Đọc truyện Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại – Chương 210: Long thiếu ho ra máu, em không buông bỏ
Nghe xong câu hỏi của Lục An Nhiên, Long Ngọc Tinh ngập ngừng một chút sau đó trả lời: “Anh có biết.” Chẳng lẽ cô phát hiện gì rồi sao? Long Ngọc Tinh suy đoán có lẽ là do hôm nay nhảy một điệu kia, anh đã bị lộ rồi chăng…
“Vậy anh…” câu hỏi của Lục An Nhiên còn chưa xong, điện thoại của cô liền phát ra âm thanh gián đoạn sau đó màn hình liền đen ngòm, Lục An Nhiên đem điện thoại đặt trước mắt: “Chết rồi… hết pin… tại sao lại hết pin ngay lúc này chứ…” cô thở dài một hơi, câu nói quan trọng nhất còn chưa được nói hết… Lục An Nhiên thất vọng hai vai buông thỏng thì thầm: “Vậy anh có phải là anh ấy không… vậy anh… tại sao lại phải gạt em…”
Mà ở phía bên kia Long Ngọc Tinh chỉ nghe thấy âm thanh tắt máy vang vọng trong lòng có chút ngạc nhiên, bấm số gọi lại, phát hiện đối phương đã khóa máy, Long Ngọc Tinh thở hắt ra một hơi gỡ máy biến thanh xuống, lại ho vài tiếng, cổ họng lại truyền đến một trận đau đớn, mùi vị máu tanh trong miệng cuồn cuộn ụp lên khiến anh không nhịn được mà nhíu chặt mày.
“Anh Ngọc Tinh anh sao thế?” Phượng Tư Hàm chạy qua nhìn thấy thứ trong tay Long Ngọc Tinh: “A, anh dùng cái này làm gì thế? Cái này tổn thương cổ họng rất lớn!”
“Khụ khụ… khụ khụ…” Long Ngọc Tinh ôm lấy miệng ho vài tiếng sau đó trên tay liền lấm tấm máu.
“Cái này… cổ họng cũng đã hỏng đến mức độ này, trước đây anh không cảm thấy đau sao? khi vừa phát hiện cổ họng đau anh liền không thể sử dụng nữa, cái thứ này chính xác là anh lấy từ chỗ anh trai em, anh ấy không nói với anh sao?” Phượng Tư Hàm nhíu mày, cái thứ này cô biết, lúc đó cô cũng tham gia vào hội nghị công bố, cô vô cùng hiểu rõ công dụng và tác dụng phụ của nó: “Tuyệt đối không được tiếp tục sử dụng nữa có biết không?”
“Lắm lời.” Long Ngọc Tinh lại ho thêm vài tiếng sau đó lau lau vết máu khóe miệng: “Tôi không sao.”
“Anh gọi điện thoại cho ai thế, còn phải dùng đến máy biến thanh, là Long thị xảy ra chuyện gì sao? nếu như là chuyện của Long thị, anh Ngọc Tinh anh để người khác gọi điện là được mà! Anh hà tất phải tự mình làm tổn thương cổ họng của mình như vậy chứ!” Phượng Tư Hàm nhìn cảnh này tâm một trận đau: “Anh như vậy không được đâu!”
“Ồn chết đi được.” Long Ngọc Tinh nhíu chặt mày: “Tôi tự mình biết phải làm thế nào.”
“Anh biết thì không nên tiếp tục sử dụng nữa!” Phượng Tư Hàm khó có được dịp ở trước mặt Long Ngọc Tinh cường thế như vậy: “Anh Ngọc Tinh, anh… có phải là anh…” Phượng Tư Hàm cúi đầu xuống nắm lấy mép váy bộ đồ bơi trên người: “Có phải là anh thích… Lục An Nhiên…”
“Đúng.” Long Ngọc Tinh ngược lại trả lời rất dứt khoát.
“……” mặc dù từ sớm đã đoán được sẽ có kết quả này, nhưng Phượng Tư Hàm vẫn cảm thấy trong lòng một trận khó chịu đến đau đớn, mím mím môi khó khăn lắm mới nhẫn nhịn không để nước mắt rơi xuống.
“Phượng nha đầu…” Long Ngọc Tinh vươn tay đặt lên vai của Phượng Tư Hàm, khó có được lúc anh lại dịu giọng xuống: “Anh cùng với anh trai em cùng nhau lớn lên, em từ nhỏ liền thích chơi với bọn anh, vẫn luôn gọi em là chai dầu gió nhỏ, anh cũng khó có thể nảy sinh loại tình cảm khác với em.”
“Vậy Lục An Nhiên thì sao?” Phượng Tư Hàm ngẩng đầu nhìn Long Ngọc Tinh: “Cậu ấy thì sao?” bởi vì cùng lớn lên với nhau từ nhỏ cho nên liền biến thành nhân tố bất lợi sao?
“Cô ấy? Anh đối với cô ấy là nhất kiến chung tình đi…. sẽ luôn có một loại người như thế khiến em cảm thấy cuộc đời này chính là cô ấy.” Long Ngọc Tinh nhớ lại hoàn cảnh gặp nhau lúc nhỏ: “Có lẽ không phải ánh mắt đầu tiên, có lẽ chỉ là một khoảnh khắc, nhưng khi mà em gặp được người nào đó trong khoảnh khắc đó. Em liền biết được, chính là cô ấy…”
“Em không hiểu. Em sẽ không dễ dàng buông bỏ đâu!” Phượng Tư Hàm không hiểu, càng không muốn hiểu, cô chỉ biết người mà cô thích từ nhỏ, đang thích một người khác, loại cảm giác này khiến cô đau đớn, cô ôm lấy ngực, mắt trông mong nhìn Long Ngọc Tinh. Lúc này, ở đằng sau cô, bầu trời đêm yên tĩnh nương theo một tiếng “chíu”, một mảnh pháo hoa rực rỡ sau đó nở rộ. Một khoảng trời được chiếu sáng, cô chính là ở dưới một bầu trời đẹp đẽ như vậy… thất tình… mà còn là ngay đến cả bắt đầu còn chưa kịp… bao nhiêu năm nay, cô theo dõi bóng lưng của anh bao nhiêu năm như vậy… làm sao có thể nói buông tay liền có thể buông tay chứ? Cô không muốn…
“Đợi em gặp được khoảnh khắc đó, gặp được người đó em liền hiểu.” Long Ngọc Tinh thu tay lại, sau đó khép miệng khẽ ho vài tiếng, cổ họng của anh thật sự không thoải mái, quay người đi về hướng âm thanh náo nhiệt, ánh lửa rực rỡ, pháo hoa sáng rực, anh cần uống chút nước.
Nhìn bóng lưng Long Ngọc Tinh dần dần đi xa, cuối cùng Phượng Tư Hàm vẫn khóc lên, ở nơi buổi đêm bãi biển huyên náo, liền không ai có thể nghe được tiếng khóc gần như là gào thét của cô.
“Chậc… thật là phiền phức…” nhìn theo bóng lưng phát ra tiếng khóc, Tần Thư Mặc nắm lấy tóc của mình đi qua đưa khăn tay của cậu ra: “Dùng xong nhớ rửa sạch sẽ trả lại cho tôi.” “……” Phượng Tư Hàm thút thít nhìn Tần Thư Mặc: “Ai… ai cần cậu qua đây chứ!”
“Cậu tưởng rằng tôi muốn qua đây sao!” Tần Thư Mặc trợn mắt với cô, bản thân cậu cũng đã từng thất tình, khoảnh khắc tận mắt cậu nhìn thấy Lục An Nhiên và Long Ngọc Tinh hôn nhau, cậu đã thất tình rồi… cậu biết loại cảm giác này khó chịu đến mức nào, tựa như cả trái tim bị một bàn tay bóp nghẹt trong lòng bàn tay, mỗi lần hít thở đều đau thấu tâm can. Cho nên nhìn thấy Phượng Tư Hàm khóc thảm thiết như vậy, cậu cũng có cảm giác gọi là đồng bệnh tương liên. Tần Thư Mặc ngồi trên phiến đá bằng phẳng bên cạnh nói: “Nếu như cậu khóc đủ rồi, liền qua đây xem pháo hoa đi!”
“Ai khóc đủ chứ! Tôi chưa khóc đủ!” Phượng Tư Hàm thút thít, giọt nước mắt to bằng hạt châu trượt trên má.
“Vậy cậu cứ vừa khóc vừa ngắm pháo hoa đi!” Tần Thư Mặc ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm.
“Hừ!” Phượng Tư Hàm hừ một tiếng ngồi xuống bên cạnh Tần Thư Mặc, ngẩng đầu nhìn lên pháo hoa trong đêm, nước mắt như cũ rơi không ngừng. Tại sao cô lại thất tình trong đêm pháo hoa rực rỡ đẹp đẽ như vậy… nghĩ thế nào cũng cảm thấy không phù hợp a… chí ít cũng phải có chút không khí bi ai chứ! Hoặc là mưa một chút đi! Nhưng mà cố tình chính là cô một mình khóc đến rối tinh rối mù.
Ở một nơi khác, nghe thấy âm thanh pháo hoa, Lục An Nhiên mở dây kéo của chiếc lều sau đó ngồi trong lều ngẩng đầu nhìn pháo hoa chiếu sáng màn đêm và mặt biển, trong mắt xuất hiện một mảnh kinh diễm. Thật sự rất đẹp nha…
Lúc này một cánh tay đang bưng một ly nước trái cây vươn tới trước mặt Lục An Nhiên, Lục An Nhiên nương theo cánh tay nhìn lên liền nhìn thấy gương mặt cười của Lục An Hổ.
“Cảm ơn nha!” nhận lấy nước trái cây, Lục An Nhiên hướng phía bên cạnh dịch dịch: “Ngồi xuống đi.”
Lục An Hổ ngồi bên cạnh Lục An Nhiên, hai người sánh vai nhau nhìn cảnh đêm, Lục An Hổ mở miệng nói: “Thật sự rất đẹp đó!”
“Ừm.” Lục An Nhiên gật gật đầu: “Anh không ở bên lớp anh có sao không đó?”
“Vốn dĩ anh nói muốn qua đây bọn họ còn rất không vui, nhưng anh nói là anh qua đây để dự tính một chút ngày mai làm cơm chuẩn bị cho lớp anh một ít, bọn họ liền trực tiếp đuổi anh qua đây.” Lục An Hổ lắc lắc ly nước trái cây trong tay: “Còn ủng hộ nước trái cây.”
“Ha ha ha!” Lục An Nhiên cười cười nói: “Em biết rồi, bữa sáng ngày mai sẽ làm nhiều một chút.”