Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 111: Thế tử cầu thân! Hoàng cung thịnh yến (ngũ)


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ – Chương 111: Thế tử cầu thân! Hoàng cung thịnh yến (ngũ)

Đinh Tử cười dịu dàng càng khiến nàng thêm kiều diễm xinh đẹp, lời nói của Hoàng thượng thực sự có dụ hoặc rất lớn, quân vô hí
ngôn, này nếu là người có tâm kế cùng ham mê phú quý, lúc này muốn gả
cho Hoàng thượng, thì ngay cả Hoàng hậu cũng phải thoái vị sao? Nhưng
chính vì đạo lí quân vô hí ngôn, phong vị xưa nay chưa từng có song hậu, cũng chưa biết chừng. Lam Thanh Lăng sắc mặt xanh đen, hắn vạn vạn
không ngờ, hôm nay cùng hắn tranh sẽ là Hoàng thượng, Hoàng thúc ruột
của hắn a, ha ha ha!

Lam Thanh Lăng trong mắt hiện lên một tia quỷ dị, lập tức đưa mắt dừng
lại ở trên người Đinh Tử, chút tín nhiệm ấy hắn vẫn phải có! Đinh Tử nếu quả thật có ý tiến cung, hiện tại sớm nên đứng hàng phi vị, trước đây
nàng đã có nhiều cơ hội để lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng.

Đinh Tử khuynh thân quỳ xuống đất, bộ dáng thập phần dịu ngoan: “Tạ chủ long ân, thần chỉ là một nữ tử, sao dám tự mình chọn phu quân, thần vạn không dám nhận.“

Hoàng thượng lại khích lệ nói: “Đây là miệng vàng lời ngọc của trẫm, ngươi tất nhiên có tư cách tự mình chọn phu quân, đây là cơ hội ngàn
năm một thuở ở Đại Tề này, nam tử trên đại điện để ngươi lựa chọn, Tử
công chúa, đây chính là chuyện vô thượng vinh quang.”

Vương thị cùng Đinh Bằng cảm giác hai con mắt căn bản không đủ dùng, hai mắt không ngừng quét qua quét lại những nam tử trên điện phối xứng với
nhà bọn họ, cái gì nhất phẩm văn thần võ tướng, cái gì Hậu cái gì Huân
vị, cái gì Hoàng tử, Thái tử, cuối cùng lại đem hai mắt định ở trên
người Hoàng thượng. Bọn họ thật ra cũng không ngốc, vừa rồi nhất thời bị vui sướng xông lên đầu, nhưng không có nghĩa là nghĩ không ra ý tứ
Hoàng thượng, lúc này ánh mắt nóng rực nhìn Hoàng thượng.

Phàm là tần phi trong cung được sủng ái, ít có nhà mẹ đẻ nhị phẩm trở
xuống, dù là bị Hoàng thượng phong chức quan không có thực quyền, đó
cũng là vinh hoa phú quý, ý niệm thăng chức mà Đinh Bằng suy nghĩ nhiều
năm sẽ vào lúc này mà hoàn thành, hắn hận không thể tiến lên ấn Đinh Tử
xuống tạ ơn, vì nàng được Hoàng thượng ân đức mà tự cầu nhập quan!

Vương thị cũng nghĩ như thế, nhưng thật ra Lam lão thái quân có chút
khẩn trương, ý tứ của Hoàng thượng các nàng rất rõ ràng, những năm gần
đây Hộ Quốc Hậu phủ vì tự bảo vệ mình, vẫn bảo trì trung lập, cũng chưa
bao giờ có tiền lệ đem nữ nhi gả vào hoàng cung. Đến lúc đó, đã có thể
rơi vào âm mưu vòng xoáy, nếu Đinh Tử sinh ở Hộ Quốc Hậu phủ, Lam lão
thái quân chắc chắn sẽ làm cho nàng cùng Vân Hi Vũ trưởng thành vui vẻ
như nhau, những tâm tư lục đục này hiểu càng nhiều càng đáng buồn!

Trên điện nhiều tâm tư khác nhau, cuối cùng ra quyết định vẫn là Đinh Tử, Đinh Tử mím môi, cất cao giọng nói: “Hôm nay nhận được thánh ân của Hoàng thượng, Đinh Tử cảm động và ghi nhớ
trong lòng, Đinh Tử đã là người hoàng gia, Hoàng thượng chính là trưởng
bối của Đinh Tử, hôn sự của Đinh Tử tự nhiên do Hoàng thượng làm chủ,
Đinh Tử không dám tự làm chủ.“

Hoàng thượng ánh mắt biến đổi, có chút lãnh liệt nhìn Đinh Tử, lại thấy
nàng chỉ ôn nhu quỳ ở trên mặt đất, môi đỏ mọng nhẹ cắn, trên mặt có một chút không biết phải làm sao, cùng với một tia sợ hãi, hiển nhiên đối
với chuyện tứ hôn hoàn toàn không dự đoán được.

Hoàng thượng không khỏi nghĩ đến tin tức nghe thấy trước đây, Đinh Tử
này vừa mới tiến cung, liền cùng hảo tỷ muội cãi nhau một trận, lại bị
Lam Nhược Lâm mang đi Trường Lạc cung, ngay trước mặt nhiều phu nhân
tiểu thư danh môn như vậy đối chất, tự nhiên nghe xong không ít lời ra
tiếng vào. Tức thì bị An Quốc Hậu Bình phu nhân chỉ trích hãm hại, việc
này vừa mới giải thích, liền tới hỉ, ngay cả nam tử gặp được việc này
cũng phải kinh nghi bất định, huống chi nàng chỉ là một nữ tử!

Nàng dù thông minh, cũng không nghĩ ra chuyện này, cũng thật oan uổng nàng.

Hoàng thượng nhìn Đinh Tử nhất thời cũng không có tức giận, bất quá Đinh Tử nói lời này làm hắn không hài lòng, Hoàng thượng liếc nhìn Thái hậu
tĩnh tĩnh chờ đợi kết quả, Hoàng hậu, Hạ quý phi bên người cũng khẩn
trương, vẫn không nhịn được lại nói một lần: “Ngươi chỉ cần nói thích vị nam tử nào trên điện, nói với trẫm, trẫm lập tức tứ hôn cho ngươi.“

Đinh Tử lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hồi Hoàng thượng, thần nữ trước đây ít xuất phủ, tiếp xúc nam tử không nhiều, vì thế cũng không biết những người này, thần…”

Trong lời nói ý tứ quá dễ hiểu, ngươi lại bắt một tiểu cô nương tự mình chỉ
ra nam nhân mình thích, sẽ làm Đinh Tử bị chỉ trích phóng đãng, da mặt
dày. Thái hậu quay đầu về phía Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng cảm thấy
hành vi này có chút quá đáng, mặt có một chút khó xử, nhưng trong lòng
một trận tiếc hận.

Vừa rồi chỉ cần Đinh Tử nói thích hắn, hắn sẽ lập tức phong Đinh Tử làm
phi, chỉ bằng yêu thích của hắn đối với Đinh Tử, cùng sự bảo vệ của Thái hậu, nửa năm vinh thăng làm phi cũng không phải là không thể. Thế nhưng đến bây giờ, Đinh Tử không nói tên, Hoàng thượng cũng không thể vì mình tứ hôn được, trước kia biểu hiện rộng lượng, vì Đinh Tử suy nghĩ liền
biến thành chuyện buồn cười, nói trắng ra là hắn háo sắc, còn làm nhiều
chuyện như vậy để làm gì, lúc trước hạ một chiếu chỉ, chiêu Đinh Tử vào
cung thì xong rồi, còn làm bộ làm tịch tứ hôn!

Còn nữa, Đinh Tử một câu vãn bối, danh hiệu công chúa này vừa ra, dù
không thân phong nghĩa nữ, cũng không coi là ngoại nhân, Hoàng thượng
nếu vào lúc này tứ hôn chính là có hành vi vi phạm cương thường, hắn là
vua của một nước sao có thể cho người ta truyền ra lời đồn đại như vậy.

Có thể nói Đinh Tử không tự mình chọn phu là biện pháp lấy lui làm tiến!

Hoàng thượng ho nhẹ một tiếng, nhìn sâu Đinh Tử liếc mắt một cái nói: “Tử công chúa hôm nay đã không có người trong lòng, lời tứ hôn này của trẫm vẫn sẽ tồn tại, chỉ cần tương lai ngươi thích ai, có thể nói cùng trẫm, trẫm nhất định sẽ vì ngươi tứ hôn…”

“Hoàng thúc, hoàng chất có chuyện muốn nói.” Lam Thanh Lăng đột nhiên đứng lên mở miệng.

Mọi tầm mắt trên Thịnh Vinh điện trong nháy mắt tập trung lại, ở đây cũng bao gồm Đinh Tử.

Lam Thanh Lăng cũng không nhìn ai, chỉ còn chờ Hoàng thượng mở miệng.
Hoàng thượng chân mày nhíu nhẹ khó thấy, trong toàn bộ dòng họ hoàng
gia, người khác thường nhất chỉ sợ là Lam Thanh Lăng này! Thanh danh sớm thối không nói, giờ đứng lên, ngay cả lời của hắn cũng dám cắt ngang.
An Vương gia tay cầm trọng binh là ca ca hắn, năm đó có công giúp hắn
đăng cơ, Lam Thanh Lăng trước kia ra ngoài lưu lạc cũng lập không ít
công lao, Hoàng thượng đối với Lam Thanh Lăng có chút thiên vị.

“Hoàng chất có lời gì thì cứ nói thẳng.”

Lam Thanh Lăng trên mặt nhàn nhạt tiếu ý, ý vị không rõ: “Hoàng chất muốn hướng Hoàng thúc cầu thân, thỉnh Hoàng thúc đem Đinh Tử ban cho hoàng chất đi.”

Hoàng thượng sắc mặt cứng đờ, mặc dù hắn không nói rõ, nhưng Lam Thanh
Lăng này lại cùng hắn cướp nữ nhân. Hoàng thượng những năm gần đây muốn
cái gì mà không có, nữ nhân đều tự nhào tới trước mặt, lúc nào thì vì
một nữ nhân mà cùng người khác tranh. Trên mặt Lam Thanh Lăng cũng không có biểu hiện vui sướng khi cầu thân, cho dù cười cũng khiến người ta
cảm giác thập phần dọa người, quỷ dị làm cho người ta nói không nên lời.

“Nga, thì ra hoàng chất thích Tử công chúa, đúng là một đôi giai ngẫu.” Hoàng thượng cười nói, nhưng cũng không cho câu trả lời.

Lam Thanh Lăng vừa cầu thân thì cũng làm cho toàn bộ người trên Thịnh
Vinh điện kinh ngạc, nhất là những người thích Lam Thanh Lăng, tỷ như
Lâm Giai Thiến, mắt nhìn Đinh Tử như dao đánh lửa, một cái liếc mắt như
có thể đem người ta đốt ra mấy cái lỗ thủng. Đinh Tử trong lòng thở dài, nàng thật sự vô tội, hôn sự này cũng không phải do nàng muốn, trên mặt
lại tỏ ra giật mình, cực kì kinh ngạc nhìn Lam Thanh Lăng.

Bộ dáng vô tội nhỏ xinh kia, giống như căn bản vốn không nghĩ tới, Lam

Thanh Lăng khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên một chút lại ẩn xuống, trong
lòng thở dài, nữ nhân này cũng giỏi đóng kịch thật!

“Hoàng thúc cũng hiểu rõ hoàng chất, con người của ta chính là hơi
tùy tính, những danh môn thiên kim nhu nhược tuy rất đẹp, rất tốt, nhưng thể chất quá yếu không chịu nổi lăn qua lăn lại, hai ba cái liền làm
cho hoàng chất lỡ tay giết chết, một chút lạc thú cũng không có. Hoàng
chất cũng thật sự vô tội, lúc trước ta cũng không trách các nàng quấy
nhiễu ta, chỉ trừng phạt chút xíu, thế nhưng các nàng lại thành kẻ điên, người chết. Hoàng thúc minh giám, hoàng chất kỳ thực vẫn chưa làm cái
gì a!” Lam Thanh Lăng cau mày vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài một tiếng lại nói, “Cũng không biết kẻ nào thiếu đạo đức đặt điều nói bậy, thế nhưng nói ta phẩm tính bất lương, khát máu thành tính, ta cũng không phải a! Căn bản là
chuyện cười, thiên đại oan uổng, ta căn bản cái gì cũng không làm. Đáng
tiếc hoàng chất hiện có thanh danh này, việc hôn nhân cũng không tốt,
hoàng chất cũng là người thương hương tiếc ngọc, mấy nữ tử xinh đẹp nhìn không sai, nhưng cũng không muốn bởi vì hiểu lầm mà làm cho các nàng
nhát gan chết ở trong An Vương phủ, Hoàng thúc ngài nói có đúng hay
không?”

Hoàng thượng khóe miệng co quắp khó nhận ra, Thái tử Lam Thanh Trọng
ngồi bên trái trên trán ẩn ẩn có gân xanh nổi lên, còn mấy nhà có nữ nhi chết ở trong tay Lam Thanh Lăng càng hút một hơi lãnh khí, từng người
một hướng về phía hắn trợn mắt nhìn.

Lam Thanh Lăng sao vô tội được! Là hắn gọi người đánh hèo, gọi người vây quanh nữ nhi nhà mình để nhục mạ, thả rắn dọa người mà là giả sao? Toàn bộ đều là thật!

Đem người dọa sợ choáng váng, giết chết, hiện tại ở trong này giả bộ vô tội, Lam Thanh Lăng quả thực quá đáng hận!

Đến biểu tình của Thái hậu cũng hơi nhăn nhún, cuối cùng mím môi nghiêng đầu qua một bên, tạm thời không nhìn tới Lam Thanh Lăng, biên lời giải
thích này tới lời giải thích kia cũng quá mệt cho hắn rồi!

Đinh Tử nháy nháy mắt, thế mà cũng tìm được người có thể cùng nàng so
tài ăn nói lung tung. Xem thế là đủ rồi, lúc trước ở Bạch Vân am, nàng
đã tận mắt thấy Lam Thanh Lăng là người như thế nào, đánh Đinh Tĩnh bị
thương đây chính là sự thực, tuyệt không nửa điểm giả tạo. Lâm Giai
Thiến có ý định chửi bới thanh danh Lam Thanh Lăng, nhưng không có sự
phối hợp của hắn thì cũng truyền không ra được.

Đinh Tĩnh càng trắng mặt, nghĩ đến hèo đánh vào người lúc trước, còn run lẩy bẩy.

“Hoàng chất muốn nói gì?” Hoàng thượng cũng sẽ không ngốc cho rằng Lam Thanh Lăng muốn ở Thịnh Vinh điện biện bạch mấy chuyện hắn đã làm trước đây.

Lam Thanh Lăng thở dài một tiếng: “Hoàng chất mấy năm nay vẫn không
có người nào dám cùng An Vương phủ liên hôn, hoàng chất đôi khi buổi tối cũng khó giấu cô đơn tịch mịch …”

“Khụ, Thanh Lăng nơi này là đại điện, đừng nói có nhảm.” Thái
hậu khụ một tiếng nói, nếu thật để Lam Thanh Lăng nói tiếp, chuyện khuê
phòng đều nói ra, trên Thịnh Vinh điện đã có không ít thiên kim tiểu thư đỏ mặt, mà nguyên bản mấy nhà có ý định dựa An Vương phủ không khỏi suy nghĩ một chút lời Lam Thanh Lăng nói.

Hắn đối với nữ nhân chưa từng có thương hương tiếc ngọc cái gì, lời hắn
nói thật dễ nghe, kỳ thực đều là chó má, chỉ cần hắn nhìn không vừa mắt, lập tức cho người ta đánh chết cũng có thể. Ở trước mặt nhiều người như vậy cũng dám nói ra chuyện tư mật, lén lúc còn chưa chắc là cái tính
tình gì, nói không gần nữ sắc, ai biết có phải An Vương phủ phong tỏa
tin tức hay không, kỳ thực Lam Thanh Lăng không biết có bao nhiêu nữ
nhân đâu. Để cho nữ nhi nhà mình gả vào trước không nói chiếm được sủng
ái gì, nếu chết ở bên trong thì dù lấy nhi nữ đổi lợi ích trong nhà,
cũng sẽ không có đạo lý đem quân cờ bồi dưỡng nhiều năm hi sinh vô ích.

Nhất thời tất cả mọi người đều ném cho Lam Thanh Lăng ánh mắt khinh bỉ.

“Vâng, Hoàng tổ mẫu, hoàng tôn nói sai. Bất quá Hoàng thúc, hoàng
chất cũng là thật tâm thực lòng muốn thành hôn với Tử công chúa, lần này bồi Hoàng tổ mẫu du ngoạn, hoàng tôn thế nhưng chính mắt thấy được nàng thay Hoàng tổ mẫu đỡ kiếm, y thuật cũng rất tốt, bị bệnh dịch tả cũng
không chết, sống sót trở về, mệnh này thật là cứng ghê.” =))))

“Phốc!” Thái tử Lam Thanh Trọng vừa mới uống một ngụm rượu liền phun hết ra, đây là cái lý luận gì, cũng bởi vì Đinh Tử sống dai nên
thích hợp với hắn- kẻ có thói quen sát nhân đả thương người, hắn thú về
để phối hợp. Cô nương nhà người ta mỹ mạo như hoa như ngọc, sao lại
giống tùy tiện mua thức ăn, quả thực là ô nhục đối với người ta.

Đinh Tử trên mặt biến đổi, trong mắt lóe ra quang mang nguy hiểm, Lam
Thanh Lăng lại đem ánh mắt mọi người khinh bỉ chẳng đáng cùng với các
loại quỷ dị lượt bỏ, nói: “Hoàng thúc cũng nhìn thấy, hoàng chất vẫn cứ như vậy, muốn tìm cái mệnh cứng có thể hầu hạ ta thực sự không dễ
dàng, vừa rồi nàng cũng nói không có ý trung nhân, không thì Hoàng thúc
làm Nguyệt lão, đem Tử công chúa ban cho hoàng chất đi.”

“Hoàng chất dám ở trên điện lập lời thề, lúc Tử công chúa còn sống, Lam Thanh Lăng ta chỉ thú một mình nàng, không nạp thiếp, không cần
thông phòng, xem như là bồi thường cho nàng, chúng ta không thiếu nợ
nhau!” Lam Thanh Lăng vừa nói xong, toàn bộ đại điện vang lên tiếng hút không khí, thanh âm nghị luận cũng không còn nữa.

Không nói trước đây Lam Thanh Lăng chỉ muốn tìm cái ấm giường, mệnh cứng không bị hắn đơn giản đùa chơi đến chết, ý nghĩ buồn cười chọn kẻ sống
dai, nhưng lại có can đảm ở trước mặt Hoàng thượng, Thái hậu ưng thuận
lời thệ ngôn lúc Đinh Tử sinh thời chỉ ‘nhất sinh nhất thế một đôi
nhân’, đó là chuyện chưa từng có. Không nói trước Đinh Tử có mệnh đợi
được lâu như vậy hay không, thế nhưng Lam Thanh Lăng dám nói như vậy, đã chọt trúng tim đen của chúng nữ tử trong điện.

Thử hỏi ai không muốn tướng công của mình chỉ có một nữ nhân là chính
mình, thế nhưng thời đại này nam tử nào có thể làm được, không phải là
hoa tâm không ngừng tìm nữ nhân, chính là đã từng có lời thề tương thân
tương ái thì không được vài năm cũng sớm quên trở thành cát bụi.

Lam Thanh Lăng lại bất đồng, bất luận hắn có dám làm hay không nhưng ở
trước mặt Hoàng thượng, Thái hậu lập thệ, tương lai làm không được thì
chính là tội khi quân, cho dù xảy ra thật cũng sẽ không ai trách tội
hắn, phần dũng cảm cùng vọng ngôn này lại làm rung động lòng người. Vốn
đã ghen ghét Đinh Tử nay lại càng ghen ghét, toàn bộ lòng bàn tay của
Lâm Giai Thiến đã bị móng tay chính mình bấm nát, sắc mặt nàng ta xanh
đen, tím, hận không thể ở tại chỗ vọt vào trong điện xé rách khuôn mặt
như hồ ly tinh yêu mỵ của Đinh Tử, nếu không phải Lâm Vương phi cùng hai nha hoàn bên người kéo lại, Lâm Giai Thiến bây giờ nói không chừng đã
vọt tới đại điện.

Hoàng thượng nhìn Lam Thanh Lăng như nhìn quái vật, sau khi thấy bộ dáng không sao cả kia của hắn thì chỉ thở dài, Hoàng chất này tựa như là
không hiểu rõ hành vi của chính mình, mãi không chịu lớn lên.

Thái hậu trên mặt lại hơi trầm xuống, tại trong hoàng gia, không, toàn
bộ Đại Tề, nhà nhà đều có ý nghĩ muốn con cháu đầy đàn, càng nhiều càng
tốt, dù là hoàng gia tranh đấu hoàng quyền, mỗi thời đều tranh đấu hoàng vị, các hoàng tử tranh đến ngươi chết ta sống, nhưng hoàng gia vẫn hi
vọng tử tôn tràn đầy.

Cho dù Thái hậu thích Đinh Tử, muốn nàng gả cho Lam Thanh Lăng, trở
thành một trợ lực của Lam Thanh Lăng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa
từng muốn Lam Thanh Lăng cưới nàng rồi không nhiễm nữ nhân khác, trong
lòng Thái hậu có thật nhiều phức tạp cùng khó hiểu.

Lam Thanh Lăng nếu đã nói thẳng nguyện thề ‘nhất sinh nhất thế một đôi
nhân’ thú Đinh Tử, đừng nói những người râu ria khác, dù là Hoàng
thượng, Thái hậu sẽ là người đầu tiên phản đối. Nhưng trước đó hắn lại
khoa trương buồn rầu, chỉ rõ Đại Tề ít có nữ tử nguyện ý gả cho hắn, mà
chuyện hắn giết chết không ít nữ tử cũng là sự thực, nói hắn là một hỗn

thế ma vương cũng đúng, Đinh Tử hiện tại dù thế nào cũng là công chúa,
như thế vừa nhìn, Đinh Tử gả cho hắn chẳng phải là bất lợi sao?

Còn nữa, Lam Thanh Lăng cũng chỉ nói lúc Đinh Tử còn sống, Đinh Tử nếu
cũng đoản mệnh mà chết, cái hứa hẹn này tự nhiên cũng sẽ mất hiệu lực,
Lam Thanh Lăng cũng coi như để lại đường lui cho chính mình, càng làm
cho Thái hậu nghĩ phóng khoáng hơn, nếu không người đầu tiên phản đối
tuyệt đối sẽ là bà!

Đinh Tử song quyền nắm chặt đặt ở trên đầu gối, trong mắt khiếp sợ lại
là thật, Lam Thanh Lăng nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, lập tức bình thản chuyển tầm mắt, lại làm cho trong lòng Đinh Tử một mảnh chấn động.

Lời nói ở sơn động, Đinh Tử mặc dù là nói như vậy, nhưng cũng không có
ôm hi vọng quá lớn quá xa vời, tương lai Lam Thanh Lăng có nữ nhân, nàng có thể sẽ biến thành người đàn bà đanh đá hung tàn, nhưng đây chẳng qua là khả năng, nhưng nàng vẫn chưa an tâm đối với Lam Thanh Lăng không có triệt để yên tâm, nàng không yêu nam nhân này, còn để ý hắn có bao
nhiêu nữ nhân sao? Thế nhưng nàng không ngờ Lam Thanh Lăng vẫn nhớ, mặc
dù lời nói này của hắn vào tai người khác nghe như hỗn trướng, nhưng
nàng biết những thứ này đều là thực sự, hắn lấy phương thức này hướng
nàng thề, cũng thành hành động.

Bất luận hắn cảm thấy thế nào đều muốn cho Đinh Tử yên tâm, như là một
loại bảo hộ, sinh ở hoàng gia, Đinh Tử thập phần hiểu nguyên nhân Lam
Thanh Lăng làm như vậy, chính là bởi vì như vậy, trong lòng của nàng lại vô pháp bình tĩnh.

Hoàng thượng cũng há mồm nhất thời không biết nói như thế nào mới tốt,
Thái hậu nhìn Lam Thanh Lăng hướng bà lộ ra một tia khẩn cầu, thở dài
một tiếng, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Đinh Tử, cùng với trong mắt cảm
động, cười đối Hoàng thượng nói: “Thanh Lăng đứa nhỏ này từ nhỏ bên
ngoài cũng quen khổ rồi, trước đây tính tình rất bướng bỉnh, cũng không
có định hình, nếu có thể thành thân tu tâm dưỡng tánh, cũng là không
sai. Hoàng thượng thấy thế nào?” Thái hậu đây là biểu thị suy nghĩ của mình, bà muốn Hoàng thượng tứ hôn.

Hoàng thượng thật sâu nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, hiện tại tình huống này hắn nếu không đồng ý, liền không có phong độ, trầm thấp mở miệng: “Rất tốt, hôm nay trẫm liền làm Nguyệt lão một lần, tứ hôn An Vương Thế tử
Lam Thanh Lăng cùng Tử công chúa Đinh Tử, đến lúc Tử công chúa đủ tuổi,
An Vương Thế tử chọn ngày lành thú Tử công chúa làm chính phi.”

“Tạ Hoàng thượng ân điển, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Tạ Hoàng thượng ân điển, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!“

Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng lập tức quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn.

“Đương” một âm thanh giòn tan vang lên trong lúc tạ ơn, những người trên đại điện đều có tâm tư khác nhau, không ai chú ý tới, Hạ Linh Nguyệt
nhìn Tiết Vũ thất thố, tay cầm không khí, gương mặt đã thất hồn lạc
phách. Bởi vì bắt đầu từ giờ khắc này, Đinh Tử sẽ chỉ là nữ nhân của Lam Thanh Lăng, ai cũng không thay đổi được, hắn đến một tia hi vọng cuối
cùng cũng không có! Thật sự không có!

Hạ Linh Nguyệt trong mắt rưng rưng, nắm chặt nắm tay!

Đinh Tử hôn sự đã định xong, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử liền lui về chỗ ngồi, yến tiệc tiếp tục tiến hành, bất quá trong thời gian kế tiếp, mọi người rõ ràng không yên lòng.

Hai người Vương thị cùng Đinh Bằng trên mặt không giấu được mừng như
điên, dĩ nhiên là chính phi An Vương phủ An Vương Thế tử, Đinh Tử có thể gả cho Lam Thanh Lăng, dù cho là trước đây bọn họ tuyệt đối cũng không
nghĩ đến, cũng không dám nghĩ. Hiện tại Hoàng thượng lại đem Đinh Tử ban cho Lam Thanh Lăng, Thị lang phủ bọn họ thế nhưng có một An Vương phủ
làm hậu thuẫn, đây chính là thân vương đứng đầu Đại Tề a, danh phù kỳ
thực*, tay nắm trọng binh! Dù là An Vương gia, không, chỉ cần Lam Thanh
Lăng ở trước mặt Hoàng thượng nói tốt vài câu, Đinh Bằng muốn thăng quan còn không dễ dàng sao?

* Danh phù kỳ thực: Tương đương với “Danh phó kì thực”, có nghĩa là danh tiếng hoặc tiếng tăm xứng với thực tế, đúng với lời người ta nói.

Vương thị nhìn thấy núi vàng núi bạc tràn đầy, hôm nay sau khi trở về,
người tới cửa tặng lễ cũng có thể đạp phá cánh cửa Thị lang phủ.

Đinh Tĩnh thì vẫn thầm hận trong lòng, nàng vốn muốn mượn cơ hội này làm cho Đinh Tử mất mặt, ai nghĩ đến nàng nhảy một khúc thế nhưng đạt được
ban ân như vậy, được làm công chúa lại được gả cho Lam Thanh Lăng, ngẫm
lại nàng hiện tại ở Ngự Sử phủ chỉ là một di nương, còn là một di nương
không được sủng nhất, nàng liền hận đến không kiềm chế được.

Vào lúc này một thanh âm nhẹ nhàng lại bay vào trong tai nàng: “Đinh Tĩnh, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể bị ta giẫm nát dưới chân, ta vốn muốn
đem ngươi trở thành muội muội mà đối đãi, nhưng ngươi tự cam bị coi
thường, gây phiền toái cho ta, ta tự nhiên không có nương tay thu xếp
ngươi. Ngươi có phải hay không đã quên, ta chính là người có thù tất
báo!“

Đinh Tĩnh thân thể bỗng nhiên run lên, kinh ngạc nhìn phía Đinh Tử, lại
thấy nàng cười ý vị thâm trường, trong mắt điệp điệp sinh huy, nhưng tia sáng kia trong mắt Đinh Tĩnh lại như là bùa đòi mạng, dọa nàng ta nhất
thời toàn thân phát lạnh, không ngừng run rẩy.

Đinh Tử thấy mục đích đạt được, chỉ mỉm cười hướng mọi người của Hộ Quốc Hậu phủ chuyển một ánh mắt khuyên giải an ủi, liền chỉ lo ăn uống như
trước, đối với những ánh mắt quan sát khác nhau chung quanh nàng hoàn
toàn không quan tâm, một ánh mắt đều không nhìn lại.

Những người cùng Đinh Tử có thù oán tự nhiên hận muốn chết, Mộc thị cùng Bạch lão thái quân đều thân thể đều cứng đờ. Lúc này không cần Viên
Nguyệt trông giữ, bởi vì Mộc thị đã không chịu được đau đớn, thân thể
mềm nhũn liền ngã trên đệm, Đinh Tử tuy là nhị phẩm công chúa, nhưng
thân phận địa vị cũng không phải các nàng có thể sánh bằng.

Hơn nữa nàng gả cũng không phải người bình thường, mà là Lam Thanh Lăng!

Mộc thị không khỏi nghĩ đến lúc trước ở Lục Am đường, Lam Thanh Lăng đối với bà thế nào, lúc đó bà liền hoài nghi Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng có quan hệ không đúng lắm, thế nhưng cũng không nghĩ sâu, không ngờ Lam
Thanh Lăng lại đã sớm coi trọng Đinh Tử, bà hiện tại sâu sắc đắc tội
Đinh Tử. Lam Thanh Lăng là cái tính tình gì, bà sớm đã lĩnh hội, chỗ nào còn có trái cây tốt để ăn, nhưng bà sớm vì chuyện mình đã làm mà trả
giá thật lớn, Lam Thanh Lăng chắc cũng không làm gì, bà rốt cuộc vẫn là
An Quốc Hậu phu nhân, chắc sẽ không sao…

Bạch lão thái quân đột nhiên hối hận vì hành vi lúc trước của mình, bà
sợ Đinh Tử thân ở trên cao, tâm cơ quá sâu, làm cho Tiết Vũ bị hại,
nhưng nếu lúc ấy bà ngăn cản, hôm nay chỉ sợ sẽ là quang cảnh khác. Bà
sẽ không bị tôn tử bà thương yêu hiểu lầm ghi hận, càng sẽ không vuột
mất cô nương tốt như Đinh Tử, công chúa hoàng gia a, dù không phải huyết thống hoàng gia nhưng ý nghĩa cũng tuyệt đối không tầm thường.

Đại Tề khai quốc tới nay phong công chúa khác họ không quá ba người, đều là đối với Đại Tề có cực đại cống hiến, hai vị trước đều vì hòa thân gả phương xa, mà Đinh Tử lại là bởi vì đại công đức, ý nghĩa tuyệt không
giống nhau! Hoàng gia đối với nàng coi trọng, nếu có thể cưới nàng, An
Quốc Hậu phủ tiếp tục an phận, đảm bảo hai đời sóng yên gió lặng không
phải việc khó.

Một bước sai, từng bước sai! Hối đã không kịp!


Yến tiệc tàn, mọi người ôm tâm tình khác nhau ly khai, nhưng mà lúc Đinh Tử mới vừa đi tới của điện, một tiểu thái giám đột nhiên đưa cho một
câu nói, Đinh Tử sửng sốt một chút, lập tức theo tiểu thái giám này ly
khai, Lam Thanh Lăng nhìn thấy ánh mắt chợt lóe.

Ngự thư phòng

Hoàng thượng ngồi trên cao, nhìn Đinh Tử vẫn quỳ trên mặt đất không có đứng dậy, trên mặt diện vô biểu tình: “Tử công chúa là một người thông minh, trẫm vẫn nghĩ ngươi thật là người
thông minh, không ngờ chỉ là tiểu thông minh, là nữ tử bình thường có
chút kỹ năng, trẫm rất thất vọng.“

Đinh Tử đầu cúi thấp hơn, thỉnh tội nói: “Thần có tội!”

“Hửm, trẫm còn chưa nói ngươi tội gì, ngươi liền có tội, ngươi nói một chút ngươi có tội gì?” Hoàng thượng cười lạnh nói.

Đinh Tử trầm mặc một hồi, như trước cúi đầu nói: “Thần ngu dốt, nhưng khiến Hoàng thượng không vui, thần tội đáng chết vạn lần.“

Hoàng thượng lập tức quát: “Không sai, ngươi xác thực tội đáng chết vạn lần, trẫm sớm đánh chết ngươi!”

Đinh Tử thân thể cứng đờ lại không dám nói gì nữa. Hoàng thượng lạnh
lùng nhìn Đinh Tử, lúc trước ở Trường Lạc cung, sau thời gian Đinh Tử
trị liệu cho Thái hậu hắn đã từng có sát ý, đáng tiếc lúc đó hắn không
có động thủ, bây giờ lại trở thành như vậy, Hoàng đế rất không thích một nữ nhân không chịu sự khống chế của hắn.

Cho nên muốn thu vào, ai biết ý nghĩ này vừa mới hình thành, cứ như vậy
thất bại, thân là vua của một nước, Hoàng đế càng thêm không thích
chuyện như vậy.

Mà lúc này bất luận hắn còn muốn giết Đinh Tử hay không, đó cũng là vạn không thể động thủ, hắn đã sớm mất tiên cơ.

Nhìn Đinh Tử dáng người yểu điệu, Hoàng thượng chăm chú cau mày, vạn
phần không cam lòng, hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa tiếp tục
xem tấu chương. Hắn coi trọng nữ nhân, không phải của hắn bất luận kẻ
nào cũng đừng hòng dự đoán được.

Một lúc lâu sau, Đinh Tử ở trong cái nhìn soi mói của chúng thái giám
cung nữ ly khai hoàng cung, mất tròn một canh giờ, Đinh Tử ở ngự thư
phòng làm cái gì, không có ai biết, nhưng không khỏi làm cho người ta
phỏng đoán ra các phiên bản, cô nam quả nữ một canh giờ có thể làm cái
gì…

Lúc Đinh Tử rời đi, trên mặt một mảnh xanh đen, nàng hoàn toàn không
hiểu cách làm của Hoàng thượng, không ngờ hắn bụng dạ hẹp hòi như vậy,
đồng thời tâm dục nặng như vậy, quả thực là đáng buồn của Đại Tề a, đáng buồn!

Đinh Tử trong lòng bị tức giận tích đầy, trên mặt tức giận đỏ lên, song
quyền nắm chặt, môi mím thành đường thẳng, một đường bước nhanh ra hoàng thành, lên xe ngựa, muốn tìm một chỗ phát tiết một phen.

Ai biết vừa mới lên xe ngựa, đột nhiên một bàn tay đưa đến, Đinh Tử hai
cổ tay vừa chuyển, cầm lấy đoạn tay này liền muốn gập đứt đoạn, nhưng
tay kia lại rất trơn trượt, vừa kéo liền thu tay lại, Đinh Tử lại không
cho hắn cơ hội này, hai tay ôm chặt cánh tay này, vừa muốn dùng sức, lại nghe một tiếng cười nhẹ truyền đến: “Tử nhi quả thật rất hứng thú
với cánh tay này của ta a, ôm liền không buông tay, bản Thế tử rất tốt
bụng, liền cho ngươi ôm luôn!.”

Đinh Tử sửng sốt, lại thấy Lam Thanh Lăng đang tựa ở trên vách xe hướng
về phía nàng cười, Đinh Tử trong mắt có lãnh ý, ôm cánh tay Lam Thanh
Lăng há mồm hung hăng cắn. Lam Thanh Lăng cũng thập phần ngoài ý muốn,
chờ đến lúc muốn thu tay lại đã bị Đinh Tử cắn phát đau, hắn thở hốc vì
kinh ngạc, nghĩ thầm nữ nhân này thật là ngoan, đến tướng công tương lai cũng cắn, đau quá a!

“Được rồi, ta biết nàng ủy khuất, tướng công ta không để ý là được, quản những người khác lời ra tiếng vào làm gì.” Lam Thanh Lăng ho nhẹ một tiếng, trên mặt ẩn có đỏ ửng chớp động.

Đinh Tử buông cánh tay Lam Thanh Lăng ra, liếc mắt nhìn hắn: “Cái gì mà tướng công tương lai, cách hôn lễ còn tới ba năm, trong ba năm này
phát sinh chuyện gì còn không biết đâu, ngươi thế nào làm tướng công
tương lai, không biết xấu hổ!” Đinh Tử ở chỗ Hoàng thượng bị chọc
tức, lửa này còn chưa có tiêu hết đâu, rất không có ý tứ, Lam Thanh Lăng biến thành cái thùng trút giận.

Lam Thanh Lăng thở dài: “Bản Thế tử cũng thật đáng thương, vì nương
tử tương lai, đến thanh danh cũng không cần, người ta còn không cảm
kích, trái tim của ta đau quá.”

Đinh Tử mím chặt môi, nhìn gương mặt lạnh như băng nhìn Lam Thanh Lăng,
loại lời nói trêu đùa này nói thế nào cũng không được tự nhiên, trong
lòng lại vừa bực mình vừa buồn cười, đối với ngụm ác khí vừa chịu ở
hoàng cung cũng triệt để tiêu mất, nàng ngồi ở một bên, quay đầu nhìn
Lam Thanh Lăng, hỏi: “Ngươi thật không để ý, đây chính là một canh giờ, thật phát sinh chuyện gì, ta là nữ nhân cũng không có ý tứ nói ra khỏi miệng.”

Lam Thanh Lăng híp mắt: “Lấy tính tình của nàng, Hoàng thượng nếu
làm gì nàng thì hắn còn sống lâu sao, nàng cũng sẽ không chỉ cắn ta một
ngụm cho hả giận đâu. Bất quá hắn nếu thật sự làm gì với nàng làm, hừ!“

Đinh Tử cúi đầu cười một tiếng, đột nhiên cảm giác thân thể vừa chuyển,
lại bị Lam Thanh Lăng ôm vào trong ngực, nàng thiếu chút nữa kinh hô lên tiếng, thấp giọng trách mắng: “Ngươi làm cái gì thế, mau buông ra!”

Lam Thanh Lăng ôm chặt thắt lưng Đinh Tử: “Lúc nàng sinh bệnh toàn
thân đều bị ta sờ qua, giờ sợ cái gì, nàng làm tướng công tương lai lo
lắng hãi hùng, bây giờ cho ta chút an ủi a.”

“Vô lại!” Đinh Tử nghiến răng nghiến lợi nói, lại cũng không
có kéo hai tay Lam Thanh Lăng ra, người nào đó như mèo ăn trộm được mỡ,
cười đến đắc ý!

Về phần chuyện một canh giờ kia, muốn đè xuống, mặc dù có chút phiền
phức, cũng không phải không thể, nếu không quỷ mới biết Lam Thanh Lăng
sẽ bình tĩnh như vậy.

Vừa mới hồi phủ, An Quốc Hậu liền phát giận một lần, Mộc thị gả cho An
Quốc Hậu phủ Tiết An, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn tức giận lớn như vậy, An Quốc Hậu phủ liên tiếp đánh năm bạt tay, vừa đánh vừa mắng nói: “Ngươi độc phụ, dám làm chuyện thất đức bại hoại như vậy, mặt mũi
An Quốc Hậu phủ ta bị ngươi làm mất hết, ngươi… ngươi quả thực là nữ
nhân ác độc nhất thiên hạ, ta lúc trước sao lại mắt mù cưới một tai họa
như ngươi!“

Mộc thị toàn thân trên dưới không có chỗ nào không đau, hiện tại lại bị
An Quốc Hậu đánh mấy cái tát, “Oa” một tiếng khóc lớn lên: “Con tiện nhân kia có cái gì tốt, nàng vốn không xứng với Vũ nhi, ta làm nương tự nhiên hi vọng những thứ tốt nhất cho Vũ nhi, ta có cái gì sai, ta không sai!”

“Ngươi… Ngươi còn không biết sai, quả thực tức chết ta. Ngươi vĩnh
viễn ở trong phòng không cho phép ra ngoài cho ta, không có mệnh lệnh
của ta không cho ngươi đi ra gây tai họa cho người khác…” An Quốc Hậu tức giận chỉ vào Mộc thị ngón tay đều run rẩy, có thể thấy được cơn giận của hắn lớn thế nào!

An Quốc Hậu phủ ở trong triều vẫn ở trạng thái trung lập, chỉ sợ người
nào trong phủ làm ra chuyện khác người biến thành nhược điểm, mà Mộc thị lại là kẻ ngu xuẩn, dám làm ra chuyện khác người như thế.

Thái hậu không trực tiếp trượng tễ nàng cũng là nhẹ, nàng lại còn không biết sai, An Quốc Hậu đối với Mộc thị vốn còn sót lại một chút thân
tình nay cũng không còn sót lại chút gì, trong lòng nghĩ lập tức nên như thế nào thú tân thê. (@@ cái nhà gì thế không biết!)

Bạch lão thái quân vẫn trầm mặc, bất quá nhìn thấy biểu tình nhi tử cũng đoán được mấy phần, hướng về phía nhi tử gật gật đầu, hiển nhiên đối
Mộc thị cũng thất vọng triệt để, rất đồng ý An Quốc Hậu phủ thú chính
thê khác.

Tiết Vũ từ hoàng cung đi ra, liền mặc kệ người của An Quốc Hậu Bạch lão
thái quân ngăn cản, cứng rắn ra hoàng thành lại trở về hậu nhai, lúc đó
hắn làm như vậy cũng vì xác thực ai cũng ngăn không được, cái loại thất
hồn lạc phách này, quả thực tìm không được bóng dáng Tiết Vũ phong thần
tuấn dật khí chất thoát tục của quá khứ.

Hạ Linh Nguyệt trầm mặc đợi, không có một chút cảm giác tồn tại.

Lâm Vương phủ


Lâm Vương gia trở lại cũng hướng về phía Lâm Vương phi, Lâm Giai Thiến
tức giận mắng một hồi, thủ lĩnh hộ vệ kinh thành kia há là người bình
thường có thể thu nạp, Lâm Vương gia vì vị trí này nỗ lực bao nhiêu năm, nay bởi vì các nàng ngu xuẩn mà đánh mất.

Lâm Vương gia làm việc thập phần nghiêm cẩn, giống như lần này phái
người đi ám sát Đinh Tử, người phái ra trên thân không có một chút đầu
mối liên quan cùng Lâm Vương phủ, mấy tên tử sĩ kia, cũng bị nắm giữ,
trước giết hết những người khác rồi tự uống thuốc độc tự sát, căn bản
không để cho người tìm được nhược điểm Lâm Vương phủ.

Nhưng Lâm Giai Thiến là loại nữ tử sống trong khuê phòng sao có thể so
sánh với Lâm Vương gia, làm việc để lại dấu vết cũng rất bình thường,
đáng tiếc sai lầm lần này trả giá thực sự quá lớn, một phần ba lực lượng của Lâm Vương gia bị mất, hắn làm sao có thể nuốt cơn giận này được!

Lâm Giai Thiến viền mắt rưng rưng, đột nhiên con mắt đảo một vòng rồi
ngất đi, Lâm Vương phi vốn trầm mặc đột nhiên thét chói tai: “Mau truyền ngự y, mau truyền!“

Đem Lâm Giai Thiến đỡ lên trên giường, lúc cởi giày thêu dính máu ra,
nhìn thấy chỗ đấy nhất thời làm cho người ta hút một hơi lãnh khí, vốn
trên ngón chân bị chặt mọc ra chút thịt mới đã bị phá vỡ, ba ngón chân
khác bị sói cắn rớt thịt lại đứt thành hai khúc, xương cốt đâm vào da
thịt, toàn bộ chân bị xương cốt đâm nát, một cỗ mùi huyết nhục, thiếu
chút nữa làm cho Lâm Vương phi trực tiếp hôn mê.

Kết quả thái y chẩn đoán là vì không có tu dưỡng liền tự ý xuất phủ, hơn nữa đi nhiều lại động tới vết thương, chỗ thịt mới lại sưng lên, ngón
chân cũng khôi phục không được, bây giờ có thể bảo trì cái chân này
không hư thối chặt bỏ đã là không dễ, Lâm Giai Thiến tỉnh lại nghe được
tin tức này liền trực tiếp tức đến hôn mê bất tỉnh.

Lâm Vương gia tức giận đập phá đồ đạc, trợ thủ đắc lực của mình không
có, nữ nhi lại như vậy, tức giận thiếu chút nữa náo toàn bộ Lâm Vương
phủ. Cuối cùng vẫn nhờ trắc phi Lưu Phù Dung mềm giọng an ủi bình phục
tâm tư, xoay người ôm Lưu Phù Dung ngủ thẳng đến ngày thứ hai lâm triều, khiến Lâm Vương phi tức giận không chịu nổi, cũng hôn mê bất tỉnh theo!

Đinh Bằng cùng Vương thị vừa ra hoàng thành liền rời đi trước, trở lại
chuẩn bị làm cái yến hội náo nhiệt một hồi. Đinh Tử ngồi xe ngựa của
mình hồi phủ, Lam Thanh Lăng trực tiếp ở góc đường, thừa dịp người ta
không chú ý ly khai, chờ lúc Đinh Tử trở lại Thị lang phủ, Thị lang phủ
đã giăng đèn kết hoa, không biết còn tưởng rằng Đinh Bằng muốn thú kế
thất a.

Đinh Tử vừa hồi phủ, thần tình những hạ nhân kia nhìn nàng cũng không
đúng, Đinh Tử cũng vui lòng, trực tiếp để cho Hỉ nhi, Linh nhi chuẩn bị
một chút bạc vụn, thưởng cho mỗi người hai lượng, mỗi hạ nhân thu bạc
mặt cũng có thể cười nở hoa rồi, Thị lang phủ trong lúc nhất thời đều
vui sướng.

Mọi người vừa mới hồi phủ, bên ngoài liền có thông truyền đến đây chúc
mừng Đinh Tử, Vương thị trên mặt cười tựa như đóa hoa, vội trước vội
sau, nhảy chồm chồm tựa như thu xếp, lễ vật thu cũng không phải ít, đáng tiếc rất nhiều quà tặng quý báu chỉ tên đưa cho Đinh Tử, còn lại bởi vì lễ phép tiện thể cấp Thị lang phủ cấp Vương thị, nhìn đóng gói cùng vật liền so sánh thất sắc rất nhiều, Đinh Tử cũng không chút khách khí, chỉ chừa cho Vương thị, Đinh Bằng một ít thuốc bổ, thuộc về của nàng thì
thu hết.

Vương thị nhìn trong lòng có tức, lại cũng không gây sự với Đinh Tử, dù
sao lễ vật cũng là bà thu, có Đinh Tử trấn thủ, đồ của nàng cũng sẽ
không chạy tới chỗ nào. Mấy ngày kế tiếp, Vương thị thu lễ vật đến mức
tay mỏi nhừ, sau năm ngày trực tiếp mệt đến hôn mê một lần, Đinh Tử mượn cơ hội tổ mẫu sinh bệnh không muốn nhiễm xui, lại biểu thị hiếu đạo
muốn gần người hầu hạ, cự tuyệt người tặng lễ, lúc này Thị lang phủ mới
an tĩnh lại.

Đinh Tử lại nhân cơ hội kiểm kê lại của cải hiện tại của nàng, kết quả
rất khả quan, nàng rất hài long. Chỗ Lâm Hổ cũng đem những sổ sách trong khoảng thời gian nàng ly khai tất cả đều đưa tới cho Đinh Tử kiểm tra,
hiện tại dù Hòa Bình y quán vẫn dùng giá thấp kê dược, thế nhưng tên
tuổi đã nổi danh, ít nhất làm được tự chịu trách nhiệm lời lỗ, Lâm Hổ
bên này tửu lâu sòng bạc cùng với quầy hàng cũng có quan hệ lợi nhuận
trực tiếp, còn có hơn nửa năm thời gian, còn tiền đưa trả Bạch Vân am
cũng mau chóng xuất ra.

Bên trong Thị lang phủ Đinh Tử thật ra không có tâm tư xử lý gì, cầm lấy sổ sách trong phủ đơn giản nhìn một chút, liền giao cho Ngọc Du các
nàng đi xử lý.

Ngày này Đinh Tử vừa mới ăn xong cơm sáng, đột nhiên có hứng thú: “Chuẩn bị một chút, ta muốn ra ngoài, mượn cơ hội điều tra một chút.”

Nói liền làm, Hỉ nhi, Linh nhi thu xếp đồ để Đinh Tử xuất hành, sau đó
Lâm ma ma cùng Linh nhi lưu ở trong phủ quản sự, Hỉ nhi và Ngọc Du cùng
Đinh Tử xuất môn, lần này Đinh Tử đi từ cửa chính ra, cũng không kiêng
kỵ cái gì.

Chủ tớ ba người ngồi trên một chiếc xe ngựa, Đinh Tử đầu tiên là ở thành tiền nhai dạo qua một vòng, trên tay có của cải, ánh mắt cũng muốn
phóng xa một chút. Đinh Tử đang suy nghĩ là có nên ở thành tiền nhai
cũng đặt mua một vài cửa hàng, tin tức ở tầng dưới chót tuy là không
kém, thế nhưng thành tiền nhai có chút tin tức cũng không phải dễ dàng
truyền đi như vậy, mạng lưới tình báo chân chính tốt, tầng dưới chót
nhất ắt không thể thiếu, đỉnh tầng cao bí ẩn có cửa hàng cũng cần, tỷ
như đến cái loại địa phương như tửu lâu, đây chính là dễ dàng nhất, địa
phương tìm hiểu tin tức danh môn quý phủ trực tiếp nhất.

Đinh Tử ở thành tiền nhai dạo qua một vòng, cũng không có xuống xe, chỉ
vén màn xe nhìn, cũng không hành động, liền cho phu xe trực tiếp chạy
đến hậu nhai, hôm nay mục đích chủ yếu nhất vẫn là đến Hòa Bình y quán
nhìn. Đi ngang qua nơi ở của Tiết Vũ, Đinh Tử dừng lại nhìn một hồi.

Hai mặt tường xanh, một cái cửa gỗ lim phổ thông đóng kín, trong viện
chỉ có một cây liễu ẩn có ngọn trưởng thành, từ bên ngoài xem ra, giống
như là một tòa viện không khí trầm lặng, không có sinh khí.

Đinh Tử thở dài, nàng xác thực chưa từng nghĩ đến việc Tiết Vũ sẽ biến
thành như vậy, trong chuyện này hắn cùng với nàng cũng thập phần vô tội, tình cảm của Tiết Vũ nàng minh bạch, nhưng không cách nào đáp lại.

Nếu Đinh Tử muốn, phá trở ngại này gả vào An Quốc Hậu phủ lại có cái gì
khó đâu, chỉ trách hai người hữu duyên vô phận đi, bọn họ vốn là người
của hai thế giới, căn bản không có khả năng ở cùng nhau, chỉ hi vọng
Tiết Vũ sớm một chút nghĩ lại, tìm được hạnh phúc chính mình mới tốt.

“Đi thôi, đi y quán.”

Xe ngựa đi tới trước cửa y quán, Đinh Tử đỡ tay Hỉ nhi xuống xe, mới vừa đi một bước, đột nhiên quay đầu lại, ở chỗ góc đường có một người hấp
dẫn tầm mắt Đinh Tử.

Người kia một thân tử cẩm bào, tay cầm chiết phiến nhẹ nhàng lắc lư,
không thấy rõ mặt cũng bị hắn thu hút, khí chất lại là một loại đường
hoàng bén nhọn hấp dẫn.

Mà tên nam tử kia mắt cười như hoa đào, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng như
son, nhợt nhạt cười, lại là so với nữ tử còn muốn mị hoặc nhân tâm hơn,
song khi ngươi nhìn hai mắt của hắn, trong mắt kia tựa như không ngừng
chớp động một loại tối tăm.

Nam tử này dĩ nhiên là nam sinh nữ tướng, kiều nhan so với nữ nhân nửa
điểm cũng không kém, nhưng mà mặt mày lại lóe ra một loại quỷ dị nói
không nên lời, khí chất càng không giống nữ tử, trái lại chương hiển khí thế nam tử, Đinh Tử cho tới bây giờ chưa thấy qua người như thế, trong
lòng cũng chấn kinh rồi.

Nam tử kia nhìn thấy Đinh Tử quan sát mình, nhoẻn miệng cười, mị hoặc
lan tràn, xoay người mà đi mấy bước đã biến mất, Đinh Tử trên mặt có
chấn động, nhìn phương hướng nam tử rời đi, trong lòng xẹt qua một tia
quỷ dị!

Hắn rốt cuộc là ai? Đinh Tử ẩn ẩn cảm thấy người này cực kỳ bất phàm,
hơn nữa vừa rồi hắn là cố ý đến xem nàng, hắn làm sao biết nàng sẽ đến
Hòa Bình y quán?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.