Đọc truyện Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm – Chương 33: Hướng quan vi nhi
Cả khuôn mặt thầy Triệu đỏ bừng nhưng khi nhì đến ánh mắt của Phương Triệu Nhất hắn lại sợ hãi
Hiệu trưởng cũng mấy người bọn họ hiển nhiên thật không ngờ sự tình biến thành cái dạng này, học sinh trước mắt, không thể khuyên giải bằng ngôn ngữ nữa, chính là nói một câu “Súc sinh” mà thôi, hắn liền muốn giết người, có thể thấy được hắn không phải là người bọn họ có thể dạy.
sắc mặt Lý lão đầu cũng rất khó coi, căn bản cũng không có nghỉ tới, Phương Triệu Nhất bình thường rất an tĩnh, thế nhưng lại có thể giết thầy giáo.
“Phương Triệu Nhất đồng học, thỉnh buông tay!” sắc mặt Hiệu trưởng đen như đáy nồi,. Cho dù người học sinh này thành tích tốt, nhưng đe dọa đạo sư như thế, còn… Thật sự là không thể lưu lại.
Phương Thần trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cha của mình, người ta nói là tức sùi bọt mép vì hồng nhan, mà bây giờ là tình huống thần mã thế nào?! Tức sùi bọt mép vi nhi tử?! Cho dù có chút 囧, bất quá trong lòng nó lại thoải mái dị thường.
Phương Triệu Nhất chậm rãi buông ra tay, hắn cũng biết, mình căn bản liền không thể làm gì, nhưng bởi vì này người mắng con trai của mình, lập tức không có khống chế tính tình. Kỳ thật ở trong lòng hắn cũng hiểu được có điểm kỳ quái, tính cách của hắn cũng coi như dễ chịu, chính là vì sao…
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Triệu lão sư được thả ra, trực tiếp té trên mặt đất, không ngừng mà ho khan, hình như còn chưa hoàn hồn.
“Hiệu trưởng! Ngươi cảm thấy học sinh muốn giết chết lão sư, còn có thể ở lại sao?” Văn phòng an tĩnh, Triệu lão sư sau khi thông khí, lập tức liền hung ác chất vấn.
Hiệu trưởng rất khó xử, bất quá cũng biết, đây không phải điềm lành gì “ Triệu Nhất, em mau xin lỗi thầy Triệu đi”
Không chờ Phương Triệu Nhất nói lại, thầy Triệu đã lên tiêng “ Ta còn không đủ tư cách nhận lời xin lỗi của hắn”
“Coi như ngươi còn biết nghĩ.” Phương Triệu Nhất lửa cháy đổ thêm dầu sau đó nhìn những người khác rồi quay người ròi khỏi văn phòng
“Này… Này…” Triệu lão sư tức giận đến một câu đều cũng không nên lời.
Hiệu trưởng vươn tay, vỗ vỗ bả vai Triệu lão sư, an ủi, “Tiểu triệu đâu, người trẻ tuổi tính tình tương đối nóng nảy, ngươi liền mở một con mắt nhắm một con mắt đi.”
Triệu lão sư nhìn thoáng qua hiệu trưởng, sau đó cười lạnh một chút, lập tức bước đi. Hắn bây giờ là thấy rõ ràng, hiệu trưởng cũng sợ Phương Triệu Nhất, một khi đã như vậy, liền dùng pháp luật cách để giải quyết.
Phương Thần cảm thấy cha của mình thật là rất suất, một đôi mắt tối đen, quay tròn mà nhìn hắn, giống như muốn từ trên mặt hắn nhìn ra cái lỗ.
Phương Triệu Nhất cúi đầu chạm phải ánh măt của con trai “ Ngươi vừa lòng chưa?” không ngờ lại vì nó mà mình bị đuổi khỏi trường học
Kỳ thật hắn đối với trường số 27 không có ấn tượng chỉ đợi nhóc con này 1 tuổi sẽ lên đại học luôn.
“Ngao ô…” Phương Thần tượng trưng kêu một tiếng, thậm chí dùng đầu của mình cọ cọ phụ thân của, lấy lòng hắn.
Trường 27 vốn định tự xử lí việc của Phương Triệu Nhất không ngờ thầy Triệu lại gọi cảnh sát. Cảnh sát cũng không muốn để ý chuyện này nhưng nhà thầy Triệu có người nên họ cũng miễn cưỡng làm.
Từ khi không có đi đến trường sau, Phương Thần cảm thấy rất buồn, cũng không biết phụ thân vì sao lại có thể ở trong thư phòng đọc sách nó cũng chỉ ở ngoài kêu vài tiếng để chứng minh nhà này còn có người
“Có việc?” Phương Triệu Nhất chọn mi, không phải là người ở trường đến sao hai cảnh sát trẻ mặc cảnh phục nói “ Triệu Đức tố cái ngươi muốn hành hung có ý đồ mưu sát, phiền ngươi đi theo chúng ta”.
Phương Triệu Nhất ngược lại thật không ngờ Triệu Đức kia cũng dám báo cảnh “Được” đã thế ta để các ngươi đưa ta đi
“Ngao ô… ( ta cũng đi!)” Phương Thần vốn đang uống sữa trên ghế vộ ivafng leo xuống cọ cọ bên người Phương Thần.
Phương Thần thấy cha của mình không có phản ứng gì, vì thế dùng đầu của mình cọ cọ ống quần hắn, tiếp dùng móng vuốt thịt đập đập vào chân hắn.
trên trán hai cảnh sát chảy xuống một đống mồ hôi, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con sói có nhân tính như vậy, còn không ngờ nam sinh kai cúi xuống cười với nó.
Phương Triệu Nhất ngồi xổm xuống, ôm lấy tiểu sói con, “Đi thôi.” Cũng không yêu cầu chuẩn bị cái gì, thời điểm Tống Gia Bảo trở về tìm không thấy hai người bọn họ, tự nhiên sẽ điều tra ra hướng đi của bọn họ.
Phương Thần cảm thấy mỹ mãn chui trong ngực cha mình, từ ngày hôm qua khi phụ thân anh dũng vì mình mà chiến đấu, tâm của nó toàn bộ đều hướng về phía phụ thân, mặc kệ phụ thân làm chuyện gì,. Đương nhiên, phụ thân đùa dai một ít, mà dùng trên người nó, nó sẽ vẫn phản kích.
“Nói đi, vì cái gì muốn mưu hại Triệu Đức?” Một cảnh sát phụ trách ghi khẩu cung Phương Triệu Nhất thấp đầu, cái gì đều không có nói, chính là một bàn tay thong thả mà chải vuốt sợi lông trên đầu sói con.
“Cho dù ngươi vẫn là học sinh, nếu không hợp tác, liền chớ trách chúng ta không khách khí!” Tiểu chung dùng giọng điệu không tốt lắm mặc dù hắn rất đồng tình với học sinh trước mắt, nhưng hắn cũng không muốn vứt công tác của cảnh cục.
Phương Thần bĩu môi, rất muốn huy móng vuốt, nhưng vừa nghĩ tới việc không nên khiến cha của mình thiêm phiền toái, chỉ có thể là nhịn xuống.
Phương Thần đưa chân đầy thịt vỗ tay cha an ủi.
Phương Triệu Nhất đầy hứng thú mà nhìn mình tiểu sói con trong ngực, nếu như mình không có đoán sai, con hắn, so với hắn tưởng tượng còn thông tuệ hơn. Như vậy thời gian biến hhoas có thể đoán được.
Tiểu chung nhìn đến một người một sói tại không coi ai ra gì mà vô tư chơi đùa, sắc mặt trở nên khó coi, “Các ngươi…” Tay hắn vươn ra, muốn đem tiểu sói kéo lại thì bị ngăn cản ” kiên nhẫn của ta cũng hữu hạn thôi.” Phương Triệu Nhất lạnh lùng mà nói, đôi mắt không thay đổi như đang nhìn người chết Tiểu chung vẫn là lần đầu tiên nhìn đến một thiếu niên lại có ánh mắt như sói.
“Không được mang sủng vật vào!” Tiểu chung lớn tiếng hô, bất quá Phương Triệu Nhất liên không nhìn hắn khôi phục lại bộ dạng cũ.
Triệu Nhân là cục trưởng cục công an, trên cổ cháu mình còn dấu vết sao hắn cỏ thế để yên, phải cho thằng đó một bài học “Không cần thẩm, trực tiếp kéo vào đi!” Triệu Nhân nhìn thoáng qua Phương Triệu Nhất, sau đó lãnh mặt nói.
Những người khác nghe được, lập tức muốn đem Phương Triệu Nhất kéo tới hình thất, người tiến vào hình thất, không chết cũng bỏ nửa cái mạng.
Phương Thần là biết cái chỗ này, nhìn đến những người này, long toàn thân nó đều dựng thẳng lên đến đây, nếu dám làm như thế thì đưng trách móng vuốt của nó
Phương Thần dùng sức lao ra khỏi lòng cha mình, nhìn những người công kích cha mình lao đến
“A…!” Người kia quát to một tiếng, sau đó “Bính…” ngã trên mặt đất, có thể thấy được lực độ rốt cuộc nặng bao nhiêu.
Phương Thần cũng không có chậm trễ, tiếp tục hướng một người khác tiến công, nơi nào móng nó vung đến nơi đo đầy máu tươi.
Những người khác vốn là muốn bắt Phương Triệu Nhất, chính là trăm triệu thật không ngờ, bị cào rách người vì thế đồng loạt xông lên
Phương Thần dù sao còn nhỏ, thể lực chống đỡ hết nổi, chạy mấy lần, không còn sức lực nữa chỉ còn nằm một chỗ.”Ngao ô…”
đau đớn trong dự đoán không có đã đến, ngược lại nó nghe được, “Răng rắc…” rất rõ ràng chính là thanh âm xương cốt bị gãy.
Phương Thần nâng lên đầu thấy một cách tay thon dài đang bóp tay một carnhh sát mà ngươi bị bắt thống khổ vặn vẹp.
Phương Triệu Nhất đem người vung lên, người nọ như là lá rụng gió thu, trực tiếp ngã xuống.
xã hội này, ngay cả nói là pháp chế xã hội, nhưng không ai biết, phải là thực lực tối thượng, hơn nữa quan viên so xã hội đen càng thêm hắc ám.
Phương Triệu Nhất ngồi xổm xuống nhẹ nhàng mà ôm lấy con trai của mình, tán dương, “Không tồi.”
Phương Thần biết cha của mình đối với biểu hiện của mình phi thường vừa lòng, lắc lắc cái đuôi, đáng tiếc nó quá ngắn có rung cũng không nhìn ra
“Ngao ô…” Phương Thần nhìn một đám người vây quanh bọn họ, trong ánh mắt lộ ra quang mang hung ác.
“Phương Triệu Nhất! Ngươi công nhiên đánh lén cảnh sát!” Triệu Nhân dung giọng điệu âm trầm mà giảng đạo, sau đó hắn rút súng ra.
“Nếu còn làm loạn, ta đây liền nổ súng!” Nòng súng trực tiếp nhắm ngay bọn họ, hắn không cảm thấy cách làm của mình có vấn đề gì.
Phương Triệu Nhất chọn chọn lông mày, “Vậy ngươi thử xem…”
“Ba…!” Một tiếng vang thật lớn, tiếng súng trong cảnh cục lập tức liền vang vọng toàn bộ không trung.