Đọc truyện Trùng Sinh Chi Hôn Quân – Chương 55
Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 55
Vì sao?
Thẩm Niệm cũng tự hỏi chính mình, nhưng hắn không dám suy nghĩ sâu xa, hoặc có lẽ đã có câu trả lời nhưng không dám hồi đáp lại với Hoàng đế.
Vì thế hắn vẫn nhìn Hoàng với sắc mặt như bình thường nói: “Hoàng thượng, vi thần là người trung quân ái quốc, làm như vậy tất nhiên là muốn san sẻ giúp hoàng thượng.”
Hoàng đế chỉ nhìn hắn mà không nói lời nào, Thẩm Niệm lặng im chốc lát rồi tiếp tục nói với giọng nói đầy vui vẻ: “Tục ngữ nói kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ, hoàng thượng tín nhiệm vi thần, lại là đứng đầu thiên hạ, không thiếu thứ gì. Vi thần không nghĩ ra nên dùng gì để hồi đáp lại sự tín nhiệm của hoàng thượng, chỉ có thể dùng hai chữ trung thành. Vi thần nói như vậy khả năng có phần không thích hợp, nhưng trong lòng vi thần chính là nghĩ như vậy.”
“Tri kỷ,” Tề Quân Mộ ngẫm nghĩ vào chữ, sau đó y bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt cong cong, nụ cười hiện lên khóe miệng, nét lạnh lùng trên gương mặt dần biến mất, tựa như cây khô trải qua trời đông giá rét bỗng nhiên đâm chồi nảy lộc, sắc xuân tràn ngập khắp nơi.
Mọi thứ tốt đẹp đến vô cùng.
Thẩm Niệm ngây người nhìn dáng vẻ hiện giờ của Hoàng đế.
Thời khắc này, hắn vô cùng rõ ràng nghe được tiếng đập không yên ổn của trái tim chính mình, nó đập rất mạnh mẽ. Giống như hắn vừa mới chạy một vòng quanh hoàng cung, thở cũng gặp khó khăn, trái tim tất nhiên cũng không an phận.
Từ trước đến nay Thẩm Niệm không ngờ rằng trái tim của một người có thể đập nhanh nhu vậy.
Mạnh mẽ, căng thẳng, bất an, rồi lại vui sướng.
Trước khi Tề Quân Mộ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, Thẩm Niệm đã dằn lại toàn bộ tâm tình trong mắt, hắn lẳng lặng ngồi nơi đó, nhìn Hoàng đế như nhìn một người bạn lâu năm.
Tề Quân Mộ nói: “Trẫm biết rồi.”
Thẩm Niệm cụp mắt xuống rồi cười, sau đó hắn đứng lên nói: “Hoàng thượng, đã như vậy, vậy ngài để vi thần xuất cung chứ, giam lỏng thần tử trong cung nói ra cũng không hay lắm.”
“Hoàn toàn ngược lại, giam lỏng ngươi trong cung là tốt nhất.” Tề Quân Mộ lắc đầu nói: “Trong mắt người ngoài, chỗ nào có thể an toàn hơn hoàng cung. Ngươi ở trong cung, thuộc hạ của ngươi sẽ không thể truyền tin cho ngươi. Làm như vậy vì để bọn họ an tâm, cũng là vì sự an toàn của ngươi. Trẫm không muốn ngươi bị hãm hại ở ngoài cung, hiện nay ngươi đắc tội rất người trên triều đình.”
Thẩm Niệm xấu hổ, hắn nói: “Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết.” Vẻ mặt Hoàng đế thản nhiên: “Ngươi vừa rồi không phải nói xem trẫm như tri kỷ sao, đã có tâm trung quân, cũng phải có tâm tín nhiệm mới được, hay trong lòng ngươi cho rằng trẫm là loại người lợi dụng xong thì sẽ vứt bỏ ngươi?”
“Cũng không phải.” Thẩm Niệm không ngờ y nói vậy bèn bèn hỏi: “Hoàng thượng đương nhiên không phải người như thế.”
Tề Quân Mộ nói: “Miệng vàng lời ngọc, lời trẫm đã nói, hiển nhiên thu hồi lại là không hay rồi. Ngươi ở thiên điện của điện Càn Hoa nghỉ ngơi đi, trước tiên tạm thời ở nơi này.”
Đầu óc Thẩm Niệm hơi loạn, thật sự không tìm được cớ nào để từ chối, vì thế hắn nói: “Vi thần tuân chỉ. Chỉ là trong lúc vi thần bị giam lỏng, ở chỗ quân cấm vệ không thể chú ý đến.”
“Không sao.” Tề Quân Mộ bình thản nói: “Ở kinh thành có ai mà không biết Trấn Bắc hầu được trẫm sủng tín, lúc ngươi phạm lỗi lầm còn có thể làm thống lĩnh cấm vệ, đây mới là ân sủng to lớn.”
Thẩm Niệm: “…” Hắn hiểu rõ trong lòng, đây là Hoàng đế mượn cớ để hắn không bị ràng buộc.
Hoàng đế lo lắng hắn ở trong cung không có gì làm sẽ cảm thấy chán chường. Tựa như con chim ưng hoàn toàn bị phế bị người ta bẻ gãy cánh không còn phong thái ngày xưa.
Ở mặt này Hoàng đế là người cực kỳ địu dàng, nghĩ vậy, Thẩm Niệm nhếch môi mỉm cười.
Trong giây lát hai người đều không lên tiếng, dù vậy bầu không khí lại không gượng gạo trái lại có phần hòa hợp.
Một lát sau, Tề Quân Mộ lên tiếng bảo Thẩm Niệm về thiên điện nghỉ ngơi, Thẩm Niệm biết làm Hoàng đế có rất nhiều chuyện phải làm, hơn nữa hoàng đế nói giam lỏng hắn nhưng cũng quá dung túng thì không hay lắm, bèn đứng dậy xin cáo lui.
Sau khi hắn rời đi, Hoàng đế tựa lưng vào ghế, vẻ mặt khó hiểu.
Y đang nghĩ về Thẩm Niệm, y vừa tin vừa không tin mấy lời nói quang minh chính đại của Thẩm Niệm. hắn cũng không phải là người vì sự trung quân mà vượt ranh giới, nhưng gần đây hắn thật sự đã vượt ranh giới rất nhiều lần.
Tề Quân Mộ cũng không phải là người ngu ngốc, có lẽ y đã bị lòng tin che mờ đôi mắt khi đối xử với người tin tưởng điều mà y chưa từng như thế với người bình thường.
Hành vi của Thẩm Niệm khiến y khó hiểu, nhưng xét về bản chất, y cũng không ghét cảm giác như vậy.
Được người khác quan tâm như điều hiển nhiên, đối với Tề Quân Mộ mà nói là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Vì trên đời này, Hoàng đế cô đơn nhất.
Quan hệ quân thần dù tốt đến đâu thì cũng không thoát khỏi hai chữ quân thần.
Y tốt với Tề Quân Chước thì Tề Quân Chước cũng sẽ tốt với y, nhưng sau đó Tề Quân Chước cũng buộc tuân theo lễ quân thần.
Thái hậu là mẹ của y, Thái hậu tốt với y nhưng xen lẫn quá nhiều tình cảm cá nhân.
Ôn Uyển là hoàng hậu của y, vợ chồng vốn nên là người gần gũi nhất thân mật nhất, nhưng quan hệ của bọn họ xa lạ còn hơn người dưng.
Cả Đại Tề to lớn như vậy, chỉ có Thẩm Niệm đối với y không một chút tạp niệm, cũng không quá bận tâm đến thân phận quân thần.
Hoàng đế rất thích cảm giác này, có phần mất khống chế có phần nguy hiểm nhưng lại khiến người ta rất trông ngóng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tề Quân Mộ cảm thấy tâm trạng của bản thân rất có vấn đề, nếu như vẫn cứ dung túng Thẩm Niệm, sau đó chắc chắn sẽ phát sinh chuyện gì đó khó mà cứu vãn lại được. Kỳ quái chính là y suy nghĩ rất rõ ràng minh bạch nhưng lại không chút nào muốn thay đổi tình trạng hiện tại.
Cũng không muốn thay đổi thái độ của y đối với Thẩm Niệm.
Như hiện tại là được rồi, Tề Quân Mộ thầm nghĩ, tạm thời không cần thay đổi gì cả.
So với cảm giác mông lung của Tề Quân Mộ thì tình huống trước mắt của Thẩm Niệm lại rất rõ ràng hơn nhiều.
Dù sao ở biên quan hắn đã gặp chuyện như vậy, biên cảnh thê lương khổ đau, rất nhiều người quanh năm trấn thủ biên cương không thể thành thân. Cũng có người vì nguyên nhân cơ thể tàn tật cũng không thể cưới hỏi.
Để có chỗ dựa giúp đỡ lẫn nhau, bọn họ sẽ kết khế huynh đệ, sinh sống bên nhau.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước ở phủ Trấn Bắc hầu, khi Văn thị náo loạn, Thẩm lão phu nhân nói đến việc Thẩm Dịch thích người không nên thích, hắn đột nhiên dễ dàng suy nghĩ đến thái độ giữa Cảnh đế và Thẩm Dịch.
Chỉ có thích mới có thể hận vì sự phản bội, chỉ có thích mới có thể chịu đựng nỗi hận mà bảo hộ Thẩm Dịch ở biên cương vô ưu sau khi qua đời.
Thẩm Niệm nghĩ cẩn thận đến những điều này, cả người bất lực.
Hắn cảm thấy, có lẽ trong mắt Cảnh đế và Thẩm Dịch, hắn là người không nên được sinh ra.
Nhưng trên đời này chẳng có ai có thể chọn lựa việc bản thân được sinh ra, bao gồn hắn, Thẩm Dịch và cả Cảnh đế.
Cho nên bản thân Thẩm Niệm không ngừng xót xa, những sai lầm và tiếc nuối của người đi trước đều không phải do hắn gây nên, hắn sẽ cảm thấy khó chịu sẽ khổ sở nhưng càng bởi vậy mà tội lỗi bất an.
Hắn không muốn như vậy, hắn không có sức thay đổi quá khứ, chỉ có thể sống cho hiện tại.
Thẩm Niệm cũng không biết bản thân rung động với Tề Quân Mộ lúc nào, có lẽ mọi người chỉ nhìn thấy vẻ ngoài. Người xinh đẹp rất dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác.
Khi hắn bước vào ranh giới của kinh thần, đập vào mắt chính là Hoàng đế ngồi trong đình Bái Biệt, lúc đó tuyết đang rơi, khuôn mặt của Hoàng đế còn lạnh hơn cả tuyết, khi đó Thẩm Niệm đã nghĩ, không ngờ Hoàng đế đẹp như thế.
Bởi vì kháng chỉ, hắn vẫn cho rằng Hoàng đế là kẻ lão luyện, đều cư xử có mục đích với công thần biên cương.
Nhưng Tề Quân Mộ ngoài dự liệu của hắn, thật sự rất bất ngờ.
Bất luận là bắt đầu lúc đoạt tình hay sau này tín nhiệm với hắn.
Được một Hoàng đế cao cao tại thượng tín nhiệm và bảo hộ từng chút một là chuyện rất kỳ diệu, Thẩm Niệm vẫn luôn nghiền ngẫm rốt cuộc Hoàng đế muốn làm gì.
Nhưng không biết từ lúc nào trong đầu hắn chỉ có Hoàng đế.
Nghĩ đến đây, Thẩm Niệm nhếch miệng bật cười thành tiếng.
Nhưng hắn không muốn để Hoàng đế nhận ra tâm tình của mình, vì Hoàng đế là Hoàng đế, hậu cung có Hoàng hậu, đó là người con gái Hoàng đế thích.
Còn hắn có sự kiêu ngạo của chính mình, mặc dù thích cũng sẽ không tranh giành với người khác.