Trùng Sinh Chi Hôn Quân

Chương 49


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Hôn Quân – Chương 49

Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Chương 49

Dựa theo tính tình của Thẩm Niệm sẽ không nói lời như thế trước mặt Thẩm lão phu nhân. Dù sao trong mắt người ngoài trong một thời gian hắn bị xem là kẻ dã man không biết lễ nghi, hắn vẫn luôn mang mặt nạ như thế mà tiếp tục sống.

Đối với người nhà của Thẩm gia, hắn thật sự chẳng có tình cảm, chỉ cần các nàng không mạo phạm chính mình, hắn còn thể hiện sự tôn trọng và thể diện cần thiết.

Đối với triều thần, biết rõ có nhiều người chướng mắt hắn, muốn thấy hắn chết, nhưng vẫn phải tươi cười bắt chuyện. Đương nhiên, nhìn thấy bộ dạng khó chịu của bọn họ, hắn càng vui mừng hơn.

Đối với hoàng đế, ngay từ đầu cũng chỉ là thăm dò, từ lúc ở đình Bái Biệt đến lúc đánh quốc cữu Ôn Diệu và Anh vương thế tử Tề Phàm đã luôn đóng vai một kẻ không hiểu quy củ.

Hoàng đế là người khôn ngoan vô cùng, với chút thủ đoạn nhỏ ấy căn bản chẳng đáng lưu tâm, còn vì một vài nguyên nhân mà tương đối ủng hộ thái độ của hắn. Cứ thế mỗi lần tiếp xúc tâm tính của hắn cũng thay đổi theo.

Nhớ đến hoàng đế, nghĩ đến câu nói nhắc nhở sau cùng của Thẩm lão phu nhân, ánh mắt của Thẩm Niệm càng tối thêm.

Vừa rồi đối với Thẩm lão phu nhân, hắn nói những lời sắc bén như kiếm, xé toạt bí mật Thẩm gia có thể thoát khỏi tay Cảnh đế.

Có lẽ là vì Tề Quân Mộ đột nhiên đến kích thích dây thần kinh nào đó trong đầu hắn, hoặc có lẽ hôm nay hắn phát sốt đến hồ đồ nên mới nói những lời không nên nói. Nên khi đối mặt với Thẩm lão phu nhân hắn bật thốt những lời chôn dấu trong đáy lòng.

Cảnh đế và Thẩm Dịch, trên đời này ngoại trừ hắn có ai dám nghĩ đến hướng này cơ chứ.

Ngay từ đầu chính Thẩm Niệm cũng chưa từng dám nghĩ tới, nhưng sau khi mọi thứ sáng tỏ hắn mới có thể hiểu được sự chán ghét của Văn thị đối với hắn, sự hờ hững của Thẩm Dịch đối với Thẩm gia, còn cả tinh thần hoảng hốt của Thẩm Dịch ở biên quan khi nghe tin Cảnh đế bệnh chết để rồi cũng trút hơi thở cuối cùng vì bị thương.

Chỉ là không biết đế vương vô tình hay là trái tim bị thần tử tổn thương.

Kết cục sống không gặp nhau, chết chẳng tựa nhau.

Thẩm Niệm nghĩ đến Cảnh đế và Thẩm Dịch, ân oán của người đi trước hắn không rõ lúc đó xảy ra chuyện gì, tự nhiên cũng không thể nói rõ, càng không thể giải thích cho ai.

Hắn lại nghĩ e rằng trong cuộc đời đầy đao quang kiếm ảnh của đế vương mà thích một người có lẽ là chuyện khó nhất trên đời này.

Tâm tư của đế vương thật sự khó suy đoán, chẳng bằng không đoán.

@@@

Chuyến đi đến phủ Trấn Bắc hầu của Tề Quân Mộ xem như một phút tùy hứng, nhất là không bao lâu sau khi Lâm Tiêu và y đã đàm luận về Thẩm Niệm thì y đột nhiên quyết định điều này.

May mắn chính là, đời này Tề Quân Mộ làm chuyện gì cũng chưa bao giờ hối hận.

Tùy hứng thì tùy hứng, y là hoàng đế, y muốn làm gì thì làm cái đó, tự nhiên không nói hai lời.


Về đến hoàng cung, hoàng đế cảm thấy cả người mình đều dính dính, trong thời tiết nóng bức này mà chạy từ trong cung ta ngoài cung quả thật rất dễ ra mồ hôi. Y sai người chuẩn bị nước, vào thùng tắm rửa một cái.

Hoàng đế ở trong nước nhìn cơ thể của mình đột nhiên nhớ tới Thẩm Niệm, cùng là đàn ông với nhau khi có thời gian rảnh rỗi buồn chán thường thích so sánh với nhau, hoàng đế lúc này cũng không ngoại lệ.

Cơ thể của Thẩm Niệm lúc đó được phủ trong bộ quần áo lộn xộn nhưng vẫn hoàn toàn lộ ta cơ thể mạnh mẽ, đường nét bên eo thon nhỏ rắn chắc, hai chân vừa dài vừa thẳng.

Đương nhiên, vóc dáng của hoàng đế cũng vô cùng đẹp, thon cao cân đối, trên người lại không có vết sẹo nào, cũng rất cường tráng. Dù sao cũng là hoàng tử nên từ nhỏ cũng học mốt ít võ phòng thân, cưỡi ngựa bắn cung y cũng không phải nói chơi.

Chẳng qua da Tề Quân Mộ tương đối trắng, cho nên cảm giác đầu tiên mang lại cho người khác khá mềm yếu, rất đánh lừa thị giác kẻ khác. Không bằng Thẩm Niệm vừa nhìn là biết huấn luyện quanh năm, rất là rắn chắn.

Nghĩ vậy, Tề Quân Mộ nhíu mày, y đang suy nghĩ có nên tiếp tục tập luyện nữa không.

Đến khi trong đầu y đang suy nghĩ đến việc chọn người dạy luyện tập cơ thể cho chính mình, tay y vô thức đập trên mặt nước, giọt nước bắn lên trên mặt khiến y bỗng nhiên giật mình.

Tề Quân Mộ lau bọt nước trên mặt, vùng giữa hai chân mày nhíu lại, y nghĩ có lẽ vừa rồi hồ đồ mất rồi, lại đi suy nghĩ những chuyện tầm phào.

Y lắc đầu muốn đem những suy nghĩ trong đầu đá văng ra ngoài, hiện tại y cần quan tâm nhất không phải cơ thể tướng mạo của Thẩm Niệm như thế nào, mà là dọn dẹp cục diện rối rắm ở Tây cảnh như thế nào.

Hoàng đế từ trong nước đứng dậy, bọt nước từ trên người y chảy xuống nhanh chóng bị chiếc khăn mềm mại bọc lấy.

Hoàng đế thư thả tự mình xử lý bắt đầu suy nghĩ tới chuyện Tây Cảnh.

Thường Thắng mất tích tại Bắc Cảnh tất nhiên là do hắn phái người làm.

Là hoàng đế, thủ hạ của y không chỉ là những cấm vệ ngoài sáng còn có mấy ám vệ, những người này sẽ xử lý những chuyện không thể làm quan minh chính đại được.

Chẳng qua số lượng không nhiều lắm, người cũng trà trộn phân tán rất nhiều, chính là thái giám từ Tư lễ giám xuất hiện trong chuyến hộ tống Tề Quân Yến vào Tây Cảnh lần này.

Ai cũng không ngờ tới, hoàng đế phái đến một thái giám sẽ trở thành tấm bùa đoạn mệnh của Thường Thắc.

Thường Thắng chưởng quản đại quân Tây Cảnh nhiều năm cũng có uy nghiêm nhất định trong quân Tây Cảnh, gã đột nhiên mất tích chắc chắn sẽ khiến quân Tây Cảnh hỗn loạn. Nhưng hiện tại đám người Tề Quân Yến và Trình Cẩm ở Tây Cảnh.

Tề Quân Yến là vương gia, là anh trai của hoàng đế, là Duệ vương. Thường Thắng mất tích, dùng thân phận vương gia có thể trấn áp được một số kẻ muốn gây chuyện thị phi.

Về phần Trình Cẩm, trong chuyến này là đối tượng thu hút cái nhìn của mọi người vừa là đối tượng tập trung công kích của quân Tây Cảnh.

Thường Thắng nhận mệnh đến Bắc Cảnh, lại mất tích ở đó. Trình Cẩm lại là cận vệ của Trấn Bắc hầu tự nhiên sẽ bị kẻ khác công kích. Chẳng qua có Tề Quân Yến vương gia ở đó, có Hình Ý Hình bộ thị lang ở đó, những kẻ đó cũng chỉ có thể đánh võ mồm chứ chẳng thể làm gì hơn.

Chuyện Thường Thắng mất tích sẽ khiến Tây Cảnh rối loạn không ít, chỉ là Tề Quân Yến và Trình Cẩm luôn có thể trấn áp được cục diện này. Trình Cẩm là kẻ bước lên từ vũng máu, ở kinh thành trước mặt Thẩm Niệm may ra còn giữ được tình tình tốt vô cùng, lệ khí trên người chắc chắn sẽ khiến quân Tây Cảnh chưa từng nhìn thấy máu chẳng dám nhìn thẳng.

Trình Cẩm mà rời khỏi Thẩm Niệm, cũng là người một mình có thể gánh được trọng trách.


Đây cũng là nguyên nhân Tề Quân Mộ dám đi nước cờ hiểm như thế, quân Tây Cảnh quá thiếu dũng khí so với quân Bắc Cảnh, họ theo Thường Thắng co rút ở nơi an toàn nhiều năm, thực lực quá yếu.

Nếu đem chuyện Thường Thắng mất tích giá họa cho Thẩm Niệm, Tề Quân Mộ dám khẳng định, nếu đầu tiên xử lý không tốt, quân Bắc Cảnh rất có thể sẽ nổi loạn.

Địa vị trong quân của Thường Thắng và Thẩm Niệm chẳng thể so sánh được. Hơn nữa lùi một vạn bước(*) mà nói, quân Tây Cảnh thật sự dám gây sự vì Thường Thắng mất tích thì Thẩm Niệm hoàn toàn có thể dẫn binh dẹp yên nhiễu loạn của Tây Cảnh.

(*)Có câu “Lùi một bước trời cao biển rộng”, “lui một vạn bước” ở đây ý đẩy giới hạn xuống thấp nhất, những chuyện không xảy ra sẽ không xảy ra, những chuyện không nên xảy ra sẽ không xảy ra. (dựa theo trang của Black Pearl)

Đối với Tề Quân Mộ mà nói giết chết Thường Thắng lúc này cũng rất mạo hiểm nhưng về sau sẽ thỏa đáng hơn.

Chỉ là chuyện Thường Thắng mất tích không thể có liên quan đến hoàng đế, đương nhiên, hiện tại ngoại trừ Thẩm Niệm cũng chẳng có ai sẽ nghĩ chuyện của Thường Thắng là do y phái người làm. Bao gồm cả Lâm Tiêu và cả Thạch Ngự sử, đa số họ đều nghĩ bản thân để Thường Thắng vào Bắc Cảnh chỉ là chèn ép Thẩm Niệm mà thôi.

Cũng giống như suy nghĩ ban đầu của Thẩm Niệm.

Theo tình thế trên triều đình hiện nay mà nói, Thẩm Niệm chỉ là bình phong cho y, Bắc Cảnh cũng thế.

Thường Thắng mất tích, là chuyện lớn, tự nhiên cần phái người đến Bắc Cảnh điều tra kỹ lưỡng.

Nhưng phái ai đi mới khiến mọi người hài lòng, mà kết quả điều tra nhất định phải hợp với ý của y, quan trọng nhất còn không được kéo Thẩm Niệm dính dáng vào chuyện này.

Tề Quân Mộ cẩn thận suy nghĩ đến vài người theo căn cứ trong lòng nhưng rồi lại nêu ra đủ loại lý do bác bỏ bọn họ.

Cuối cùng chuyển đến cái tên Dương Kinh Lôi trong lòng Tề Quân Mộ, biểu hiện của Dương Kinh Lôi quả thật cực kỳ phù hợp.

Bây giờ Dương Kinh Lôi còn nhàn rỗi ở nhà, nếu như không có dã tâm thì sẽ không xuất hiện ở gần phủ Trấn Bắc hầu, đã nếm trải nhân tình thế thái, tin tưởng Dương Kinh Lôi xem xét sự việc càng rõ ràng hơn, làm việc sẽ càng có chừng mực hơn, huống chi chức vị mà Thẩm Niệm đang đảm nhiệm trong cung là của Dương Kinh Lôi.

Suy nghĩ trong lòng để Dương Kinh Lôi làm chuyện này quả thật có chỗ tốt, Tề Quân Mộ phái người truyền Lâm Tiêu, đám người Thạch Ngự sự vào Ngự thư phòng thương nghị chuyện này.

Nói là thương nghị nhưng trong lòng hoàng đế đã có quyết định, bây giờ chỉ là thông báo với họ một tiếng mà thôi.

Cho nên khi người đến đông đủ, sau khi Tề Quân Mộ bình thân cho mấy người họ thỉnh an y, câu đầu tiên đó là: “Đã một thời gian dài trên triều đình vẫn nghị luận không dứt với chuyện Thường Thất mất tích, trong lòng các người đều có người lựa chọn. Trẫm suy nghĩ kỹ một chút, quyết định để Dương Kinh Lôi dẫn cấm vệ điều tra việc này, các ngươi nghĩ sao?”

“Dương Kinh Lôi?” Ông cụ Thạch rất kinh ngạc.

Hoàng đế gật đầu nhẹ nhàng nói: “Hôm nay khi trẫm nhìn thấy hắn trên đường hồi cung từ phủ Trấn Bắc hầu, hắn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi, bây giờ cũng nên làm việc rồi.”

Mấy triều thần mờ mịt nhìn nhau. Bọn họ phát hiện càng ngày mình càng không hiểu nổi Tề Quân Mộ.

Nếu nói y không sủng Thẩm Niệm, nhưng hôm nay lại gióng trống khua chiêng lấy thân phận hoàng đế xuất hiện ở phủ Trấn Bắc hầu, có người nói Thẩm Niệm bị bệnh, hoàng đế còn sai người đi mời ngự y Bạch Phong trong cung đến khám.


Nếu nói sủng, hiện tại lại muốn phái Dương Kinh Lôi đến Bắc Cảnh điều tra chuyện Thường Thắng mất tích, Dương Kinh Lôi bị hoàng đế lãnh nhạt nhiều ngày như thế, xém chút nữa mất vị trí Thống lĩnh cấm vệ, đáy lòng khó mà đảm bảo không oán hận Thẩm Niệm.

Lâm Tiêu cũng suy nghĩ như thế, ông vẫn khá hiểu rõ Tề Quân Mộ, vẫn nghĩ sủng này của hoàng đế chỉ là giả mà thôi.

Chỉ là diễn kịch quá lâu, có lúc quên mất sự khác biệt giữa thật và giả.

Qua mấy lần được ông nhắc nhở thì hoàng đế cũng đã nghĩ ra.

Giữa quyền thần và hoàng đế vĩnh viễn không thể bình đẳng, từ xưa đến nay trung thần có hay không, có, nhưng thật sự rất ít.

Quyền lực và dục vọng luôn hỗ trợ lẫn nau, Thái-Tổ lúc xây dựng Đại Tề cũng dựa vào quyền lực và dục vọng, mấy năm nay có người ủng hộ Duệ vương cũng có người ủng hộ Bình vương, không phải đều vì quyền lực dục vọng của chính mình sao.

Lâm Tiêu nhìn khá rõ những điều này, cũng dám thừa nhận tư tâm của chính mình.

Nên tranh thủ lợi ích thì tranh thủ, chuyện nên làm cũng phải giải quyết tốt.

Dương Kinh Lôi thì hoàng đế đã xác định rồi, còn người đi theo ông hẳn nên tranh thủ.

Vì thế lúc hoàng đế hỏi ý kiến, Lâm Tiêu đứng lên nói: “Hoàng thượng, việc này rất trọng đại, vi thần đề cử Hình bộ thị lang Nhạc Vân Châu cùng đồng hành.”

Nhạc Vân Châu, em họ của Nhạc thị vợ Lâm Tiêu, người này đọc sách cũng bình thường, thích nghiên cứu người chết, đây cũng là một quái nhân. Thời Cảnh đế nhậm chức chủ sự ngũ phẩm của Hình bộ.

Hắn cẩn thận thận trọng, làm người công chính, gặp chuyện thích tra rõ mọi chi tiết, giải quyết không ít án oan, lập không ít công trạng, sau đó được thăng thành Hình bộ thị lang.

Lúc Tề Quân Mộ đăng cơ, Lâm Tiêu vốn định chờ y lập thêm công trạng nữa sẽ đề cử hắn làm Hình bộ thượng thư. Tề Quân Mộ cũng biết chuyện này, chỉ là gần đây kinh thành vẫn chưa phát sinh chuyện lớn nào, chuyện Nhạc Vân Châu thăng làm Hình bộ thượng thư cũng nán lại.

Bây giờ chính là cơ hội tốt, nếu như Nhạc Vân Châu có thể tra được rốt cuộc Thường Thắng ở Bắc Cảnh xảy ra chuyện gì, đó chính là công lao lớn.

Sau đó chuyện thăng chức thuận lý thành chương.

Tề Quân Mộ gật đầu với đề nghị của Lâm Tiêu, y nói: “Vậy để Nhạc Vân Châu đi theo.”

Những kẻ khác nhìn thấy tình hình này không nhịn được nhếch miệng, thầm nghĩ, Thẩm Niệm thì là cái gì, hoàng đế tin sủng nhất chính là Tả tướng. Rõ rành rành mưu cầu tiền đồ cho gia tộc vợ mà hoàng đế còn không chớp mắt đã đồng ý rồi.

So với Tả tướng, họ chỉ là cỏ dại ven đường không ai quan tâm tới, rất đáng thương nha.

Người lựa chọn để tra án đã xác định rồi, nhưng Dương Kinh Lôi và Nhạc Vân Châu đến Bắc Cảnh thì thân phận hơi thấp. Bắc Cảnh chính là nơi có công trạng, tướng sĩ đều là những kẻ đi lên từ máu lửa, có tâm trung thành, nhưng họ đều chướng mắt những kẻ bình thường cũng là sự thật.

Vì thế Tề Quân Mộ gõ bàn, y nói: “Cẩn thân vương đi cùng, từ nhỏ Cẩn thân vương đã thích binh pháp, hắn sẽ không tra án, cũng chỉ ở bên nhìn Dương Kinh Lôi và Nhạc Vân Châu làm là được, lần này hành trình Bắc Cảnh chủ yếu để hắn cảm nhận được cuộc sống trên chiến trường là như thế nào.”

Lâm Tiêu nhìn về phía hoàng đế, cặp mắt có phần tối đi.

Ông phải thừa nhận thái hậu có câu nói rất chính xác, hoàng đế rất xem trọng Tề Quân Chước, hơn nữa rất nghĩ cho hắn. Tề Quân Chước được vượt cấp phong làm Thân vương, rất nhiều người vốn dĩ đã không ưa, đều thì thầm to nhỏ.

Nhưng từ hành trình Thanh Châu cho đến hành trình đến Bắc Cảnh, hoàng đế đều tạo thế cho Tề Quân Chước. Để hắn càng trở nên danh chính ngôn thuận đứng vững với danh Thân vương này.

Hoàng đế quyết định trong một câu nói, Dương Kinh Lôi và Tề Quân Chước dưới tình huống không biết sự tình, lần thứ hai lại được sắp xếp đi cùng nhau.


Ngoại trừ những điều này, còn cần thảo luận chi tiết những mặt khác.

Việc Thường Thắng liên quan đến sự ổn định của Tây Cảnh, Dương Kinh Lôi và Nhạc Vân Châu có công bằng phá án hay không càng quan trọng, cuối cùng ông Thạch đề nghị phái thêm một giám sát Ngự sử đi trước.

Giám sát giám sát, là giám sát Bắc Cảnh cũng giám sát bọn người Dương Kinh Lôi, để tránh có người quan báo tư thù.

Hoàng đế nghiêm túc suy xét, đồng ý, bèn nói để cụ Thạch chọn người, điều này khiến Thạch Ngự sử cảm động vô cùng.

Thảo luận hết nửa ngày, Tề Quân Mộ còn lưu họ ở lại ăn tối.

Đến khi tiễn bọn họ ra cũng thì trời cũng đã tối đen rồi.

Mặc dù thế nào thì việc này tạm thời quyết định như thế.

Lẽ ra Tề Quân Mộ hẳn ra rất mệt mỏi, thế nhưng lại không mệt một chút nào, y tựa lưng vào ghế, vẽ vòng tròn lên tên của Yến Vân Đài, Tây Cảnh mất đi Thường Thắng, chung quay phải có người đứng ra.

Tuy Yến Vân Đài lớn tuổi, nhưng có nhuệ khí, lại không phải là người chủ trương dễ dàng thỏa hiệp.

Cho dù sau này Tây Địch tấn công vào Tây Cảnh, có Yến Vân Đài tọa trấn, hơn nữa gần đây tu sữa biên phòng, y cũng không tin Tây Địch có thể ngông cuồng ngang ngược như kiếp trước.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng đến chuyện ở Tây Cảnh, Tề Quân Mộ lại nghĩ đến Nhạc Vân Châu.

Nhạc Vân Châu thật đúng là nhân tài, kiếp trước y từ sớm đã cân nhắc người này, ở Hình bộ Nhạc Vân Châu chuyên môn nghiên cứu những án tử tồn đọng từ lâu, còn giúp y phá án không ít.

Hơn nữa có sự tin cậy của y, danh tiếng của Nhạc gia ở kinh thành vẫn tương đối khá tốt, Nhạc Vân Châu rất được khắc ghi trong lòng, được người người gọi là Nhạc thanh thiên.

Để một người như thế đến Bắc Cảnh, nói không chừng gây ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng Lâm Tiêu đề xuất ra, y không tiện mượn cớ cự tuyệt, bằng không sẽ khiến cho Lâm Tiêu có sự hoài nghi với y, vả lại nói Nhạc Vân Châu là người tương đối thích hợp.

Nghĩ đến đây, Tề Quân Mộ cụp mắt xuống, trong đầu xoay chuyển suy nghĩ làm thế nào phải che dấu một số chuyện qua mắt của Nhạc Vân Châu.

Trong đầu Tề Quân Mộ thấp thỏm không yên nên không đêm không thể ngủ an ổn.

Mơ mơ màng màng, một hồi nhớ tới kiếp trước, một hồi lại nghĩ đến đời này.

Hôm sau sau khi tuyên bố quyết định chuyện này trên triều, y cũng lười quản sắc mặt của những kẻ này, trực tiếp quay về điện Càn Hoa.

Lúc tới nơi, còn chưa căn dặn Nguyễn Cát Khánh đi tuyên Dương Kinh Lôi và Nhạc Vân Châu vào cung, thì lại nghe nói Thẩm Niệm, Ôn Diệu và Tề Phàm đến đây cầu kiến.

Ba người này tụ lại một chỗ, trong lòng hoàng đế xuất hiện hình ảnh lúc trước Thẩm Niệm đánh hai người này đến kêu cha gọi mẹ. Lần này ba người tụ lại không biết Thẩm Niệm có động thủ hay không.

Một mặt hoàng đế nghĩ như vậy, mặt khác lại cảm thấy nghĩ như vậy thật không tốt. Ôn Diệu và Tề Phàm có chút ngang ngược, chút bá đạo, bàn tán tin đồn cũng không tốt mấy.

Nhưng Thẩm Niệm là quân tử thích đáng, chung quy không phải cứ gặp người ta liền đánh.

Chỉ là nghĩ tới dáng vẻ ngang ngược kia của Ôn Diệu và Tề Phàm, hoàng đế lại vô cảm suy nghĩ, mấy người này thật thiếu đánh, thủ đoạn đánh người của Thẩm Niệm rất thô bạo, còn khiến y rất hài lòng.

Ôm tâm tình như vậy, lúc nhìn thấy ba người vào điện tư thế đứng đứng tách biệt nhau, Tề Quân Mộ với nụ cười trêu đùa lên tiếng: “Ngọn gió nào hôm nay thổi 3 người đến cùng nhau thế này?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.