruột thịt là bao.”

“Vâng.” An Lạc gật đầu, nhớ đến thời gian lúc ở bệnh viện được Chu Thái Bình phổ cập kiến thức căn bản về anh em An gia, An Mạch hình như là học mỹ thuật hội họa, tham gia triển lãm tranh gì đó bên New York.

Im lặng một hồi, đột nhiên nhớ ra tên của một người, An Lạc hỏi: “Đúng rồi, con còn một cậu em trai nữa, tên là An Trạch đúng không?”

An Úc Đông mỉm cười, “Em tư của con đó, nó đang thực hiện nhiệm vụ bí mật của cấp trên, tạm thời chưa thể về được.”

An Lạc không tin nhìn bố, “Nhiệm vụ… bí mật?”

An Úc Đông gật đầu, “Đúng, An Trạch là quân nhân, cũng là quan chỉ huy căn cứ không quân trẻ tuổi nhất của Tây Lâm.”

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.