Đọc truyện Trùng Sinh Chi Độc Phi – Chương 50: Thần Thê Có Thể Chiếm Đoạt Sao?
* Thần thê: chữ thần trong thần tử: quan viên, là bề tôi, chữ thê:vợ. Nguyên chữ nghĩa là vợ của bề tôi.
— —— —— —-
Đời này Thượng Quan Dũng chưa thấy qua thánh chỉ trông như thế nào, bất quá hắn cũng không hề có hứng thú, chỉ nói với Nhạc An hầu hắn phải về phục mệnh cho Chu Nghi.
Nhạc An hầu cũng không muốn có người ngoài
nán lại Tín Vương phủ, không suy nghĩ nhiều cho phép Thượng Quan Dũng
mang người mau chóng rời khỏi.
Thượng Quan Dũng mang theo binh
mã tiên phong rời khỏi Tín Vương phủ, sợ Nhạc An hầu nảy sinh lòng hoài
nghi với hắn, Thượng Quan Dũng không hỏi xem Nhạc An hầu muốn xử trí đám thi thể Tín Vương và Vương phi, thế tử như thế nào.
“Tìm.” Sau
khi Thượng Quan Dũng vừa rời khỏi, Nhạc An hầu ra lệnh bộ hạ của mình:
“Chú ý mật thất và cửa ngầm, một tờ giấy cũng không thể bỏ qua.”
Tình cảnh tiếp theo diễn ra trong Tín Vương phủ giống như đang xét nhà bình thường.
Thời điểm Thượng Quan Dũng trở lại trong doanh thấy Khánh Nam đang đứng trước cửa nha môn đi qua đi lại.
“Đại ca.” Khánh Nam thấy Thượng Quan Dũng lập tức đi tới thay Thượng Quan Dũng nắm lấy dây cương.
“Sự việc thế nào rồi?” Thượng Quan Dũng hỏi.
“Không có việc gì.” Khánh Nam nói: “Trước tiên đệ muốn báo tin cùng Đại tướng quân.”
Thượng Quan Dũng xuống ngựa, nhỏ giọng nói với Khánh Nam: “Có việc gì đợi ta gặp tướng quân rồi nói sau.”
Khánh Nam ấn ấn đầu, người của Nhạc An hầu đúng là đứng ở đây không ít.
Thượng Quan Dũng tiến vào lều lớn gặp Chu Nghi, Chu Nghi mở miệng: “Tín Vương đâu?”
Thượng Quan Dũng nói: “Tín Vương tự sát, người Tín Vương phủ đều bị Nhạc An hầu gia xử tử.”
Chu Nghi nhìn chằm chằm Thượng Quan Dũng nói: “Tín Vương có nói gì với ngươi không?”
Thượng Quan Dũng rất muốn giao danh sách trong lòng ngực cho Chu Nghi, nhưng
Chu Nghi đáng tin không? Vạn nhất Chu đại tướng quân cũng là người của
Hoàng hậu và Thái tử thì sao? Thượng Quan Dũng lắc lắc đầu nói: “Tín
Vương cùng Nhạc An hầu đơn độc nói chuyện, khi đó mạt tướng đi điều tra
Tín Vương phủ.”
“Thật tốt quá.” Chu Nghi thở dài nhẹ nhõm một
hơi, nói: “Ta sẽ viết chiến sự ở Hương An thành thành sổ con, ngươi
tranh thủ về kinh đô đi, thuận tiện ngươi có thể về thăm người nhà.”
“Mạt tướng tuân mệnh.” Hiện Thượng Quan Dũng hận không.um.um thể lập tức bay trở về kinh đô ngay.
Chờ Thượng Quan Dũng ra khỏi trướng cùng Khánh Nam tới tẩm trướng ở hậu
doanh, hai người giống như ăn trộm, xác định xung quanh không có ai mới
cùng nhau thương lượng sự việc.
“Đệ giao hài tử cho một nữ thanh lâu trong thành.” Khánh Nam thầm thì với Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng lập tức trừng mắt: “Nữ thanh lâu?”
Khánh Nam nói: “Hiện nay đệ làm sao biết trong thành này có hộ nhân gia nào
có thể giúp đệ nuôi dưỡng hài nhi? Nữ tử thanh lâu này tuổi đã lớn,
không thể kiếm sống, đệ lấy tiền bao nuôi nàng, bảo nàng hỗ trợ chăm sóc hài nhi kia.”
“Nữ nhân này đáng tin cậy?”
“Đệ nói đó là
nhi tử tư sinh của đệ, trong quân cẩu thả sinh con với người khác là bị
chém đầu nên trước mắt nhờ nàng giúp đệ nuôi nó, chờ đệ rảnh rỗi đi đón
về, rồi sẽ vì nàng an bài nửa đời còn lại.”
Tất cả đều được Khánh Nam an bày thỏa đáng, nói: “Đại ca huynh cứ yên tâm. Đệ xem người cũng
khá chuẩn, nữ thanh lâu kia cũng không giống hạng người không thành
thật. Hơn nữa nếu Nhạc An hầu phát hiện Tín Vương phủ thiếu một hài nhi, ai có thể nghĩ sẽ đi tìm ở khu phố bán hoa? Đệ làm như vậy cũng chỉ
muốn tốt cho hài nhi kia thôi.”
Một hài tử hoàng thất dòng dõi
Bạch thị vậy mà phải chịu sự nuôi dưỡng của một nữ tử thanh lâu, Thượng
Quan Dũng có cảm giác khó nói thành lời, nhưng Khánh Nam nói đúng, hài
tử của nữ thanh lâu không dùng tới hộ tịch, giấu hài tử ở phố bán hoa là cách làm tốt nhất hiện nay.
“Chờ đám người Nhạc An hầu rời
khỏi, đệ sẽ nghĩ cách mang hài nhi kia ra ngoài.” Khánh Nam nói: “Đại
ca, huynh muốn nuôi hắn à? Đại tẩu có thể đồng ý ư? Chúng ta nói trên
đường nhặt được hắn à?”
“Tính sau đi.” Thượng Quan Dũng nói,
trong lòng ngực còn cất giấu một danh sách muốn lấy mạng người, có lẽ
tiểu hài nhi kia không cần hắn nuôi dưỡng, oan khuất của Tín Vương nếu
có thể giải được thì tiểu oa nhi còn không phải là con cháu hoàng thất
sao?
“Đại ca….”
“Đệ đừng hỏi chuyện này nữa.” Thượng Quan
Dũng xua xua tay với Khánh Nam, “Khi ta hồi kinh sẽ truyền tin về, chờ
người Nhạc An hầu đi rồi, nhớ an bài tốt cho đứa nhỏ.”
“Rõ.” Khánh Nam đáp ứng thật dứt khoát.
Tại quân trướng, Chu Nghi viết cho Thế Tông một phong mật thư, trong phong
mật thư này, Chu Nghi trình bày với Thế Tông, Tín Vương dường như cố
tình muốn chết, Chu Nghi thấy chiến sự ở Phượng châu không giống như
cuộc chiến dẹp phản loạn, việc Tín Vương tạo phản Chu Nghi hi vọng Thế
Tông sẽ cho người điều tra làm rõ.
Chạng vạng hôm nay, thời điểm Nhạc An hầu đang sai thân tín đào sâu ba thước đất trong vương phủ để
điều tra chứng cứ phạm tội, Thượng Quan Dũng đã mang theo mật thư của
Chu Nghi từ Hương An thành Phượng châu tiến về kinh đô. Nhạc An hầu điều tra cả đêm không có kết quả, bực dọc hạ lệnh, sai người nâng thi thể
phu thê Tín Vương và thế tử đến phố xá sầm uất nhất Hương An thành phơi
thây. Nghĩ đến việc lần này mình lqd.d.i.e.n.d.a.n không hoàn thành
nhiệm vụ Hoàng hậu đã giao, phụ tá bên cạnh Nhạc An hầu đề nghị hắn viết cho Hoàng hậu Hạng thị một phong thư, nói lúc sắp chết Tín Vương có gặp qua nhị nữ tế của phủ thái sư Thượng Quan Dũng, hai người đơn độc nói
chuyện, nội dung không thể biết được. Phong thư này được nô bộc Hạng thị cưỡi ngựa suốt đêm đưa về kinh đô.
Mà ở tại kinh đô, An Cẩm Tú
không biết Thượng Quan Dũng từ Bạch Ngọc quan tới Hương An thành, giờ
phút này lại trên đường từ Hương An thành về kinh đô, An Cẩm Tú còn đang bận rộn việc An Nguyên Chí đi nhập ngũ, An Thái sư luôn trách cứ ý
tưởng này của An Nguyên Chí, thậm chí còn nói ra lời tàn nhẫn, chỉ cần
An Nguyên Chí dám đầu quân, ông liền không có đứa con trai này. An
Nguyên Chí không hề để tâm lời nói tàn nhẫn của ông, sau khi tranh cãi
kịch liệt cùng An Thái Sư, An Nguyên Chí dựa vào Thượng Quan gia, chỉ
còn chờ An Cẩm Tú giúp hắn thu thập tốt hành lý chuẩn bị rời kinh.
Thấy bản thân mình không thể khuyên được An Nguyên Chí hoãn lại vài năm nữa, An Cẩm Tú đành giúp hắn thu dọn hành lý, bên cạnh đó nàng viết một lá
thư cho Thượng Quan Dũng, nhờ Thượng Quan Dũng chăm sóc hắn.
An
Thái sư coi thường việc An Nguyên Chí rời nhà đi, ông nghĩ An Nguyên Chí chỉ là con thứ xuất, nếu không có ông chiếu cố, cho dù có năng lực thì
đi nhập ngũ có thể làm ra được thành tựu gì? Ông chờ sau khi hắn bị bên
ngoài đánh cho đầu rơi máu chảy, về nhà cầu ông. So với An Nguyên Chí,
việc An Thái sư quan tâm lúc này là Thái tử, hiện tại thái độ Thế Tông
với Thái tử ngày càng kém, mỗi khi nhắc tới Thái tử đều là khiển trách.
Việc này khiến An Thái sư nóng lòng không thôi, có lòng muốn giúp Thái
tử một tay nhưng chính ông cũng không biết Thế Tông nghi kỵ Thái tử ở
điểm nào, có lòng muốn giúp cũng không thể giúp được.
Đêm nay
lúc An Thái sư đang rầu rĩ ngồi trong thư phòng, bên ngoài cửa sổ trời
đã mưa liên tiếp mấy ngày vẫn chưa chịu dừng lại. Nghe tiếng mưa rơi,
lòng An Thái sư càng thêm rối loạn. Thời điểm chính mình còn không hề có biện pháp, An Thái sư không biết trưởng nữ An Cẩm Nhan có năng lực ngủ
yên ở Đông cung hay không.
Lúc này An Cẩm Nhan ngồi ở gian Tiểu
Hoa Thính trong Đông cung, nhìn chỗ Cát Lợi ngồi dưới tay mình, nói: “Có thể nói chuyện với Cát Lợi công công một lát thật đúng là không dễ.”
Vẻ mặt Cát Lợi tươi cười: “Nô tài nào có thân phận gì, Thái tử phi nương
nương đâu phải là người nô tài có thể gặp. Nương nương có chuyện gì cứ
việc phân phó nô tài.”
Nghe lời nói của Cát Lợi, An Cẩm Nhan mỉm
cười. Vì muốn Cát Lợi đến Đông cung một chuyến, nàng đã đưa ra lễ
[email protected] trọng, tặng ra ngoài một tượng Phật bằng bạch ngọc lấy từ tư khố của Thái tử, như vậy mới thỉnh được đại hồng nhân bên cạnh
Thế Tông. “Ta biết công công nhiều việc, phụ hoàng cũng không thể không
có công công bên mình”, An Cẩm Nhan nói với Cát Lợi: “Công công biết ta
muốn biết chuyện gì, hay là chúng ta đừng nên lãng phí thời gian, công
công nói một đáp án là được.”
Cát Lợi thu lại vẻ tươi cười trên
mặt, có chút khó xử nói với An Cẩm Nhan: “Thái tử phi nương nương, thiên hạ này là của thánh thượng, thật ra thánh thượng cái gì cũng không
thiếu. Nô tài là một kẻ ngốc, chỉ biết hầu hạ thánh thượng, chuyện khác
nô tài cái gì cũng không biết.”
“Công công, Thái tử điện hạ sẽ
không quên công công.” An Cẩm Nhan nói: “Làm người đôi khi nên nhìn xa
một chút, phú quý phải hưởng thụ lâu dài mới được, phú quý nhất thời với công công không hề có ý nghĩa gì đâu.”
Cát Lợi nở nụ cười như có như không mà đáp: “Thái tử phi nương nương nói quá lời, thánh thượng
gần đây thích một kiện đồ vật, tuy nhiên nô tài xem ra, cho dù là Thái
tử hiếu thuận, đồ vật này cũng không thể đưa đến tay thánh thượng được.”
An Cẩm Nhan nói: “Công công không nói làm sao biết Thái tử điện hạ không làm được?”
“Thánh thượng coi trọng một nữ nhân”. Cát Lợi nói.
“Nữ nhân?” Đáp án này nằm ngoài dự kiến của An Cẩm Nhan, Thế Tông ham mê mỹ sắc cả thiên hạ đều biết, thích một nữ nhân không có gì là lạ. Chỉ lạ ở chỗ dạng mỹ nhân nào mà hoàng đế không.um.um chiếm được?
Lúc này Cát Lợi đứng dậy, đến gần An Cẩm Nhan, cơ hồ thì thầm với nàng: “An phủ nhị tiểu thư thiên hương quốc sắc, thánh thượng nhớ mãi không quên
nàng, đáng tiếc An nhị tiểu thư đã gả cho người, thần thê có thể đoạt
ư?”
An Cẩm Nhan ngồi yên bất động.
“Thái tử phi nương
nương, ngự thư phòng của thánh thượng còn có việc, nô tài xin phép cáo
lui.” Sau khi Cát Lợi quỳ xuống hành lễ với An Cẩm Nhan liền rời khỏi
Tiểu Hoa Thính.
“Sư phụ.” Tiểu thái giám Ngộ Thuận vẫn luôn chờ ở phòng khách, thấy Cát Lợi ra đến liền bung dù chạy lại đón.
Thời điểm không đối mặt với các chủ tử, Cát Lợi luôn giữ một khuôn mặt âm
trầm, nhìn thấy đồ đệ mình, Cát Lợi hỏi: “Sao lại không đi hầu hạ Thái
tử điện hạ?”
Ngộ Thuận che hơn phân nửa dù trên đỉnh đầu Cát Lợi, nhỏ giọng nói: “Thái tử đi đến chỗ của Nhạc cung nhân, không muốn bọn
nô tài đi theo.”
“Cung nhân?”
“Là, là cung tú nữ tuyển vào lần này.” Ngộ Thuận nói thêm: “Nô tài cũng thấy qua, là một mỹ nhân.”
“Thái tử phi nương nương biết không?” Cát Lợi hỏi, Thái tử sủng hạnh một tú
nữ, Thái tử phi lại còn vì tiền đồ Thái tử mà mưu tính, đôi phu thê Đông Cung này có chút thú vị.
“Biết.” Ngộ Thuận giải thích: “Nhạc cung nhân là người Thái tử phi nương nương đưa vào Đông cung.”
“Ha.” Cát Lợi cười một tiếng.
Ngộ Thuận vội hỏi: “Sư phụ sao thế?”
“Không có gì.” Cát Lợi nói, xem ra Thái tử An Cẩm Nhan không phải là một nữ
nhân dễ sống chung. Lúc này Cát Lợi rất hiếu kỳ, sau khi biết Thế Tông
yêu thích An Cẩm Tú, người tỷ tỷ như An Cẩm Nhan sẽ làm thế nào? Đưa một thứ muội đã gả vào cung, An Cẩm Nhan có thể làm được việc đó sao?
“Nương nương chúng ta nàng…” Ngộ Thuận còn muốn hỏi lại.
“Câm miệng!” Cát Lợi tàn nhẫn nạt Ngộ Thuận một tiếng, “Ta dạy ngươi thế
nào? Nô tài nói nhiều sẽ chết sớm, ngươi đang sợ mình sống quá lâu sao?”
Ngộ Thuận vội ngậm miệng lại.
“Hầu hạ Thái tử điện hạ cho thật tốt, có việc phải biết nói với ai một tiếng.” Cát Lợi vỗ vỗ mặt Ngộ Thuận, dặn dò.
“Nô tài hiểu rõ.” Ngộ Thuận vội đáp lời.
Khi ra khỏi Đông cung, Cát Lợi quay đầu lại liếc mắt về phòng khách một,
hắn chờ xem An Cẩm Nhan vì Thái tử có thể làm ra được chuyện gì.
An Cẩm Nhan ngồi trong phòng khách đã hoàn hồn, hoàng đế coi trọng An Cẩm
Tú? Ý niệm đầu tiên trong đầu An Cẩm Nhan chính là Cát Lợi có thể bị vị
hoàng tử nào đó thu mua, ăn nói khùng điên để hại nàng và Thái tử, nhưng An Cẩm Nhan lại hồi tưởng, từ lúc tứ hôn An Cẩm Tú đến lúc tặng lễ đầy
tháng nhi tử An Cẩm Tú, Thế Tông làm như vậy với một võ quan ngũ phẩm
quả thật có điểm quá mức ân sủng.
An Cẩm Tú, Thái tử phi An Cẩm Nhan lần đầu tiên vì thứ muội này mà mất ngủ.