Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 19: Vu oan hãm hại là việc tốn sức


Đọc truyện Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ – Chương 19: Vu oan hãm hại là việc tốn sức

Âu Dương Tước nhìn tỷ tỷ, đột nhiên hiểu được ẩn chứa dưới vẻ tươi cười đó là hận ý thật lớn, vậy mà thường ngày hắn một chút cũng không nhìn ra. Hắn tuy rằng không
biết tỷ tỷ đã phải chịu những ủy khuất gì, nhưng tự nhiên lại liên tưởng đến Lâm thị, sắc mặt càng ngưng trọng đứng lên.

Âu Dương Noãn vỗ vỗ đầu hắn: ”Nếu mẫu thân vẫn còn, người cũng sẽ không muốn đệ trưởng
thành thật nhanh, chỉ cần đệ hảo hảo đọc sách, từ từ lớn lên cũng không
sao. Tỷ tỷ hiện tại không hy vọng đệ bị cuốn vào cừu hận, mọi chuyện
trong nhà đều có tỷ ở đây, hiểu chưa?”

Hắn nặng nề gật đầu: ”Tỷ, đệ đều nghe lời tỷ!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, nói với Hồng Ngọc vẫn luôn canh giữ bên ngoài: ”Đi chuẩn bị một ít điểm tâm”

Hồng Ngọc lên tiếng trả lời rồi rời đi, Âu Dương Tước kỳ quái hỏi: ”Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy?”

Âu Dương Noãn nở nụ cười: ”Tỷ đi xem nhị muội, nó không cẩn thận bị Bách Hợp đụng ngã, không biết bị thương thế nào.”

Âu Dương Tước hừ một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên: ”Tỷ, tỷ để ý đến
nàng ta làm gì! Nàng ta cũng giống với Lâm thị đều là người khôn tốt,
sau lưng còn không phải châm ngòi thổi gió sao?”

Âu Dương Noãn
lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn đệ đệ mình, thật sự chỉ là một đứa nhỏ. Âu
Dương Tước còn muốn nói vài câu, thấy nàng không vì vậy mà thay đổi chủ ý liền nói: ”Đệ cũng muốn đi, miễn cho bọn họ thừa dịp không có ta lại
khi dễ tỷ!”

Âu Dương Noãn bật cười, đúng là khẩu khí của một đứa
nhỏ, nàng thế nhưng lại có chút suy nghĩ, mang Tước nhi cùng đi sao?

Cũng là một ý kiến hay.

Đến Hải Đường Viện, Âu Dương Noãn để Hồng Ngọc đi trước tìm người thông báo, nàng liền mang theo Âu Dương Tước ở
hành lang bên dưới. Trong phòng im ắng, rõ ràng là đã thấy người vào
thông báo, lại chờ cả nửa ngày không thấy người đi ra.

Qua một
lát, nha hoàn mang vẻ mặt xấu hổ bước ra nói: ”Đại tiểu thư, nhị tiểu
thư đang nghỉ ngơi, không bằng người lúc khác lại đến?”

Nghỉ
ngơi? Bây giờ không sớm cũng không muộn chẳng lẽ vẫn còn ngủ trưa sao?
Sắc mặt Âu Dương Tước trờ nên cổ quái: ”Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, tỷ có
lòng tốt đến thăm, người ta cũng không vì thế mà cảm kích đâu!”

Âu Dương Noãn cười nhẹ, ở bên ngoài cửa lớn tiếng nói: ”Muội muội, ta cùng Tước nhi quan tâm thương thế của muội, cố ý đến xem, đã tốt hơn chút
nào chưa?”

Chỉ nghe trong phòng âm thanh của đồ vật bị ném vỡ
vang lên, tiếp theo là Âu Dương Khả nổi giận đùng đùng từ bên trong vọt
ra, chỉ vào Âu Dương Noãn âm thanh lạnh lùng nói: ”Đừng giả mèo khóc
chuột! Ngươi đến đây là để chê cười ta sao?”

Âu Dương Noãn thấy
nàng lúc ở hoa viên còn thập phần chú ý đến phong độ tiểu thư khuê các,
lúc này lại như là vừa tháo mặt nạ, lập tức đoán được nàng ta chỉ sợ bị

thương làm sao, thẹn quá hóa giận.

Âu Dương Tước giải thích nói: ”Nhị muội, ngươi hiểu lầm rồi, đại tỷ cùng ta…”

“Hiểu lầm?Ngươi xem cánh tay của ta đi!” Âu Dương Khả cười lạnh, vén tay áo
lên, chỉ thấy từ cổ tay tới khuỷu tay quả thực là bị rách da, mơ hồ nhìn thấy vết máu rỉ ra.

“Âu Dương Noãn, ngươi căn bản là cố ý sai nha hoàn đến đụng vào ta, ngươi có phải hay không cố ý muốn hủy dung của ta!”

Mới bị thương như vậy liền có thể nói là có ý mưu hại? Âu Dương Noãn cười
nói: ”Khả nhi, muội nói như vậy là không đúng. Chúng ta đến thăm, là
quan tâm muội, nhưng sao muội lại nói như vậy? Đúng là làm ta thật
thương tâm!”

Âu Dương Khả là người cực kỳ yêu quý bản thân mình,
sợ cánh tay sẽ lưu lại sẹo, nghe xong lời này liền lập tức nổi trận lôi
đình: ”Ta muốn nói như vậy thì làm sao? Ta vì nha hoàn của ngươi mới bị
thương thế này, ngươi phải bồi thường cho ta!”

Âu Dương Khả vừa
nói vừa từng bước lại gần, Âu Dương Noãn lại từng bước lùi lại phía sau, nghiêm mặt lại nói: ”Muội muốn ta bồi thường như thế nào? Chẳng lẽ cũng muốn lưu lại một vết sẹo trên người ta sao? Nhị muội, chúng ta thân là
tỷ muội, đừng nói những lời làm người khác phải chê cười…”

Âu
Dương Noãn biểu tình ôn hòa, nhưng Âu Dương Khả lại thấy được sự khinh

miệt trong mắt nàng, nhất thời bốc hỏa lên đầu, nhớ tới gần đây luôn bị
tức nghẹn vì tổ mẫu lạnh nhạt, nhất thời đem hết cảnh báo của Lâm thị
ném qua một bên, lập tức mất bình tĩnh, tức giận nói: ”Ai là thân tỷ
muội cùng ngươi…Ngươi là độc phụ! Ngươi cũng xứng sao?” Không để ý đại
nha đầu Thu Nguyệt đang liều mạng lôi kéo, liền giơ tay hướng mặt Âu
Dương Noãn đánh tới. Vào thời điểm tay nàng ta sắp đánh lên mặt Âu Dương Noãn, nàng bỗng nhiên “A” một tiếng rồi thất tha thất thểu té ngã trên
mặt đất.

“Không cho ngươi chạm vào tỷ tỷ ta!” Âu Dương Tước giơ
tay hướng Âu Dương Khả ngăn lại, Âu Dương Noãn liếc mắt ra hiệu, Hồng
Ngọc cùng Phương mama hiểu ý, vội vàng giữ chặt lấy hắn, cái tráp nhất
thời rơi xuống, điểm tâm đều rơi hết ra ngoài.

“Nháo loạn cái
gì!” Đúng lúc này, âm thanh Âu Dương Trì như sét đánh ở cửa sân vang
lên. Hắn từ xa nghe được tỷ muội hai người xảy ra tranh chấp, không nghĩ đến vừa vào liền nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Âu Dương Noãn lập
tức đứng dậy đứng một bên, ánh mắt kinh ngạc, vẻ mặt ủy khuất nói: ”Phụ
thân, sao người lại tới đây? Không có việc gì, không có việc gì đâu, chỉ là muội muội đang cùng chúng con đùa giỡn thôi!”

Âu Dương Trì
không nói một lời liền xông lên, đánh Âu Dương Khả một cái thật mạnh,
xanh mặt lại chỉ vào người nàng ta, tức giận đến cả người phát run:
”Tiểu súc sinh! Trước mặt hạ nhân cũng dám nói chuyện cùng tỷ tỷ ngươi
như vậy, còn dám đánh người! Còn ra thể thống gì nữa! Ngươi muốn làm mất hết thể diện Âu Dương gia sao! Gia pháp đâu? Lấy gia pháp đến đây!”

Âu Dương Khả trên mặt toàn là nước mắt, ôm mặt oán hận trừng mắt nhìn Âu
Dương Noãn: ”Ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!” Trong nháy mắt, nàng ta
thực sự rất hận Âu Dương Noãn, hận không thể xẻ nàng thành tám mảnh, nếu không vì trong lòng sợ hãi Âu Dương Trì, nàng ta thật sự đã ra tay rồi.


Lâm thị đi theo phía sau lúc này lập tức tiến lên, gắt gao nắm chặt cánh
tay Âu Dương Trì: ”Lão gia đừng nóng giận, Khả nhi vẫn còn nhỏ!”

Âu Dương Trì nổi trận lôi đình: ”Nó chỉ là đứa nhỏ? Nhà ai lại có đứa nhỏ
dám ra tay đánh cả tỷ tỷ mình!” Lại một phen gạt tay Lâm thị,nhìn bà ta
mắng: ”Mắt chó của ngươi mù rồi sao! Ngươi nói nó té ngã bị thương ở
đầu, vẫn còn hôn mê, toàn là nói hươu nói vượn! Ngươi xem xem, nó như hổ báo, vừa đánh vừa mắng còn ra thể thống gì nữa! Đúng là làm ta tức chết mà!”

Âu Dương Noãn áp chế nụ cười lạnh trong lòng, nàng đã
sớm đoán được Lâm thị sẽ biết chuyện này, bà ta tất nhiên trước hết sẽ
nói cho Âu Dương Trì biết để châm ngòi ly gián, rõ ràng chỉ là đụng nhẹ
một cái mà lại nói thành bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, mà Âu Dương
Trì lại yêu thương Âu Dương Khả, tất nhiên sẽ qua thăm nàng ta. Chỉ cần
Âu Dương Khả giả bộ nửa sống nửa chết, đem sự tình nói thành nàng cố ý
đả thương người, khi đó bản thân nàng sẽ hết đường chối cãi.

Chắc chắn Lâm thị cũng từng dặn dò Âu Dương Khả cần phải nhẫn nại, thế nhưng nàng lại cố tình qua xem, lại quấn quýt lấy nàng ta, quả nhiên, Âu
Dương Khả vẫn nhịn không được mà hiện nguyên hình, bị đám người Âu Dương Trì vội vàng đến nhìn thấy rành mạch. Luận tâm cơ thủ đoạn, Âu Dương
Khả so với Lâm thị vẫn còn kém xa lắm.

Âu Dương Trì có cảm giác
mình đang bị lừa gạt, vừa quay đầu lại còn muốn phát hỏa, nhưng nhìn đến Lâm thị sắc mặt tái nhợt, đong đầy nước mắt, lung lay sắp đổ. Nghĩ đến
bà ta vẫn còn đang dưỡng bệnh, Âu Dương Trì nhất thời không có chỗ phát
tiết, tức giận đến một câu cũng không nói nên lời.

“Đều là lỗi
của thiếp, đã cô phụ sự tín nhiệm của lão gia!” Lâm thị ủy khuất cúi
đầu, nước mắt trong suốt một giọt lại một giọt lăn xuống, thanh âm nức
nở dần dần lớn hơn, thân mình lung lay sắp ngã, một chút cũng không sai
lêch hướng trên người Lê Hương té xuống, khiến cho một trận tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng khóc vang lên: ”Ai gia, phu nhân té xỉu rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.