Đọc truyện Trùng Sinh Chi Hầu Môn Đích Phi – Chương 2: Niết bàn trùng sinh
Tô Cẩn từ trong đau khổ tỉnh lại, trái tim vẫn còn truyền đến cảm giác đau đớn.
Cha, nương……
Đại ca, chị dâu……
Mắt nàng còn chưa mở ra, lệ đã rơi đầy mặt.
“Tích nhi, con đừng dọa nương……” Luôn luôn ngồi ở bên giường Tần phu nhân nhìn nữ nhi đang ngủ mà lại chảy nước mắt , đau lòng tự trách,“Nương thực xin lỗi con……”
Bên tai nghe được âm thanh xa lạ, giọng kia rõ ràng không phải là giọng của nương. Tô Cẩn mở mắt, đập vào mắt là Tần phu nhân đang khóc rưng rưng.
Nàng bỗng nhiên cả kinh, nàng nhận ra nữ tử trước mắt, chính thất phu nhân của Tần tướng quân, trước kia lúc tham gia yến hội nàng từng gặp qua vài lần. Nhưng sao nàng lại ở Tần phủ?! Chẳng lẽ Tần tướng quân cứu nàng!
“Tích nhi, con…… Con làm sao vậy?” Tần phu nhân nhìn ánh mắt Tô Cẩn liền phát hoảng.
Tô Cẩn giãy dụa đứng dậy, Tần phu nhân cuống quít nâng nàng dậy, săn sóc lót nệm ở phía sau lưng nàng.
Hai mắt Tô Cẩn ửng đỏ,“Tần phu nhân……”
Nếu Tần tướng quân cứu nàng…… Kia ca ca đâu?
Tần phu nhân nghe xưng hô của Tô Cẩn, nháy mắt lệ rơi đầy mặt, cầm khăn bụm mặt đứng lên khóc.
Lúc này, ma ma phía sau Tần phu nhân thấy thế, không khỏi thở dài, bà nhìn Tô Cẩn, nhẹ nói,“Nhị tiểu thư, trong lòng người dù trách phu nhân, cũng không thể không kêu nương a…… Người từ nhỏ thân mình không tốt, tất cả đồ cưới của phu nhân đều dùng ở người trên người. Hiện tại việc bếp núc trong phủ cũng bị Vân di nương đoạt đi……”
Tô Cẩn nhìn phản ứng của Tần phu nhân cùng ma ma, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệt, xốc chăn lên nhảy xuống giường. Nàng chạy nhanh đến gương đồng đặt trong phòng, hai tay cầm gương, đưa đến trước mặt mình.
Gương đồng phản chiếu một nữ tử có gương mặt tái nhợt, nữ tử chừng mười ba mười bốn tuổi, mặt mày như họa, khuôn mặt thanh tú.
Gương đồng trong tay rơi bộp xuống đất, Tô Cẩn không dám tin đứng lặng tại chỗ.
Không phải nàng! Hình ảnh trong gương không phải nàng! Nàng đã gặp qua khuôn mặt này, đây là nữ nhi con vợ cả của Tần tướng quân, từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh Tần Tích.
“Tích nhi…… Con, con làm sao vậy?” Tần phu nhân cẩn trọng nhìn nàng.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì !” Nàng vỗ mặt mình, nàng làm sao có thể biến thành Tần Tích! Nàng bỗng nhiên quay đầu, bước nhanh tới nắm chặt cánh tay Tần phu nhân,“Hiện tại là lúc nào, nói cho ta biết!”
“Giờ ngọ…… Buổi trưa……”
“Thời gian cụ thể, ngày mấy tháng mấy?!”
“Ngày hai mươi mốt, tháng tư, Long lịch năm ba mươi tám a.” Tần phu nhân nước mắt lại chảy ra,“Tích nhi, rốt cuộc con làm sao vậy?”
Tô Cẩn ngơ ngác đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt.
Hai mươi mốt tháng tư, như vậy hôm nay chính là ngày thành thân của nàng cùng Triệu Thuần, nàng cùng Triệu Thuần thành thân là giờ Tỵ, nói cách khác cách thảm án diệt môn của Tô gia, vừa mới qua không tới một canh giờ……
Nàng nắm chặt cánh tay Tần phu nhân, cầu xin bà,“Van cầu người, bất luận dùng biện pháp gì, hiện tại ta muốn ra phủ một chuyến…… Giúp ta, cầu người nhất định giúp giúp ta……”
“Tích nhi.” Mặt Tần phu nhân lộ vẻ khó xử, căn bản hiện tại bà không có chưởng quản việc bếp núc, người tâm phúc sớm đã bị Vân thị thay đổi hết.
Tô Cẩn “Phù phù” quỳ trên mặt đất, cầu xin bà,“Ta van cầu người, cầu người giúp giúp ta……”
Nàng hiện tại nhất định phải về nhà nhìn xem, ít nhất nàng muốn biết ca ca có thoát được không, ít nhất…… Nàng bất hiếu nữ ở trước mặt cha nương dập đầu.
Nhưng hiện tại nàng là Tần Tích, tiểu thư con vợ cả của đại gia tộc, không có thẻ bài, nàng liền một bước cũng không thể ra cửa.
Tần phu nhân chưa từng gặp qua bộ dáng nữ nhi như vậy, đau lòng tột đỉnh. Bà đỡ nữ nhi lên, khẽ cắn môi,“Hảo! Nương sẽ nghĩ biện pháp cho con!”
Tần phu nhân mang theo ma ma ra cửa, thừa dịp này Tô Cẩn liền thay đổi một thân xiêm y. Hai tiểu nha hoàn bên người vài lần muốn nói lại thôi, Tô Cẩn chỉ làm như không thấy. Nàng biết yêu cầu của nàng làm Tần phu nhân khó xử, mà lúc này nàng không có nghĩ nhiều như vậy.
Váy dài màu trắng như tuyết không có trang sức, vô cùng đơn giản. Chờ nàng thu thập thỏa đáng, Tần phu nhân đã mang theo ma ma trở lại, bà cầm thẻ bài trong tay đưa cho Tô Cẩn.
“Nương đã chuẩn bị cho con một chiếc xe ngựa, để Thu Ý ra ngoài cùng con.” Tô Cẩn gật đầu, nàng biết Thu Ý là nha hoàn bên người Tần Tích, bởi vì Tần Tích thuở nhỏ nhiều bệnh, Thu Ý chẳng những biết chút y lý đơn giản, còn biết võ công, sẽ bảo vệ nàng an toàn. Tần phu nhân vỗ vỗ tay nàng,“Bộ dáng của con như vậy chắc chắn là có việc trọng yếu, con không nói, nương cũng không hỏi, nhưng là…… Hôm nay kinh thành không an tĩnh, con nhớ đi sớm về sớm.”
Nghe lời nói thân thiết của bà, mũi Tô Cẩn nghẹn lại. Những lời này, dĩ vãng thời điểm nàng xuất môn mẫu thân cũng nắm tay nàng mà dặn dò. Nàng nắm chặt thẻ bài trong tay, nghẹn nói,“Ta biết.”
“Đi thôi.”
Cầm thẻ bài, Tô Cẩn bước vội ra đại môn, trước cửa đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa đơn giản.
“Nhị tiểu thư, chúng ta đi đâu?” Xa phu hỏi nàng.
“Đi…… phủ Thừa tướng Tô gia!”
Thu Ý cả kinh,“Tiểu thư, hôm nay phủ Thừa tướng đã bị hoàng thượng hạ chỉ diệt môn, giờ phút này đi chỉ sợ……”
Tô Cẩn giương mắt, mặt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, giờ phút này ai muốn cản nàng, nàng cùng người đó liều mạng! Thu Ý nhìn ánh mắt Tô Cẩn, lời còn chưa nói xong nhất thời bị nghẹn lại, nàng cúi mi,“Nô tì biết.” Nói xong phân phó xa phu,“Đi Thừa tướng phủ.”
Bánh xe ngựa chuyển động, Tô Cẩn trong lòng sốt ruột, quát,“Nhanh chút!”
Tốc độ xe nháy mắt tăng lên, chất lượng xe ngựa cũng không tốt, lung lay dữ dội, Tô Cẩn sắc mặt trắng bệch, xốc màn xe lên, mắt đỏ hồng nhìn về hướng Tô gia.
Thời gian một khắc, nàng cảm thấy lâu như qua một năm, rốt cục xe ngựa dừng trước cửa phủ Thừa tướng, Tô Cẩn vừa mới ngừng khóc nhịn không được lại rơi nước mắt.
Dĩ vãng trước cửa đại môn người đến người đi tấp nập, lúc này một bóng người cũng không có. Đại môn màu đỏ mở rộng, nhìn chung quanh, phủ đệ yên tỉnh ngày xưa lúc này tất cả đều là mùi máu tươi. Tô Cẩn xuống xe ngựa, lảo đảo đi vào trong.
“Tiểu thư……”
“Các ngươi ở đây chờ ta.”
Không để ý đến Thu Ý, nàng đẩy Thu Ý ra chạy vào trong.
Tô Cẩn không thể hình dung tâm tình lúc này của mình, thi thể đầy trên đất, tất cả đều là người nhà của nàng.
Bá bá trông cửa……
Triệu ma ma trồng hoa……
Còn có nha hoàn bà tử, sai vặt tùy tùng nàng quen mặt……
Tô Cẩn xách váy lên chạy vào nội viện, hướng tiền sảnh.
Sân tiền sảnh treo đầy vải đỏ, lúc này màu đỏ kia nhìn thật chói mắt. Thi thể chị dâu còn ở trong sân, không thấy hai tay đâu. Hai mắt nàng còn mở to, khóe môi còn lưu lại tươi cười thản nhiên.
Tô Cẩn che mặt, khóc nức nở.
“Ai?!”
Có binh lính tuần tra nhìn thấy Tô Cẩn, hơi hơi sửng sốt,“Ngươi là ai?”
Tô Cẩn bụm mặt, sợ lộ ra nỗi phận hận từ trong mắt mình, nàng nghẹn giọng nói,“Ta là Tần Tích đích nữ phủ Tần tướng quân.”
Sắc mặt binh lính dịu lại, ở xa xa ôm quyền với nàng nói,“Nguyên lai là Tần tiểu thư, Tần tiểu thư sao còn chưa đi?” Binh lính cho là nàng tới tham gia hôn lễ của cô nương Tô gia.
“Ta cùng Tô tiểu thư là bạn tốt.” Hai mắt Tô Cẩn đỏ bừng, nức nở nói,“Biết nhà nàng xảy ra chuyện nên đến xem…… Mặc kệ là chuyện gì người đã mất, ta muốn đưa nàng đoạn đường cuối cùng……”
Binh lính đối với Tô Cẩn cũng đồng tình, dù Tô thừa tướng thật sự thông địch bán nước thì Tô Cẩn là một tiểu cô nương thì nào biết gì? Vì vậy, cũng có vài phần hảo cảm với Tần Tích, tội danh thông địch bán nước, mọi người hận không thể tránh xa, sợ bị liên lụy, giống như Tần Tích không sợ chuốc họa vào thân mà đến đưa bạn tốt một đoạn đường, thật đúng là hiếm thấy.
Sắc mặt binh lính dịu lại, nhưng không có để Tần Tích vào, khuyên giải nói,“Tần tiểu thư trở về đi, nơi này không phải là địa phương mà một thiếu nữ như người đến. Hơn nữa dù sao Tô gia phạm vào tội thông địch bán nước, về sau tiểu thư nên kiêng dè, nếu không chỉ sợ sẽ liên lụy đến Tần gia.”
Mắt Tần Tích đỏ ngầu, trừng mắt nhìn binh lính! Phụ thân nàng căn bản không có khả năng thông địch, càng không thể bán nước!
“Hầu gia đến !”
Không biết là ai hô lên, tất cả mọi người khom mình hành lễ,“Tham kiến Hầu gia!”
Tô Cẩn xiết chặt hai tay, ngẩng đầu lên! Nhìn đầu kia hành lang, Triệu Thuần một thân hỉ phục đỏ thẫm, sắc mặt không biểu cảm đi về hướng này!