Trùng Sinh Chi Hôn Quân

Chương 79


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Hôn Quân – Chương 79


Hoàng đế biểu hiện đặc biệt hùng hổ dọa người, điều này khiến các đại thần đều cảm thấy khiếp sợ.
Nếu như là Thẩm Niệm biểu hiện như vậy, bọn họ còn không có cảm thấy như vậy, dù sao đã quen rồi, thậm chí còn nghĩ đó là chuyện hiển nhiên.

Nhưng bây giờ người nói đâm trúng tử huyệt lại chính là Tề Quân Mộ, điều này khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Ánh mắt của một số người mơ hồ dừng lại trên người Hoàng đế và Thẩm Niệm cùng bàn tiệc, cảm thấy thấu hiểu câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng , Hoàng đế chắc chắn bị Thẩm Niệm dạy hư rồi nên mới trở thành như thế.
Nghĩ đến đây, cái nhìn đánh giá như có như không trên người Thẩm Niệm biến thành sự khiến trách nhàn nhạt, chỉ là ngại có mặt của sứ thần Tây Địch nên có chút không cách nào nói ra khỏi miệng.
Trong lòng các triều thần đang suy nghĩ cái gì, Thẩm Niệm biết rõ, Tề Quân Mộ cũng nhìn ra, chẳng qua hai người cũng không quá quan tâm.
Ánh mắt của Tề Quân Mộ tập trung vào Tề Quân Yến, mong muốn hắn có thể lên tiếng trả lời xác thực, còn Thẩm Niệm nhìn như bình tĩnh nhưng vẫn luôn quan sát người ở bốn phía.
Hắn ngồi bên cạnh Tề Quân Mộ, là nơi cao nhất, có thể rõ ràng nhìn thấy biểu cảm không kịp thu lại của mọi người.
Hoàng đế khá xem trọng vài người, Duệ vương hoảng loạn, Cẩn thân vương hờ hững, Anh vương luôn luôn không quan tâm thế sự thì cau mày, trên gương mặt thể hiện rõ ràng sự lo lắng, tựa như không yên lòng người nhà.
Tả tướng Lâm Tiêu cụp mắt suy nghĩ, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng có thể nhìn thấy gương mặt trang trọng của ông.

Sắc mặt của Nhạc thị bên cạnh ông rất khó coi, thậm chí có phần không yên lòng.
Có vài người đều vô thức cầm đũa chọt chọt vào đồ ăn, có vài người vô thức buông đũa.

Về phần Lâm Ân, hắn mang mặt nạ, đôi môi khẽ nhếch lên, đôi mắt bình tĩnh.

Ánh mắt lướt qua một vòng, khi về đến Hoàng đế, Hoàng đế đang lạnh lùng nhìn Tề Quân Yến.
Tề Quân Yến đứng ở đó, cả người rung lên, cuối cùng hắn nhìn Hoàng đế, dáng vẻ vò nứt không sợ mẻ: “Đúng, A Nhĩ Liệt nói không sai, khi ta ở Tây Cảnh, quả thật nhận được thư của Quốc chủ Tây Địch, ta cũng gặp mặt với sứ thần của bọn họ một lần.

Nhưng ……nhưng ta không hề có ý đồ khác, chỉ là muốn xem Tây Địch lén lút gặp ta là muốn là gì.”
Nụ cười yếu ớt trên gương mặt của A Nhĩ Liệt lập tức biến mất.
Sắc mặt của Tề Quân Mộ càng lạnh hơn, y khẽ nói: “Nếu Duệ vương đã thừa nhận, vậy trẫm hỏi một chút, sứ thần Tây Địch gặp ngươi, là muốn làm gì?”

Tề Quân Mộ mím chặt môi, tù thái độ của Hoàng đế có thể thấy, hắn ở Tây Địch làm gì gặp ai, Hoàng đế đều biết rõ.

Bất luận là nguyên nhân gì, bây giờ có nói hay không nói, Hoàng đế đã nắm được nhược điểm của hắn trong tay.
Chỉ cần vừa mở miệng, là hắn có thể bị chụp mũ cấu kết kẻ địch bên ngoài lên đầu, đến lúc đó thuận lý thành chương mà diệt trừ hắn để bản thân y ngồi vững vàng lên chiếc ghế Hoàng đế..
Tề Quân Yến hơi ủ rũ, huống chi có một số việc hắn nói ra bên ngoài cũng chỉ là một hồi cười chế.

Nhưng cho dù là vậy, Tề Quân Yến muốn tranh thủ cho bản thân mình, vì thế hắn nhìn Tề Quân Mộ nói: “Lúc đó Quốc chủ Tây Địch nói có chuyện quan trọng muốn gặp ta, khi gặp mặt sứ thần Tây Địch, bọn họ nói, nếu như ta bằng lòng, bọn họ có thể giúp đõ ta trở thành Hoàng đế của Đại Tề, thế nhưng ta đã không đồng ý.


Nói xong, Tề Quân Yến vẫn đứng ở đó.
A Nhĩ Liệt lại vội vàng nói: “Quốc chủ của ta quả thật muốn mặt Duệ vương Đại Tề, nhưng không hề có ý muốn giúp Duệ vương mưu phản, có lẽ Duệ vương đã hiểu sai ý rồi.

Nếu Hoàng thượng không tin, có thể để Duệ vương lấy thư ra xem từ ngữ trên đó, Quốc chủ của ta chẳng qua muốn hỏi thăm Duệ vương là Hoàng thượng yêu thích gì cũng không có ý gì khác.”
Tề Quân Yến cũng đã biết lời giải thích rất không có sự thuyết phục, nếu hắn là Tề Quân Mộ, cũng sẽ không tin.
Hắn là con trưởng của Cảnh đế, rõ ràng là có tiền đồ ngời ngời, nhưng vì liên lụy của gia tộc bên mẹ khiến cho Cảnh đế không thích.

Sau khi Tề Quân Mộ đăng cơ, hắn không phải không nghĩ tới nếu như bản thân leo lên được vị trí kia thì tốt biết bao nhiêu.
Hắn không phủ nhận suy nghĩ này nhưng khi gặp mặt sứ thần Tây Địch, hắn cũng do dự rất nhiều.
Lúc đó hắn ý định của Tây Địch, sau khi xác định bọn họ có suy nghĩ này, phản ứng đầu tiên của Tề Quân Yến chính là cắt đứt quan hệ.

Nói hắn bảo thủ cũng tốt, nói hắn cuồng vọng tự cũng được, nhưng hắn chưa hề nghĩ đến sẽ cấu kết với kẻ địch.
Hắn cũng biết chuyện bản thân gặp mặt sứ thần Tây Địch sẽ không giấu được Hoàng đế trong kinh thành, còn việc thư từ qua lại, chỉ cần Hoàng đế bằng lòng thì đó sẽ trở thành chứng cứ hắn cấu kết với kẻ địch bên ngoài.
Dưới sự áp chế của Cảnh đế, hắn không có quyền có thế, chỉ là người bình thường.


Cả đời hắn chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn, cự tuyệt bị Tây Địch kéo vào nhập bọn là lần đầu tiên.
Lúc đó ánh mắt của sứ thần Tây Địch nhìn hắn như nhìn kẻ ngu si, Tề Quân Yến vẫn vui lòng.
Hôm nay nên giải thích thì cũng đã giải thích, nên nói hắn cũng đã nói, Tề Quân Yến biết thân phận của chính mình, sớm muộn gì cũng phải gặp, tránh không thoát được.

Chẳng qua hắn cũng không hối hận, nếu như có quay lại lúc đó, hắn vẫn sẽ cự tuyệt hợp tác với Tây Địch.
Cho dù hắn không phải Hoàng đế của Đại Tề, nhưng là vương gia của Đại Tề, tuyệt đối không giống như Thường Thắng cấu kết với kẻ địch bên ngoài.
Nghĩ đến đây, Tề Quân Yến bình tĩnh lại, hắn cao giọng nói: “Hoàng thượng, ta tin tưởng, sách sử sẽ trả trong sạch cho ta.” Ngụ ý, cho dù bây giờ ngươi có giết chết ta, sau trăm tuổi vẫn có người sẽ lật lại bản án cho ta, biết ngươi là cố ý.
Tề Quân Mộ nhìn hắn, sau đó khẽ nói: “Phải không?”
Tề Quân Yến tất nhiên không muốn chết, nhưng thân phận của hắn chính là bùa đòi mạng, bây giờ hắn tận lực giữ bình tĩnh, khiến cho người ta nghĩ rằng hắn vô tội.
Hoàng đế nhẹ nhàng hạ giọng hai chữ cuối, có vài đại thần nhịn không được, có người nói: “Duệ vương cũng dám nói bản thân chưa từng có ý đồ, nếu thật không có vì sao phải lén gặp mặt sứ thần Tây Địch? Thật không có quỷ sao? Bây giờ thấy sự việc bại lộ, sợ Hoàng thượng trách cứ, cho nên mới nói lời đường đường chính chính.

Nếu Duệ vương nói bản thân đã cữ tuyệt, vậy có chứng cứ không?”
“Hay.

” Có người phụ họa theo nói.
Trong điện ồn ào kích liệt, Lâm Tiêu vẫn cúi đầu không lên tiếng.
Ôn Trác ngược lại không nhịn được mà âm dương quái khí nói hai câu độc địa với Tề Quân Yến, trong mắt Ôn Trác, mặc kệ Hoàng đế có ý kiến gì với nhà bọn họ, bây giờ ông ta lên tiếng đều vì Hoàng đế, điều này chung quy không đến mức phạm sai lầm.
Khi tiếng lên án càng lúc càng lớn, Hoàng đế thản nhiên nói: “Đủ rồi.”
Đại điện im lặng, A Nhĩ Liệt có điều muốn nói nhưng ánh mắt của Tề Quân Mộ lại đặt lên người Tề Quân Chước, hắn nói: “Cẩn thân vương, kinh thành xuất hiện một nữ thích khách, có người nói có quen biết với ngươi.

Ngươi có thể nói với trẫm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”
Mọi người không nghĩ tới Hoàng đế lại đổi đề tài như thế, vốn tất cả mọi người đang chỉ trích Duệ vương, bây giờ lại nhảy qua đầu Cẩn thân vương rồi.

Có một số bộ phận người trong nháy mắt hiểu được, Hoàng đế đang muốn tính sổ một lượt, muốn Duệ vương và Cẩn thân vương mất hết lý lẽ, chỉ chừa một mình Bình vương làm huynh đệ tình thâm.
Tựa nư Cảnh đế năm đó đối với Anh vương vậy.
Bình vương ổn định ngồi một bên nhìn thấy màn này thì nhíu mày, quả nhiên là gương mặt vô song, quân tử phong lưu.
Tề Quân Chước nghe câu hỏi của Tề Quân Mộ, hắn đứng ra khỏi hàng quỳ gối trên đại điện, hắn nói: “Bẩm Hoàng thượng, chuyện nữ thích khách, vi thần không biết.”
Hắn vừa phủ nhận, mọi người đều nghĩ rằng hắn mặt còn dày hơn cả da mặt của Tề Quân Yến.
Tề Quân Yến làm sai, may ra người ta thừa nhận rồi, Tề Quân Chước ngược lại thì hay, câu đầu tiên chính là phủ nhận.

Hắn còn tưởng rằng bản thân là Cẩn thân vương nhận hết sự ưu ái của Hoàng đế sao?
“Ồ?” Tề Quân Mộ khẽ cười ra tiếng, y nói: “Thế nào, Cẩn thân vương muốn nhìn thấy người mới chịu nhận thức sao? Nếu không, trẫm nhắc nhở cho ngươi, hành trình Thanh Châu, chuyện nữ thích khách.


Thân thể Tề Quân Chước cứng lại, không đợi hắn lên tiếng, Hoàng đế vỗ tay nói: “Mang nữ thích khách kia tiến vào.”
Vào lúc này mà không phát hiện ra Hoàng đế đang có ý vạch lá tìm sâu vậy thì làm quan công toi rồi.

Rõ ràng là mở yến tiệc chiêu đãi sứ thần Tây Địch, kết quả lại chuẩn bị cho nữ thích vẫn luôn bí mật giam giữ.
Nữ thích khách tên gọi Niệm Niệm đã bị Hoàng đế hạ lên đổi tên nhanh chóng được người ta dẫn lên, dáng vẻ của cô ta rất xinh đẹp, không xinh đẹp dịu dàng như Đại Tề, mà lẽ vẻ đẹp bức người.

Nhìn bên ngoài đã biết cô ta không phải là người Đại Tề.
Quan trọng nhất chính là dáng vẻ của nữ thích khách này có vài phần giống với Tề Quân Chước, con ngươi đều có màu vàng nhàn nhạt.
Cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy nữ thích khách, Tề Quân Chước cũng không thay đổi.
Nữ thích khách quỳ trên mặt đất không nói lấy một câu.

Nhìn tình huống này, tất cả mọi người đều hiểu, nữ thích khách này là người Vân Hải, mẫu phi của Tề Quân Chước cũng là người Vân Hải, hai người giống nhau như vậy……có một số việc không dám nghĩ tới, vừa nghĩ đã thấy sợ.
Cho nên giữa Tề Quân Chước và nữ thích khách kia có quan hệ gì, vậy nữ thích khách kia ám sát Hoàng hậu và thế tử Anh vương là có ý gì?
Tề Quân Mộ gõ bàn, y nói: “Cẩn thân vương không có gì nói sao? Bây giờ ngươi hãy nói với trẫm, ngươi có biết nàng ta không?”
Tề Quân Chước quỳ trên đất, lưng thẳng, hắn mím môi, cuối cùng nói: “Thần quả thật có biết nàng ta, nhưng thần không có bất cứ quan hệ gì với nàng ta cả.”
Độ ấm trong mắt Tề Quân Mộ nhanh chóng biến mất, y đảo mắt nhìn nữ thích khách nói: “Hắn không nói thì ngươi nói, nguyên nhân vì sao ngươi ám sát thế tử Anh vương và Ôn Diệu.”

Từ biểu hiện của nữ thích khách cũng nhìn không ra có từng nhận hình phạt hay không, nhưng nghe thấy âm thanh của Hoàng đế, cô ta bất giác co người lại.

Động tác này, rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến cô ta bị tội gì.
Nữ thích khách im lặng rồi mới mở miệng, giọng điệu bình bình nói: “Ta vốn muốn ám sát Hoàng thượng, chỉ là hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, cho nên ta liền phụng mệt ám sát hoàng tộc khác để khiến cho cung đình Đại Tề chấn động, ở Thanh Châu ám sát Cẩn thân vương cũng là một trong những kế hoạch trong đó.


Cô ta vừa dứt lời, Ôn Trác nhảy dựng lên chỉ vào cô mà mắng, nói cô ác độc cực điểm.
Anh vương thì cau mày, đôi mắt cũng đầy thù hận.
“Phụng mệnh?” Tề Quân Mộ nghiền ngậm hai chữ này, sau đó nói: “Phụng mệnh ai?”
Nữ thích khách hơi ngẩng đầu, sau đó lại cúi xuống.
Hoàng đế còn muốn lên tiếng thì Lâm Tiêu đột nhiên đứng lên, ông nói: “Hoàng thượng, thần cảm thấy chuyện này chắc chắn không có quan hệ với Cẩn thân vương.”
Lâm Tiêu vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tề Quân Chước đang quỳ trên đất cũng nén không được nhìn về phía ông, Lâm Tiêu làm như không nhìn thấy những điều này, ông tiếp tục nói: “Cẩn thân vương là Hoàng thượng chính tay nuôi lớn, Hoàng thượng hắn là hiểu rõ bản tính của hắn.

Nhìn dáng vẻ bên ngoài, hai người có phần giống nhau, mọi người nhìn thấy cô ta và Cẩn thân vương sẽ có ngờ vực có quan hệ thì cũng là chuyện hợp lý.

Chuyện này Hoàng thượng nên điều tra kỹ hơn, vạn lần không thể trúng mưu tính của người khác.”
“Tả tướng nói lời này quả thật ta không đồng ý.” Anh vương rốt cuộc cũng nhảy dựng lên, ông khinh miệt nói: “Mọi người cũng đều nghe thấy, nữ thích khách này nói muốn ám sát hoàng tộc để Hoàng thượng phân tâm, để ám sát đến Hoàng thượng, có thể thấy lòng dạ hiểm ác đáng sợ đến cực điểm.


“Hành trình đi Thanh Châu Cẩn thân vương bị am sát nhưng lại giấu thích khách này đi mà không bẩm báo, đây căn bản không đem sự an nguy của Hoàng thượng đặt trong lòng, cho nên cô gái này mới xuất hiện ở kinh thành, làm bị thương đến Phạm nhi và Ôn Diệu.

Điều này có thể nói là do Cẩn thân vương tạo ra, ta ngược lại cảm thấy, người này và Cẩn thân vương chắc chắn đang mưu đồ bí mật gì đó.


Đoán chừng là nhìn thấy kẻ thì đâm bị thương đứa con trai nên Anh vương ăn nói dõng dạc, khách quan càng không xuất hiện vấn đề gì thật khiến cho người ta kinh ngạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.