Đọc truyện Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh – Chương 117
Tịch Lục nhíu mày, nhìn cánh tay của Trần Giới bị kéo, trong lòng rút một cái, tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ ——
A a a a a a a, hâm mộ quá, để cho mình cũng trở thành nữ sinh đi, như vậy là có thể kéo Trần Giới, tay cầm tay cùng nhau đi WC, cùng nhau rỉ tai thì thầm, cùng nhau nằm ở trong chăn…
Tịch Lục nhìn thấy ngữ khí Điền Ca nói chuyện với Trần Giới, cho rằng hai người bọn họ quan hệ không tệ, thái độ cũng tốt hơn trước nhiều, cậu nói: “Cậu và Trần Giới là bạn?”
Điền Ca giương môi lên, nhìn nhìn Trần Giới, nháy mắt một cái, nói: “Dĩ nhiên, mình và Trần Giới là cùng một khoa, thường xuyên gặp mặt đó, cậu không biết nhỉ, Trần Giới là ở hội học sinh, mình cũng vậy, hai đứa tụi mình cũng là bởi vì như vậy quan hệ mới dần dần trở nên tốt hơn.”
Trần Giới lạnh lùng nhìn Điền Ca.
Tịch Lục cười cười, thái độ đối với Điền Ca tốt hơn, nói: “Thế vừa nãy ngại quá, tôi không biết cậu và Trần Giới là bạn, nói cái gì cậu cũng đừng để ý.”
Điền Ca lập tức cười nói: “Sao lại như vậy? Có điều…” Cô ả nhìn nhìn Trần Giới, lại nói: “Trần Giới, hôm nay cậu không cần tập luyện kịch bản và thể thao sao?”
Tịch Lục sửng sốt, hỏi: “Kịch bản? Thể thao?”
Điền Ca trả lời: “Thì ra cậu không biết, đại học X và điện ảnh X không phải là sắp quan hệ hữu nghị sao? Trường học của tụi mình có tiết mục, trong đó có kịch nói, Trần Giới biểu diễn trong đó, còn có trận bóng rổ sắp tới, Trần Giới và mình đều phải tham gia thể thao biểu diễn, Trần Giới cao ráo trông cũng xinh đẹp là dẫn đầu trong đó.”
thể thao biểu diễn hay còn gọi là nhảy cổ động cheerleadingMắt Tịch Lục sáng lên.
Cậu còn không biết có chuyện này! Thì ra mấy ngày nay Trần Giới chính là bận rộn những thứ này.
Hôm nay Điền Ca đã quyết định phải quấn lấy Trần Giới, làm thân với Tịch Lục, dù sao cho dù là không thích Tịch Lục, nhưng có thể làm bạn với một ngôi sao, cũng là một loại tư bản có thể dùng để khoe khoang.
Huống chi, điều kiện của Tịch Lục này chẳng hề thua kém Giang Ninh.
“Đúng rồi, hai người các cậu muốn đi đâu thế?” Điền Ca hỏi Tịch Lục.
Tịch Lục thật ra cũng không có kế hoạch, ngay từ đầu cậu chỉ là vì tới gặp Trần Giới mà thôi, cho nên cũng không có suy xét bao nhiêu, cậu xoa xoa đầu, trả lời: “Tôi còn chưa có nghĩ rõ ràng đâu.”
Điền Ca nói: “A, vậy có muốn đi đài ngắm cảnh xem một chút hay không? Gần đây vừa mới xây lên, rất cao, nghe nói có thể xem hết toàn bộ toàn cảnh thành phố X, muốn đi không?”
Cô ả quay đầu, nháy nháy mắt với Trần Giới, lại tiếp tục nói: “Mình nhớ được Trần Giới cậu vẫn luôn muốn đi.”
“Vậy thì đi thôi.” Tịch Lục sờ sờ đầu, trả lời.
“Thật tốt, Trần Giới, cậu xem Tịch Lục đối với cậu tốt biết bao nhiêu mà.” Điền Ca kéo tay Trần Giới, giương lên nụ cười sáng lạn, lại phảng phất như thật sự mình nói như vậy.
Điền Ca lôi kéo Trần Giới đi về phía trước, nói: “Vậy chúng ta đi thôi, Trần Giới.”
Trần Giới bị Điền Ca lôi kéo đi ở phía trước, Tịch Lục chỉ có thể trơ mắt nhìn theo ở phía sau, cậu nhìn bóng lưng Trần Giới, nhíu nhíu mày, không biết vì sao luôn là cảm thấy bộ dáng Trần Giới thoạt nhìn có chút là lạ.
“Cậu muốn làm cái gì?” Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Trần Giới nhìn Điền Ca, nói.
Điền Ca cười cười, nói: “A, Trần Giới, làm cái gì chứ, mình mới sẽ không làm cái gì đâu, mình chỉ là muốn làm bạn với cậu mà thôi, lúc trước ngại quá.”
Trần Giới nhìn cô ả một cái, trả lời: “Không phải cậu thích Giang Ninh sao?”
Điền Ca cứng đờ, cười mỉa nói: “Ai nói thế?”
Trần Giới không trả lời cô ả.
“Trần Giới, mình cũng không muốn treo cổ ở trên một thân cây, huống hồ, cậu phải biết Giang Ninh thích cậu chứ? Tịch Lục kia cũng thích cậu nhỉ? Thật tốt mà…” Điền Ca cảm khái một câu, nói: “Thật hạnh phúc đó, mình cũng muốn có thanh mai trúc mã như vậy đó.”
“Vô luận chọn người nào đều rất tốt, nếu chia tay với một người khác, còn sẽ có người tới tiếp nhận mình, cậu không cảm thấy như vậy…” Điền Ca tiến tới bên tai Trần Giới, nhẹ giọng nói: “Chiếm hai người không buông, chỉ là vì thỏa mãn lòng hư vinh của mình, rất hèn hạ nhỉ?”
Bước chân của Trần Giới đột nhiên dừng một chút.
Từ phía sau Tịch Lục nhìn thấy Điền Ca nhỏ giọng nói chuyện với Trần Giới, ngẩn người, quan hệ không phải rất tốt sao? Điền Ca vẫn luôn cười với Trần Giới, cũng không biết hai người đang nói cái gì.
Cậu thở dài một hơi, đố kỵ quá.
Làm một người đàn ông nhỏ mọn như vậy, Tịch Lục cũng là bị chính mình làm cho say rồi.
Trần Giới không đáp lại lời Điền Ca.
Điền Ca cười cười, chuyển đề tài, bắt đầu nói một ít chuyện cười các loại, giống như là hai người bạn đang nói chuyện, dù là đối phương sẽ không đáp lại mình.
Không sao, chỉ cần để cho người khác thoạt nhìn như là hai người bạn đang nói chuyện là được.
“A, đến rồi.” Tiếng Điền Ca vang lên, chỉ một tòa cao ốc không đếm được tầng nhà trước mặt, nói.
Tịch Lục ngước mắt lên, cũng bị kinh ngạc rồi.
Nghe nói vài ngày trước mới mở ra cho du khách, Tịch Lục cũng chưa từng tới nơi này, hiện tại ngó một chút đúng là vô cùng đồ sộ, xây dựng tòa nhà này không biết phải hao tốn bao nhiêu nhân lực vật lực.
Mua vé vào cửa, Điền Ca tiến tới trước mặt Tịch Lục, nói: “Tịch Lục, cám ơn cậu nhiều, trả tiền cho mình, lần đầu tiên gặp mặt, thật ngại quá.”
Tịch Lục lắc lắc đầu, trả lời: “Không có việc gì, cậu không phải là bạn của Trần Giới sao?”
Điền Ca gật gật đầu, lại đi đến bên cạnh Trần Giới.
Ba người vào thang máy.
Du khách rất nhiều, trong thang máy gần như chiếm đầy người, người chen người, Tịch Lục nhìn thấy Trần Giới ở chỗ cách mình không xa, vươn tay túm ống tay áo cô, kéo cô đến bên cạnh mình.
Điền Ca đột nhiên sán lại, đứng ở bên cạnh Tịch Lục, nói: “Chỗ này thật chen chúc.”
Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Là quá chen chúc.” Nói xong, liền cố gắng kéo Trần Giới về phía khe hở mình liều mạng chen ra được.
“Tịch Lục, cậu ngủ không yên ổn à.” Điền Ca giơ tay sờ sờ chỗ tóc vểnh lên bên tai Tịch Lục, nói.
Tịch Lục sửng sốt, cảm giác được ngón tay Điền Ca chạm đến làn da sau cổ cậu, hơi buồn buồn, cậu nhíu nhíu mày, không thích người khác động vào mình lắm.
Chỉ là đối phương là bạn Trần Giới, coi như thôi.
Điền Ca nhếch miệng cười, nói: “Được rồi, làm bằng xuống cho cậu rồi.”
Tịch Lục gật gật đầu, trả lời cô ả: “Cám ơn.”
Điền Ca xua xua tay, nói: “Không có việc gì, không có việc gì, đừng khách khí.”
Góc áo Trần Giới chậm rãi rút ra từ trong lòng bàn tay Tịch Lục, Tịch Lục sửng sốt, quay đầu nhẹ giọng gọi Trần Giới: “Trần Giới?”
Cô không quay đầu nhìn cậu, chỉ là dừng tầm mắt ở nơi khác.
Tịch Lục nhíu mày, tâm tình Trần Giới không tốt sao?
Cậu bèn hỏi Điền Ca nói: “Trần Giới, không thoải mái sao?”
Điền Ca nhìn thoáng qua Trần Giới, nói: “Không có mà, à… Sẽ không phải là nghĩ tới chuyện trong trường chứ? Có chút không yên lòng.”
Tịch Lục sửng sốt hỏi: “Chuyện gì?”
Điền Ca nói: “Cậu biết kịch nói không? Lúc trước cũng là bởi vì Giang Ninh muốn làm nam chính, cho nên Trần Giới mới có thể đi làm nữ chính, cậu ấy muốn làm cho tốt đi? Còn có thể thao, cũng là Giang Ninh là ở đội bóng rổ trường, nhờ Trần Giới hỗ trợ đi, cho nên mới có thể rất để ý kết quả, một mực luyện tập, mình thấy cậu ấy hôm nay là lần đầu tiên ra ngoài.”
Tịch Lục mím môi, không nói gì.
Lên đài ngắm cảnh, Tịch Lục vẫn không nói lời gì, cảm thấy đài ngắm cảnh cũng chỉ là như thế, vẫn ghen tị lời Điền Ca vừa kể, cảm giác mình ghen tuông đầy ắp, thật là quá kém cỏi rồi.
Điền Ca nói chuyện với cậu, cậu trả lời câu được câu không.
Một lát sau, Tịch Lục nói với hai người bọn họ: “Mình đi WC một chút, các cậu chơi trước đi.”
Điền Ca vội vàng nói: “Đi sớm về sớm nha.”
Tịch Lục nhìn thoáng qua Trần Giới, gật gật đầu.
Chỉ còn lại Điền Ca cùng Trần Giới.
Điền Ca đi tới tấm thủy tinh trong suốt bên cạnh, nhìn cảnh sắc bên dưới, sau đó nói với Trần Giới: “Nơi này thật đúng là không tệ đó, đến đúng rồi, đã sớm muốn đến một chuyến, nhờ phúc của cậu.”
Trần Giới nhíu mày, không có trả lời.
Điền Ca lại cười nói: “Nói thật, Trần Giới rốt cuộc cậu muốn chọn ai? Giang Ninh hay là Tịch Lục? Hoặc là hai người đều muốn?”
“Không bằng nhường Giang Ninh cho tôi đi?”
Trần Giới nhìn cô ả, lạnh mặt, nói: “Nếu muốn, thì đi đi.”
Điền Ca lắc lắc đầu, nói: “Vừa bắt đầu là nghĩ như vậy, có điều bây giờ tôi cảm thấy Tịch Lục cũng không tệ, Giang Ninh tuy rằng hoàn mỹ, nhưng không chân thật, luôn cảm thấy làm cho người khác không nắm bắt được, Tịch Lục thì không giống… Thoạt nhìn tựa hồ bộc trực hơn Giang Ninh nhiều, như vậy, Tịch Lục cho tôi đi?”
Cô ả cho rằng Trần Giới sẽ nói tiếp lời giống vậy với cô ả.
Nếu muốn, thì đi đi.
“Không được.” Trần Giới nói