Đọc truyện Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân – Chương 7
Những ngày kế tiếp, Trần Mộc rất bình tĩnh mà đi sớm về trễ, ra ngoài săn bắt dị thú, thi thoảng ở trên bàn cơm đụng đến cha mình, cả hai người đều không nói lời nào.Có điều mấy ngày nay, Trần Mộc thường tặng mẹ những món quà nhỏ. Cha và mẹ đã chia phòng ngủ từ lâu nên Trần Mộc cũng nhân cơ hội buổi tối mà tâm sự, nói chuyện với mẹ.Nháy mắt qua một tháng, lúc này Trần Mộc đã theo thói quen mà thức dậy. Bây giờ hắn đã là thợ săn cấp hai, mấy ngày nay cũng chỉ săn bắt dị thú cấp hai. Nếu không phải dị thú cấp ba cách thành thị rất xa, hắn nhất định sẽ nghĩ cách để đi săn bắt chúng.Đời trước, tại thời điểm hắn chết đã có chứng chỉ của thợ săn cấp bốn nhưng lại có thực lực của thợ săn dị thú cấp năm. Khoảng thời gian ấy, vốn Trần Mộc muốn đi săn bắt dị thú cấp năm để thăng cấp, lại bị Lâm An Liệt lừa ở trong thành cùng gã.Khi ấy, hắn thật đúng là vô cùng ngu ngốc, thủ đoạn đùa giỡn này của Lâm An Liệt mà hắn cũng không nhìn ra được. Tuy rằng thỉnh thoảng nghĩ lại thấy bất thường nhưng sau đấy lại giúp Lâm An Liệt kiếm cớ.Tựa như thời điểm ban đầu, lúc lần đầu tiên chú ý đến Lâm An Liệt, gã đang bị người khác quấy rầy cho hắn có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Bây giờ suy nghĩ một chút, không chừng người quấy rầy gã lúc ấy cũng là do gã thuê đến để diễn kịch.Hôn nhẹ A Hổ đang ngủ ở bên cạnh gối đầu, mấy ngày gần đây ban ngày hắn đều hợp thể cùng nó cho nên A Hổ cũng khá mệt. Vì thế, lúc này hắn áy náy với nó nên cũng không mua trang bị cao cấp hơn mà dành tiền mua thức ăn linh thú cao cấp và các loại đồ chơi cho A Hổ. Bởi vậy mấy ngày nay mặc dù mệt nhưng nó vẫn cứ hăng hái mà ngẩng cao đầu, thậm chí độ thân mật với hắn cũng tăng lên không ít.A Hổ “meo meo” một tiếng, lè lưỡi liếm liếm mặt của Trần Mộc, hắn liền nâng nó lên đặt ở trên vai của mình. Linh thú có trí tuệ cao và thực lực mạnh, chỉ cần hắn đồng ý thì nó đứng trên vai chủ nhân cũng không bao giờ bị ngã.Cưỡi chiến xa hai bánh đi ra khỏi thành, Trần Mộc hướng về phương xa mà lái xe đi. Chiến xa hai bánh không thể qua đêm ở dã ngoại, chỉ có chiến xa bốn bánh có phòng ngự cực cao mới có thể chở người qua đêm bên ngoài. Bởi vậy Trần Mộc muốn săn bắt dị thú cấp cao thì nhất định phải cố gắng đi xa.Dị thú cấp năm trở lên hầu như đều ở xa thành thị. Thợ săn dị thú cấp bậc cao muốn thăng cấp nhất định phải có chiến xa bốn bánh, mà thợ săn dị thú có phần cường đại thì có thể mua hoặc thuê một trấn nhỏ di động đi trước vào khu tụ tập của dị thú cao cấp, có trấn nhỏ trợ giúp thì việc đối phó với dị thú sẽ đơn giản hơn.Xa Xa thấy một chiếc chiến xa bốn bánh đang trở về, Trần Mộc có chút hâm mộ mà nhìn chiếc xe đã từng được tân trang. Một tháng này, hắn buôn bán lãi hơn hai mươi vạn điểm tín dụng, thế nhưng cách mục tiêu chiến xa bốn bánh còn khá xa, hơn nữa nhiều năm không săn giết dị thú nên hắn còn cần tôi luyện lại kỹ năng của mình.Mấy ngày trước mẹ cũng cho hắn một trăm vạn điểm tín dụng, hắn không thể từ chối nhưng lại không muốn dùng đến số tiền ấy.Tuy chiến xa hai bánh không có phòng ngự cường đại như chiến xa bốn bánh nhưng lại có sự linh hoạt rất tốt. Trần Mộc điều khiển xe đi đường nhỏ, không lâu sau đã thấy một con châu chấu thú cấp một.Châu Chấu thú chỉ cần là thực vật thì cái gì cũng ăn, vì thế nên có số lượng rất nhiều. Lúc trước Trần Mộc đã săn bắt được vài con, lại càng không biết đời trước đã săn bắt được bao nhiêu. Bởi vậy lần này hắn rất nhẹ nhàng đã cầm được Châu Chấu thú bị giết chết. Tuy Châu Chấu thú là dị thú cấp một nhưng trong hàng dị thú cấp một thì nó cũng là loài cường đại, chất thịt cũng tốt, giá cả không thấp.Tiếp tục đi trên đường, Trần Mộc lại đụng phải mấy con dị thú cấp một nhưng hắn chỉ chọn giết mấy con có giá cao, vì chiến xa hai bánh cũng không chở được quá nhiều con mồi.“Chạy mau, có ong vàng thú đuổi tới! ” Trần Mộc điều khiển chiến xa hai bánh đi về hướng sườn núi trước mặt, trên đó đột nhiên lao xuống ba chiếc chiến xa hai bánh, khi thấy hắn thì quát to lên.Trần Mộc không chút nghĩ ngợi, lập tức quay đầu rời đi. Ong vàng thú mặc dù chỉ là dị thú cấp hai thế nhưng chúng tập hợp thành đàn. Mặt khác đuôi của chúng có kìm chứa nọc độc, nếu bị đâm thì với tài nghệ bây giờ của hắn phải chết là không thể nghi ngờ. Hơn nữa ong vàng lại bay, đối với loài người chỉ có thể đi thì linh hoạt hơn rất nhiều.Trần Mộc vừa lái chiến xa, vừa lấy ra mũ giáp mang theo được treo ở đầu xe. Hắn thấy rất may khi mình trang bị tốt, từ mũ giáp đội đầu đến bao cổ tay hắn đều mang theo. Ngược lại mấy người kêu hắn, đang chạy chối chết kia thậm chí còn không mang cả mũ giáp. Ong vàng thú bình thường sẽ không chủ động tấn công người, cũng không xuất hiện ở những nơi không có vật che đậy, không biết tại sao bọn họ lại trêu chọc đến nó.Có điều chiến xa đi thuê không thể bằng được mới mua, Trần Mộc cảm thấy tốc độ không đủ nhanh.“A!” Phía trước truyền đến một tiếng hô to, Trần Mộc vừa quay đầu lại liền thấy một trong ba chiếc xe kia bốc cháy sau đó bay lên.” Ta kháo, chỉ có hai ong vàng? ” Trần Mộc nóng nảy, hắn thấy ba người kia gấp gáp như vậy liền tưởng rằng phải có một đám ong vàng, không ngờ chỉ có hai con!Quay đầu xe trở về, hai người khác cũng xuống xe, tất cả đều cầm vũ khí đề phòng. Coi như hai người này tình nghĩa tốt, không ném người kia lại mà chạy một mình.“Cần giúp không?” Trần Mộc nhìn mấy người kia chặn hai con ong vàng lập tức hỏi. Tại dã ngoại, cướp giật dị thú là hành vi không có đạo đức, phải xin người khác đồng ý.“Cần!” Ba người kia trăm miệng một lời hô lên.Trần Mộc không thèm nhắc lại, ngay lập tức xông tới. Đời trước hắn vẫn luôn cẩn thận tránh ong vàng thú nhưng ong mật thú lại rất nhiều lần gặp phải. Lúc trước hắn gia nhập một đội ngũ, vì tìm mật mà phải tiêu diệt hai sào huyệt của ong mật thú cho nên kinh nghiệm trên phương diện này của hắn cũng không ít.Một đám ong vàng thú hắn không đối phó được nhưng hai con thì không thành vấn đề.Ong vàng thú lợi hại nhất ở đuôi châm, đó cũng là bộ phận có giá trị lớn. Đối phó con mồi như ong vàng thú dùng vuốt sắc không thích hợp, bởi vậy Trần Mộc liền dùng chiến đao.Rèn luyện một tháng vừa qua, lực lượng và sự linh hoạt của Trần Mộc đều đã gia tăng rất nhiều. Ba người kia ngăn ong vàng, hắn đến phía sau bổ một đao về phía eo của nó.Ong vàng có tính cảnh giác rất mạnh, lập tức tránh thoát, Trần Mộc không chút do dự công kích lần thứ hai. Hai ong vàng chỉ dài bằng cánh tay người trưởng thành nhưng động tác rất linh hoạt, Trần Mộc chém xuống mấy đao cũng chỉ làm bị thương cánh của một con.Hai con ong bị ăn đau, cũng bắt đầu chú trọng tấn công hắn. Trần Mộc đã tìm ra một qui luật, vài phút trôi qua, một đao chém trúng vào phần giữa ngực và bụng của con ong vàng bị thương cánh lúc trước, nó ngọ ngoạy một cái rồi rơi xuống.Chỉ còn một con hiển nhiên là dễ đối phó hơn. Trần Mộc đã nhanh chóng thu hoạch được một con mồi.“Người anh em, lần này cảm ơn anh, không có anh, có lẽ chúng tôi đã phải nói lời dặn dò.” Ba người kia đều là thanh niên, một người trong đó đã bán thú hóa nhìn cũng nhiều tuổi nhất. Bên cạnh là hai người không thể thú hóa. Một người có khuôn mặt tròn, béo phúng phính, ngay cả vóc người cũng có chút mập. Một người còn lại mặt nhọn, tóc đen hơi dài che nửa khuôn mặt. Bọn họ lái loại xe không có tân trang, chắc cũng là đi thuê.“Không cần khách khí, hai con ong vàng thú giá trị này, tôi muốn lấy hai đuôi châm” Trần Mộc mở miệng. Đuôi châm của ong vàng thú giá không thấp, nó còn có giá cao hơn một con dị thú cấp hai bình thường.“Người anh em, đều do anh giết, tất cả là đều là của anh.” Thanh niên có khả năng bán thú chắc hẳn là thủ lĩnh của bọn họ, lập tức mở miệng.“Chất thịt của ong vàng cũng không tốt, tôi không cần” Trần Mộc chỉ chỉ những con mồi phía sau xe của mình. trên người ong vàng chỉ cần hai đuôi châm là được.“Vậy thì cám ơn.” Người nọ ngượng ngùng gỡ đuôi châm xuống cho Trần Mộc, sau đó đem ong vàng buộc vào sau xe.“Chúng tôi lần này đi vận may không tốt. Vốn lúc ban đầu chỉ muốn giết vài con dị thú cấp một không ngờ lại đụng vào ong vàng thú” Một trong ba người – người mặt tròn mở miệng.“Thuê xe chưa dùng được bao nhiêu, vậy mà lúc quan trọng còn bị bốc cháy, tôi nhất định phải đi đòi bồi thường!” Thanh niên mặt nhọn lầu bầu liên tục, âm thanh mềm mại. Cậu ta nhìn thì khó ở chung nhưng âm thanh lại khiến cho người ta thấy ngây thơ, khả ái.Tổ hợp như vậy, Trần Mộc đột nhiên cảm thấy hai thanh niên không thể thú hóa này có chút quen mắt. Hơn mười năm sau, khi hắn đã khốn cùng, chán nản. Tinh Vân thành có hai người thợ săn cấp sáu, một béo một gầy, tính tình đều nóng nảy khó tiếp xúc nhưng thực lực cường đại, chắc hẳn là hai người kia. Có điều bọn họ bây giờ không có khả năng làm cho người ta liên hệ đến hai nhân vật sau này.Tìm mấy tên thủ hạ cũng không tồi, mặt khác có lẽ bản thân cũng không thể tiếp tục dùng chiến xa hai bánh đi thuê được nữa. Trần Mộc tháo mũ giáp của mình xuống, quyết định cùng đối phương lôi kéo làm quen.Hết chương 7.
.
.
Tác giả : Có thực lực, mới có thời gian tới ~