Đọc truyện Trùng Sinh Chi Độc Phi – Chương 15: 7: Từ Hôn (3)
An Thái sư buồn bực
trong người cả ngày hôm đó. Hắn từ trước tới nay luôn mặc kệ chuyện của
nội viện. Có điều, việc làm của Tần thị lại khiến hắn không thể không
nghĩ cho An Cẩm Tú. Nàng tuy chỉ là thứ nữ, nhưng dù sao cũng là con gái của hắn. An Thái sư tuyệt không phải loại người có thể bỏ mặc con cái
của mình.
Thượng Quan Dũng lên triều. Chuyện sính lễ ba trăm năm mươi lượng dày vò hắn mấy ngày qua, ngủ cũng không được ngon giấc. Hắn
bắt đầu suy đi tính lại hôn sự từ trên trời rớt xuống này. Cuối cùng,
Thượng Quan Dũng cảm thấy mình căn bản trèo cao không tới. Xuất thân
thấp kém, ở trong quân học được vài chữ, làm sao so bằng An Cẩm Tú nổi
danh tài nữ cả Thuận Triều? Vả lại, trong nhà hắn còn một đôi đệ muội
tuổi nhỏ. An Tiểu thư gả vào rồi sẽ là trưởng tẩu, những thứ phải lo có
rất nhiều. Nàng là thiên kim tiểu thư, sống trong nhà cao cửa rộng,
hưởng thụ phú quý đã quen, làm sao có thể chịu được chứ?
“Thái
sư!”, Thượng Quan Dũng chặn trước kiệu của An Thái sư. Hắn đã quyết
định. Hắn chưa đủ tầm để vin vào cửa An phủ, dĩ nhiên không muốn làm lỡ
chuyện chung thân đại sự của An Nhị Tiểu thư.
An Thái sư nghe tiếng Thượng Quan Dũng liền vội vàng xuống kiệu, “Vệ Triều*, ngươi có chuyện gì muốn nói à?”
*Vệ Triều là tên tự của Thượng Quan Dũng.
“Thái sư, chúng ta tìm một chỗ rồi nói sau.”
An Thái sư cho rằng Thượng Quan Dũng muốn giải thích về chuyện sính lễ. Cả hai đi tới chỗ không có một bóng người. Sau khi nghe người đối diện nói xong, An Thái sư liền muốn động thủ đánh người. Bởi vì, Thượng Quan
Dũng muốn từ hôn!
“Thái sư!” Thượng Quan Dũng vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt thật thà chất phác.
An Thái sư im lặng hồi lâu rồi mới nói, “Thượng Quan Vệ Triều, nữ nhi của
ta và ngươi đã có hôn ước, vốn định ngày thành thân vào cuối tháng này.
Ngươi lại bất thình lình từ hôn, nữ nhi của ta phải làm sao đây hả?
Ngươi có từng nghĩ cho nàng không?”
Thượng Quan Dũng ngây mặt ra. Hắn không có nghĩ tới, chính mình hủy đi hôn sự này cũng là hủy hoại thanh danh của An Cẩm Tú.
“Sao ngươi lại không nói gì hả?” An Thái sư nghĩ tới mấy lời lúc sáng An Cẩm Tú nói với mình, rồi lại quay qua nhìn Thượng Quan Dũng, càng lúc càng
nghĩ đúng là con gái mình đã gả cho một kẻ thấp kém, ngay cả đạo lý đơn
giản như vậy mà cũng không hiểu!
“Ta…”, Thượng Quan Dũng cứng
lưỡi một hồi, nói, “Ta chẳng qua chỉ là thấy bối phận của Tiểu thư quá
cao, không có ý gì khác. Không phải Tiểu thư không tốt, mà là do ta. Nhà của ta… nhà của ta quá nghèo.”
An Thái sư liếc một cái, “Vậy ý của ngươi, chính là nói con gái ta tham phú phụ bần*?”
*Tham giàu phụ nghèo
“Không phải! Ta tuyệt đối không có ý đó”, Thượng Quan Dũng càng lúc càng lúng túng, “Ta sợ ủy khuất Tiểu thư.”
An Thái sư nén giận, nói, “Chính miệng nữ nhi của ta đã nói, nàng không cần sính lễ.”
“Không cần?” Thượng Quan Dũng trở nên ngây ngốc, “Tiểu thư sao lại không cần?
Biết bao cô nương trong kinh sư, ai nấy đều muốn sính lễ của phu gia cơ
mà?”
Ai bảo chỉ riêng cô nương ở kinh sư, khắp Thuận Triều này có nữ nhân nào không cần sính lễ? Nữ nhi của ta thật ngốc! An Thái sư bắt
đầu lo lắng. Thượng Quan Dũng này rốt cuộc có nuôi nổi Cẩm Tú hay không
đây… Hắn thông thạo cưỡi ngựa đánh trận, sao đối với mấy chuyện thông
thường này lại ngu như vậy chứ?!
“Tiểu nữ của ta nói, Thượng Quan Tướng quân vì chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu tan hết gia sản, là người
con có hiếu. Nàng chỉ muốn cùng ngươi trải qua từng ngày bình an, không
lo không có ngày tốt lành.”
An Thái sư thuật lại toàn bộ lời nói
của An Cẩm Tú cho Thượng Quan Dũng nghe. Lẽ ra lời nói của nữ nhân khuê
các, nam tử bên ngoài không được phép biết. Chỉ là lúc này, An Thái sư
muốn Thượng Quan Dũng ghi nhớ trong lòng rằng An Cẩm Tú là một cô nương
rất tốt.