Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 33


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh – Chương 33

Vẫn là thỏa hiệp!

Ngồi trong xe, dọc đường đi, Hàn Vũ đều rối rắm trong đầu, đây rốt cuộc là không có cách nào với người này, hay là một loại thỏa hiệp chính mình khát vọng!

Khác biệt trong đó rốt cuộc có bao nhiêu lớn, Hàn Vũ nghĩ không ra, hoặc là cậu không muốn suy nghĩ rõ ràng, mọi chuyện đời trước đều đủ hiểu, chỉ là kết quả….

Không đợi cậu rối rắm cho ra một kết quả hợp cả tâm ý và lý trí của mình, cậu đã dưới sự dẫn dắt của người đàn ông này, mang theo máy tính và hành lý đơn giản bước vào chỗ mình sẽ ở trong một tháng rưỡi tới, cậu ngẩng đầu nhìn qua một vòng.

Thật….. thoáng!*

(*gốc là 空阔: trống trải rộng rãi)

Trừ cái đó ra, Hàn Vũ đúng là không tìm được từ nào khác để hình dung cảnh vật cậu thấy lúc này  — nhà rất lớn, hiển nhiên là đập tường thông hai căn cùng tầng lại thành một căn, chính diện là cửa sổ sát đất hoàn toàn, ban công bên ngoài cũng rất rộng lớn.

Cả gian phòng, sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, rất sạch sẽ!

Chỉ là, cũng quá sạch rồi — phòng khách lớn như vậy trừ sofa và TV treo tường trước sofa, ngay cả cái bàn trà cũng không có; một cái ban công tốt thế này, ngay cả bồn hoa cũng không thấy…..

Quan trọng nhất là….. Từ cánh cửa rộng mở bên phải phòng khách, có thể thấy trong phòng ngủ trừ một cái giường phủ chăn đệm màu đen, ngay cả tủ đầu giường cũng không có.

Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Tả Duy Đường theo sau mình, giật giật khóe mắt.

“Đây thật sự là chỗ anh thường ở?”

Tả Duy Đường ôm một túi sách lớn đi vào huyền quan, nhìn Hàn Vũ còn đứng đó, tiến đến đụng đụng cậu, ý bảo cậu vào trong, “Ừm, không tốt sao? Rất rộng rãi thoáng mát!

Hàn Vũ nhìn nhìn tủ giày bên cạnh huyền quan, lại nhìn nhìn người nào đó mang giày da lẹt xẹt đi vào, gân xanh trên trán không thể khống chế nhảy nhót, xoay người lại mở tủ giày, phát hiện cả tủ giày đều là dép lê đã xé bao, gân xanh nhảy càng lợi hại.

Nhịn lại nhịn, rốt cuộc nuốt lời thô tục tràn tới bên miệng, lấy một đôi dép lê chưa xé bao, đổi giày vào trong.

Theo Tả Duy Đường tới sofa, nhìn y bỏ túi sách xuống cạnh sofa, kéo cravat, ném bản thân lên sofa, vừa mới ngồi ổn liền lấy một hộp thuốc lá trong túi quần ra, lắc lắc, rút ra một cây, xiêu vẹo ngậm vào miệng, lấy ra bật lửa, đốt lên.

“Phòng tắm ở đó, em có thể đi tắm rửa.” Tả Duy Đường tay phải chống đầu, nhìn Hàn Vũ nói, miệng chậm rãi nhả khói.


Hàn Vũ rốt cuộc nhịn không được, đưa tay che trán và mắt mình, sau một lúc lâu mới ngắt ngắt mũi — vào nhà không đổi giày, ngồi xuống là hút thuốc, giữa mùa đông lại bảo mình vào phòng là tắm rửa, người này….. còn bao nhiêu thói quen?

“Em không cần tắm rửa đổi quần áo?” Tả Duy Đường hứng thú nhìn hành động của Hàn Vũ, vươn tay chỉ chỉ bộ đồng phục sinh viên quốc phòng trên người cậu, ừm, có một loại hương vị thẳng thớn bên trong, nhìn cũng được lắm.

Hàn Vũ cúi đầu quét mắt qua đồng phục trên người mình, lúc quay về thu dọn đồ, Hàn Vũ vốn vẫn do dự chưa quyết định được, vẫn là mài mài cọ cọ đông sờ tây sờ, mấy thứ không tính là nhiều, lại để cậu cọ cọ gần hai tiếng còn chưa dọn xong, vốn trông cậy vị đại gia này không chờ được mình, một mình bỏ đi là tốt nhất.

Ai có thể nghĩ, vị đại gia này giống như cọc gỗ, chặn ở cửa, ánh mắt giống tia la-de, ba vòng trong ba vòng ngoài quét qua gian phòng nhỏ ngày thường Hàn Vũ sống, quét tới mức trong lòng Hàn Vũ phát hoảng, lập tức tăng tốc, hai ba cái đóng gói xong quần áo, ngay cả trang phục trên người mình cũng không đổi, cứ thế theo y vào hang sói!

Mà hiện tại….. Hàn Vũ nhún vai với Tả Duy Đường, “Mới giữa trưa, thay quần áo cái gì, cơm nước xong rồi lại nói!”

“Em muốn mặc đồ này ra ngoài ăn cơm?” Tả Duy Đường ngậm thuốc, hỏi lại cậu.

Hàn Vũ lặng thing, một lúc lâu mới phản ứng lại, “Nhà anh không có đồ ăn?”

Lần này đổi thành Tả Duy Đường ngẩn ra, “Em không muốn ra ngoài?”

Hàn Vũ lặng im một chút, vươn tay xoa xoa mi tâm — chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự khác biệt?

Mới nghĩ vậy, Hàn Vũ lập tức cảm thấy có đạo lý, luận tâm lý, cậu lớn hơn Tả Duy Đường mười tuổi, luận thân thể, Tả Duy Đường lớn hơn cậu mười tuổi, mặc kệ tính thế nào, khác biệt nhất định phải có chứ?

Tả Duy Đường nhíu mày nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Hàn Vũ, vô cùng không vui vì cậu xoa mi tâm, “Nếu thật không muốn ra ngoài, thì gọi mang về đi, gần đây có một tiệm ăn không tồi.”

Hàn Vũ không tinh thần phẩy tay với Tả Duy Đường, đột nhiên sâu sắc hối hận với quyết định trong một khắc xúc động lúc trước của mình.

Một khắc kia, cậu nhất định là bị cái gì bám vào người, Hàn Vũ nghĩ cực đà điểu.

Tả Duy Đường thấy Hàn Vũ xua tay lý giải thành đồng ý, vươn tay lục điện thoại ra, thuần thục chọn cơm, thậm chí không cần người ra giới thiệu món đặc sắc nhà mình, đã bùm bùm gọi một lèo tên đồ ăn ra.

Hàn Vũ ngưỡng mặt nhìn trần nhà, đột nhiên giác ngộ, người này đại khái vẫn luôn sống như thế!

Hàn Vũ xoa xoa cổ, mở túi mình ra, lấy ra đồ lót mà một bộ áo len kiểu cũ, từ lúc mùa đông năm nay bắt đầu tới nay, cậu gần như không có thời gian ra ngoài mua quần áo, hơn nữa, đồng phục trường phát, độ giữ ấm tốt hơn nhiều so với quần áo vốn có của cậu, cũng khiến cậu bỏ quan vấn đề quần áo này.

Cho nên, hiện tại đồ cậu lấy ra, cơ bản đều là Hàn Vũ trước kia để lại.


Cậu bên này vừa mới lật quần áo xong, Tả Duy Đường bên kia vừa vặn cúp máy, thấy quần áo trong tay Hàn Vũ, dừng vài giây, mày chặt chẽ nhăn lại, đứng dậy vào phòng ngủ, không bao lâu trở lại, một cái áo bành tô rất nặng cùng với áo lông dê giữ ấm ập xuống chôn vùi Hàn Vũ.

“Trời lạnh thế này, vậy mà em còn tính mặc mấy cái này! Đi tắm rửa, đổi cái này!” Tả Duy Đường nói xong, lại tê liệt ngã xuống sofa, mở TV, hai ba cái bấm tới kênh quân sự, vừa hút thuốc, vừa nhàm chám xem.

Hàn Vũ nhìn nhìn quần áo cũ kĩ mỏng manh mình đang cầm, lại nhìn nhìn trang phục rõ ràng lớn hơn một số, nhưng có vẻ ấm áp cực kì bên cạnh, nghĩ nghĩ mình có cần cự nự một chút hay không, nhưng nghĩ lại, chính mình đều đã bị bức tới đây rồi, trong hang sói, còn cự nự cái gì, lập tức ném quần áo cũ trong tay, nhặt mấy thứ rơi trên mặt đất vào phòng tắm.

Đợi tới khi Hàn Vũ mang theo hơi nóng ra khỏi phòng tắm, trong phòng khách chỉ còn TV đang chớp nháy hình ảnh, tiếng vang ong ong, hình như đang quảng cáo, sofa sớm không còn bóng người, cậu sửng sốt, sau đó, ngửi được mùi thơm của đồ ăn.

Thuận tiện nhìn qua, bị một bàn đồ ăn “xinh đẹp” hấp dẫn, không tự giác đi tới trước bàn ăn.

Tả Duy Đường ký đơn ngoài cửa xong đi vào, quay người thấy được một bàn đồ ăn rực rỡ cùng với một…… Mỹ thiếu niên vừa tắm xong!

Quần áo lớn hơn một số, màu sắc kiểu dáng thiên về tối sậm, khoác lên người Hàn Vũ không hợp, nhưng cũng không quá khó xem, thêm vào vẻ mặt luôn tao nhã im lặng của Hàn Vũ, ngược lại có vẻ giống tuổi thật của cậu hơn vài phần, cảm giác trầm ổn nội liễm bên trong chậm rãi tràn ra.

Nếu nói có điều bất mãn, đại khái chính là quần áo này choàng vào người Hàn Vũ vốn không tính cường tráng, lộ ra một chút cảm giác yếu ớt khó hiểu.

Chỉ có Hàn Vũ còn tốt chút, nhiều nhất chỉ cảm thấy có chút hip-hop, nhưng đứng chung với chính chủ của một thân quần áo này, khác biệt cao thấp lập tức hiện rõ.

Hàn Vũ bất đắc dĩ bĩu môi, ngầm an ủi chính mình, đàn ông phải xem bên trong, bên ngoài cái gì không quan trong, vừa nghĩ, vừa nhéo nhéo bắp thịt không quá dày của mình.

Lúc hai người ngồi vào bàn ăn, ngây ngốc nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn màu mè dị thường nửa ngày, Hàn Vũ mới lên tiếng trước: “Cơm đâu?”

Tả Duy Đường giương mắt nhìn cậu, không lên tiếng, dẫn đầu giơ chén đũa, bắt đầu ăn một bàn đồ ăn, Hàn Vũ nhìn quang cảnh này, tự dưng cảm thấy buồn cười, không so đo nữa, học bộ dạng y, giơ chén đũa ăn đồ ăn.

Đồ ăn đều làm vô cùng đẹp mắt, tốn bao nhiêu công đoạn, mất bao nhiêu thời gian và kỹ thuật trong đó, Hàn Vũ một chút cũng không biết, nhưng hương vị vốn có của nguyên liệu bị công đoạn và quá trình này lấn át hết sạch.

Hàn Vũ gắp hai đũa, tốc độ chậm lại, vừa ăn, vừa không chút để ý đánh giá người đàn ông đối diện.

Người này….. Hàn Vũ phân biệt rõ, bắt đầu từ lúc chính y nhắc nhở mình từng gặp không chỉ ba lần, Hàn Vũ đã dụng tâm hồi tưởng lại số lần họ gặp mặt, rốt cuộc dưới một cơ hội ngẫu nhiên, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, từ trên người người đàn ông này nhìn ra một loại cảm giác yên bình.

Rõ ràng chứa cáu kỉnh dễ giận bên trong, lại cố tình làm bộ bình tĩnh tự kiềm chế bên ngoài.


Mà vài lần gặp sau đó, người này đều là bộ dạng làm theo ý mình, tuy bề ngoài vẫn trưng cái kiểu bình tĩnh biết điều.

Không ủy khuất chính mình, đại khái là chuẩn tắc làm việc cao nhất của y nhỉ!

Bất quá nghĩ ngược lại, người đàn ông này mặc dù cả đời không thể nói là trôi chảy, nhưng quả thật có thực lực để không kiêng nể gì.

Chỉ là….. Hàn Vũ gắp một đũa đồ ăn không biết là gì, nhét vào miệng nhai nhai nuốt xuống — chỉ là, rốt cuộc người này coi trọng mình điểm nào?

Y không quá nghiêm túc, điểm này ban đầu Hàn Vũ đã nhìn ra!

Chỉ là, đồng thời cũng nhìn ra một ít chấp niệm và nghiêm túc bên trong có lẽ ngay cả bản thân Tả Duy Đường cũng không biết, đây là nguyên nhân chủ yếu Hàn Vũ cự nự rồi lại nguyện ý “thử xem”.

Nhưng xem tình thế hiện tại của bọn họ, Hàn Vũ lại có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười, hai người đàn ông vốn coi như xa lạ ngồi với nhau, im lặng dùng bữa, không thốt một tiếng, nhưng không có quá nhiều cảm giác mất tự nhiên, giống như…. vốn nên là vậy?

Hàn Vũ không biết người đàn ông đối diện nghĩ thế nào, chỉ là nhìn dáng ăn của người này, đơn thuần nghĩ, không uổng công từ quân đội đi ra, không nói đến tốc độ, chỉ là cái dáng cái gì cũng không kén chọn kia, khiến Hàn Vũ trợn mắt há mồm — đây là bao lâu chưa ăn cơm rồi?

Một bàn đồ ăn, còn là thịt nhiều rau ít, Hàn Vũ chỉ ăn mấy miếng ban đầu, lúc sau gần như thành vai bồi ăn. Chỉ ngẫu nhiên gắp một đũa, đồ ăn còn lại gần như đều do Tả Duy Đường giải quyết.

Nửa giờ sau, một bàn thức ăn rực rỡ cực kì đã biến thành đống hoang tàn chén đĩa lẫn lộn.

Hàn Vũ chứng kiến toàn bộ quá trình trợn mắt há mồm cảm khái — người này, thật đúng là, cái gì cũng ăn a!

Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau dọn dẹp chén đĩa vào trong hộp nhựa nhà hàng đưa kèm, để trước cửa, chờ nhân viên nhà hàng đúng giờ quay lại lấy.

Mà Hàn Vũ chịu trách nhiệm dọn dẹp bàn ăn, lắc lư trong bếp một vòng, thiết bị bên trong không thể không khiến cậu khen ngợi, Hàn Vũ đời trước chú trọng sở thích ăn uống, cũng không có một phòng bếp đầy đủ như thế.

Chỉ là, phòng bếp này đối với Tả Duy Đường hiển nhiên chỉ là vật trang trí, chẳng những không tìm thấy các loại nguyên liệu, ngay cả chén bát đều chưa bóc niêm phong, đặt tại góc trong cùng ngăn tủ.

Hàn Vũ đỡ trán, xoay người hỏi Tả Duy Đường đang dựa vào khung cửa bếp nhìn chằm chằm cậu, “Gần đây có chợ hay siêu thị không?”

“Buổi chiều em muốn ra ngoài?” Tả Duy Đường hỏi.

“Anh nói xem?” Hàn Vũ ý bảo y xem xem phòng bếp của có bốn bức tường, thiết bị nấu ăn đầy đủ.

“Ừm.” Tả Duy Đường gật đầu.

“….” Hàn Vũ nhìn trần nhà, lão nhân gia bị thương không dậy nổi, thiệt tình đoán không ra tâm tư mấy đứa trẻ, gật đầu rốt cuộc là có ý tứ gì?

Không đến nửa tiếng sau, Hàn Vũ đã hiểu ý tứ của từ “ừm” này.


Cậu có chút nghẹn họng nhìn Tả Duy Đường ngồi bên ghế lái, chẳng lẽ công ty y sắp phá sản? Đầu tiên là lề mề với cậu tới giữa trưa, hiện tại còn chuẩn bị học tập đàn ông tốt, cùng cậu dạo quanh chợ hoặc siêu thị?

Chỉ là khi xe rẽ trái rẽ phải, chạy tới khu phố trung tâm, lúc nghẹn sắp chết, Hàn Vũ mới tỉnh táo, một cái siêu thị không thể chạy xa vậy chứ?

“Chúng ta đi đâu vậy?” Hàn Vũ xoay mặt hỏi y.

“Mua quần áo.” Tả Duy Đường trả lại cậu một cái liếc mắt.

Hàn Vũ ngẩn người, lập tức đoán trong lòng, quần áo này….. là muốn mua cho cậu?

Không đợi Hàn Vũ hiểu ra mười mươi, xe đã theo một hàng rồng rắn lăn vào một bãi đỗ xe ngầm.

“Đi thôi.” Tả Duy Đường xuống xe, mang theo Hàn Vũ thẳng tới khu đồ nam tầng năm.

Một hàng cửa tiệm, thuần một sắc đồ nam xa hoa, Hàn Vũ trông mà khóe mắt giựt giựt, được lắm! Vốn đang chuẩn bị quấn mình thành bánh trưng*, vừa nhìn tới cấp bậc nơi này, không biết đào sạch túi tiền mình chỉ vì một tầng xác ngoài có đáng giá không.

(*ý là đang mùa đông, tính mua nhiều để mặc nhiều lớp cho ấm)

Chỉ là, Hàn Vũ ngắm người đàn ông bên cạnh, người này ngược lại rất quen thuộc!

Lớn tuổi vậy rồi, rốt cuộc cũng có thể trải nghiệm cảm giác theo đuổi trào lưu của nhóm thanh niên! Đây là cảm giác duy nhất của Hàn Vũ khoác một thân quần áo gần năm ngàn nghe nói là “số lượng có hạn trên toàn cầu, nhà thiết kế nổi danh, cắt may tinh tế” từ phòng thay quần áo đi ra.

Nhưng khoác một thân quần áo này trên người, không đợi Hàn Vũ nhìn gương thưởng thức chính mình một phen, đã bị Tả Duy Đường đẩy mạnh vào phòng thay đồ, “Đổi! Không đẹp!”

Người bán hàng bên cạnh sớm chuẩn bị một loạt các từ ca ngợi nghẹn ngào nuốt trở vào — triển lộ cả người non mềm a, sao không đẹp chứ! Cậu thiếu niên kia, nhìn thân mình cũng chưa tới hai mươi a!

Đợi Hàn Vũ mặc một thân áo len lông dê cổ chữ V màu xám bạc, cùng quần tây caro nhạt màu đi ra, người bán hàng lập tức ngắm vẻ mặt Tả Duy Đường trước.

Một thân quần áo này của Hàn Vũ, so với bộ lúc trước, tuổi có vẻ hơi mơ hồ, nhìn mặt thì non nớt, nhưng cặp mắt cùng vẻ mặt im lặng bình tĩnh kia, thêm một thân quần áo thế này, khiến người ta nhìn không ra tuổi tác!

Nếu lấy thẩm mỹ đương thời để xem, một bộ này không nhất thiết đẹp hơn bộ kia, nhưng mặc lên người Hàn Vũ, khiến người ta đem tầm mắt từ thanh xuân phấn chấn bên ngoài Hàn Vũ thoáng chuyển về phía khí chất an tĩnh này.

Sau khi mặc lên người, không chỉ Hàn Vũ tự cảm thấy nhìn càng thuận mắt, ngay cả Tả Duy Đường vẫn không quá vui vẻ khi người khác khen Hàn Vũ trẻ tuổi đẹp trai cũng hơi nhướn mày.

Bộ này đẹp! Ánh mắt Tả Duy Đường tỏ vẻ như thế.

Người bán hàng lập tức hiểu hướng gió thổi rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.