Đọc truyện Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973) – Chương 5: Chị em
Bước nhanh rời khỏi nhà ga, Cổ Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng về nhà. Hít thở không khí trong lành ven đường, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, ngày hôm nay thật sự rất tốt!
“Mẹ con về rồi!” Tới cửa, Cổ Tiểu Nguyệt hô lớn, cô rất thích cảm giác được về nhà thế này, nhịn không được nên muốn cho mọi người cũng vui lây.
Nhưng mà, kêu một lúc ở trong nhà cũng không nghe tiếng trả lời! Cổ Tiểu Nguyệt sốt ruột mở cửa bước vào, mới phát hiện mẹ không có ở đây!
Vỗ ngực, Cổ Tiểu Nguyệt ngạc nhiên bởi chính mình, bây giờ là lúc mẹ phải đi làm. Dù sao cũng không phải sau năm sau, xưởng may đã đóng cửa, lúc nào mẹ cũng ở nhà.
Sau khi trùng snh, cô rất hay lo lắng suy nghĩ, chỉ sợ người nhà của mình sẽ phải chịu tổn thương này kia. Về sau nhất định phải thay đổi. Cổ Tiểu Nguyệt thầm nghĩ, nếu như cứ như vậy trong thời gian dài, nói không chừng cô sẽ bị bệnh mất.
Nhớ tới xưởng may mà mẹ đang làm việc, hai năm gần đây làm ăn rất khấm khá, công nhân trong xưởng bận bịu rất nhiều việc. Nhưng mà mọi người cũng rất vui vẻ, bởi vì nhiều việc đồng nghĩa với lương cao, mà lương cao thì cuộc sống trong nhà cũng sẽ được cải thiện.
Chỉ có điều, tình hình cơ giới hóa ngày càng phát triển, sau vài năm hoạt động công việc của xưởng may cũng dần giảm sút, cho đến sau năm 1981 không thể chống đỡ được nữa, cuối cùng đóng cửa. Mẹ Cổ cũng vì vậy mà nghỉ việc.
Khi đó mẹ cũng đã gần 50, khó tìm việc, nên bà ở nhà, làm chút việc vặt. Trong nhà toàn dựa vào tiền trước đây để dành và nguồn chính sách tài trợ của Quốc gia, có Cổ Tiểu Mạn thỉnh thoảng giúp đỡ nên cuộc sống trôi qua cũng không khó khăn cho lắm.
Nhưng mà, Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ sau này mình nhất định sẽ không để mẹ phải một mình trải qua tuổi già, sau khi kết hôn nhất định cô sẽ dẫn mẹ về ở chung. Tin rằng tên ngốc kia nhất định sẽ đồng ý!
Nghĩ tới việc chị gái lát nữa sẽ về nhà, Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng cầm quyển sổ cất vào vị trí cũ, hy vọng chị nhìn thấy sẽ vui vẻ!
Nhìn đồng hồ bây giờ đã là 11h3p, thời gian chị về đến nhà sắp tới nên cô sẽ đi nấu cơm! Ngồi tàu lâu như vậy, chắc chắn chị sẽ rất mệt và đói bụng! Mặc tạp dề vào người, Cổ Tiểu Nguyệt lấy gạo nấu cơm.
Lúc nãy khi trở về thuận đường cô đã mua một chút đồ ăn, Cổ Tiểu Nguyệt muốn nhân dịp cô đang ở nhà sẽ nấu cho chị và mẹ vài bữa cơm thật ngon. Kiếp trước không hiểu chuyện, nên bây giờ cô sẽ đền bù cho họ, để một nhà vui vẻ hòa thuận mới là chuyện quan trọng nhất.
Cổ Tiểu Mạn vừa về đến nhà đã thấy em gái đang loay hoay trong phòng bếp, khí thế ngất trời, trong phòng tràn ngập mùi thức ăn. Vốn dĩ Cổ Tiểu Mạn đã đói hai bữa, sau khi nghe được mùi thơm, đói bụng vô cùng.
Nhưng mà lúc này cũng không quan tâm đến việc ăn uống, Cổ Tiểu Mạn ngạc nhiên gọi Cổ Tiểu Nguyệt: “Em gái, em biết nấu ăn!” Cổ Tiểu Nguyệt nghe thấy tiếng nhìn về phía chị.
Chỉ nhìn một cái, nước mắt Cổ Tiểu Nguyệt không nhịn được rơi xuống! Thật tốt, lại được nhìn chị gái trẻ tuổi như vậy, không còn là hình ảnh gầy xơ xác trong đám tang của Cha!
Cổ Tiểu Mạn thấy em gái khóc, nhanh chóng bước tới ôm Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Em gái, sao vậy? Không lẽ thấy chị về nhà không vui sao? Hay em tức giận vì việc đi xuống nông thôn. Em à, chị thật xin lỗi!”
Nhìn bộ dáng áy náy đến mức muốn khóc của chị, nước mắt Cổ Tiểu Nguyệt lại chảy ra nhiều hơn. Kiếp trước cô thật hư hỏng, tại sao có thể không biết quý trọng chị gái như vậy chứ, để cho chị phải thương tâm khổ sở như vậy! Thật đáng chết!
Hai chị em ôm nhau khóc rống lên, may là đồ ăn đã được làm xong, nếu không chắc sẽ hư cả.
Mẹ Cổ đi làm về nhìn thấy hai chị em đang ôm nhau khóc, cảm thấy lo lắng không thôi, nhanh chóng bước tới hỏi: “Tiểu Mạn, Tiểu Nguyệt hai con sao vậy? Đừng dọa mẹ!”
Chìm đắm trong sự hối hận, Cổ Tiểu Nguyệt bị câu hỏi của mẹ làm cho sực tỉnh. Buông Cổ Tiểu Mạn ra, nhanh chóng lau nước mắt, ngại ngùng nói: “Mẹ, không có gì, con thấy chị về xanh xao như vậy, nên rất buồn!”
Cổ Tiểu Mạn nghe vậy càng thêm áy náy, cảm động nói: “tiểu Nguyệt, em đã không trách chị, còn đau lòng vì chị, chị thất sự rất vui. Em thật sự là em gái tốt!”
Mẹ Cổ nghe vậy rất vui, nhìn hai chị em ôm nhau, bà cũng bước lên ôm hai con gái bảo bối vào lòng: “Hai con đều là con gái tốt của mẹ!”
Cổ Tiểu Nguyệt dựa vào lòng mẹ, ở bên trái lại được chị gái ôm, cảm giác vô cùng hạnh phúc! Cô nhất định sẽ quý trọng cuộc sống hiện tại, làm cho cuộc sống của cả nhà ngày nào cũng trôi qua vui vẻ hạnh phúc!
Chỉ trong chốc lát, ba mẹ con ngồi xuống thưởng thức bữa trưa do Cổ Tiểu Nguyệt làm. Buổi sáng mẹ Cổ đã biết được tay nghề của con gái, nên rất tin tưởng. Cổ Tiểu Mạn sau khi nếm thử đổ ăn, thì khen Cổ Tiểu Nguyệt hết lời, nói rằng em gái đã lớn thật rồi!
Sau khi ăn cơm xong ba mẹ con ngồi ở phòng khách tâm sự. Mẹ cổ xoa khuôn mặt thon gầy của Côt Tiểu Mạn đau lòng nói: “Tiểu Mạn à, sao con lại gầy đi nhiều như vậy, có phải đac chịu rất nhiều khổ cực không? Mẹ rất đau lòng!”
Cổ Tiểu Mạn nhận sự âu yếm của mẹ, cười nói: “Không có đâu mẹ, con rất ổn! Mẹ đừng thấy con gầy mà đau lòng, bây giờ con khỏe hơn trước kia rất nhiều” Nói xong còn khoe bắp tay gầy guộc.
Nhìn chị gái mình khoe khoang, Cổ Tiểu Nguyệt cười nói: “Thôi đi chị, cánh tay chị gầy như vậy, đừng khoe ở đây, đợi sau này về khoe với anh Xuân Sinh ấy!”
Câu nói của cô làm Cổ Tiểu Mạn đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói: “Mẹ, mẹ nhìn em trêu chọc con kìa, mẹ còn không quan tâm nữa”. Mẹ Cổ nhìn hai con gái tình cảm thắm thiết như vậy, trong lòng vui vẻ, nói: “Tiểu Mạn, em gái con nói đúng, con vẫn nên giữ lại sau này cho Xuân Sinh coi đi, ha ha”.
Nhìn mẹ và em gái hùa nhau trêu chọc mình, Cổ tiểu Mạn không biết làm sao, trong lòng vui vẻ nhưng trên miệng liên tục nói mẹ thiên vị em gái.
Cả nhà nói chuyện rôm rả, lúc này mẹ Cổ mới nhớ, con gái lớn hình như không phải là về ngày hôm nay, mới tò mò hỏi: “Tiểu Mạn, mấy bữa trước con gọi về nhà nói tới 26 mới về được, sao hôm nay đã về tới vậy?”
Đây cũng là vấn đề Cổ Tiểu Nguyệt quan tâm, nên cùng mẹ mong chờ câu trả lời. Cổ Tiểu Mạn nghe vậy cười nói: “Mẹ con gặp người tốt. Trưởng thôn biết lần này con về lấy chồng nên nói con nên về nhà sớm, còn nói kết hôn là chuyện cả đời nên muốn con chuẩn bị kỹ một chút”.
Mẹ Cổ nghe vậy cảm động nói: “Thật sự tốt quá! Người lớn trong thôn kia cũng quá tốt đi. Người dân nước ta đều tốt, có thể suy nghĩ vì người khác như vậy, đất nước nhất đính sẽ ngày càng phát triển”.
Cổ Tiểu Nguyệt cũng cảm động sự thật thà thiện lương của người dân. Nghĩ tới kiếp trước bản thân mình ở thôn Miêu Thạch. Do được nuông chiều từ bé nên công việc cô làm không tốt, thế mà mọi người cũng chưa từng chê trách một câu, còn nghĩ biện pháp cho cô làm công việc nhẹ hơn.
Kiếp này, đối với việc xuống nông thôn cô tràn trề mong đợi. Có những người dân tốt như vậy giúp đỡ mình, còn có một người đàn ông thật thà yêu, chắc chắn cô sẽ hạnh phúc!
Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ đến việc mình làm lỡ chuyện của kẻ độc ác kia, nhưng cũng không chắc lịch sử có thể thay đổi hay không, biết đâu giữa chừng phát sinh chuyện gì đó, sẽ tái diễn lại chuyện kiếp trước? Nghĩ vậy, Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy hoảng sợ, quyết định phải hỏi thẳng Cổ Tiểu Mạn mới được.
Cổ Tiểu Nguyệt nghiêm túc nhìn chị hỏi: “Chị, lần này ở nhà ga có xảy ra chuyện gì không?”