Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 4: Đệ đệ không thể chết được!


Đọc truyện Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ – Chương 4: Đệ đệ không thể chết được!

“Đại thiếu gia?
Hiện tại người đang học…”Hồng Ngọc vừa mới nói xong, lại thấy Âu Dương
Noãn thần sắc đại biến lao nhanh ra ngoài.

Bởi vì nàng bị thương nên đóng cửa nghỉ ngơi, Tước nhi đi học qua hoa viên ngoài ý muốn gặp nạn.

Là hôm nay!

Nàng nhớ rõ, ngày đệ đệ chết đuối chính là hôm nay!

Lúc trước, nàng nghĩ tất cả chỉ là ngoài ý muốn nhưng căn bản không phải
như vậy! Trong hoa viên trước nay đều có người qua lại, tại sao thời
điểm phát sinh sự việc lại không có 1 bóng người? Đệ đệ rõ ràng là có gã sai vặt hộ thân, vì sao bên người lúc đó lại không có ai?

“Đại tiểu thư!”Phương mama hoảng sợ la lớn “Còn thất thần làm gì, đuổi theo tuổi thư mau!”

Một phòng tất cả mama, nha đầu cùng chạy ra ngoài.

Âu Dương Noãn chưa từng gấp như vậy, tựa hồ như trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

Tước nhị, đệ trăm ngàn lần không được xảy ra chuyện.

Vừa tới hoa viên, chợt nghe “Bùm” một tiếng, lòng nàng bỗng trầm xuống! Hồ
nước nhân tạo trong hoa viên nhìn rất cạn, trên thực tế, đừng nói là
tiểu hài tử mới mười tuổi, ngay cả một người trưởng thành rơi xuống cũng có thể bị chết đuối.

“Tước Nhi!” Âu Dương Noãn la to một tiếng!

Một bóng người đằng sau núi giả đột nhiên nhảy ra ngăn cản nàng lại:”Đại
tiểu thư, thân phận người tôn quý, vẫn là để tiểu nhân xuống cứu đại
thiếu gia!”


Âu Dương Noãn mạnh mẽ giáng xuống một cái tát:”Cút ngay”

Người kia bị đánh đến lệch cả mặt, nhất thời ngơ ngẩn, đến khi lấy lại phản
ứng vẫn muốn ngăn cản, Âu Dương Noãn nghiêm mặt quát lớn bốn mama đang
đuổi theo phía sau:”Bắt lấy hắn!”

Bốn mama kinh hãi, nhất thời bị lãnh khí tỏa ra trên người Âu Dương Noãn làm kinh sợ, theo lệnh đi lên
chế trụ gã sai vặt còn muốn giãy dụa kia.

Đúng lúc này, cả người Tước nhi đã chìm hẳn xuống nước, Âu Dương Noãn nghĩ cũng không dám nghĩ nhảy nhanh vào trong hồ.

“Đại tiểu thư” Phía sau một mảnh thét chói tai.

Hồ nước lạnh lẽo sâu không thấy đáy, ký ức thê thảm của kiếp trước lại
hiện về. Hiện tại không phải là thời điểm để phân tâm!Âu Dương Noãn dùng sức lắc đầu, dứt bỏ toàn bộ tạp niệm, cái gì cũng không nghĩ đến liều
mạng tìm kiếm Âu Dương Tước.

Nhưng là, trong hồ ngoại trừ lục bình đang trôi lơ lửng thì cũng chỉ là một khoảng nước trắng mênh mông, cái gì cũng không thấy.

Rốt cuộc là ở nơi nào?

Đột nhiên, nàng nhìn thấy một mảnh góc áo!Trong lòng lập tức dấy lên hy vọng mãnh liệt…Là Tước nhi!Thật là hắn!

Âu Dương Noãn hiện tại chỉ là đứa nhỏ mưới mười hai tuổi, lại còn phải cố
kéo Tước nhi còn đang hôn mê lên bờ, cơ hồ như mất hết sức lực. Các
mama, nô tỳ trên bờ lúc này đều xông lên, giúp Âu Dương Noãn đưa người
lên bờ. Trên người nàng toàn là vết bẩn lại căn bản không quan tâm đến
vội vàng đem nước trong bụng Tước nhi đẩy ra ngoài. Qua một hồi lâu,
Tước nhi mê man mở to hai mắt, thấy người bên cạnh sắc mặt trắng bệch,
theo bản năng kêu một tiếng:”Tỷ tỷ…”

Âu Dương Noãn vui sướng ôm cổ hắn: “Cám ơn trời đất!”

“Đại tiểu thư, ngươi có sao không?”Hồng Ngọc vì đuổi theo Âu Dương Noãn mà
thở hồng hộc, thời điểm thấy tiểu thư nhảy xuống nước trái tim nàng tựa
hồ như ngừng đập, lúc này thấy người đều bình an vô sự mới yên lòng,
nàng lấy khăn từ trong tay áo cẩn thận lau bọt nước trên mặt Âu Dương
Noãn.

Nhìn Âu Dương Tước tỉnh lại, tâm tình Âu Dương Noãn mới
được thả lỏng, vừa ngẩng đầu lên muốn nói với Hồng Ngọc mình không sao,
đột nhiên trước mặt tối sầm ngất đi, trong hoa viên nhất thời rối loạn
cả lên.

Trước mắt Âu Dương Noãn tối đen, tay chân không thể động đậy, dường như toàn bộ cơ thể chỉ còn lại miệng cùng lỗ tai.

Tuy rằng không thể nói chuyện, lại cảm nhận được nước canh cùng thuốc không ngừng được đưa vào miệng nàng, nàng thật sự không biết chính nàng làm
sao lại chịu đựng được dưới nước. Khoảnh khắc bị dìm vào nước sông thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu nàng, cũng may từng âm thanh bên ngoài
kéo nàng ra khỏi ác mộng.

“Tỷ tỷ, người tỉnh lại đi!”


“Tỷ tỷ đừng bỏ lại đệ một mình..”

“Đệ sẽ không bao giờ bướng bỉnh nữa, tỷ bảo đệ làm cái gì cũng đều được”

“Phương mama, đều là lỗi của ta, nếu không phải vì cứu ta, tỷ tỷ cũng sẽ không bị thương thành như vậy…”

“Ta đã không còn mẫu thân, tỷ tỷ đừng bỏ lại đệ một mình!”

Một tiếng lại một tiếng thật thân thiết, Âu Dương Noãn nghe được âm thanh
quen thuộc lại xa xôi ấy chính là đệ đệ của mình. Tước nhi, đã nhiều năm rồi nàng không thấy rõ mặt hắn, nàng thật sự muốn nhìn hắn một chút.

Lần đầu tiên cảm giác động đậy được các đầu ngón tay lại mất nhiều sức lực
như vậy, Âu Dương Noãn không do dự cố gắng mở to hai mắt, vặn vẹo cổ.
Dần dần, thân thể từng chút từng chút cũng chịu sự điều khiển của nàng,
nháy mắt nhìn đến bóng dáng kia, nàng kìm lòng không đậu phát ra một
tiếng thở nhẹ.

Trước mắt là một nam hài tử, long mi đen đậm, ánh
mắt đen láy, khóe miệng cong cong, kinh ngạc tươi cười, vẫn là dáng vẻ
mà nàng khắc sâu trong trí nhớ, chính là đệ đệ cùng chung huyết mạch của nàng.

“Tỷ tỷ, người đã tỉnh lại”

Âu Dương Tước vừa mừng
vừa sợ, lập tức cao hứng lao đến bên giường gắt gao ốm lấy cổ Âu Dương
Noãn, vừa khóc vừa cười nói:”Đệ biết tỷ sẽ không có việc gì, chắc chắn
sẽ không có việc gì…”

Ồn ào một hồi, hắn liền quay đầu hét lớn:”Đều ngây ngốc đứng đó làm gì?Còn không mau mang trà nóng đến”

Lúc này, trời đã khuya.

Âu Dương Tước vì tỷ tỷ tỉnh lại mà cao hứng, Phương mama cầu trời khấn
phật nửa ngày cũng vui mừng rưng rưng nước mắt. Hồng Ngọc ở một bên nhắc nhở:”Đại tiểu thư, lão phu nhân sai người đến hỏi thăm hai lần, lão gia tự mình đến thăm một hồi, vẫn là phu nhân khuyên bảo về nghỉ ngơi, lúc
rời đi có nói chờ người tỉnh lại sẽ đến thăm”

Tổ mẫu phái người

đến hỏi thăm cũng là bình thường, nhưng phụ thân có thể bớt chút thời
gian tự mình đến thăm mình, quả thật sự việc lần này đúng là náo loạn
lớn. Bất quá, lúc này người đang phẫn nộ hẳn là Lâm thị, bà ta trăm
phương nghìn kế muốn hại chết Tước nhi lại bị mình một bước phá hoại,
bản thân hận mình muốn chết. Thật là làm khó cho bà ta phải giả bộ mẫu
thân từ ái túc trực tới nửa đêm mới rời đi, thật là không dễ dàng, Âu
Dương Noãn cười xòa một tiếng, miễn cưỡng không nói một lời nào, Âu
Dương Tước lại nhanh mồm nhanh miệng nói:”Báo với bà ta làm gì, đúng là
mèo khóc chuột giả bộ từ bi!”

Âu Dương Noãn nghe vậy, trong lòng
nổi lên một trận ấm áp, đứa nhỏ này đúng là không thay đổi, đều giống
như trước đây chán ghét Lâm thị, mặc kệ Lâm thị có làm bao nhiêu đi nữa, cũng theo trực giác chán ghét nữ nhân thay thế vị trí mẫu thân hắn, ở
góc độ này mà nói, bản thân xem ra đúng là trì độn, không biết suy nghĩ
còn thua cả tiểu hài tử là đệ đệ nàng.

Nàng vỗ vỗ tay Tước nhi
trấn an, không chút để ý nói với Hồng Ngọc:”Lúc này đã khuya, đừng quấy
rầy mọi người nghỉ ngơi, sáng mai rồi nói sau”

Sau đó, Âu Dương
Noãn ôm lấy gối, nửa nằm trên giường, nghe Âu Dương Tước cao hứng hướng
một phòng mama, nha đầu kể lại chiến tích tỷ tỷ anh dũng nhảy xuống hồ
cứu hắn, không khỏi bật cười.

Nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, “Tước Nhi, đệ lại đây.”

Âu Dương Tước lập tức ngừng nói, chạy đến bên giường, ánh mắt vụt sáng, giống như con chó nhỏ lấy lòng nhìn nàng.

“Tỷ hỏi đệ, có thấy rõ người nào đẩy đệ xuống không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.