Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 25: Truy “thê” (hạ)


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Cố Thanh – Chương 25: Truy “thê” (hạ)

Lúc từ bên ngoài trở về, bầu trời đột nhiên đổ tuyết nhẹ, bông tuyết bay lở lửng trong ánh sáng mờ ảo của ban đêm, tạo thành khung cảnh mông lung và lãng mạn không thể diễn tả bằng lời, ngay cả Cố Thanh đã bôn ba mệt mỏi cả một ngày, khi nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng cũng khó khỏi trở nên mềm mại, cậu đứng ở dưới đèn đường, nhìn bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng rơi xuống.

Ngồi ăn không núi cũng lỡ vốn là chuyện bình thường, đồ dự trữ trong nhà lại không nhiều, tuy mẹ không nói gì trước mặt cậu, nhưng Cố Thanh vẫn biết bà đang lo lắng về vấn đề này.

Mẹ lờ mờ có đề cập tới chuyện muốn ra chợ bán thức ăn giống như trước kia, Cố Thanh cũng không muốn đồng ý lắm, việc bán thức ăn này, chỉ kiếm được một ít tiền không nói, mỗi ngày đều phải đi sớm về tối, nếu là mùa đông giá rét thì, nhớ tới đôi tay nứt nẻ bị sưng đỏ của mẹ, trong lòng Cố Thanh liền cảm thấy một trận khó chịu, cậu còn trẻ, chịu khổ được, nhưng còn mẹ thì không được.

Nhưng Cố Thanh không muốn phản đối ngay trước mặt mẹ mình, chỉ có thể nói để mình thăm dò giá cả trước, hỏi xem giá cả thuê quầy hàng bán thức ăn ở chợ ra sao, bọn họ dọn đến nhà mới, cách khu chợ trung tâm cũng không xa, nhưng so với khu vực nhà cũ, phí quầy hàng ở nơi này đoán chừng không thể thấp hơn. Hôm nay Cố Thành đi ra ngoài chính là để hỏi thăm, giá tiền cũng như cậu đã tính trước, quả thật không thấp chút nào.

Xem ra con đường bán thức ăn này coi như phá sản rồi, trong lòng Cố Thanh cảm thấy thật phức tạp.

Tuyết vẫn không ngừng rơi, tuyết rơi đúng thời gian, sang năm nhất định sẽ là một bội thu.

Nhân sinh luôn tràn ngập hi vọng, Cố Thanh tin tưởng thế, tâm tình cũng khôi phục không ít.

“Anh gấu lớn. . . . . .”

Bên tai vang lên tiếng gọi mềm mại của trẻ con, âm thanh rất là quen thuộc, nhưng lại có chút mông lung không thực.

Cố Thanh lắc đầu, cảm giác mình đã nghe nhầm rồi, trên mặt liền hiện lên nụ cười khổ, bông tuyết rơi xuống tán loạn bao phủ bầu trời, làm cho tâm tình người ta không nhịn được mà trầm xuống, phảng phất trong đó là một chút tiếc nuối không nguôi.

Tần Lực Dương nhìn Cố Thanh, tâm tình hiện tại chính là như thế.

“Anh gấu lớn. . . . . . Anh ơi. . . . . .”

Tiếng kêu bên tai vẫn như cũ vang lên không ngừng, những bông tuyết lay động trong gió làm âm thanh ấy trở nên đứt quãng.


Cố Thanh ngẩng đầu, tầm mắt bị một mảng màu trắng ngăn lại, có chút mơ hồ không rõ, nhưng trong lòng lại hiện lên những đường nét ấy vô cùng rõ ràng. Hắn cũng không hiểu vì sao, người đàn ông biến mất hơn một tháng kia, giờ phút này lại xuất hiện ở dưới lầu nhà mình, bên cạnh còn có một nhóc con trắng trẻo đội nón Winnie the Pooh, khăn quàng cổ và đồ bịt tai cũng cùng kiểu.

Nhóc con kia đang chu chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, trong mắt có chút ướt át, Cố Thanh đứng lại ở phía xa, có chút nghi hoặc nhìn bọn họ. Chờ đứa nhỏ chạy đến trước mặt, ôm lấy hai chân mình, cậu mới bị cảm giác chân thật ấy từ từ kéo tâm trí của mình quay về.

Tần Lực Dương tới đây? Thật sự đã tới rồi!

Ý thức được ý nghĩ này, đầu óc Cố Thanh liền trở nên trống rỗng, nói một cách chính xác là, đầu óc hỗn loạn nên không thể nào suy nghĩ một cách rõ ràng, do đó suy nghĩ liền trở nên mờ mịt.

“Anh gấu lớn, anh không cần Bảo Bảo nữa sao?”

Âm thanh làm nũng mang theo nức nở của trẻ con làm Cố Thanh đang ngẩn người tỉnh lại.

Thu hồi tầm mắt đặt trên người người đàn ông kia, Cố Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua Tần Giao Bảo đang ôm chặt lấy chân mình, nhìn đôi mắt to tròn đen láy ngập hơi nước của bé, trong lòng liền cảm thấy thương yêu, cậu ngồi xổm xuống, lấy găng tay ra, dùng tay vuốt ve gương mặt lạnh như băng của bé.

“Anh gấu lớn, anh đừng không cần Bảo Bảo nữa có được không? Bảo Bảo sẽ nghe lời, sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, và ngoan ngoãn tắm rửa.” Tần Gia Bảo đem mặt vùi vào trong ngực Cố Thanh, nức nở.

Những lời này là do Tần Lực Dương dạy cho con mình nói lúc đang ở trên xe, hai cha con đã tập đi tập lại rất nhiều lần, chờ đến lúc chân chính trình diễn, Tần Gia Bảo cũng thật sự cảm thấy tủi thân và khó chịu, tâm tính trẻ con luôn đặc biệt yếu ớt và nhạy cảm như thế.

Tim của Cố Thanh như thắt lại, là mình rời khỏi anh ấy sao? Chẳng lẽ không phải anh ấy đã bỏ mặc mình sao? Nhưng bây giờ anh ấy lại tìm tới, anh ấy tới đây làm cái gì? Để chính thức nói chia tay sao, hay đến để kết thúc mọi chuyện? Nếu là vậy thì hoàn toàn không có cần thiết, mình cũng không phải là người không biết tiến biết lùi mà dây dưa làm khó, hơn nữa cậu cũng có thể nhận thấy Tần Lực Dương cũng không phải là người nhàm chán, chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết mọi chuyện, cần gì phải tự mình đích thân đến đây? Nếu không phải là chia tay, thì vì sao anh ấy lại đến đây? Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nhưng lại bị cậu tàn nhẫn lắc lắc đầu đem nó rủ bỏ khỏi đầu.

Cố Thanh thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Tần Lực Dương, nhưng thứ cậu càng không hiểu rõ hơn chính là tâm tư của mình.

Bông tuyết vẫn tung bay đầy trời, rơi xuống người của một lớn một nhỏ đang ôm lấy nhau, mái tóc đen, và khăn quàng cổ đều bị tuyết phủ trắng xóa. Tần Gia Bảo bị Cố Thanh ôm chặt vào trong ngực, cho nên không cảm thấy lạnh, chỉ có thể cảm nhận thân thể Cố Thanh, vì chỉ mặc có một áo khoác đơn bạc, cộng thêm việc ngồi xổm nãy giời làm hai chân tê dại, đang run rẩy mà thôi.


Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến mùi hương quen thuộc, là mùi nước hoa nhàn nhạt và một trận hơi thở ấm áp quen thuộc, trong lòng Cố Thanh cũng dần dần ấm áp lên.

Tần Gia Bảo không chịu buông tay, Cố Thanh đành phải ôm bé về nhà, Tần Lực Dương ôm quà đi theo phía sau, hai người cứ như vậy mà lẳng lặng bước đi, không hề lên tiếng trò chuyện.

Hai tay Cố Thanh bận ôm Tần Gia Bảo, không tiện mở cửa, cậu vừa định gõ cửa, thì Tần Lực Dương liền ngăn lại.

“Chìa khóa đâu, để anh mở cửa cho.”

Rốt cuộc Cố Thanh cũng chịu quay đầu lại nhìn Tần Lực Dương, mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng vẫn làm cho ông chủ Tần nào đó bị lạnh nhạt nãy giờ cảm thấy vui vẻ không thôi, tâm tình cũng vui sướng không ít, lòng tự tin về kế hoạch truy “thê” của mình ngày càng cao. Trước khi đến, Tần Lực Dương suy nghĩ rất nhiều khung cảnh khi mình gặp lại thấy Cố Thanh, nhưng anh không hề nghĩ đến là ở dưới ánh đèn đường, trên bầu trời là những bông tuyết bay tán loạn, trong màn sương mờ ảo, anh lại nhìn thấy dáng vẻ cô đơn cùng sự vô lực trên khuôn mặt của đối phương, một khắc kia, tâm giống như bị cái gì đó đâm vào mà vô cùng đau đớn, chỉ muốn chạy lại ôm lấy cậu thật chặt, sưởi ấm cậu, để cậu lại lần nữa như là ánh mặt trời ban mai. Nhưng chờ đến lúc mình thật sự bước tới ôm lấy em ấy, thì em ấy lại đứng lên, ôm lấy Bảo Bảo rời đi. Anh cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng khi đó, nhưng cảm giác đó quả thực giống như cảm giác bị thua trận vậy.

“Ở trong túi áo khoác bên trái.”

Buổi tối trời rất lạnh, ngay cả trong âm thanh trong trẻo Cố Thanh cũng mang theo chút lạnh lùng.

Tần Lực Dương sửng sốt trong chốc lát, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng là đối phương đang trả lời mình, sau đó vội vàng đưa tay móc lấy chìa khóa, lúc đang chuẩn bị mở khóa, thì cửa lại được mở ra từ bên trong.

“A Tử, sao con. . . . . .” Mẹ Cố vì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên trong hành lang nên mới từ trong bếp đi ra, bên ngoài trời đổ tuyết, Cố Thanh chỉ mặc một chiếc áo khoác đơn bạc, nên trong lòng bà rất lo lắng con trai, trong giọng nói cũng mang theo vội vàng, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh con trai mình, bà liền ngừng lại, ngẫm nghĩ một chút, trong đầu liền nhớ đến ông chủ lần trước đến bệnh viện đón mình về nhà, bà vội vàng mở miệng, “Lực Dương, sao con lại tới đây? Mau vào mau vào. A Tử, con cũng thiệt là, sao lại không báo trước với mẹ một tiếng.”

Cố Thanh đang ôm Tần Gia Bảo, định lên tiếng giải thích, Tần Lực Dương đã nói trước, “Bác gái, là con tự tiện tới đây, không có báo cho Cố Thanh biết, tụi con cũng mới vừa gặp ở dưới lầu mà thôi.”

“Bác gái, đây là chút tâm ý của con, mong rằng bác không chê.” Tần Lực Dương đưa túi quà trong tay cho mẹ Cố, trên mặt đều là vẻ ôn hòa, khiêm tốn.

Ấn tượng của mẹ Cố đối với Tần Lực Dương vô cùng tốt, người ta là ông chủ lớn, trả tiền lương cũng cao, đối với con trai lại rất quan tâm chăm sóc, lúc trong nhà xảy ra chuyện, c̣n tự thân chạy tới hỗ trợ, người vừa giàu có vừa thành thật lại hiểu lễ nghĩa như vậy, đầu năm này thật sự rất hiếm thấy. Trong lòng mẹ Cố thật sự rất thích người thanh niên tuấn lãng này. Bà nào biết rằng, người ta ôm tâm sói, trong lòng vẫn luôn đánh chủ ý bắt cóc con trai nhà bà.


“Cái này sao mà được? Con giúp nhà bác nhiều như vậy, có tặng cũng bác tặng quà cám ơn con mới đúng.” Mẹ Cố có chút băn khoăn trong lòng.

“Bác gái, bác đừng khách sáo.”

Tần Lực Dương đem quà đặt xuống một góc, cũng không nói gì thêm. Mẹ Cố thấy anh kiên trì như vậy, cũng chỉ có thể tiếp nhận, trong lòng cảm kích không thôi, sau khi chào hỏi liền kêu anh ngồi xuống, bà định xuống bếp pha trà, thì bị Cố Thanh ngăn lại, “Mẹ, để con làm cho.”

Nhà học Cố chỉ có trà xanh.

Mẹ Cố không uống trà, Cố Thanh đối với trà ngon cũng không chấp nhất, chẳng qua là đối với trà xanh thì có chút tình cảm sâu nặng, cậu luôn muốn pha một tách trà, sau đó ngồi trên ghế dựa ở ban công, tùy ý ngồi phơi nắng, xung quanh chóp mũi quanh quẩn mùi hương dịu nhẹ của lá trà, đây chính là khung cảnh cậu thích nhất, đó là cuộc sống không màng danh lợi, rất hợp ý của cậu.

Châm cho Tần Lực Dương một tách trà xanh, Cố Thanh cũng rót cho Tần Gia Bảo một ly sữa tươi, lúc cậu từ trong bếp đi ra, phòng khách đều tràn đầy tiếng cười đùa vui vẻ, tiếng cười vui sướng của mẹ hòa với âm thanh non nớt, đáng yêu của Tần Gia Bảo.

Tần Gia Bảo ngồi ở trên đùi mẹ Cố, đang cười nói với bà, Tần Lực Dương thì bắt chéo chân, ngồi ở một bên.

“Bà ơi, Bảo Bảo cũng muốn, bà làm cho Bảo Bảo một con châu chấu đi, có được không ạ?”

“Được, sáng mai bà làm cho con một con.”

“Bà là tốt nhất, Bảo Bảo thích bà nhất.”

“Ha ha, sáng mai bà làm thêm con diều cho Bảo Bảo luôn.”

“Con diều là cái gì ạ?”

“Con diều hả, chính là. . . . . .”

Cố Thanh có chút cảm động trong lòng, mẹ đã lâu rồi chưa cười nói vui vẻ như vậy.


Ban đêm, lúc ngủ , Tần Gia Bảo bị mấy câu chuyện kể mới lạ của mẹ Cố hấp dẫn, quấn lấy đòi ngủ cùng bà. Tần Lực Dương cảm khái, con trai, mệnh của con thật tốt, còn ba, chỉ sợ là phải lên ghế sô pha mà ngủ, anh nhận mệnh, lấy chăn và gối trong tủ ra.

Cố Thanh đang sửa sang lại giường nệm, thấy Tần Lực Dương ôm chăn đi ra ngoài, nghi hoặc gọi anh lại, “Anh muốn đi đâu?”

Tần Lực Dương ngẩn ra, đây chính là?

“Ban đêm trời lạnh, anh sợ em lạnh, nên lấy thêm một cái chăn.”

Hồ ly dường như đều có đầu óc tốt như vậy, thoáng một cái liền có thể xoay chuyển vấn đề một cách mau lẹ, không những tìm cách giải quyết, mà còn đem lại ấn tượng mình tốt rằng mình biết quan tâm chăm sóc cho đối phương thấy.

Cố Thanh nhìn thấy đối phương đã bước ra cửa phòng phân nửa người, trong mắt rõ ràng viết hai chữ “không tin”, nhưng cậu cũng không có vạch trần.

Chiếc giường 1m6 này đối với hai người đàn ông trưởng thành mà nói, có chút chật chội. Cố Thanh nằm quay mặt vào tường, chỉ chừa tấm lưng cho Tần Lực Dương.

Một chút buồn ngủ cũng không có, Tần Lực Dương mở to hai mắt, nhìn trần nhà, trong lòng suy nghĩ công việc. Sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Thanh đang nằm bên cạnh, phát hiện đối phương đang co rúm thân thể lại, bọc chăn thành một đoàn, lúc này Tần Lực Dương mới nhớ tới việc Cố Thanh sợ lạnh, trước kia khi ngủ cùng nhau, ban đêm cậu đều chui vào trong lòng mình mà ngủ.

Cố Thanh cũng không biết thân thể này bị làm sao nữa, đặc biệt rất sợ lạnh. Trên giường cũng có trải thảm điện, nhưng khi nằm ngủ, Cố Thanh đều đem nó tắt đi, dù sao thời đại này hàng giả nhiều vô số, cậu cũng không muốn mình chết thêm lần nữa. Nhưng làm như vậy, nhiệt khí tích tụ trên giường rất dễ biến mất. Cố Thanh ma sát hai chân với nhau, ý đồ làm cơ thể nóng lên một chút. Bỗng nhiên, cơ thể liền rơi vào một cái ôm ấm áp, đem cậu ôm chặt, hai chân lạnh như băng cũng bị hai chân nóng hổi kia kẹp lại, một cỗ ấm áp lan tràn toàn thân.

“Sợ lạnh sao không lắp điều hòa?”

Âm thanh trầm thấp, từ tính của Tần Lực Dương vang lên trong căn phòng tối om, phảng phất ở bên tai Cố Thanh, một luồng nhiệt khí liền thổi đến, cậu hơi cử động cơ thể để tìm vị trí thích hợp, trong lòng cũng khỏi oán thầm: 【 Muốn lắp điều hòa, cũng phải có tiền mới được chứ! 】

“Sao anh lại biết em sợ lạnh?” Cố Thanh không nhớ rõ mình đã nói điều này với Tần Lực Dương, hai người cũng chỉ ngủ với nhau một lần, còn là ở nhà của anh, nơi đó phòng nào cũng có lắp điều hòa, lúc đó lại là ban ngày, mình căn bản không có biểu hiện sợ lạnh nha.

Tần Lực Dương không ngờ Cố Thanh lại hỏi như thế, cân nhắc xem nên giải thích thế nào, cũng không thể nói rằng mình từng với em ấy rất nhiều lần được. Trực giác nhạy cảm nói cho anh biết, chuyện đã qua, tốt nhất nên thông minh lựa chọn im lặng mới tốt.

Cố Thanh vốn cũng chỉ tùy tiện hỏi, thấy đối phương không trả lời cũng là không để ý nữa. Thân thể ấm áp rồi, cũng đã mệt mỏi suốt một ngày rồi, do đó cơn buồn ngủ dần dần liền đánh tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.