Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 106


Đọc truyện Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh – Chương 106

“Giang Ninh cậu cũng học đại học X?” Tịch Lục nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ngẩn người, đặt câu hỏi.

Giang Ninh giương môi lên, gật gật đầu, trả lời: “Ừ.”

Trong lòng Tịch Lục lại như là bị cái gì chặn lại, nói thật, đối với Giang Ninh này, cậu chỉ là trong đầu biết có sự tồn tại của một người như vậy, nhưng lại hoàn toàn không có trí nhớ về cậu ta, có thể nói được xem là một người xa lạ.

Nhưng đối phương biểu hiện rất quen thuộc, làm cho cậu không biết phải làm sao, cũng không biết nên trả lời người này như thế nào, chỉ có thể ậm ừ đơn phương, bị người này kéo theo.

Thông qua trò chuyện mấy câu cũng có thể thấy được, người này rất có tự tin, cách ăn nói bất phàm.

Hoàn toàn không giống với mình.

“Cho.” Trước mặt mình đột nhiên đưa qua một chai nước khoáng còn chưa mở, Tịch Lục ngẩn người, theo đôi tay thon dài trắng nõn kia nhìn qua, lại chạm vào mắt Trần Giới.

Cậu sửng sốt, vội vàng nhận lấy, nói: “Cám ơn.”

Tịch Lục nhìn chai nước trong tay có chút không thể tin được, mình vừa mới có một chút ý muốn uống nước, Trần Giới đã đưa qua luôn rồi, cái này chẳng lẽ còn không phải cái gọi là tâm ý tương thông sao?

Cậu giương môi lên, trên đuôi lông mày mang theo ý cười.

Giang Ninh nói: “Ở chỗ tôi có đồ uống dành cho vận động, Trần Giới, Tịch Lục, có muốn không?” Lúc hắn nói, đã lấy từ trong ba lô ra, sau đó đưa cho Tịch Lục cùng Trần Giới.

Trần Giới chỉ chỉ chai nước trên tay, nói: “Tôi có.”

Tịch Lục cũng khoát khoát tay, nói: “Trần Giới cho tôi rồi, Giang Ninh cậu giữ lại đi.”

Giang Ninh gật gật đầu, nói: “Như vậy à…” Hắn quay đầu, nói với đám bạn theo ở phía sau: “Các cậu ai uống?”

“Tới tới, Giang Ninh cho tôi.”


“Trời ạ, làm sao cậu biết tôi khát, đến cũng quá đúng lúc đi.”

Tịch Lục đẩy đẩy kính đen trên sống mũi, có chút nghĩ không ra vừa rồi Giang Ninh này là có ý gì, nếu đã nhìn thấy Trần Giới đem cho mình nước rồi, vì sao còn muốn đi lên đưa nước cho mình nữa, cho dù là hai người bọn họ không cần, cũng có thể đợi sau chính mình uống mà?

Hơi nhức đầu.

Chạm phải tầm mắt của Giang Ninh, đối phương lộ ra một nụ cười ấm áp với Tịch Lục, còn đừng nói thật đúng là có một loại khí chất giống như trẻ con.

SKIP AD

Advertisement

00:00

Là loại hình rất dễ dàng làm cho người ta thích nhỉ.

Người như vậy hẳn là rất dễ ở chung, nhưng vì sao Tịch Lục chỉ là cảm thấy không được tự nhiên, có lẽ là một vài thứ quá mức rõ rệt trong ánh mắt của Giang Ninh, làm cho cậu ngay cái nhìn đầu tiên đã nhìn ra điều gì đó.

Giống như là trên mặt hồ đang yên ả đột nhiên nổi lên gợn sóng.

Tịch Lục nhìn phía trước, thấm thoát đã đi đến dưới chân núi, mua vé vào cửa, một đám người lại lên núi.

Bởi vì Giang Ninh làm cho cậu gần như không xen vào được mấy câu, tầm mắt của cậu rơi vào trên ba lô đặt ở sau lưng Trần Giới, sau đó vươn tay, kéo kéo ba lô của Trần Giới, nói: “Để mình đeo đi.”

Trần Giới cười cười, trả lời: “Không nặng, tôi có thể tự đeo.”

Tịch Lục nói: “Nếu không nặng, để mình đi, mình là con trai, chút việc này còn có thể đảm đương được.”


Trần Giới đối mắt với Tịch Lục, nhìn thấy sự kiên trì trong mắt cậu, cuối cùng gật gật đầu.

Xách theo ba lô của Trần Giới, quả thật không tính là nặng, chỉ là Tịch Lục đeo hai cái ba lô leo núi hành động hơi bất tiện, nên bất giác đã đi ở phía sau hai người.

Chân Tần và Trương Giai đi tới, Chân Tần đùa cợt nhìn cậu nói: “Này, còn giả bộ làm người tốt à, bây giờ người ta đang ở thế giới hai người rồi, ông còn làm.”

Tịch Lục ngẩn người, nhìn phía trước, bộ dáng Trần Giới và Giang Ninh đứng chung một chỗ.

Không thể không nói, rất xứng đôi.

Trong lòng cậu toát ra một mùi có vị chua, giống như là có cái gì đã lên men ở trong lòng, bốc hơi ra, làm cho mắt cậu có chút đau.

Tạm không nói đến Trần Giới vốn là xinh đẹp, dáng người cao gầy, mặc đồ thể thao thoạt nhìn cũng rất đẹp, người như Giang Ninh thoạt nhìn lần đầu tiên chính là loại làm cho người khác thoải mái an tâm, nụ cười ôn hòa, cử chỉ văn nhã, hoàn toàn có thể thấy được là một người không cùng thế giới với mình.

Từ trước đây bọn họ đã rất xứng đôi.

Trong đầu của cậu đột nhiên toát ra những lời này, Tịch Lục đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Giới và Giang Ninh một lần nữa, có lẽ ký ức trong thân thể này của cậu cũng không có quên mất toàn bộ, cùng lúc Giang Ninh này xuất hiện, lại sẽ có những đoạn ngắn khác nhau từ bên trong thoát ra.

“Hồng Á, cậu cùng Tịch Lục đóng vai anh em, tôi cùng Trần Giới vẫn là cô dâu chú rể.”

“Vì sao mỗi lần đều là cậu và Trần Giới làm cô dâu chú rể?”

Tịch Lục nuốt một ngụm nước bọt, tiếng trẻ thơ vang bên tai, rõ ràng trước mắt nhìn là giữa rừng, truyền vào trong tai lại là tiếng nói chuyện hoàn toàn không giống với bối cảnh.

Hồng Á, Giang Ninh, Trần Giới, tên của ba người cứ luôn quanh quẩn bên tai.


“Tịch Lục? Tịch Lục? Tịch Lục?” Chân Tần vươn tay vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, lại chỉ nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm về phía trước, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Tịch Lục khẽ dừng lại bước chân, sau đó hơi đờ đẫn quay đầu nhìn Chân Tần, sau đó hồi lâu mới trả lời: “Chân Tần, ông gọi tôi phải không?”

Chân Tần ngây ngẩn cả người, sau đó khẩn trương nói: “Tôi nói Tịch Lục, ông làm sao vậy? Từ vừa mới bắt đầu đã không thích hợp, không phải là thêm một tình địch thôi sao? Đến mức ông trở nên như vậy sao?”

Trương Giai ở bên cạnh hỏi thăm: “Thân thể không thoải mái sao? Có cần ở đây nghỉ ngơi một lát hay không?”

Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Hai người trước đi, tôi ngồi ở đây một lát, tốt hơn một chút sẽ đuổi theo ngay.”

Chân Tần nhíu nhíu mày, nói: “Ông thật không sao?”

Tịch Lục nói: “Không sao, tôi chỉ muốn một mình dừng lại nghỉ ngơi một lát.”

Trương Giai nhìn Chân Tần một cái, biết cậu ta không yên lòng Tịch Lục, có điều cô là người tỉ mỉ chu đáo, bèn ngăn Chân Tần lại, nói: “Được rồi, lát nữa gọi điện thoại.”

Cô kéo Chân Tần, Chân Tần thở dài một hơi, nói: “Vậy tôi đi trước, nhớ phải theo kịp đấy.”

“Được.” Tịch Lục đi đến một thân cây cách đây gần nhất, lấy từ trong ba lô của mình cuốn ra, ngồi luôn lên trên.

Nhìn thấy quyển sách này, lại nhớ tới mấy ngày hôm trước, vì có thể leo núi êm đẹp với Trần Giới, Tịch Lục nghiên cứu quyển sách này hồi lâu.

Cậu ở trước mặt Trần Giới chưa từng có đẹp trai, học tập không giỏi, thân thể không được, cho dù là cố chơi trội, đến cuối cùng cũng không phải là người thắng, chưa từng làm chuyện gì làm cho Trần Giới cảm động, chuyện làm cho cô cảm thấy gây rối lại đã làm không ít, cũng bởi vì nguyên nhân là mình, làm cho cô từng chịu không ít lời nói châm chọc.

Cậu xiết chặt nắm tay.

Cậu không thoải mái, từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Ninh đã không thoải mái, cậu thừa nhận cậu đố kỵ, khó chịu, khó chịu, cho dù là thanh mai trúc mã cũng không có cách nào chịu đựng người chiếm lấy Trần Giới ngoại trừ mình.

Cái gọi là ý nghĩ làm bạn tốt, ngay từ đầu chỉ là tự mình an ủi mình, nói trắng ra, cậu chỉ là muốn luôn ở bên cạnh Trần Giới.

Có lẽ, trước đây không rõ ràng lắm, thời cấp ba mơ mơ hồ hồ ngây ngô của cậu, vào lúc sống lại, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Giới, cho rằng loại tình cảm đó là bắt nguồn từ thân thể này, tự nói với mình phải rời xa, nhưng vẫn dùng danh nghĩa rời xa mà đến gần, đến cuối cùng càng thêm tham lam, chỉ là khi xa cách lâu như vậy, mới biết rõ, vô luận là trước khi sống lại hay sau khi sống lại, cậu đều thích Trần Giới.

Cho nên, cậu nên làm thế nào?


Tịch Lục nhắm mắt lại, cậu biết rõ, có thể làm cái gì?

Cậu như vậy, thật sự thích hợp với Trần Giới? Nếu theo đuổi, đại khái kết quả sẽ thất bại đi?

Cậu cúi đầu, vươn tay vò rối mái tóc đã được chải vuốt tỉ mỉ, cảm thấy mình thật là hay già mồm cãi láo, xét đến cùng, cậu chính là người đáng buồn không có tự tin.

“Đầu rất đau sao?” Thanh âm có chút dồn dập bên trong mang theo tiếng thở dốc khe khẽ, nhưng cho dù như vậy cũng vẫn dễ nghe.

Tay cậu cứng đờ, ngẩng đầu, mắt sáng rực lên, giống như là con cún con nhìn thấy chủ nhân trở về.

Lồng ngực Trần Giới phập phòng, trên trán trắng nõn mang theo giọt mồ hôi li ti, môi khẽ mím, sợi tóc đã buộc lên bởi vì chạy gấp mà có chút rải rác ở đầu vai, cô vươn tay, đến gần, sau đó sờ lên trán Tịch Lục, lại cúi đầu, tay theo trán sờ lên đỉnh đầu, tiếng của cô dịu dàng lại dễ nghe, cô nói: “Chỗ nào đau?”

Mắt Tịch Lục có chút chua xót, cậu ngửi thấy mùi hương bay ra từ trên người Trần Giới, rất nhạt, có chút như là mùi khoai môn, cũng có chút như là mùi chanh, trước mắt là vòng eo mảnh khảnh của Trần Giới, cậu vẫn duy trì bất động như vậy, ngón tay của Trần Giới vuốt nhẹ nhàng ở trên đầu cậu.

Cậu hỏi: “Trần Giới, sao cậu tới đây? Giang Ninh bọn họ đâu?”

Trần Giới nhíu nhíu mày, trong đôi mắt lạnh giá mang theo vẻ không đồng ý, nói: “Tôi xuống trước, nếu không thoải mái, vì sao vừa rồi không nói cho tôi?”

“Thật sự không được mà nói, chúng ta đi bệnh viện đi.” Cô quay đầu nhìn xung quanh, trong mắt là lo lắng.

Bên hông đột nhiên có một đôi tay quấn lên, sau đó ôm chặt lấy thắt lưng của cô, cô ngẩn người, cúi đầu nhìn Tịch Lục đang tựa đầu vào ngang hông mình.

Thanh âm của cậu đang run rẩy, như là chú chim nhỏ vừa mới phá vỏ mà ra, sợi tóc giữa ngón tay cũng giống như là đang run rẩy.

Cậu nói: “Cứ để cho mình ôm một cái như vậy.”

Thấy không rõ vẻ mặt của Tịch Lục, chỉ biết tai cậu là đang đỏ, ngay cả cái gốc sau cổ cũng đỏ cả rồi.

Tay Trần Giới sờ lên mái tóc màu đen này, chất tóc rất cứng, lúc sờ lên hơi đâm tay, lại làm cho người ta không có cách nào cứ mặc kệ không quản như vậy.

Thôi, cứ như vậy đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.