Đọc truyện Trùng Sinh Chi Độc Phi – Chương 36: Lại Mặt (*) Bị Ức Hiếp
(*) vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.
Editor: Niệm Vũ –
“Đại tẩu, nhìn kìa.” Thượng Quan Ninh gọi An Cẩm Tú, bảo nàng nhìn ra ngoài cửa.
An Cẩm Tú liếc ra ngoài, thì ra có một quầy hàng nhỏ bán mặt nạ hấp dẫn
ánh mắt của cô bé: “Ninh Nhi thích hả?” An Cẩm Tú hỏi ý Thượng Quan
Ninh, trong lòng lại xót xa, cái mặt nạ giả dối của Bạch Thừa Trạch kiếp trước, sao nàng nhìn mãi vẫn không ra?
Thượng Quan Ninh giương mắt nhìn những chiếc mặt nạ đầy màu sắc treo trên quầy hàng, lắc lắc đầu với An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú lấy mấy đồng tiền, nói với An Nguyên Chí đang ngồi ngoài xe:
“Nguyên Chí, Ninh nhi muốn mặt nạ, đệ mang con bé đi chọn một cái nhé.”
Thượng Quan Ninh còn định lắc đầu nói mình không cần thì đã bị An Nguyên Chí bế ra ngoài.
“Tiền này.” An Cẩm Tú đưa tiền cho An Nguyên Chí.
An Nguyên Chí khoát tay, đáp: “Tỷ à, đệ đâu có nghèo đến nỗi không có tiền mua một cái mặt nạ chứ.”
“Tiểu thúc có thích gì không?” An Cẩm Tú quay đầu lại hỏi Thượng Quan Duệ luôn ngồi yên trong góc.
Thượng Quan Duệ cười nói: “Đại tẩu, đệ đâu phải là một đứa trẻ nữa.”
An Cẩm Tú nhìn Thượng Quan Duệ, “Tiểu thúc cũng cần thêm ít quần áo, đợi sau khi về phủ ta sẽ bắt tay vào làm.”
“Đừng.” Thượng Quan Duệ vội nói với An Cẩm Tú, lại thấy nàng nhìn ra ngoài cửa
xe, miệng còn lẩm bẩm, không biết nên chọn loại vải nào thì hợp. Thượng
Quan Duệ lại im lặng, cho tới giờ, căn nhà của họ chưa bao giờ hoàn
chỉnh, nay, huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, từ khi tẩu tử vào
cửa, dường như cuối cùng Thượng Quan gia của họ cũng đã hoàn mỹ rồi.
Lúc bốn người An Cẩm Tú về đến nhà, nàng còn chưa xuống xe, đã thấy An Nguyên Chí cao giọng nói: “Sao các bà lại ở đây?”
Thấy giọng điệu An Nguyên Chí không tốt, An Cẩm Tú vội vã xuống xe thì thấy
hai bà tử quản gia đang đứng đối diện An Nguyên Chí, vẻ mặt nhìn họ cung kính, nhưng đáy mắt lại tỏ ra mất kiên nhẫn.
Thượng Quan Ninh
muốn xuống xe cùng An Cẩm Tú, lại bị Thượng Quan Duệ ngăn cản, hai huynh muội ở trong xe lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
“Cô hai.” Bà tử quản gia thấy An Cẩm Tú xuống xe, liền khom lưng thi lễ với nàng, nói: “Nhóm nô tì tới đón cô hai về lại mặt ạ.”
An Nguyên Chí nói: “Tỷ phu ta xuất chinh tới Bạch Ngọc quan, các người không biết ư?”
Bà tử quản gia trả lời: “Lão thái quân cũng biết nhị cô gia đã xuất chinh, nhưng quy củ không thể bỏ được, cô hai vẫn nên về một chuyến mới phải
ạ.”
Kỳ Thuận triều lấy đâu ra quy củ thứ xuất thành thân về lại
mặt, sau khi gả khỏi An phủ, An Cẩm Tú chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ về đó
thêm làm gì. Giờ thấy hai bà tử nói đây là ý lão thái quân, An Cẩm Tú
mới không tin bà già kia tự nhiên cho mình nở mày nở mặt, trong An phủ
lúc này hẳn có không ít trò hay đang chờ nàng tới, nhỉ?
“Các ngươi muốn tỷ tỷ lại mặt ư?” An Nguyên Chí nói: “Phải về cũng phải chờ tỷ phu quay lại chứ?”
Bà tử quản gia nhìn nhau, cực kì mất kiên nhẫn với cái người mang danh ngũ thiếu gia này, lão thái quân sai họ đến đón nhị tiểu thư lại mặt đã là
cái ơn to bằng giời rồi, hai tỷ đệ này chẳng những không biết ơn, lại
còn cao giọng với sẵng giọng nói chuyện với họ, ra vẻ không tình nguyện.
An Cẩm Tú thấy hàng xóm xung quanh ló đầu ra nhìn, bèn sai Tử Uyên đứng trước cửa: “Tử Uyên, ôm tiểu thư vào trong nhà đi.”
Tử Uyên nghe An Cẩm Tú nói xong, chạy đến trước xe ngựa, bế Thượng Quan Ninh xuống xe.
Thượng Quan Duệ ở trong xe có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của tỷ đệ An thị
và bà tử quản gia một cách rõ ràng, Thượng Quan Dũng cũng chưa từng nhắc tới chuyện trong nhà An Cẩm Tú, nhưng Thượng Quan Duệ chỉ cần dựa vào
cuộc trò chuyện này đã xác định địa vị đại tẩu hắn ở An phủ không cao
cho lắm. Sau khi xuống xe ngựa, hắn hỏi An Cẩm Tú: “Đại tẩu phải về nhà
ư?”
“Trưởng bối có chuyện, ta nào thể không nghe.” An Cẩm Tú cười xin lỗi với Thượng Quan Duệ, nói: “Đợi ta quay lại, sẽ nấu canh cho đệ
và tiểu muội nhé.”
“Tỷ không về, mấy kẻ này còn ép được tỷ sao?” An Nguyên Chí ra vẻ bất mãn.
“Đệ đừng nói nữa.” An Cẩm Tú vừa nhắc An Nguyên Chí vừa bảo Thượng Quan Duệ vào nhà trước.
Thượng Quan Duệ vốn muốn cùng về An phủ với An Cẩm Tú, nhưng trên đời này
không có chuyện tẩu tử lại mặt, tiểu thúc đi theo, thế nên hắn chỉ đành
nói: “Vậy đệ với tiểu muội chờ đại tẩu ở trong nhà.”
“Ừ.” An Cẩm Tú đáp.
Tử Uyên đang ôm Thượng Quan Ninh, mắt thấy An Cẩm Tú sắp đi, vội hỏi: “Tiểu thư, có cần nô tỳ về cùng không ạ?”
Lo lắng trong lòng Tử Uyên lộ rõ ngay trên mặt, An Cẩm Tú vỗ vỗ tay nàng,
“Muội trông nom nhà cửa thay tiểu thư của muội là được.”
An
Nguyên Chí nói với bà tử quản gia: “Các người luôn miệng nói đến đón tỷ
tỷ ta, thế nhưng không mang xe đến là có ý? Muốn chúng ta đi bộ về à?”
Bà tử quản gia trả lời: “Là lỗi của nhóm nô tì, tưởng rằng trong nhà nhị cô gia có xe, thế nên không sai người khiêng kiệu đến.”
An Cẩm Tú ngăn An Nguyên Chí đang tức tối lại, giọng nói không hờn không
tức: “Không sao, chỗ ta cũng đang thuê xe ngựa, có thể ngồi nó về lại
mặt.”
Xa phu thấy có việc kiếm tiền, dĩ nhiên không từ chối làm gì.
An Nguyên Chí cố nén tức giận, nhảy lên ngựa.
Sau khi đoàn người An Cẩm Tú đi xa, Tử Uyên đứng trong cửa nói với Thượng
Quan Duệ còn đang đứng im nơi đó: “Nhị thiếu gia, về phòng thôi, ngoài
này gió lớn lắm ạ.”
Thượng Quan Duệ nhìn Tử Uyên rồi xoay người bước vào trong nhà chính.
Tử Uyên bị ánh mắt của Thượng Quan Duệ làm cho sợ hãi, thiếu niên ấy mới
chỉ mười ba tuổi, bằng tuổi với ngũ thiếu gia, hơn nữa còn là một thư
sinh đọc sách, thế nhưng ánh mắt ấy lại bén nhọn đến thế, dường như có
thể nhìn thấu tất cả mọi thứ vậy.
An Nguyên Chí cưỡi ngựa đi
trước xe của An Cẩm Tú, chờ đoàn người đến An phủ, mới nhận ra trước cửa có không ít xe, ngoài xe còn đứng không ít tôi tớ mặc trang phục trong
cung, An Nguyên Chí thầm nhủ “Không hay rồi”, vội xuống ngựa hỏi người
giữ cửa, “Có chuyện gì thế này?”
Người giữ cửa thấp giọng trả lời An Nguyên Chí: “Ngũ thiếu gia, hôm nay thái tử phi nương nương hồi phủ thăm nhà.”
Mẹ kiếp! An Nguyên Chí nói tục trong bụng, cô ả này đã đến đây, sao còn cho người mời An Cẩm Tú về?
An Cẩm Tú xuống xe, bình thản nhìn kẻ hầu, xe ngựa trước cửa, sau đó thanh toán tiền cho xa phu, bảo xa phu đánh xe đi trước.
Bà tử quản gia nhìn An Cẩm Tú trả tiền xong mới nói: “Cô hai, mời vào phủ.”
An Cẩm Tú vào An phủ, bảo An Nguyên Chí đi thăm Tú di nương, còn bản thân
thì đi theo bà tử quản gia vào chờ lão thái quân ở một gian phòng trong
viện.
Sau khi đưa An Cẩm Tú đến nơi, bà tử quản gia liền rời đi.
An Cẩm Tú ngồi cạnh cửa sổ chờ, thế nhưng, đã ngồi ba canh giờ, vẫn
chẳng thấy ai vào đó nói gì với nàng.
Trong phòng lão thái quân,
thái tử phi An Cẩm Nhan trách mắng An Cẩm Khúc ngay trước mặt Tần thị và lão thái quân. An Cẩm Khúc dù ương bướng, cũng không dám chống đối
trước mặt đại tỷ An Cẩm Nhan, chỉ có thể cúi đầu nghe răn dạy.
Cũng may Tần thị biết nghe theo lời lão thái quân, nếu không hôm nay dù An
Cẩm Nhan có về, bà ta cũng không được bước chân ra khỏi viện mình, bà ta oán độc nhìn lão thái quân, nhưng ngay khi lão thái quân quay đầu lại,
ánh mắt sắc như dao đã trở nên nhút nhát.
An Cẩm Nhan cũng không nói thay mẫu thân mình, dạy dỗ An Cẩm Khúc xong, uống một ly trà, mới hỏi: “Cẩm Tú đã đợi bao lâu rồi?”
Lão thái quân nói: “Ba canh giờ rồi.”
An Cẩm Nhan gọi bà tử quản gia vào hỏi: “Cô hai đang làm gì?”
Bà tử quản gia bẩm: “Thưa thái tử nương nương, cô hai đang ngồi ngủ gật ở phòng bên ạ.”
An Cẩm Nhan liếc Tần thị, xem ra An Cẩm Tú đã thay đổi rồi, nếu trước kia
nghe tin cô ả đến, muội muội thứ xuất này chẳng ngay tức khắc chạy đến
cầu kiến, giờ sao lại chỉ ở một chỗ chờ đến nỗi ngủ gà ngủ gật?
“Sao con đó còn về đây làm gì?” An Cẩm Khúc vốn không hề hay biết chuyện An
Cẩm Tú lại mặt, mắt cô ta trợn trừng lên: “Con đó da mặt dày thật, đại
tỷ không muốn gặp nó, nó còn hèn hạ chạy đến.”
An Cẩm Nhan nói
với bà tử: “Mau đi mời cô hai vào đây.” Sau đó nói với lão thái quân:
“Mất công ta răn muội ấy cả nửa ngày liền. Lão thái quân, theo ta thấy,
chuyện muội ấy không làm được dâu cả của Tướng phủ cũng tốt, với cái
dạng này vào Tướng phủ cũng chỉ làm mất mặt nhà chúng ta thôi!”
“Đại tỷ!” An Cẩm Khúc thấy An Cẩm Nhan như muốn dạy dỗ tiếp, lập tức gọi An Cẩm Nhan một tiếng cầu xin tha thứ.
“Muội cứ không hiểu chuyện thế này, sau này phải làm sao?” An Cẩm Nhan nói:
“Dù cho ngày sau muội gả đến đâu, vào dòng dõi gì, nam nhân ai cũng tam
thê tứ thiếp, rồi muội cũng sẽ có con thứ thôi. Giờ muội không khoan
dung được nhị tỷ của mình, sau này có thể dung nạp được ai?”
Nói
đến An Cẩm Tú, An Cẩm Khúc tuyệt không cúi đầu nhận sai, mí mắt cũng
chẳng chớp đã cãi lại: “Muội cứ không thích cái dáng vẻ gia nô
kia đấy.”
An Cẩm Nhan định bụng dạy dỗ muội muội thêm chút nữa,
chợt thấy An Cẩm Tú đang đứng trước cửa, vội đổi một gương mặt tươi tắn, vẫy vẫy tay với An Cẩm Tú, nói: “Cẩm Tú đến rồi thì vào đây đi.”
An Cẩm Khúc nhìn An Cẩm Tú bước vào, nàng ta không sợ An Cẩm Tú nghe thấy
lời nói vừa rồi, nặng nề hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Tần thị.
An Cẩm Tú dường như không nhận ra An Cẩm Khúc, hành lễ chu toàn với An Cẩm Nhan.
An Cẩm Nhan cười nói: “Muội đứng lên đi, tỷ muội nhà mình ấy mà, cần gì quá chú trọng nghi thức xã giao?”
Sau khi An Cẩm Tú đứng dậy thì cười cười nhìn An Cẩm Nhan. Thái tử phi
nương nương đương triều từ thuở ấu đã vang danh mỹ nhân, nay một thân
quý khí, thật giống như mai trong sương. Kiếp trước, thái tử thất bại,
An Cẩm Nhan bị Bạch Thừa Trạch ban chết bằng một ly rượu độc, đời này
đại tỷ dòng chính này còn có mệnh làm hoàng hậu ư? Cứ cho là bên cạnh
Bạch Thừa Trạch không có An Cẩm Tú, thi ngũ hoàng tử vẫn sẽ ra tay đoạt
long ỷ thôi, thái tử có thể làm đối thủ của Bạch Thừa Trạch ư?
An Cẩm Nhan nhìn tươi cười trên mặt An Cẩm Tú, rất khó chịu, cái kiểu cười vân đạm phong thanh đáng nhẽ không nên xuất hiện trên mặt An Cẩm Tú mới phải. Trong cảm nhận của An Cẩm Nhan, An Cẩm Tú là một kẻ không biết
thân biết phận, là một kẻ tranh giành ngu xuẩn, ngu đến nỗi cả đời phải
giãy dụa với cái chết.
An Cẩm Tú im lặng, thấy An Cẩm Nhan không nói chuyện thì hành lễ với lão thái quân và Tần thị.
Lão thái quân mở miệng nói: “Nhị cô gia xuất chinh, ngươi nên sống trong
nhà cho tốt, ta không quan tâm trong lòng ngươi có ý nghĩ gì, thế nhưng, từ xưa đến nay, nữ nhi lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ngươi
nhất định phải tuân thủ nữ tắc. Ngươi là thứ xuất, nhưng nay đã là chính thê Thượng Quan gia, hành vi nhất định phải đoan chính!”
An Cẩm Tú đáp vâng.
Tần thị giận dữ nói: “Cẩm Tú gả thấp, tới giờ con vẫn còn đau lòng mối hôn sự này khôn nguôi đây.”
Lão thái quân vừa định bảo Tần thị câm miệng, thì An Cẩm Nhan đã nói trước: “Chuyện Thượng Quan Tướng quân, sau khi về ta sẽ nói với thái tử, tỷ
muội một nhà cả, sao ta có thể trơ mắt nhìn Cẩm Tú chịu khổ chứ?”