Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 49: Tam đại mỹ nam tử


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ – Chương 49: Tam đại mỹ nam tử

Đinh Tử trong lòng khẽ chấn động, một có thể coi là mỹ nam, hai mỹ nam lại gọi là đẹp mắt, kia ba mỹ nam để xưng là mỹ cảnh.

Chỉ thấy đại hoa viên khác, ba gã nam tử đứng ở bên cạnh vườn hoa muôn hồng nghìn tía, lại cứng rắn đem vẻ đẹp hoa hạ xuống một bậc.

Ba gã nam tử khả năng mới ra ngoài ngao du trở về, đều mặc trang phục theo cùng kiểu dáng nhưng khí chất lại xuyên ra ba loại đều tính chất đặc
biệt bất đồng, dựa vào trình độ quen biết Đinh Tử tự nhiên trước nhìn về phía An vương thế tử Lam Thanh Lăng từng có gặp mặt một lần lại khắc
sâu ấn tượng. (Sally: thật ra anh ý gặp tỷ là lần 2 ý)

Hắn một thân màu đen thêu viền vàng, cổ áo, vạt áo thêu hoa quế trông rất
sống động, loài hoa này cũng không thông thường, chỉ có tú lâm quốc
trồng một chút, loài hoa này sinh xinh xắn lại hết sức đẹp đẽ, trong cơ
thể chứa một lượng độc tố, tựa như Lam Thanh Lăng làm cho cảm giác như
nhau.

Hắn có được quỳnh hoa chi tư, dáng vẻ thiên
nhân, ngũ quan là Đinh Tử lưỡng thế gặp qua là người tuấn mỹ nhất, mỗi
một chỗ ngũ quan đều là tinh phẩm, đôi mắt như mực kia, mỗi khi vọng đều làm đẹp trong đó, khi ngươi nhìn kỹ hắn, là như nét mực tầng tầng nhuộm đẫm ra, một khi đập vào mắt, mê túc hãm sâu, hắn tính tình cổ quái hay
thay đổi, lúc này mặc mã trang uy nghi đứng ngạo nghễ, rất có loại khí
phách ngạo thị quần hùng, đẹp đẽ tựa độc, bá nhiên thiên thành, lệnh có
Đinh Tử không tự chủ có ý nghĩ rời xa nguy hiểm.

Người bên cạnh Lam Thanh Lăng ngược lại khiến cho Đinh Tử lực chú ý rất lớn,
nàng chưa từng nhìn thấy nam tử khí chất giống như tiên như vậy, nam tử
này một thân tuyết trắng cẩm y, vật liệu may mặc thượng dẳng mặc dù
không có bất kỳ thêu tích làm đẹp, đứng dưới ánh mặt trời lại như có nhè nhẹ doanh quang bao trùm, tản ra một tia khí thoát trần, khóe miệng hắn hơi câu, mặt mày ôn hòa người nhìn từ đáy lòng sinh ra tia thoải mái
cùng thân thiết, coi như bao dung tất cả biển rộng, ngũ quan mặc dù vô
lam băng vậy tinh hoa, lại như ngọc như nguyệt, làm người ta cảnh đẹp ý
vui.

Chỉ bất quá hai người này đều cùng nàng không

có vấn đề gì, Đinh Tử trên mặt lộ vẻ tràn đầy ý cười, lại nhìn phía bên
thứ ba, chỉ thấy nam tử kia mặc một thân thanh bào, bên hông đai lưng
màu đen tcùng mực sắc phát tích tùy ý ghim lên, theo gió đong đưa, phong tư thản nhiên tiêu sái, ngũ quan trong sáng đẹp trai, trong mắt chính
trực cũng tĩnh tĩnh nhìn Đinh Tử, khóe mắt hơi câu lại mang theo vài
phần sắc mặt vui mừng, hắn như trúc thanh quý cao thượng, đây là Đinh Tử theo trong mắt của hắn nhìn ra.

“Biểu ca, hai vị công tử bình an.” Đinh Tử phúc lễ nói.

Không sai, tên công tử thứ ba kia, đó là hiện công tử duy nhất Hộ Quốc hậu
phủ Vân Hi Văn, đương nhiệm chính thất phẩm Vân kỵ úy, nhậm chức vùng
ngoại ô đại luyện võ trường, thuộc về chức vụ giáo viên.

Năm đó Hộ Quốc hậu gia mang binh bên ngoài, Vân Hi Văn một lòng hướng tới,
vẫn theo quanh năm không ở nhà, Đinh Tử cùng hắn vẫn chưa gặp qua.

Chỉ là nàng không ngờ vị biểu ca này quanh năm tiếp xúc bên ngoài tàn khốc
nhất là đánh trượng luyện binh, lại còn như thanh trúc bàn tuấn nhã, quả nhiên mọi người các tướng, tính cách quyết định khí chất a, biểu ca này cùng người nào đó thật là hoàn toàn không có chung tính. (Sally: người
nào đó là người nào ak tỷ)

“Ca, nguyên lai ngươi
cùng Lam thế tử, Tiết công tử tại đây, cũng không sớm nói với ta, cố ý
nhìn ta cười nhạo đi.” Vân Hi Vũ mím môi, bất mãn hết sức oán trách.

Vừa rồi Đinh Tử đang đánh giá ba người, ba người đồng thời quan sát Đinh Tử cùng Vân Hi Vũ.

Hôm nay Vân Hi Văn hẹn Tiết Vũ cùng Lam Thanh Lăng ra ngoại thành đua ngựa, ba người đùa mệt mỏi đến lúc nảy lòng tham tiến Hộ Quốc hậu phủ nghỉ
ngơi, mới vừa đi tới hoa viên, liền nghe thấy cách đó không xa hai đạo
thanh âm đùa giỡn tuyệt vời như chim hoàng oanh, ba người tự nhiên dừng
lại xem, lại thấy một phấn một lam hai người nhẹ nhàng như điệp chậm rãi chạy đến gần.


Nếu nói Vân Hi Vũ như hoa đào tươi
đẹp kiều diễm, thì Đinh Tử tựa như gấm vóc thượng đẳng thêu thủy tiên,
mang theo một loại khí chất đẹp đẽ quý giá cao thượng, trong lúc mơ hồ
lại mang theo vài phần cao ngạo.

Nàng ngũ quan mỹ
lệ, trên khuôn mặt xinh xắn nhất bắt mắt đó là cặp mắt kia, một đôi con
ngươi thu thủy tinh lượng doanh động, câu hồn, mắt phượng mỗi một lần
trát động đều tựa như ánh sao sáng rơi vào phàm trần, ánh sáng ngọc sinh động, niên kỷ mặc dù còn nhỏ, lại có thể tưởng tượng tượng mấy năm sau
sẽ là thu hút bao nhiêu diễm quan hoa thơm cỏ lạ như thế nào?

Lam Thanh Lăng nghe thấy Đinh Tử xưng hô xa lạ, coi như trước đây chưa từng thấy qua, không khỏi nghĩ đến nữ hài quật cường còn có giảo hoạt trong
Bạch Vân am kia, chỉ là như vậy làm bộ không biết, lại làm cho Lam Thanh Lăng không vui ghi tạc trong lòng.

Bất quá lại nói tiếp, hắn cùng với Đinh Tử lần đầu tiên gặp mặt lại không ở Bạch Vân am…

Tiết Vũ cũng thực kinh diễm, nhìn Đinh Tử, yên lặng ôn hòa hai tròng mắt
cũng nổi lên tia biến hóa, nhưng thật ra Vân Hi Văn đánh vỡ trầm mặc:
“Ngươi chính là Đinh Tử biểu muội, nghĩ không ra đều lớn như vậy, thời
gian qua đích thực mau.“

Hắn hơi có chút giật mình
thất thần, thật sự là Đinh Tử cùng cô cô hắn thích thập phần tương tự,
năm nào khi còn bé Vân Tề Nhu còn chưa xuất giá, hắn ấn tượng sâu nhất
đó là Vân Tề Nhu ôn nhu cùng đoan trang, đi theo bên người nàng, tổng
coi như có thái dương ấm áp thẳng chiếu trái tim.


“Ca, Tử nhi biến đẹp đi, đều đem ngươi nhìn ngốc a!” Lam Thanh Lăng mặc dù
lãnh khốc, nhưng thường xuyên cùng Vân Hi Văn vãng lai Vân Hi Vũ cũng
không xa lạ gì, về phần Tiết Vũ kia tính cách hảo càng không cần để ý,
cho nên nàng lời này nói không kinh đại não, chỉ như bình thường nói
đùa.

Lại không biết vừa nói, không khí bây giờ lại xuất hiện một trận xấu hổ quỷ dị.

“Ngươi tiểu hầu tử này, liền lấy ca ca trêu ghẹo, làm cho biểu muội chế giễu.” Này đối huynh đệ trước mặt người khác có thể còn có bộ dáng chút văn
tĩnh đoan trang, nhưng lại là thường xuyên cãi nhau làm vui, đối với Vân Hi Vũ nói Vân Hi Văn căn bản không để ý, lại không biết lời này người ở bên ngoài xem ra, mười phần cam chịu.

Lại nói tiếp
Vân Hi Văn năm nay đã mười bảy, bình thường niên kỷ này sớm nên hôn
phối, hắn lại bởi vì từ nhỏ theo phụ thân xuất chinh hơn nữa hồi kinh
sau vẫn lấy lí do mang binh mà khước từ , Lam Thanh Lăng, Tiết Vũ tự
nhiên biết hắn là còn chưa có gặp gỡ đối người, mà biểu ca biểu muội này cũng coi như thân càng thêm thân, Đại Tề rất nhiều đại môn nhà giàu đều biểu hiện muốn liên thân, bọn họ chưa có hôn phối, nhưng nghĩ như vậy,
trong lòng thế nào cứ như vậy không thoải mái vậy? (Trung quốc, anh em
khác họ được quyền cưới nhau ví dụ như Hi Văn và Đinh Tử, nên có người
khó chịu ak)

“Thì ra là ngươi, hôm nay nhưng thật ra giả trang rất đoan trang!” Lam Thanh Lăng chợt nhíu mày, châm chọc nói.

Đinh Tử nhìn xéo Lam Thanh Lăng liếc mắt một cái, tự nhiên biết An vương thế tử này còn nhớ lần trước Bạch Vân am không phạt nàng, trong lòng nói
thầm An vương thế tử này tính tình cổ quái, cũng là người lòng dạ hẹp
hòi, trên mặt lại hiện lên nụ cười: “An vương thế tử nói chi vậy, tiểu
nữ bình thường tùy tính quen, làm việc từ trước đến nay tùy tâm mà làm,
đã đắc tội nhiều, An vương thế tử từ trước đến nay đại nhân đại lượng,
chắc hẳn sẽ không cùng ta tính toán mới phải.”

Lời này nói, hắn muốn tính toán chính là lòng dạ hẹp hòi! Lam Thanh Lăng hừ lạnh một tiếng không nói chuyện.

Tiết Vũ, Vân Hi Văn cùng Vân Hi Vũ nhưng có chút ngoài ý muốn, dĩ vãng Lam
Thanh Lăng cao ngạo lạnh lùng, trong lòng hắn hơn phân nửa người không
để ý tới, ngươi nạp không vào mắt của hắn, hắn liền ngau cả bố thí cái

ánh mắt đều ngại dư thừa, nay là thế nào?

Nên sẽ không… Hai người có cái thù gì đi?

Vân Hi Vũ cả kinh, có chút kinh sợ nhìn Lam Thanh Lăng, ôm lấy cánh tay
Đinh Tử, cười gượng nhỏ giọng nói: “Biểu muội nhận thức An vương thế tử
a, ngươi đừng sợ, một hồi ta thét lên một ngươi liền cùng ta chạy, hắn ở Hộ Quốc hậu phủ không làm gì được ngươi.”

Nhìn Vân
Hi Vũ khẩn trương bộ dáng hề hề, Đinh Tử có chút buồn cười, An vương thế tử tính tình tùy hứng nhưng tổng không phải là người chẳng phân biệt
được thị phi đi, thân thủ nhéo nhéo mũi xinh đẹp Vân Hi Vũ, cười khẽ:
“Chỉ là ở Bạch Vân am trên có gặp mặt một lần, không phải đại sự.” Đinh
Tử lại không biết chỉ cần Lam Thanh Lăng muốn, cái hồn sự gì lại làm
không được đâu, nhưng bọn hắn cũng không thể trước mặt chỉ trích An
vương thế tử đi.

Vân Hi Vũ bĩu môi, một bộ dáng do dự.

Vân Hi Văn lại là người tiêu sái sảng khoái, lại trải qua trong quân đội,
cũng không thích vòng vo, muốn có cái gì hiểu lầm tự nhiên là muốn cởi
bỏ, nhân tiện nói: “Hôm nay cùng biểu muội gặp nhau là một ngày vui, ta
mời khách, chúng ta đi Phúc Vân tửu lâu ăn thật ngon một hồi thế nào?”

“Biểu ca quá khách khí, Tử nhi cung kính không bằng tuân mệnh.” Ngoài miệng
như vậy, trên mặt Đinh Tử lại hiện lên tia mất tự nhiên.

Lam Thanh Lăng khóe miệng câu ý vị thâm trường cười nhìn sang, Đinh Tử nhíu mày nhìn lại, không khỏi có chút căm tức trừng mắt nhìn lại, lúc vẫn
đang suy nghĩ đến thân phận của hắn cùng tính cách, vội vã cúi đầu làm
bộ, bộ dáng vừa rồi là Lam Thanh Lăng ảo giác.

Hơi
sửng sốt, khóe mắt lại kéo lên một độ cong, năm người, Đinh Tử, Vân Hi
Vũ ngồi xe ngựa, ba nam nhân cưỡi ngựa theo xe chạy thẳng tới Phúc Vân
tửu lâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.