Đọc truyện Trùng Sinh Chi Độc Phi – Chương 39: Tử Chiến
Khi Thượng Quan Dũng nhận được thư nhà và y phục, thì đã qua bốn tháng.
Chàng rời khỏi thành vào tiết trời giữa hè, nay đang phải chống cự với
cái rét giá lạnh và băng tuyết ở ngoài quan. Thượng Quan Dũng đi tòng
quân lại nhận thêm được không ít mặt chữ, không cần nhờ người khác đọc
thư hộ nữa, hai phong thư ngắn gọn chàng có thể xem hiểu hết.
Đọc thư Thượng Quan Duệ xong, cười nhìn thư An Cẩm Tú, sau đó Thượng Quan
Dũng ngay tức khắc đọc thư này hết lần này đến lần khác. Ta có nhi tử
rồi ư? Thượng Quan Dũng đọc thư An Cẩm Tú, nghi ngờ có phải mình đang mơ không?
Có huynh đệ xông lên, đoạt bức thư nhà của An Cẩm Tú
trong tay Thượng Quan Dũng, miệng nói: “Rốt cuộc là thư gì, có thể làm
đại ca huynh cười ngốc nghếch thế này?”
Đợi Thượng Quan Dũng phản ứng kịp, một đám võ nhân đã vây quanh bức thư của chàng, ngay cả chen
lách còn không được, nói gì đến chuyện danh flaij.
“Ai đọc thử chút đi, đây là viết gì thế?” Có một người không biết chữ ồn ào.
“Mang thai, đến nay đã được hai tháng…” Người đọc thư xuất hiện trong nháy
mắt, gằn từng tiếng để mọi người cùng nhau nghe thư của An Cẩm Tú.
“Thượng Quan đại ca có hậu rồi!!” Sau khi im lặng nghe xong, ai nấy đều xoay
người chúc mừng Thượng Quan Dũng, mắt thấy sắp có một cặp Thượng Quan
Dũng lớn, Thượng Quan Dũng nhỏ, ai nấy đều vui mừng phấn khởi.
“Nàng thật sự có thai ư?” Thượng Quan Dũng ngơ ngác, lẩm bẩm.
“Đệ vẫn còn ngẩn người à?” Có một vị đại ca đứng cạnh Thượng Quan Dũng, vỗ
mạnh một cái lên vai chàng, cười nói: “Giấy trắng mực đen rõ như thế,
còn giả được ư? Khi đệ muội viết thư là mang thai hai tháng, thư đến nơi này cũng phải bốn tháng, tính đến giờ phút này, nhi tử của đệ giờ đã ở
trong bụng của đệ muội được cả thảy sáu tháng rồi đấy!”
“Mang
thai mười tháng sẽ sinh.” Trong đám võ nhân có người hiểu biết nói tiếp: “Vậy là còn bốn tháng nữa, con trai của Thượng Quan đại ca sẽ chào
đời!”
Thượng Quan Dũng cười toét miệng, kiều thê ấu tử, gia đình của chàng đã trọn vẹn rồi.
Mọi người sáp lại gần nói cười rộ lên, có người khen Thượng Quan Dũng lợi
hại, ngay đêm tân hôn đã gieo xuống châu thai trong bụng thê tử, có
người khen An Cẩm Tú vượng tử, cũng có người nói phải cố gắng đánh trận
này cho thật đẹp, rồi về kinh xem cháu nhỏ, còn có người đã suy đoán xem đứa trẻ sinh ra sẽ giống cha hay nương, có không ít người nhìn chữ viết trên thư, khen An Cẩm Tú viết đẹp.
Thượng Quan Dũng nghe mấy
người đó thảo luận mà im lặng không nói gì, rốt cuộc là nương tử chàng
có thai, hay nương tử của đám người này có thai vậy hả? Nhưng khi nghe
các huynh đệ nói đến trận chiến lần này, Thượng Quan Dũng lại im lặng,
trận đánh này không thể kết thúc chỉ trong một năm được, thê tử nhỏ của
chàng chỉ có thể sinh khi không có chàng bên cạnh thôi.
Trống trận đột nhiên vang lên, đánh vỡ bầu không khí phấn chấn trong doanh trại.
Thượng Quan Dũng vội vã nhét thư vào trong áo, vội đi theo nhánh quân của đại tướng quân Chu Nghi chạy ra khỏi quân doanh.
Ngoài Bạch Ngọc quan, hai nhánh quân đội giết chóc nhau, tiếng kêu vang trời, máu loãng nhuộm đỏ tuyết trắng dưới đất…. Kinh đô ở xa nghìn dặm lại
ngủ say trong yên lặng, người gõ mõ đi qua từ ngõ nhỏ không người đến
phố lớn, lần lượt gõ ba tiếng.
An Cẩm Tú bừng tỉnh trong giấc mơ, ngồi phắt dậy trên giường. Giấc mơ vừa rồi nàng vẫn nhớ rõ ràng, trong
mơ, Thượng Quan Dũng một thân một mình đối diện với đại quân trăm vạn
của Bắc Quyết, vạn tên cùng bắn, một mũi chợt xuyên qua ngực Thượng Quan Dũng. An Cẩm Tú sợ hãi kêu rên trong mơ, thế nhưng dù nàng cố thế nào
cũng không thể lại gần chàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thượng Quan Dũng
ngã xuống nền đất, thân thể bị thiên quân vạn mã Bắc Quyết bước qua, sau đó chỉ còn lại một bãi máu ghê người.
An Cẩm Tú ngồi trên giường thật lâu, sau khi khí lạnh lan vào do mồ hôi túa ra bởi cơn ác mộng, An Cẩm Tú chỉ thấy bụng nàng đau đớn. Cơn đau khiến An Cẩm Tú chợt nhớ ra
trong bụng còn có đứa bé của nàng và Thượng Quan Dũng, vội khuyên nhủ
mình bình tĩnh lại, sợ bản thân quá kích động khiến đứa bé bị thương.
Lấy dây tơ hồng Thượng Quan Dũng đưa dưới gối, An Cẩm Tú tự nhủ, Thượng
Quan Dũng ôm mộng làm đại tướng quân, sẽ không gặp chuyện không may,
giấc mơ trái ngược với hiện thực, có lẽ cơn ác mộng này báo hiệu trận
chiến sẽ kết thúc, đúng không? Siết chặt dây tơ hồng trong tay, chúng
khiến tay nàng hiện lên vết lằn, nhưng An Cẩm Tú lại như không phát hiện ra, nhìn gối đầu trống không bên cạnh, nàng cứ giữ nguyên tư thế ấy mà
qua đêm.
Thượng Quan Dũng rút mũi tên bắn vào vai mình ra, ném trên đất rồi vung đao chém chết một tên tướng địch xông tới chỗ chàng.
“Đừng loạn!” Phía sau mọi người truyền đến tiếng áp trận của Chu Nghi.
“Cứ tiếp tục liều mạng thế này, chúng ta sẽ chết hết!” Không biết ai hô lên trong đám loạn quân.
“Lùi về sau giả chết!” Thượng Quan Dũng gào lên, giờ đang là lúc hai bên kẹp chặt, nếu lòng quân loạn, các huynh đệ ở phía trước có hi sinh cũng là
vô ích.
Nhìn Thượng Quan Dũng mang người vọt vào chỗ sâu nơi trậ địa đích, Chu Nghi nói với người đi theo: “Thượng Quan Dũng không tệ,”
Nhóm tướng quân cưỡi ngựa quanh Chu Nghi đều lắp bắp kinh hãi, ai nấy đều là tướng quân đã đi theo Chu Nghi vào sinh ra tử nhiều năm, Chu Nghi có
bao giờ khen ai? Thượng Quan Dũng này vẫn là người đầu tiên.
Thượng Quan Dũng nhảy vào chỗ sâu trong quân địch, chiến đao trong tay đã bị
máu nhuộm màu, Thượng Quan Dũng giết địch đến đỏ cả mắt, dáng vẻ như Tu
La, nhưng không sử dụng đấu pháp hoàn toàn không cần sống như trước, lúc này trong lòng chàng còn nhiều vướng bận, trong thành kinh đô chẳng
những còn đệ đệ, muội muội, mà còn một cô gái nhỏ đang chờ chàng, dù thế nào chàng cũng phải còn sống trở về.
“Xông lên!” Mắt thấy trận địa địch đã loạn, Chu Nghi vung trường thương trong tay lên, dẫn đầu xông ra ngoài.
Gió cuốn tuyết và cát bay lên, máu tươi văng khắp nơi, trước mắt Thượng
Quan Dũng dần mơ hồi, tiếng kêu đinh tai nhức óc nơi sa trường dường như cách chàng rất xa, rõ ràng là sa trường đầy máu tinh, Thượng Quan Dũng
lại thấy hình ảnh cô gái nhỏ cầm dây tơ hồng khẽ vẫy nhẹ với chàng lại
xuất hiện sống động trước mắt.
“Huynh làm gì thế?!” Võ quan sóng vai giết địch với Thượng Quan Dũng gào to: “Giờ này còn mất tập trung? Không muốn sống à?”
Nhưng động tác của Thượng Quan Dũng vẫn chậm chạp.
Võ quan này lập tức nâng tay đánh lên lưng Thượng Quan Dũng, “Huynh muốn chết ở đây? Mặc kệ thê tử và đứa nhỏ?”Lão ca họ Hạ quen Thượng Quan Dũng sốt ruột, giờ phút này ai nấy đều mệt
mỏi, mọi người đã tòng quân nhiều năm đều biết, người cho dù võ nghệ cao đến đâu, chỉ cần hơi mệt, phản ứng chậm một chút, nghiêm trọng như
Thượng Quan Dũng lúc này vậy, trố mắt đứng trên sa trường, hoàn toàn
không có dáng vẻ đánh giặc.
Quân sĩ cách Thượng Quan Dũng không
xa giờ phút này vây quanh gần lại, có họ chống đỡ, Thượng Quan Dũng cũng có thời gian để ngưng tay một hơi.
Lúc này Chu Nghi xung phong
liều chết đến trong tâm trận của địch, khi ngựa phi qua người Thượng
Quan Dũng, Chu Nghi cũng không nói gì, nâng tay tát mạnh Thượng Quan
Dũng một cái, rồi thúc chiến mã chạy như bay, một khắc cũng không ngừng
lại.
Thượng Quan Dũng chấn động, An Cẩm Tú trước mắt biến mất, đập vào mắt chàng, lại là chiến trường máu thịt tung bay.
“Huynh sao rồi?” Nhóm võ quan đều quan tâm hỏi Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng lắc lắc đầu, huyết khí trong ngực dâng lên, há mồm phun ra một ngụm máu, mới cảm thấy thư thái hơn.
Nhóm võ quan ngày thường xưng huynh gọi đệ với Thượng Quan Dũng thấy chàng
phun máu, lòng đều sốt ruột. Giờ phút này họ ai cũng toàn máu, nhưng
Thượng Quan Dũng nhìn càng không ổn hơn, ngồi trên lưng ngựa mà không
vững, trông như lúc nào cũng có thể rơi xuống ngựa.
“Ta không sao.” Thượng Quan Dũng hít vào một hơi, nói với các huynh đệ: “Có gì muốn nói, đánh xong trận này chúng ta bàn tiếp!”
Trận giết chóc trong đêm khuya ngập tuyết này kéo dài đến hửng sáng, quân Kỳ Thuận và quân Bắc Quyết mới đánh chuông thu binh.
Khi Chu Nghi lãnh binh về doanh, quay đầu nhìn thi thể phía sau, tuy trong
đó có không ít thi thể quân Kỳ Thuận, nhưng vẻ mặt Chu Nghi vẫn rất vui
mừng.
“Đại tướng quân.” Phụ tá trong quân doanh chạy đến bên cạnh Chu Nghi, nhìn mặt đất chất đống thi thể, gã thư sinh này thế mà chẳng
đổi sắc mặt.
“Với cái thời tiết quỷ dị thế này, ta muốn xem Bắc
Quyết có thể kéo dài bao lâu!” Chu Nghi nói với phụ tá: “Ta nghĩ ngày
chúng ta khải hoàn sẽ chẳng xa nữa đâu.”
Phụ tá trẻ tuổi họ Kiều
tên Lân đáp: “Đệ tử thấy người Bắc Quyết ra tay bất chấp mạng sống, e là lương thảo của chúng sắp hết, cho nên mới vội vã phân thắng thua với
chúng ta.”
Chu Nghi xuống ngựa, dưới chân ông lúc này là mặt đất
đã bị tuyết bao phủ, mùa xuân năm sau sẽ biến thành đồng cỏ xanh rợp,
người Bắc Quyết thèm khát mảnh đất này đã không phải ngày một ngày hai.
Chỉ là nơi này cách Bạch Ngọc quan có nửa ngày đường cưỡi ngựa, sao họ
có thể nhường người Bắc Quyết tới đây chăn thả chứ?
Lúc này Thượng Quan Dũng đi tới phía sau Chu Nghi, chắp tay thi lễ nói: “Đại tướng quân, ngài muốn gặp mạt tướng ạ?”
Chu Nghi quay đầu, nhìn nhìn Thượng Quan Dũng, chàng đã lau sạch vết máu
trên mặt, để lộ vẻ mặt tái nhợt, dù không hiểu y thuật, Chu Nghi cũng
biết lần này Thượng Quan Dũng bị thương không nhẹ.
Kiều Lâm thấy thế quan tâm hỏi: “Thượng Quan Dũng tướng quân bị thương có nặng không?”
Thượng Quan Dũng cười xòa, đáp: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài thôi.”
Chu Nghi ra hiệu bảo Thượng Quan Dũng đi theo ông, có lòng quan tâm thả
chậm bước chân, hỏi Thượng Quan Dũng: “Qua trận đánh mấy tháng này,
ngươi có suy nghĩ gì về chiến sự không?”
Thượng Quan Dũng sửng sốt, không ngờ Chu Nghi sẽ hỏi chàng vấn đề này.
Chu Nghi thấy Thượng Quan Dũng sững sờ, thuận tiện nói: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi không nghĩ gi, cứ ở trong doanh chờ lệnh ta ư?”
Thượng Quan Dũng không rõ dụng ý câu hỏi này của Chu Nghi, nhưng vẫn thật thà
nói: “Thời tiết vào đông ở ngoài quan rất lạnh, khó hành quân đánh giặc, người Bắc Quyết có thể sẽ liều mạng với chúng ta ạ?”
“Kiều Lâm, ngươi nói đi.” Chu Nghi lại điểm tên Kiều Lâm.
Kiều Lâm nói: “Mùa đông ở ngoài quan rất dài, thời tiết lại rét buốt, đúng
là không thích hợp cho việc đánh giặc, người Bắc Quyết hiện giờ chỉ còn
hai con đường. Một là tử chiến với chúng ta, thắng thì tiến, bại thì
lui. Con đường thứ hai là giằng co với quân ta, chờ đầu xuân năm sau tái chiến.”
Văn của Kiều sư gia quá dài dòng, tuy Chu Nghi nghe
hiểu, nhưng Thượng Quan Dũng nghe không hiểu lắm, nhìn Kiều Lâm với vẻ
khó hiểu.
Chu Nghi nhìn biểu hiện của Thượng Quan Dũng, chợt có
chút yên lòng, mặc kệ An Thái sư có mưu kế gì với nữ tế Thượng Quan Dũng này, Chu Nghi cảm thấy Thượng Quan Dũng không phải là người độc ác. “Ý
của cậu ta giống ngươi.” Chu Nghi nói với Thượng Quan Dũng: “Hôm nay
ngươi dẫn đầu xông vào trận địa của địch, ta sẽ nhớ công lao lớn này.”
Thượng Quan Dũng vội đáp: “Mạt tướng tạ đại tướng quân.”
“Đi tìm đại phu khám đi.” Chu Nghi khoát tay ý bảo Thượng Quan Dũng lui xuống.
“Đại tướng quân.” Sau khi Thượng Quan Dũng lui ra, Kiều Lâm hỏi Chu Nghi: “Ý ngài là?”
Lúc ấy, phía sau truyền đến tiếng giết tù binh trên chiến trường, nhưng Chu Nghi không quay đầu nhìn lại, chỉ nhỏ giọng trả lời Kiều Lâm: “Dù sao
hắn cũng là nữ tế của Thái sư, có thể đề bạt dĩ nhiên ta sẽ đề bạt,
huống hồ con người này đâu có tệ hại.”