Đọc truyện Trùng Sinh Chi Độc Phi – Chương 47: Quân Phản Loạn Tín Vương
Phượng Châu là nơi nối liền khu vực kinh đô và các vùng lân cận, lúc này các đại thần trong ngự thư phòng không ai dám đề xuất điều binh đang
đóng tại kinh đô và vùng lân cận đến bình định, vì ai cũng không thể cam đoan Tín vương và tướng lãnh các vùng này không có liên quan đến nhau.
Chỉ có lựa chọn duy nhất là điều binh bên ngoài khu vực này đến, cụ thể
là quân lộ nào, việc này nhóm thần tử thật ra có đề nghị tên vài vị
tướng quân nhưng không ai dám đảm bảo tướng quân đó ddl3quyd0n nhất định có thể đánh thắng trận.
Sau nhiều lần cân nhắc, Thế Tông quyết
định điều động Vệ tướng quân Đoạn Kế Thừa lãnh binh từ Bạch Châu đến
bình định Phượng Châu. Nhóm đại thần không có dị nghị nào với quyết định của Thế Tông. Chờ sau khi các đại thần lui ra ngoài, Thế Tông tự tay
viết một phong mật thư, ra lệnh Chu Nghi từ Bạch ngọc quan mang một ngàn quân tinh nhuệ ngay trong ngày đột kích Phượng Châu. Nói Thế Tông là đế vương đa nghi cũng được, chưa đủ tín nhiệm với Đoạn Kế Thừa cũng được,
phong mật thư trong ngày được một đại nội thị vệ thúc ngựa từ trong cung cấp bách đưa đến Bạch ngọc quan.
Trong thư phòng, sau khi Thái tử nghe tin Tín Vương làm phản, ly rượu trong tay rớt xuống bàn.
An Cẩm Nhan đang bồi bên cạnh Thái tử, lộ vẻ mặt quan tâm hỏi: “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”
Thái tử một mình lẩm bẩm: “Bạch Vĩnh Tín làm phản?”
An Cẩm Nhan cho tiểu thái giám báo tin lui ra, sau đó đẩy đẩy Thái tử,
nói: “Điện hạ, Tín Vương mưu phản là chuyện lớn, ngài nên đi gặp phụ
hoàng một chút đi.”
Thái tử hầu như không nghe thấy lời An Cẩm Nhan, nói: “Tín Vương thúc sao lại phản được?”
“Điện hạ!” An Cẩm Nhan lớn tiếng gọi Thái tử một tiếng, “Ngài làm sao vậy? Ngài không tin việc Tín Vương tạo phản sao?”
Thái tử đứng bật dậy, không để ý An Cẩm Nhan đang ở bên người mình, cất bước ra ngoài.
“Điện hạ muốn đi đâu?” An Cẩm Nhan kéo Thái tử lại, bộ dạng Thái tử như mất
hồn mất vía thế này An Cẩm Nhan sao dám để Thái tử cứ như vậy mà ra khỏi cửa?
“Ta có việc muốn đi ra ngoài một chút.” Thái tử sau khi bị
An Cẩm Nhan lôi kéo một lát, dường như thần trí trở lại bình thường, đẩy tay An Cẩm Nhan ra, nói: “Không có việc gì, nàng trở về phòng đi.”
An Cẩm Nhan nhìn Thái tử vội vàng ra khỏi thư phòng, trong lòng nàng lại
nổi lên nghi hoặc, Tín Vương tạo phản, Thái tử vì sao lại phản ứng thế
này? Chẳng lẽ Thái tử và Tín Vương có âm thầm qua lại?
“Nương nương.” Cung nhân hầu hạ An Cẩm Nhan bước đến, muốn đỡ An Cẩm Nhan quay lại phòng ngủ.
“Đông cung chúng ta có ai có thể nói chuyện với Cát Lợi công công không?” An
Cẩm Nhan hỏi cung nhân: “Tốt nhất là phải có mối quan hệ thân thiết.”
Cung nhân này suy nghĩ một lát, nói: “Nương nương, Ngộ Thuận bên người Thái
tử điện hạ chính là đồ đệ của Cát Lợi công công, trong Đông Cung người
có mối quan hệ tốt với đại tổng quản chính là hắn.”
An Cẩm Nhan nhớ lại những thái giám phục vụ bên cạnh Thái tử, có thể nhớ tới bộ dáng của người gọi là Ngộ Thuận này.
“Thường ngày Ngộ Thuận không phải là người nói nhiều.” Cung nhân nói với An Cẩm Nhan: “Hắn một lòng trung thành Thái tử.”
“Sai hắn đến chỗ ta một chuyến.” An Cẩm Nhan nói: “Ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
“Nô tỳ tuân lệnh.” Cung nhân đỡ An Cẩm Nhan đi được vài bước, chợt nghĩ tới việc gì bẩm báo với An Cẩm Nhan: “Nương nương, lần trước lễ ngài phân
phó thưởng cho phu nhân Thượng Quan tướng quân đã đưa đi, chỉ là… ”
“Chỉ là thế nào?” An Cẩm Nhan biết cung nhân đang nói đến lễ gì, thời điểm
trưởng tử An Cẩm Tú đầy tháng, nàng sai người mang đến một phần hậu lễ:
“Nàng ta không phải đã nhận sao?”
“Chỉ là hôm qua Thượng Quan phu nhân sai người tặng một phần lễ đến, nói là lễ cho sinh nhật nương
nương. Nô tỳ xem ra của phần lễ Thượng Quan phu nhân cũng coi như là hậu lễ.”
An Cẩm Nhan quên đã đến sinh nhật chính mình, cung nhân nói lễ của An Cẩm Tú là hậu lễ, xem ra thứ muội này lấy lễ nàng đưa qua trả ngược lại một phần tương đương cho nàng. Không biết tốt xấu, trong lòng An Cẩm Nhan trách một câu, “Nàng ta đưa đến thì nhận lấy đi, đều là tỷ
muội, nàng ta xem như cũng là có lòng với ta.”
Cung nhân thấy An
Cẩm Nhan không lộ ra vẻ mặt không vui, liền nói: “Nương nương và Thượng
Quan phu nhân đúng là tỷ muội tình thâm, nô tỳ thật hâm mộ.”
Tỷ
muội tình thâm? Trên mặt An Cẩm Nhan vẫn treo ý cười như thường lệ, ngay cả phụ thân mình còn không trông cậy được, một cái muội muội thứ xuất
có thể có bao nhiêu thâm tình với nàng?
Lúc này người đang bị An
Cẩm Nhan nhắc đến, An Cẩm Tú còn đang ở trên thôn trang ngoại ô thành
tây, nhìn ruộng lúa nhà mình xanh tốt, tưởng tượng vào mùa lúa chín,
cảnh thóc ruộng thu hoạch, tâm tình An Cẩm Tú trở nên phấn khởi. An Cẩm
Tú thậm chí còn mơ ước, chờ sau khi Thượng Quan Dũng trở về, người một
nhà bọn họ thường đến ở tại thôn trang cũng là một lựa chọn không tồi.
“Thượng Quan phu nhân.” Trong lúc An Cẩm Tú đang bàn tính cho tương lai của
mình và Thượng Quan Dũng, phía sau nàng vang lên một âm thanh mà cả đời
nàng tránh còn không kịp: “Nàng quyết định phải làm ruộng đất và nhà cửa ông sao?”
An Cẩm Tú quay đầu lại, thấy Bạch Thừa Trạch đi về
phía mình, người mặc một bộ áo sam tầm thường nhưng trên người lại toát
ra một loại tôn quý khó nói nên lời, một hoàng d_um_um tử cực kỳ anh
tuấn, không biết đã mê hoặc bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ Kỳ Thuận, An Cẩm
Tú buồn bực nghĩ, sao lại gặp phải thế này?
Bạch Thừa Trạch tản
bộ đến gần An Cẩm Tú, không e dè đánh giá An Cẩm Tú từ trên xuống dưới,
Nhị tiểu thư An phủ hôm nay trang điểm theo lối nông phụ nhưng sắc đẹp
bản thân lại không suy giảm chút nào. Thấy An Cẩm Tú hành lễ với mình,
Bạch Thừa Trạch duỗi tay nhẹ đỡ một lát, cười nói: “Nơi này không có
người lạ, hà tất cứ phải theo những nghi thức xã giao đó?”
An Cẩm Tú vẫn thi lễ xong rồi mới nói với Bạch Thừa Trạch: “Ngũ điện hạ, hôm nay ngài ra ngoài thành để dạo cảnh xuân sao?”
Bạch Thừa Trạch đứng trên bờ ruộng, đưa mắt nhìn đồng ruộng xanh rờn dưới
chân: “Tháng năm đã là cuối xuân, làm sao còn cảnh xuân mà thưởng thức?
May mà nơi đây gặp được Thượng Quan phu nhân ddl3quyd0n, ta đúng là
không uổng công chuyến này. Đây phải chăng là đồng ruộng trong nhà phu
nhân?” Bạch Thừa Trạch chỉ vào đồng ruộng tươi tốt dưới chân mà hỏi thăm An Cẩm Tú. “Phải.” An Cẩm Tú hào phóng thừa nhận.
“Thượng Quan tướng quân không ở kinh đô, nàng cực khổ.” Bạch Thừa Trạch nói: “Tuy nhiên nàng không nên xuất hiện ở đây.”
An Cẩm Tú nói: “Vậy tiểu phụ nhân nên xuất hiện ở nơi nào?”
Ánh mắt Bạch Thừa Trạch thâm trầm nhìn An Cẩm Tú: “Ta còn nhớ rõ những thơ
từ nàng viết, cuộc sống của tiểu thư phải là phong hoa tuyết nguyệt, tay chỉnh cầm huyền, không nên dính vào đồng ruộng bùn đất.”
An Cẩm
Tú nhìn gương mặt Bạch Thừa Trạch ôn nhuận vô hại, có chút hoảng hốt,
thời gian giống như quay lại kiếp trước thời điểm ban đầu nàng và Bạch
Thừa Trạch quen biết, người nam nhân ôn nhu đa tình như một mạng nhện,
trói nàng cả đời. “Điện hạ quá lời, bây giờ tiểu phụ nhân chỉ biết củi
gạo mắm muối, sinh hoạt thì còn nhắc làm gì chuyện phong hoa tuyết
nguyện?”
Bạch Thừa Trạch cười, vươn tay gỡ một vật tròn nhỏ không biết là hạt giống gì bay phất phơ trên tóc An Cẩm Tú xuống, “Nàng sao
lại mua đồng ruộng Vương gia?”
Hóa ra đây mới là mục đích chính
của hoàng tử điện hạ đến đây, mắt An Cẩm Tú thoáng lóe lên, cúi đầu nói: “Lúc Vương Viên muốn rời kinh, ta nghe nói họ muốn bán đồng ruộng nơi
này đi. Ngũ điện hạ có lẽ không biết đồng ruộng nơi này đều là thượng
đẳng. Tiểu phụ nhân nghe qua giá cả coi như hợp lý liền mua.”
“Nàng dùng nông dân cũ của Vương gia trước kia sao?” Bạch Thừa Trạch lại hỏi.
Sắc mặt An Cẩm Tú có chút bất an, nói: “Nông gia nơi này trước kia đều
trồng trọt cho Vương gia, tiểu phụ nhân mua đồng ruộng ở đây tất nhiên
cũng mướn họ trồng, Ngũ điện hạ, có phải tiểu phụ nhân mua nơi này không ổn?”
“Không có gì.” Bạch Thừa Trạch cười với An
Cẩm Tú, nói: “Ta chỉ tùy tiện hỏi thăm thôi, sau này nếu ta có lòng quy
ẩn cũng sẽ tìm vài mẫu ruột tốt trồng trọt, gửi gắm tình cảm non xanh
nước biếc cũng không có gì là không tốt.”
Gửi gắm tình cảm non
nước? Trong lòng An Cẩm Tú cười lạnh, người một lòng muốn thành Hoàng đế như ngươi sẽ gửi gắm d.d.l.q.d tình cảm non nước sao?
“Đúng rồi, nàng đứng nơi này nhìn gì vậy?” Đột nhiên Bạch Thừa Trạch lại hỏi An Cẩm Tú.
“Nhìn hoa màu mọc ngoài ruộng.” An Cẩm Tú nói.
Bạch Thừa Trạch nói: “Sao nàng không hỏi xem vì sao một mình ta lại đến nơi đồng ruộng này?”
An Cẩm Tú liếc mắt nhìn Bạch Thừa Trạch, đời trước Bạch Thừa Trạch vươn
tay với nàng, nàng liền dùng hai tay dâng tâm của mình lên, một đời này
nàng không làm gì cả, người này còn nói những lời ái muội đó với nàng để làm gì? “Tiểu phụ nhân không dám hỏi đến chuyện của điện hạ.” An Cẩm Tú hành lễ với Bạch Thừa Trạch, “Điện hạ nếu không còn gì muốn hỏi, tiểu
phụ nhân xin cáo lui.”
“Ta đưa nàng đi,” Bạch Thừa Trạch nói: “Thôn trang của nàng ở đâu?”
“Tiểu phụ nhân không dám làm phiền điện hạ,” Trong lòng An Cẩm Tú buồn bực vô cớ, nam nhân này còn muốn ở đây diễn kịch với nàng đến bao giờ?
An Cẩm Tú che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng Bạch Thừa Trạch vẫn nhìn ra An
Cẩm Tú đang mất kiên nhẫn. Bạch Thừa Trạch cũng không giận, hắn cũng coi như là dây dưa phụ nữ đã có chồng, chỉ là nhớ đến khi mới gặp ở Đông
Cung, tiểu nữ tử này khi ấy vừa kinh hỉ ngượng ngùng, vừa lộ vẻ mặt tính kế, bây giờ Bạch Thừa Trạch lại có nhiều hứng thú hơn với tiểu phụ nhân chỉ suy nghĩ giúp chồng dạy con, làm một hiền thê lương mẫu. Một người
theo đuổi vinh hoa phú quý, không cam lòng nhận lấy số phận sao có thể
trong một đêm trở thành một người vô dục vô cầu, an tâm bên cạnh một võ
phu cả một đời người?
“Điện hạ, tiểu phụ nhân cáo lui.” An Cẩm
Tú dưới ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Bạch Thừa Trạch cũng lười đoán
tâm tư của hắn, người nam nhân này tâm cơ quá sâu, đoán tâm tư của hắn
chỉ làm lòng mình mệt hơn, An Cẩm Tú lui về sau hai bước, xoay người bỏ
đi.
Bạch Thừa Trạch vẫn đứng trên bờ đê nhìn An Cẩm Tú đi xa đến khi biến mất không còn bóng dáng, nghe được tiếng bước chân vang lên
phía sau, cũng không quay đầu lại, nói: “Nhị ca sao lại đến đây?”
Trên đường đến đây Nhị hoàng tử Bạch Thừa Lộ có chút nóng vội, thở gấp nói: “Tín Vương ở Phượng châu làm phản.”
“Tín Vương sao có thể phản?” Bạch Thừa Trạch xoay người đối diện với Nhị ca đồng mẫu. “Tin tức này đã xác định?”
“Phụ hoàng đã phái Bạch châu Đoạn Kế Thừa đi bình định, tin tức này sao còn
có thể giả?” Bạch Thừa Lộ nói: “Ngươi đứng nơi này một mình nhìn cái
gì?”
“Ta không tin Tín Vương sẽ phản, chuyện này nhất định có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Bạch Thừa Lộ buồn cười nói: “Dạng hiểu lầm nào có thể làm cho phụ hoàng tin rằng hắn tạo phản?”
Bạch Thừa Trạch đi vài bước xuống bờ đê, đột nhiên dừng lại nói với Bạch
Thừa Lộ: “Chúng ta nên phái người đến Phượng Châu một chuyến, nếu không
ai ép Tín Vương, sao hắn có thể tạo phản?”
Bạch Thừa Lộ nói: “Có người buộc hắn tạo phản? Ai có bản lĩnh lớn như vậy?”
Bạch Thừa Trạch đếm đếm ngón tay với Bạch Thừa Lộ: “Vương Viên vừa chết, Tín Vương tạo phản, thiên hạ có việc trùng hợp đến vậy sao? Nhị ca, chúng
ta không thể để Tín Vương chết được.”
“Phụ hoàng muốn giết hắn,
ngươi làm sao khiến hắn không chết?” Bạch Thừa Lộ hỏi Bạch Thừa Trạch
nói: “Việc phản nghịch là tội lớn, chúng ta nhúng tay vào được sao?”
Bạch Thừa Trạch buông lỏng tay ra, vật tròn nhỏ bay phất phơi, nhìn theo vật này theo gió bay phất phơ ra xa, đột nhiên cười, nói khẽ với Bạch Thừa
Lộ: “Cũng đúng, chúng ta chỉ cần nhìn xem ai muốn Tín Vương chết liền
biết Vương Viên cuối cùng vì ai mà chết.”