Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 3: Cùng mẹ chờ đợi, thề nguyện với trời


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại – Chương 3: Cùng mẹ chờ đợi, thề nguyện với trời

“An Nhiên, cậu mau khuyên dì Kỷ đi!” Sở Dao thấy Lục An Nhiên không nói gì liền gấp rút thúc giục.

“Mẹ!” Lục An Nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Kỷ Nhu, đôi mắt mềm mại: “Con nguyện ý cùng mẹ đợi ba trở về!” Lục An Nhiên đương nhiên biết Lục Quân Hạo cuối cùng cũng sẽ không trở về, bởi vì, ở kiếp trước đến khi cô chết cô cũng không hề nhận được chút tin tức nói về ba cô, nhưng mà mẹ cô nguyện ý đợi, vậy thì cô cũng sẽ tâm cam tình nguyện cùng chờ đợi với bà, cho dù là cả đời cô cũng nguyện ý, ông trời đã cho cô một cơ hội để chuộc lại hết thảy những lỗi lầm ở kiếp trước, cô sẽ nắm bắt từng phút từng giây để bù đắp lại những điều bất hiếu mà cô đã phạm phải.

Kỷ Nhu sửng sốt, hai hàng nước mắt nóng hổi dọc theo hai bên má mà chảy xuống, rốt cuộc con gái đã hiểu thấu được nỗi lòng của bà.

“Chuyện này…” Lục Quân An và Sở Dao đều ngây ngẩn cả người, chuyện này tại sao lại không giống như dự đoán! Sở Dao cũng có chút không rõ chuyện gì đã xảy ra, trước đây khi ả nói chuyện này với Lục An Nhiên, Lục An Nhiên không phải cũng tán đồng ý kiến của ả sao?

“An Nhiên, con nói vậy là có ý gì? Con là muốn hủy hoại cả cuộc đời mẹ con sao?” Lục Quân An bình tĩnh lại.


“Chú Ba, thật ra con cảm thấy đề nghị của chú cũng không tệ, hay là cứ hẹn Lâm tổng ăn một bữa cơm đi! Con cũng đi!” Lục An Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Kỷ Nhu lại ngẩn ra không dám tin mà nhìn Lục An Nhiên, lúc nãy không phải con gái vẫn còn đồng ý với bà chờ đợi ba Hạo trở về sao? Lục An Nhiên nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay của bà, cười nhẹ.

“Như thế mới đúng!” Lục Quân An cảm thấy tình hình thay đổi lập tức mặt mày hớn hở: “An Nhiên ngoan! Lần sau chú đến sẽ mang đến cho con một máy chơi trò chơi mới nhé!” trong lòng Lục Quân An đều cảm thấy vui sướng, giao dịch này nếu như thành công rồi, ông ta sẽ được coi như lập được công lớn cho Lục thị rồi.

“Gọi thêm ông nội nữa nhé!” Lục An Nhiên lại nói thêm một câu: “Con cũng lâu rồi không được gặp ông nội!”

“Chuyện này…” Lục Quân An cười cũng không nỗi nữa, Lục lão ông lăn lộn ở quốc gia Z này mấy chục năm trời, một chút ý đồ nhỏ bé Lục Kiếm Hào nhìn một cái là có thể hiểu rõ! Nếu như để Lục lão ông biết được hắn tính kế chính chị dâu của mình, vậy thì hắn ta chết chắc rồi? Đừng nói đến việc kế thừa Lục thị, Lục lão ông sẽ lột sống da của hắn! theo như tính cách của ông lão, sẽ có thể tống cổ hắn ra khỏi Lục gia, từ đó đoạn tuyệt quan hệ cha con! Chuyện này tuyệt đối không được, như thế chẳng phải hắn sẽ chẳng có gì nữa sao?


“An Nhiên, cậu… không phải cậu rất sợ ông cậu sao?” sắc mặt Sở Dao có chút lúng túng, cô ta đã tẩy não Lục An Nhiên rất lâu rồi mới có thể để Lục An Nhiên sinh ra khoảng cách với người nhà Lục gia, chỉ tin tưởng Lục Quân An với chính bản thân ả!

“Chú Vu! Gọi điện cho ông nội cháu đi!” Lục An Nhiên phớt lờ lời nói của Sở Dao nói với vị quản gia đang đứng bên ngoài cửa phòng.

“Vâng thưa đại tiểu thư!” Bên ngoài cửa truyền đến âm thânh của chú Vu.

“Đợi đã!” Lục Quân An tức đến mặt mày xám xịt nhưng vẫn nhẫn nãi khuyên nhủ Lục An Nhiên: “An Nhiên, con nghe chú sẽ không sai đâu! Lâm tổng là một thương nhân đại tài, tuổi còn trẻ đã trở thành giám đốc quản lý dự án của tập đoàn Vinh thị, thật là hiếm có! Huống hồ, chú cũng chỉ là để mẹ con và Lâm tổng gặp mặt ăn bữa cơm không phải sao? Ưng thì nói tiếp không thì bỏ đi! Nhưng mẹ con một chút cơ hội cũng không cho người ta, bên chú cũng không thể tiếp tục dây dưa, chú cũng chỉ là vì Lục thị mà thôi!” Những lời nói này về tình về lý đều đúng đều nói được rất tốt.

“Bỏi vì Lục thị hay là vì bản thân chú Ba đây?” Lục An Nhiên quả thật lười biếng đi đối phó với loại tiểu nhân đê tiện này, lúc trước sau khi bị đưa vào phòng của vị quan chức kia, Lục Quân An vẫn là dùng câu nói “Vì Lục thị” để nói chuyện, vì Lục thị, vì ông nội, vì tất cả, cô đều đã nhịn! kết quả toàn bộ những việc này chẳng qua là đều đút vào cái túi lớn của Lục Quân An hắn!


“Con nói cái gì vậy?” Bị Lục An Nhiên nói trúng tim đen, Lục Quân An thẹn quá hóa giận nói: “Chú không phải là vì mẹ con hai người sao! Anh cả mất tích, nếu như không phải trên công ty chú nói giúp một tiếng thì mẹ con đã bị sa thải rồi!”

“Vậy thì vẫn phải cám ơn chú Ba đã có lòng chăm sóc rồi, không nghĩ tới chú Ba chỉ là một quản lí nhỏ nhoi của bộ phận quan hệ xã hội trong công ty cũng có thể nói giúp cho quản lý của bộ phận quảng cáo là mẹ con đây?” Lục An Nhiên cảm thấy chuyện này thật buồn cười, cũng âm thầm chế nhạo bản thân, kiếp trước vì sao lại tin tưởng những lời nói dối có nhiều sơ hở như thế này, 

“Con!” Lục Quân An hoàn toàn bị Lục An Nhiên chọc trúng chỗ đau, đột nhiên đứng dậy mắng một câu: “Cho chút mặt mũi mà không biết xấu hổ!” Liền mặt mày giận dữ mà bước từng bước lớn ra khỏi Lục gia.

“Dì Kỷ, chuyện đó… An Nhiên đã tỉnh rồi, con, con về trước đây…” Sở Dao cắn cắn môi dưới, Lục An Nhiên bị làm sao thế nhỉ? Ánh mắt của cô làm ả sợ hại thật sự, hơn nữa tại sao một con ngốc lại dường như biến thành thông suốt rồi? Mọi chuyện dường như là đã thoát khỏi sự khống chế của ả, ả có cảm giác sợ hãi rồi,

“Vậy con về trước đi!” Kỷ Nhu xoa xoa huyệt thái dương đang đau, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, chồng bà đã mất từ mấy năm trước, hiện tại bà chỉ còn lại duy nhất một đứa con gái này, bà tuyệt đối sẽ không đánh mất con gái của bà, nhưng mà nếu như con gái có thể hiểu bà, nguyện ý cùng với bà chờ đợi Ba Hạo trở về, Kỷ Nhu thật sự yên lòng.


“Vâng thưa dì Kỷ!” Sở Dao lau khô nước mắt nhìn Lục An Nhiên: “An Nhiên, cậu nên nghỉ ngơi đi, ngày mai mình sẽ quay lại thăm cậu!”

“Đợi một lát!” Lục An Nhiên đột nhiên mở miệng gọi Sở Dao đang chuẩn bị bước ra cửa: “Sở Dao, cậu nhớ kỹ, cậu chỉ là con gái thư ký của ông nội tôi, cậu nên nhớ rõ thân phận của bản thân! Từ hôm nay trở đi mình không cho phép cậu kêu mẹ tôi là “dì Kỷ” nữa, sau này cậu hãy cứ như chú Vu gọi mẹ tôi là “phu nhân”! nghe rõ chưa?”

Sở Dao không nghĩ được Lục An Nhiên sẽ nói như thế với ả, trong ấn tượng của ả, Lục An Nhiên chính là người vừa dễ bị ăn hiếp lại vừa là một con ngốc dễ bị lừa gạt, làm sao có thể lại nói chuyện mạnh mẽ như vậy được, với lại cảm giác xa lánh như thế này quả thật trước đây chưa từng có? Lục An Nhiên luôn để ả trở thành người thân cận nhất, đột nhiên nghe thấy rõ ràng mệnh lệnh chứa đầy giọng điệu xa cách như thế này, Sở Dao ngoại trừ khiếp sợ, còn đột nhiên sinh ra một cảm giác lo lắng, căng thẳng.

“An Nhiên?” Hiển nhiên, Kỷ Nhu cũng không biết con gái mình đã xảy ra chuyện gì sau trận sốt này, tại sao hình như tính tình đột nhiên có sự thay đổi lớn? Sở Dao không phải là người bạn thân nhất của con gái bà sao?

“Cậu có thể đi rồi!” Lục An Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Dao, sau đó mới quay đầu nhắm mắt không muốn nhìn thấy người khiến cô hận đến tận xương tủy này nữa.

Sắc mặt Sở Dao trắng bệch, rời khỏi phòng của Lục An Nhiên, ra khỏi cửa nhà Lục gia, bầu trời ảm đảm, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống. Sở Dao siết chặt nắm đấm của mình, nghiến răng nghiến lợi: “Lục An Nhiên! Cô là cái thá gì! Cô nhớ kỹ cho tôi!” Sở Dao dầm mưa quay trở về căn nhà của mình, đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại ngày hôm qua của ba cô ta, người trong điện thoại hình như đang cùng với ba ả thảo luận vấn đề trừ khử đại tiểu thư Lục gia Lục An Nhiên, nghĩ đến chuyện này, tim ả mới thả lỏng được một chút, ánh mắt ả chống lại bầu trời đêm thề rằng: Lục An Nhiên, tôi tuyệt đối để cô muốn sống không được muốn chết cũng không xong!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.