Trùng Sinh Chi Hôn Quân

Chương 29


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Hôn Quân – Chương 29

Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Chương 29

Lời đồn này, lưu truyền rồi lưu truyền lại trở nên thú vị.

Tin tức truyền từ trong cung, đến cuối cùng biến thành lời vàng ý ngọc của hoàng đế. Lời nói như đinh đóng cột của dân chúng như tận mắt nhìn thấy hoàng đế đuổi Trấn Bắc hầu từ trong cung ra, khiến cho mọi người đồng cảm vô cùng.

Lời đồn từ trong cũng truyền ra ngoài, từ ngoài truyền vào trong cung.

Vui vẻ nhất chính là Ôn Diệu và Tề Phàm, hai người đều ai cũng được ăn khổ từ Thẩm Niệm, hiện tại nghe tin tức này, cũng không quản thật giả, mỗi ngày đều khẩn cầu Thẩm Niệm không vùng lên nổi, từ này về sau bị bọn họ giẫm đạp dưới chân, báo thù cho oán hận bị đánh bị mắng trước đó.

Văn võ bá quan tất nhiên cũng muốn tin lời đồn là thật, chẳng qua là đa số bọn họ đều trông ngóng. Lời đồn càng dồn dập, bọn họ sừng sững tư thế bất động. Song Trấn Bắc hầu ra cung lại không chưa vào cung lần nào, đáy lòng bọn họ không khỏi có chút nghi ngờ, có phải thật sự thất sủng rồi không.

Hiện tại Thẩm Niệm tạm thay chức Tả thống lĩnh của Dương Kinh Lôi, chưởng quản an nguy hoàng cung.

Thân là người bảo vệ sự an toàn của hoàng đế, đâu thể vài ngày không vào cung.

Thái độ của hoàng đế khiến người ta rất khó nắm bắt, dĩ nhiên một chút cũng không tỏ dấu hiệu gì.

Người ủng hộ Thẩm Niệm thấy tình hình này, bắt đầu phản bác lời đồn, nói hoàng đế rõ ràng rất coi trọng Trấn Bắc hầu, nếu như thật sự đuổi hắn ra khỏi cung, sau chuyện này khẳng định có hành động. Đến nay, hoàng đế hoàn toàn không nói gì, lời đồn truyền đến mức như mũi có mắt, rõ ràng là mấy người nhìn không nổi Trấn Bắc hầu tốt mà muốn mượn đao giết người mà.

Đương nhiên, dưới sự suy trì ngầm của một số quan viên, lời đồn càng nhiều là Trấn Bắc hầy ỷ vào quân công, căn bản không thèm để hoàng đế vào mắt, người như vậy sợ là muốn ỷ vào quân Bắc Cảnh một tay che trời.

Khi đương sự Thẩm Niệm trong lời đồn nghe được mấy lời này, thật sự là có phần bất đắc dĩ.

Từ lúc hắn về kinh đã bị Tề Quân Mộ thúc đẩy đến đắc tội với người khác, từ Anh vương đến người trong nhà, kết dây kết nhợ vô số, người muốn hắn chết lại càng nhiều. Lời đồn này có đôi khi rất độc.

Đã mấy ngày rồi hắn không vào cung, rõ ràng thân thể có chút khó chịu, liền đi theo dòng chảy chính quy, dâng sớ thình hoàng đế phê nghỉ vài ngày, ngày mai phải vào cung trực.

Như thế nào lại từ trong miệng mấy người này trở thành chứng cứ thất sủng vậy?

Thẩm Niệm cũng không sợ Tề Quân Mộ sẽ tin những lời đồn này, chí ít hiện tại sẽ không.

Kỳ thật nghỉ ngơi mấy ngày ở nhà, Thẩm Niệm vẫn luôn nghĩ đến hoàng đế. Ngoại trừ bức hình quỷ dị trong sách tranh khiến hắn chấn động kia, nhiều hơn là hắn vẫn nhớ đến con người Tề Quân Mộ.


Lúc hắn ở biên quan, đối với tân hoàng Tề Quân Mộ cũng không có cảm giác gì quá lớn.

Tề Quân Mộ không khác biệt mấy so với các hoàng đế khác, tân hoàng đăng cơ, muốn nắm quyền vào tay. Nhất là những người nắm giữ trọng binh ở biên quan như bọn họ, chắc chắn là có sự hoài nghi rắt lớn đối với bọn họ.

Hắn năm lần bảy lượt kháng hoàng mệnh, về kinh đã chuẩn bị tốt tinh thần nộp bình phù.

Hắn cũng không phải không nghĩ tới khả năng xấu nhất, Tề Quân Mộ là hạng người hung ác không phân tốt xấu, chờ cơ hội hắn kháng mệnh trực tiếp giết chết hắn.

Cha Thẩm Dịch trước chết đã tỏ ý, hoàng đế mà Cảnh đế chọn, tuyệt đối sẽ không mê muội như vậy. Cho dù trong đầu có muốn thu hồi binh quyền như thế nào, vẫn giữ lại vài phần thể diện, quân thần sẽ có một thời gian hài hòa.

Cảnh đế đối với người khác hà khắc, cả đời y giết không ít người, dưới ngôi vị hoàng đế xương trắng chất chồng, người chỉ trích y nhiều nhất là y không lưu tình cảm cùng thể diện mà sát hại anh em, lời đồn trong chuyện giết cha, hễ đụng phải chuyện không hợp ý kiến của chính mình thì giết người máu chảy.

Nhưng đối với tướng sĩ biên quan mà nói, bọn họ không bị cắt xén ngân lượng, mùa đông có áo bông không bị rét, đó là chuyện may mắn rất lớn rồi.

Rất nhiều người rời khỏi kinh thành, tự mình vừa không bị liên lụy vào sự kiện chết chóc này, đối với sự tàn bạo của Cảnh đế không mấy cảm giác.

Có cảm giác chính là tướng lĩnh, Cảnh đế nghi kị bọn họ, với sự yêu cầu nghiêm ngặt của y không cho phép bọn họ phạm sai lầm.

Nhất là vùng Bắc Cảnh, áp lực của Thẩm Dịch rất lớn.

Hắn đã từng phản bội Cảnh đế, bị Cảnh đế không thích, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng.

Nhưng mặc dù như vậy, trước khi chết Thẩm Dịch lại tin tưởng Cảnh đế sẽ không tùy tiện chọn người làm hoàng đế.

Đối với cha mà nói, Thẩm Niệm là tin cũng là không tin.

Chỉ là hắn đưa ra nhiều suy đoán với vị tân hoàng, nhưng chưa từng nghĩ đến tình hình như bây giờ.

Hắn ở biên qua nhiều năm như vậy, người nào có ác ý hay không, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được. Nhưng loại kỹ năng này trước mặt Tề Quân Mộ lại mất hiệu lực rồi.

Thẩm Niệm cảm nhận được Tề Quân Mộ muốn binh quyền trong tay hắn, nhưng người này hình như cũng không kiêng kị hắn.

Tuy rằng lợi dụng hắn, nhưng lợi dụng một cách thoải mái, nói cách khác thì vô cùng thản nhiên.

Có lúc hắn thật sự rất tò mò, rốt cuộc Tề Quân Mộ đang suy nghĩ gì. Là một hoàng đế, Tề Quân Mộ cũng rất đa nghi, nhưng hình như bản thân không phải là loại người lòng muôn dã thú.

Thẩm Niệm cũng không biết sự tín nhiệm này từ đâu mà có.


Vị hoàng đế Tề Quân Mộ này khiến hắn cảm thấy vô cùng thú vị.

Lúc Thẩm Niên đang tỉ mỉ phân tích con người Tề Quân Mộ, có gã sai vặt đến bẩm lão phu nhân mời hắn đến một chuyến.

Hiện nay Thẩm gia to lớn này có bốn chủ tử, Thẩm lão phu nhân, Văn thị, Thẩm Niệm và Thẩm Thanh.

Văn thị và Thẩm lão phu nhân bên kia có phần thân thích, Văn thị là mồ côi. Năm đó Thẩm lão phu nhân nhìn thấy nàng đáng thương, liền mang người đến Thẩm gia nuôi dưỡng, sau là Thẩm lão phu nhân làm chủ, gả nàng cho Thẩm Dịch.

Văn thị từ một người mô côi ai cũng muốn tránh thành con dâu của Thẩm gia, thân phận thay đổi rất lớn, khiến ai cũng không ngờ tới.

Thẩm lão phu nhân rất thương yêu Thẩm Niệm, dù sao Thẩm Niệm là cháu đích tôn, cũng là bà năm đó phát hiện Văn thị quá bất công…Khi viết thư cho Thẩm Dịch, để hắn mang Thẩm Niệm đi biên quan. Biết Cảnh đế không thích Thẩm gia, Thẩm lão phu nhân lúc đó Thẩm gia đã rớt đài sau đó triệt để im hơi lặng tiếng.

Nếu không phải Cảnh đế còn nể mặt mũi của Thẩm Dịch, nếu không phải Thẩm Dịch tự mình hắng hái tranh giành, Thẩm gia sớm đã không còn rồi.

Biết khúc mắc của Cảnh đế, mấy năm nay Thẩm lão phu nhân nhàn hạ thì tự ăn chay niệm phật không quan tâm chuyện đời, mọi chuyện đều là do Văn thị chủ trì. Đối với bà nội, Thẩm Niệm tương đối tôn kính bà.

Từ khi Thẩm Niệm về kinh, Thẩm lão phu nhân cũng mỗi mùng một mười lăm gặp hắn một lần, thời gian còn lại đều ở Phật đường niệm kinh. Hôm nay là lần đâu tiên phái người đến đây mời Thẩm Niệm qua.

Thẩm lão phu nhân ở sân viện khá hẻo lánh, có vẻ vô cùng vắng vẻ ở Trấn Bắc hầu phủ.

Lúc trước Thẩm gia còn không phải là hầu phủ, do Thẩm Dịch lập vô số quân công, Cảnh đế cho dù làm bộ không thấy, nhưng cũng ngẫu nhiên vẫn ban thưởng xuống.

Nhưng Thẩm lão phu nhân vẫn ở căn nhà nhỏ trong sân viện vắng lặng nhất ở Thẩm gia, chẳng bao giờ thay đổi. Từ đương gia phu nhân Thẩm gia, đến tù nhân sau này, cho đến bây giờ là lão phu nhân Trấn Bắc hầu phủ, bà hình như đã quen với cuộc sống kham khổ này.

Đến gần nơi ở của Thẩm lão phu nhân, có mùi thương thơm ngát bao quanh.

Bà lão ở trước phòng đã nhìn thấy Thẩm Niệm đến, vội vàng vén rèm lên cười nói: “Hầu gia, lão phu nhân ở bên trong chờ ngài đó.”

Thẩm Niệm ừ một tiếng rồi đi vào.

Thẩm lão phu nhân đang nhắm mắt lần Phật châu, bà ăn mặc rất mộc mạc, tuyệt không như lão phu nhân phú quý nhà người khác. Tóc bà bạc trắng, khuôn mặt đoan chính đầy nết nhăn, ngồi thẳng lưng, có cảm giác uy nghiêm không nói nên lời.

Nghe được Thẩm Niệm đến, bà từ từ mở mắt.


Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Niệm đi tới, vẻ mặt bà hoảng hốt.

Đột nhiên như nhìn thấy Thẩm Dịch đi từ ngoài vào, năm xưa trước khi Thẩm gia rớt đài, Thẩm Dịch cũng là thư sinh khí phách, cũng ôn nhuận như ngọc, mọi cử động đều cao quý tự cao tự đại.

Nhưng khi hắn đến Bắc Cảnh, số lần Thẩm lão phu nhân gặp mặt hắn có thể đếm trên đầu ngón tay.

Số lần Thẩm Dịch quay về kinh không nhiều, mỗi lần trở về hai mẹ con ngồi trong này, cũng không nói lời nào.

Nháy mắt, Thẩm Dịch rời khỏi thế gian ở Bắc Cảnh, Thẩm lão phu nhân ngay cả nhìn mặt lần cuối cũng không có.

Thấy Thẩm lão phu nhân ngơ ngắc nhìn đăm đăm vào mình, Thẩm Niệm đi tới trước mặt bà gọi ‘Tổ mẫu’. Thẩm lão phu nhân mới hồi thần, ưu sầu trong mắt cũng tan đi.

Giọng bà ôn hòa: “Ngồi đi.”

Thẩm Niệm ‘dạ’ rồi ngồi xuống, hắn biết Thẩm lão phu nhân là nhìn qua hắn để thấy hình bóng của cha. Hắn cũng biết người chết rồi không thể sống lại, nhưng đối với người già, có một số việc không thể khuyên giải an ủi, chỉ có thể làm như không thấy.

Thẩm lão phu nhân lần hai vòng hạt châu Phật, sau đó thở dài bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không gạt cháu, hôm nay gọi cháu tới là vì Thẩm Thanh. Mẫu thân cháu đến đây khóc lóc kể lể vài lần, khóc đến phiền lòng ta. Thẩm Thanh hắn cũng bị ta giáo huấn rồi, nhận thức đến lệch lạc, chuyện đọc sách cháu xem có thể cầu ân điển với hoàng thương hay không.”

Thẩm Niệm đương nhiên biết Thẩm Thanh mấy ngày nay như thế nào, có thể hình dùng khổ cực lầm than còn là nhẹ.

Phu tử hắn mời tới là nghiêm khắc nhất, mượn danh nghĩa của hoàng thượng, quản Thẩm Thanh rất gắt. Đọc sách viết chữ thậm chí cả thời gian đi nhà xí cũng quy định, nếu như Thẩm Thanh không nghe lời, dùng thước xử phạt.

Mấy ngày nay Thẩm Thanh ốm đi trông thấy, cũng không dám ồn ào lớn tiếng với Thẩm Niệm, ồn ào một tiếng, đọc sách viết chữ gấp đôi so với ngày trước. Làm không xong sẽ không được ngủ, Thẩm Thanh bị ép đến choáng váng hoa mắt, tình thần căng thẳng, mọi người ai ai cũng muốn mệt chết.

Thẩm Niệm cũng không muốn bức điên người, làm như vậy Văn thị khẳng định sẽ vì Thẩm Thanh mà liều mạng với hắn, chỉ là hắn muốn cho Thẩm Thanh một giáo huấn khắc cốt ghi tâm. Hiện tại Thẩm lão phu nhân đã mở miệng nhắc tới việc này, Thẩm Niệm thuận thế mà nói: “Nếu tổ mẫu đã lên tiếng rồi, cháu sẽ cầu tình với hoàng thượng, chẳng là còn phải xem ý của hoàng thượng có muốn hay không mà thôi.”

Thẩm lão phu nhân nhíu mày ‘ừ’.

Bầu không khí lặng im, khoảng cách vài chục năm giữa hai bà cháu, cảm tình sau này cũng đã bị hao mòn đi.

Thẩm Niệm ở trước mặt Thẩm lão phu nhân không như Thẩm Thanh có thể làm nũng chọc bà vui vẻ, thân thiết giữa bọn họ không đủ mà cung kính cũng thừa.

Thẩm lão phu nhân cũng hiểu những điều này, nếu như Thẩm Niệm vẫn lớn lên bên cạnh bà, hai người sẽ trở thành bà cháu thân thiết nhất, nhưng lúc Thẩm Niệm rời đi, có người đã thay thế vị trí của hắn.

Thẩm lão phu nhân không muốn Thẩm Niệm ở đây đứng ngồi không yên, bà nói: “Cháu trở về đi.”

Thẩm Niệm đứng lên, cung kính xin cao lui.

Lúc hắn xoay người bước hai bước, Thẩm lão phu nhân gọi hắn lại.

Thẩm Niệm quay đầu lại, thấy vẻ mặt do dự của tổ mẫu, ánh mắt sắc bén nói: “Hiện tại cháu là Trấn Bắc hầu, tay nắm quyền lớn, người người không dám coi thường. Nhưng sủng ái với tín nhiệm của hoàng thượng đều là giả, cháu nên phòng bị hoàng thượng. Rảnh rỗi không có việc gì, nghĩ đến kiếp này phụ chân cháu sống như thế nào.”

Thẩm Niệm không biết vì sao bà nói như vậy, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Lời của tổ mẫu, tôn nhi nhớ kỹ.”


Thẩm lão phu nhân nhắm mặt lại, phất tay để hắn rời đi.

Thẩm Niệm đi ra khỏi sân của Thẩm lão phu nhân, lơ đãng ngẩng đầu nhìn cây sau tường mơ hồ thấy chồi xanh nhú lên, hắn chợt nghĩ, mùa xuân tới rồi.

Thẩm Niệm chậm rãi đi về sân nhỏ của mình, bởi vì quanh năm ở biên quan, bình thường không thích cho người hầu tới gần, chung quy vẫn nghĩ những người này có ý đồ riêng.

Hắn mới trở về, từng vì một nha đầu muốn giúp hắn thay y phục, thiếu chút nữa hắn cho rằng là mật thám mà muốn vặn gãy cổ, từ lúc đó không có ai đến gần hắn, bởi vậy trong viện có vẻ vô cùng vắng vẻ.

Chẳng là trong viện nhanh chóng náo nhiệt lên, bởi vì ban thưởng của hoàng đế như nước chảy đột nhiên tuôn ra.

Vàng bạc tài bảo không nói, một hộp sáu viện dạ minh châu đập vào mắt.

Đưa ban thưởng đến đây là Nguyễn Cát Khánh, người khác không biết, nhưng hắn rất rõ ràng, dạ minh châu rõ ràng có tám viên. Trước khi đi hoàng thượng cầm đi hai viên, nói rảnh rỗi không có gì làm muốn cầm thưởng thức.

Người khác hắn không biết, nhưng hoàng đế làm như vậy rõ ràng không muốn cho Thẩm Niệm.

Khiến cho Nguyễn Cát Khánh cũng không biết rốt cuộc hoàng đế đối với Thẩm Niệm là có ý gì.

Đương nhiên, trong lòng hắn hiểu rõ, mặc kệ hoàng đế có ý gì, hắn ở trước mặt Thẩm Niệm phải khiêm tốn chút, chí ít bây giờ Thẩm Niệm ở trong lòng hoàng đế là vị trí đầu tiên.

Nguyễn Cát Khánh nhìn Thẩm Niệm mỉm cười nói: “Hầu gia, hoàng thương bảo nô tài nói với ngài hai câu, nói là ngày mai đừng lỡ giờ vào cung. Trong cung nhiều ngày không có ngươi, hoàng thượng ngủ không được.”

Thẩm Niệm lặng im ôm mặt, hiện tại hắn nghĩ lời của Thẩm lão phu nhân nói đúng, ân sủng của hoàng đế đều có độc. Tề Quân Mộ càng độc trong độc.

Biết rõ ngày mai hắn sẽ vào cung, hôm nay đột nhiên gióng trống khua chiêng ban thưởng những bảo bối này, còn để Nguyễn Cát Khánh ở trước mặt nói những lời hàm ý này. Điều này không phải muốn nói với mọi người, trong lần khắc khẩu này giữa Trấn Bắc hầu với hoàng đế, thì hoàng đế lui bước, Trấn Bắc hầu chiếm thế thượng phong?

Ở trong mắt một số ít người, sợ là hắn thật sự trở thần loạn thần tặc tử bức bách hoàng đế.

Nghĩ vậy, Thẩm Niệm liếc mắt từng tia từng tia lên mặt Nguyễn Cát Khánh, hắn cười như không cười nói: “Làm phiền công công đến đây một chuyến, căn dặn của hoàng thượng thần đều ghi tạc trong lòng.”

Nguyễn Cát Khánh kéo dài giọng, hắn nghĩ Trấn Bắc hầu không vui.

Hóa ra lời đồn là thật, Trấn Bắc hầu cùng hoàng thượng thật sự trở mặt sao?

Vốn đang chờ Thẩm Niệm chê cười đám đại thần, nhìn tình huống này, trong đầu mắng một câu thô tục.

Trấn Bắc hầu chỗ nào có tiết tấu thất sủng, đây là tiết tấu Trấn Bắc hầu muốn lên trời nha.

Đương nhiên, cũng có người chính trực ở nhà giậm chân chửi mắng Thẩm Niệm, nói hắn lòng muông dạ thú, sớm muộn gì cũng phải đánh hắn một trận.

Những người còn lại thì trầm mặc, bọn họ biết hoàng đế càng như thế này, sau này xử lý Thẩm Niệm càng hung ác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.