Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 112


Đọc truyện Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh – Chương 112

Tịch Lục nói xong những lời này, trong ngực nhảy bịch bịch, vừa rồi đi qua giống như đi tuyên chiến, là một tao niên tốt thích hòa bình, thật là cần dũng khí lớn lao.

Đổi lại bình thường, có lẽ cậu cứ như vậy mà đi rồi, cũng sẽ không để ý người khác nói cái gì ở sau lưng.

Chẳng qua lần này lại khác, Tịch Lục cho rằng loại thời điểm này, làm một người đàn ông thực thụ thì không thể nhịn.

Cậu đưa tay ra sờ sờ bộ ngực vẫn nhảy rất nhanh, sau đó gật gật đầu, kiên định ý nghĩ của mình, quay đầu nhìn một chút Trần Giới ở bên cạnh.

Từ lúc vừa mới bắt đầu cô đã không có nói chuyện, Tịch Lục không biết cô có thể bởi vì sự vọng động của mình mà tức giận hay không? Dù sao ngay từ đầu Trần Giới chính là vì cậu mới từ chối những người đó.

Tịch Lục cúi đầu, chần chờ một chút rồi mở miệng nói: “Ngại quá, Trần Giới, nếu không phải là mình, cậu đã có thể đi cùng bọn họ rồi, Trần Giới cậu rất hòa nhã, hồi trước ở trung học cũng vậy, những người đó cũng chưa từng nói chuyện với cậu mấy câu đã tùy tiện nói lung tung, mình… chỉ là quá tức…”

Cậu nói xong, Trần Giới đột nhiên phì cười một tiếng.

Tịch Lục ngây ngốc nhìn mặt Trần Giới, cho rằng mình lại làm chuyện kỳ quái gì, vội vàng sờ sờ mặt mình nhìn nhìn quần áo mình, sau khi nhiều lần xác nhận thực sự không có gì khác thường, đỏ mặt hỏi: “Trần Giới, cậu cười cái gì thế?”

Chống lại mắt cô, đáy mắt Trần Giới ngậm cười, nói: “Tịch Lục, cậu thật là sức mạnh của tôi đó.”

Tịch Lục nghiêng đầu, chớp chớp mắt, trả lời: “Sức mạnh?”

Trần Giới cười rộ lên, cũng không trả lời Tịch Lục, nói: “Tôi cảm thấy như vậy không có gì không tốt, những người khác nói cái gì, không để ý là được, ít nhất vô luận thế nào, Tịch Lục cậu đều biết tôi đi.”

Mắt cô cong lên, khóe mắt hất lên, trong mắt như lan đầy ánh sáng, loá mắt rực rỡ.

Tịch Lục sửng sốt, sau đó gật đầu không ngừng, nói: “Ừm, đương nhiên mình biết, vẫn luôn biết.”


Trần Giới giương môi lên, nói: “Như vậy là được rồi.”

Tịch Lục nhìn sườn mặt của Trần Giới, không biết là ảo giác của cậu hay là cái gì, trông Trần Giới tựa hồ rất vui vẻ, có lẽ lần này cậu làm đúng rồi.

“Có điều, lần sau cậu vẫn là không nên lộ diện, dù sao bây giờ cậu đã là nhân vật công chúng rồi.” Trần Giới nói.

SKIP AD

Advertisement

00:00

Tịch Lục vội vàng gật gật đầu, nói: “Ừm, lần này ngoại lệ, bởi vì là Trần Giới cậu…” Cậu nói được một nửa, lại xấu hổ cúi đầu.

Câu nói kế tiếp, cậu kẹt ở cổ họng thật là không thốt ra được.

Trần Giới ngẩn người, sau đó cũng cúi đầu, tóc màu đen của cô rơi ở trên khuân mặt, che lại vẻ mặt của cô, làn da trắng nõn nhẵn bóng quấn quýt với sợi tóc, đẹp như là một bức họa.

Cũng không trách được anh xã trưởng kia cứ quấn lấy Trần Giới hi vọng cô có thể đi xã đoàn.

Tướng mạo như Trần Giới, cho dù là đi học viện điện ảnh X cũng không quá.

Tịch Lục rạo rực nghĩ, quan hệ của mình và Trần Giới như vậy, có được tính là “trên mức bạn bè, người yêu không đủ” hay không?


Nghĩ đến đây, Tịch Lục lại nhếch môi cười khúc khích.

Sau đó, bởi vì buổi chiều Trần Giới còn có việc, chuyến đi hai người khó có được của Tịch Lục cũng chỉ có thể tạm dừng, đưa cô trở về trường học trước, sau khi cậu nhìn theo Trần Giới rời đi, đang muốn đi.

Nhưng trời cao hết lần này tới lần khác lại sắp xếp một cuộc trò vui “oan gia ngõ hẹp”.

Lúc Tịch Lục quay đầu, lại nhìn thấy Giang Ninh đang bước từ trên xe xuống, tầm mắt hai người đụng vào nhau trước tiên, Tịch Lục phảng phất như ngửi thấy trong không khí tràn ngập một mùi khói thuốc súng.

Giang Ninh vào lúc nhìn thấy Tịch Lục, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười ôn hòa thân thiết, đi tới, hắn nói: “Hôm nay thật đúng là rất khéo, lại gặp rồi.”

Tịch Lục gật gật đầu, xuyên qua kính râm màu đen mà đánh giá Giang Ninh, trả lời: “Ừm, tôi đưa Trần Giới về trường học.”

Cậu thừa nhận mình là cố ý, giống như là ở trước mặt mình Giang Ninh kéo gần quan hệ của cậu ta và Trần Giới, Tịch Lục cũng giống như là thị uy, làm chuyện tương tự với Giang Ninh.

Nụ cười trên mặt Giang Ninh không thay đổi, nói: “Ừm, nếu trùng hợp như vậy, cùng đi ăn một bữa đi.”

Tịch Lục không có từ chối, làm một đấng mày râu đối mặt với lời mời của tình địch cũng phải không sợ hãi xông về phía trước, không phải là ăn bữa cơm sao? Cậu mới sẽ không yếu đuối chạy trốn.

“Được.” Tịch Lục trả lời.

Giang Ninh gật gật đầu, rồi nói với Tịch Lục: “Cậu chờ một chút, tôi gọi điện thoại hẹn trước đã.”

Tịch Lục vội vàng nói: “Còn phải hẹn trước cơ à…” Cậu nhìn ý của Giang Ninh là muốn mời khách, Tịch Lục sờ sờ ví tiền có khí phách nói: “Hơn nữa đã lâu không gặp như vậy rồi, tôi mời cậu đi.”


Giang Ninh giương mắt nhìn cậu, điện thoại vẫn đang gọi, bên kia tựa hồ còn chưa có kết nối, hắn nói: “Nên là tôi mời cậu, cậu cũng đừng quên, hồi đó khi tôi rời khỏi thành phố A, cũng đã có nói, trở về nhất định sẽ mời khách, tuy rằng đây không phải là thành phố A, nhưng chúng ta khó được tụ tập một lần, cậu sẽ không như vậy mà mất hứng chứ?”

Tịch Lục ngẩn người, một chốc một lát không nói nên lời.

Cậu cũng không thể hỏi ngược một câu, có việc này?

Giang Ninh đã đặt phòng xong, cúp điện thoại, hắn nói: “Ngồi xe tôi đi đi.”

Tịch Lục ngây ngốc gật gật đầu, đến chỗ dừng xe bên cạnh trường học, vừa nhìn, nhãn hiệu chiếc xe kia trực tiếp là sáng mù mắt chó của cậu rồi, đầu quả tim của Tịch Lục cũng run rẩy cả rồi, cậu sờ sờ túi quần mình, giá tiền chiếc xe này đại khái còn nhiều hơn tiền mình kiếm được một năm nhỉ?

Thật ra cậu vẫn còn rất tự hào vì mình, trên thẻ ngân hàng bởi vì cố gắng của mình cũng có bảy con số, so với bạn cùng lứa tuổi, cậu vẫn là có một loại tự hào phát ra từ bên trong.

Chỉ là trên thế giới này vĩnh viễn đều là núi cao còn có núi cao hơn.

Giang Ninh lên xe, ngước mắt lên nhìn nhìn Tịch Lục đang sững sờ ở bên ngoài, khóe miệng giương lên nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt xẹt qua một tia khinh miệt, hắn nói: “Tịch Lục, lên xe đi.”

Tịch Lục phục hồi lại tinh thần, cố ra vẻ trấn định ngồi lên ghế phụ, gò bó không dám lộn xộn, sợ nếu làm hỏng chiếc xe danh quý này thì làm thế nào?

Không ngừng có học sinh đi ngang qua nhìn xe thảo luận, cũng có không ít người đi tới chào hỏi Giang Ninh, cho dù Giang Ninh cũng không phải là ngôi sao, nhưng Tịch Lục cảm thấy cậu ta đã như là thần tượng trong đại học X rồi.

Có một loại người chính là như vậy, trời sinh đã có mị lực nhân cách thuộc về mình.

Tịch Lục nhớ lại mình trước đây, tuy rằng cũng là ở trường học mọi người đều biết, nhưng tựa hồ đãi ngộ hoàn toàn khác với Giang Ninh.

“Tôi đã nói mà, đứa nhỏ Giang Ninh này hoàn toàn không giống với những đứa trẻ khác, trẻ con xung quanh đây hoàn toàn không có một đứa có thể so được với nó, về sau có thể làm sao được đây.”

“Đúng vậy, bé tí đã hiểu chuyện biết làm việc như vậy, bố mẹ nó cũng thật biết giáo dục con cái.”

Trong đầu Tịch Lục lại vang lên âm thanh xa lạ, cậu ‘a’ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Giang Ninh, lại nhìn xung quanh cũng không có người nói chuyện.


Giang Ninh hỏi: “Sao thế?”

Tịch Lục lắc lắc đầu, nói: “Không có gì…” Cậu dừng một chút, tiếp tục nói: “Giang Ninh, cậu vẫn giống như trước đây, với ai cũng có thể hòa mình.”

Giang Ninh nhướng mày, trả lời: “Phải không? Có điều Tịch Lục cậu cũng không thay đổi bao nhiêu, vẫn… thú vị giống như trước.” Có thể là hắn thật sự là không tìm thấy từ ngữ có thể hình dung Tịch Lục, cuối cùng mới bật ra một từ hơi trung tính.

“Có điều, Tịch Lục bây giờ cậu và Trần Giới là quan hệ gì?” Giang Ninh nhìn phía trước, nghiêm túc lái xe, giống như là nói ra một câu rất bình thường.

Tịch Lục nhìn hắn một cái, trả lời: “Bạn bè.”

Giang Ninh cười cười, nói: “Bạn bè sao? Vậy thì thật là quá tốt rồi.”

Tịch Lục sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Giang Ninh.

Ngũ quan Giang Ninh tuấn tú, khí chất toàn thân mang theo một loại phong độ trí thức, hắn xắn cổ tay áo lên, ngón tay thon dài nắm lên tay lái, hắn nói: “Tịch Lục, hẳn là cậu còn nhớ tôi đã từng nói, tôi thích Trần Giới chứ?”

“Trước khi rời khỏi thành phố A, tôi đã có nói cho cậu, nhờ cậu giúp tôi chăm sóc Trần Giới thật tốt, cậu không quên chứ?”

Tịch Lục cảm giác được trên người Giang Ninh tản ra một loại hơi thở ương ngạnh đâm người.

Giang Ninh thoạt nhìn ôn hòa này trái lại làm rõ thẳng thắn hơn mình,cậu ta rất có tự tin, chí ít có tự tin hơn mình, ý nghĩa cậu ta nói câu này đại khái chính là để cho Tịch Lục biết khó mà lui.

Bữa cơm hôm nay, đơn giản chính là để cho Tịch Lục ý thức được sự khác biệt giữa mình và cậu ta rốt cuộc có bao nhiêu.

Cậu có bao nhiêu không xứng với Trần Giới mà thôi.

Mỗ: Hu hu, cái thời đại editor nhiều như lợn con này thật khó quá đi, mấy bộ điền văn mình ưng đều có người nhanh chân chọn trước rồi. huhuhuhuu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.