Đọc truyện Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973) – Chương 34: Thành
Editor: Lovenoo1510
Phía bên này, rốt cuộc Văn Mạn Lệ cũng tắm xong, Cổ Tiểu Nguyệt mới thấy được chân chính cái gì gọi là người đẹp đi tắm. Hình ảnh này thật sự đẹp, cô xấu hổ không dám nhìn.
Văn Mạn Lệ từ từ mặc bộ quần áo mới, trên người cô có hương hoa, còn có người phục vụ mặc quần áo, cả người vô cùng xinh đẹp.
Vẻ mặt Cổ Tiểu Nguyệt thể hiện sự tiếc nuối nói: “Chậc chậc, tiểu mỹ nữ xinh đẹp như vậy sao lại phải lập gia đình chứ? Mạn Lệ à, cậu xem mình muốn làm một người đàn ông tốt biết bao nhiêu, mình nhất định sẽ kết hôn với cậu nàng mỹ kiều nương này, ha ha!”
(Mỹ kiều nương: duyên dáng, xinh đẹp)
Văn Mạn Lệ kiêu ngạo nói một tiếng: “Ha ha, cậu mà là đàn ông thì mình cũng không gả cho cậu, đời này không phải anh Huy thì mình không lấy!”
Cổ Tiểu Nguyệt vỗ vào mông Văn Mạn Lệ nói: “Được rồi, cho cậu chút màu sắc cậu liền làm thành cả chảo nhuộm, nhanh đi tìm anh Huy của cậu đi, ai thèm cậu chứ!” Chẳng qua, cảm giác thật không tệ, về sau Ngô Huy thật là được hưởng phúc rồi, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt như tên trộm thầm nghĩ.
Cũng may Văn Mạn Lệ không nghe được lời nói bỉ ổi trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt, bằng không khẳng định cô cũng sốt ruột như Cổ Tiểu Nguyệt.
Ngô Huy đã sớm sắp xếp gọn gàng thu dọn sạch sẽ chính mình (Lovenoo1510: Đây là nguyên văn tác giả nói nha), anh đang trông mong nhìn ra cửa, hy vọng cô gái mình yêu mến có thể tới sớm một chút.
Trên giường gạch đã đổi vỏ ga giường mới tinh (những thứ này đều do Cổ Tiểu Nguyệt cung cấp, Cổ Tiểu Nguyệt bày tỏ, các ngươi cứ chơi vui vẻ tận hứng là tốt rồi, hắc hắc), lò sưởi đặt gần đầu giường có bày gối uyên ương, cả căn phòng nhìn rất hoan hỉ.
Thật là Thiên hô vạn hoán mới thuỷ xuất lai, thiên thụ vạn thụ Lê hoa khai (Hết lời mời mọc mới chịu ra, ngàn vạn hoa lê nở rộn ràng). Mỹ nhân chờ mong đã lâu đang xấu hổ, khuôn mặt phấn hồng tươi cười bước từng bước nhỏ vào cửa. Ngô Huy kích động lẩm bẩm một tiếng rồi đứng dậy, lập tức nghênh đón.
Ánh mắt đôi nam nữ chạm nhau, lập tức ẩn tình ngượng ngùng nhìn nhau. Ngô Huy kéo cánh tay mịn màng nhỏ bé của Văn Mạn Lệ, nội tâm quả thực kích động không thể nói nên lời.
Anh không dám tin nói: “Mạn Lệ, là thật sao, chúng ta thật sự thành thân? Anh thật vui mừng, cảm giác như đang nằm mơ, chỉ sợ khi tỉnh dậy, tất cả đều hư không!”
Văn Mạn Lệ cười khúc khích nói: “Đồ ngốc, đây đương nhiên là thật, từ hôm nay trở đi, anh chính là người của em! Về sau chúng ta vĩnh viễn đều sẽ ở cùng nhau, anh sống là người của em, chết cũng là quỷ của em. hiểu chưa?” Nói xong còn dí dỏm nhéo nhéo lỗ tai Ngô Huy.
(Lovenoo1510: phải gọi là Lệ ca mới đúng. T.T)
Cho đến khi lỗ tai truyền đến cảm giác ấm áp, Ngô Huy mới tin tưởng đây tất cả đều không phải là mộng, anh chợt ôm lấy Văn Mạn Lệ, hưng phấn xoay vòng tròn, trong cả căn phòng nhỏ tràn đầy tiếng cười sung sướng của Văn Mạn Lệ.
Cổ Tiểu Nguyệt đang ở trong phòng dọn dẹp những vật Văn Mạn Lệ tắm còn để lại, sau khi nghe được tiếng cười to của Văn Mạn Lệ, cô không nhịn được nói móc: “Ôi, Mạn Lệ cũng quá tràn trề đi! chuyện này cũng rất hưởng thụ sao, còn cười lớn tiếng như vậy nữa!”
Tha thứ cho cô mặc kệ đời trước hay đời này cô cũng chưa từng trải qua chút chuyện giữa nam nữ kia, mặc dù đối với chuyện này hiếu kỳ không thôi, nhưng cô chính là không có cùng Lý QuangHoa chân chính trở thành vợ chồng.
Buông những thứ hỗn độn trong tay ra, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt hết sức tiếc nuối. Ban đầu sao cô lại ngu ngốc đần độn như vậy chứ, đã gả cho Lý Quang Hoa bốn năm, vẫn độc ác không để Lý Quang Hoa động vào người mình. Suy nghĩ một chút cô đều cảm thấy hết sức đáng giận bản thân mình.
Cô đang thẹn với Lý Quang Hoa, mà tên ngốc này ngay tại lúc này đang lăn lộn trên giường gạch không ngủ yên. Trong đầu Lý Quang Hoa đều nghĩ đến giọng nói và nụ cười Cổ Tiểu Nguyệt, nụ cười lúc chạng vạng tối kia vẫn khắc ở trong đầu anh, không thể xua đi được.
Cảm thấy cuộc sống như thế này thật sự quá khó chịu đựng, Lý Quang Hoa quyết định đứng dậy đi đến bên ngoài phòng Cố Tiểu Nguyệt trông. Mặc dù có thể người đẹp đã đi ngủ, nhưng chỉ cần nghĩ đến hai người gần trong gang tấc, anh liền vui vẻ không thôi.
Nhìn sắc trời còn sáng, Lý Quang Hoa nhanh nhẹn đứng dậy mặc quần áo, hào hứng chạy đến nhà Cổ Tiểu Nguyệt.
Văn Mạn Lệ bị Ngô Huy ôm xoay quanh, trong lòng vô cùng vui vẻ, cô ôm cái người đàn ông đang hưng phấn sung sướng trước mắt này, trong lòng hết sức thoả mãn. Rốt cuộc, Ngô Huy cũng để người đẹp xuống, anh thâm tình nhìn Văn Mạn Lệ, cầm bàn tay mịn màng nhỏ bé của Văn Mạn Lệ đưa lên miệng hôn nói: “Mạn Lệ, anh thật sự yêu em, sau này anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với em. Ở nhà chúng ta, em nói gì chính là cái đó, có được không?”
Văn Mạn Lệ hả hê cười nói: “Tất nhiên, về sau anh sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời em, anh mà chọc giận em, hừ hừ, tiểu gia ta sẽ có biện pháp trừng trị ngươi!” Nói xong lấy tay nắm lấy gương mặt không có bao nhiêu thịt của Ngô Huy.
Mặc kệ Văn Mạn Lệ cố tình gây sự như thế nào, Ngô Huy đều cảm thấy đáng yêu không chịu được, trong mắt anh mỉm cười, gật đầu kiên định nói: “Ừ, về sau nhất định ngoan ngoãn nghe lời vợ của anh nói, nhất định không chọc giận em!”
Nghe được ba chữ “Vợ của anh”, trong nháy mắt Văn Mạn Lệ mở cờ trong bụng. Cô nở nụ cười duyên trên môi một cái đã hớp hồn Ngô Huy, nhìn người đàn ông sắc mặt đỏ bừng trong nháy mắt, hô hấp nặng nhọc, không khỏi cười ha ha.
Vốn đang mong đợi buổi tối, toàn thân Ngô Huy đều rất kích động. Hiện tại người thương lại vẫn trêu chọc anh, trong nháy mắt anh cảm thấy toàn bộ khí huyết như vọt tới một chỗ, thật sự không nhịn được nữa rồi!
Ngô Huy ôm ngang Văn Mạn Lệ đang cười duyên không dứt, trong lúc đối phương đang sợ hãi kêu lên, cả hai đã ngã xuống trên giường gạch. Nhìn cô gái nhỏ phía dưới đang thẹn thùng lúng túng, trong lòng Ngô Huy mềm mại như tan ra, trong ánh mắt đều có thể chảy thành nước.
Đàn ông đối với chuyện vợ chồng đều không cần dạy cũng biết, Ngô Huy dùng môi tỉ mỉ miêu tả nụ cười người thương. Anh hôn đến đâu cũng đều làm cho cả hai run rẩy hưng phấn không thôi.
Thấy Ngô Huy kích động cởi y phục của mình, Văn Mạn Lệ cả kinh nói: “Anh Huy, đèn còn chưa tắt! Em sợ!”
Ngô Huy dùng môi chặn lại lời kế tiếp của Văn Mạn Lệ, anh cũng không nguyện ý bỏ qua tất cả đẹp đẽ của người mình yêu, tắt đèn, làm sao có thể thấy được toàn bộ vẻ đẹp của cô chứ!
Nhiệt độ trong phòng thẳng lên cao, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người không dứt. Cổ Tiểu Nguyệt ở trong phòng không nghe thấy tiếng cười của Văn Mạn Lệ nữa, trong lòng còn chần chờ nói: “Kết thúc khó đến thế sao? Hắc hắc, không biết Mạn Lệ cảm thấy như thế nào, ngày mai nhất định phải hỏi một chút!”
Đột nhiên, Cổ Tiểu Nguyệt nghe được một tiếng kêu đau của Văn Mạn Lệ: “A, anh Huy, anh mau đi ra đi, em đau quá!” Kế tiếp là giọng nói dịu dàng an ủi của Ngô Huy.
Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ, chẳng lẽ chuyện này lại kinh khủng vậy sao, tại sao Văn Mạn Lệ lại đau đến kêu ra tiếng? Trong lòng cũng không còn mong đợi nữa, lập tức sợ hãi không thôi.
Chẳng qua, không lâu lắm, căn phòng cách vách liền truyền đến tiếng kêu của Văn Mạn Lệ tựa như đau tựa như vui mừng, làm cho người ta nghe thấy liền nhiệt huyết sôi trào, toàn thân tê dại không dứt.
Ngô Huy cảm nhận thấy người thương phía dưới có thể tiếp nhận anh, liền không khắc chế, dùng hết nhiệt tình của mình, cố gắng cho người mình yêu mang đến khoái cảm vô cùng tận.
Cổ Tiểu Nguyệt bị tiếng kêu của Văn Mạn Lệ làm cho nhịp tim như sấm, sắc mặt đỏ lên. Trong lòng cô không hiểu rõ, mới vừa rồi còn kêu đau thành tiếng, hiện tại làm sao lại phát ra tiếng ngâm chọc người như vậy. Chẳng lẽ chuyện này cũng không có kinh khủng như mình tưởng tượng sao?
Vừa lúc Lý Quang Hoa đi tới trước cửa nhà Cổ Tiểu Nguyệt, vừa mới bắt đầu anh cũng không có ý định muốn gõ cửa, chỉ cần có thể coi chừng người yêu, anh liền thoả mãn.
Chẳng qua, hai phòng trong truyền tới tiếng ngâm kêu cái loại không nói rõ được, cả người anh đều ngẩn ra. Từ nhỏ đến lớn, anh đều chưa có tiếp xúc qua chuyện thân mật giữa nam nữ, hiện tại đột nhiên nghe được âm thanh như lửa nóng như vậy, cả người cũng sắp đốt cháy. Trong đầu nghĩ âm thanh này là của Cổ Tiểu Nguyệt phát ra, vậy, anh chợt lắc đầu, không thể nghĩ đến nữa, nếu không anh sẽ không nhịn được hoá thân thành lang sói mất!
Cố Tiểu Nguyệt trong phòng cũng không chịu nổi, phòng Ngô Huy cách phòng cô có một bức tường. Tất cả động tĩnh cách vách, mình đều có thể nghe thấy hết. Cái loại ngâm của nữ nhân kia, thật là làm cho người ta tê dại. Huống chi, Văn Mạn Lệ một mực kêu: “Anh Huy, anh chậm một chút, em không được, a!” Đột nhiên một tiếng ngâm cao, tựa như nước nóng đột nhiên đạt tới điểm sôi, không khí trước đó chưa hề có lửa nóng!
Thật sự là không thể chịu được nữa, Cổ Tiểu Nguyệt chận lỗ tai lại cũng có thể nghe được. Âm thanh cách vách cũng không ngừng, một lớp không nghỉ, một đợt sóng khác lại nổi lên, chính cô cũng nghe đến sắp động tình.
Không thể tiếp tục ở lại trong phòng, nếu không cô sẽ không chịu nổi. Cổ Tiểu Nguyệt quyết định đi ra ngoài hóng mát một chút, nghĩ tới chờ Văn Mạn Lệ bên kia kết thúc chuyện, sẽ trở về!
Vừa ra khỏi cửa liền thấy Lý Quang Hoa đang cả người cứng ngắc, sắc mặt đỏ bừng. Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ đến tên ngốc này có lẽ nghe được động tĩnh cách vách, trong lòng Cố Tiểu Nguyệt không nhịn được cười.
Chẳng qua, trong phòng Tôn Văn Quảng cũng truyền ra cái loại âm thanh đó là có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ buổi tối hai người kia còn gì đó sao? bỗng Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy có chút ghê tởm, cô không muốn để Lý Quang Hoa nghe được âm thanh không biết xấu hổ của Trần Tú Mai kia, nên đi lên trước lôi kéo Lý Quang Hoa đang sửng sốt kia chạy trên con đường nhỏ vào trong núi.
Mang theo một loại cảm khoái bỏ trốn, Cố Tiểu Nguyệt lôi kéo Lý Quang Hoa không ngừng chạy trốn. Lý Quang Hoa tâm tâm niệm niệm được bàn tay nhỏ bé của giai nhân dắt đi, nhịp tim lập tức như sấm nổ, đầu óc đều trống rỗng, chỉ biết ngây ngốc chạy theo cô về phía trước. Cho dù phía trước có là sườn treo vách đứng, Lý Quang Hoa cũng nhảy xuống không nháy mắt.
Rốt cuộc, nhạc điệu đồi truỵ không còn vang lên bên tai nữa, Cổ Tiểu Nguyệt lập tức thở ra một hơi dài. Nhìn chằm chằm Lý Quang Hoa đang ngây ngốc bên cạnh, Cổ Tiểu Nguyệt mới phát hiện ra mình đã kéo tay Lý Quang Hoa chạy thật xa rồi.
Khuôn mặt đỏ lên, Cố Tiểu Nguyệt liền buông tay Lý Quang Hoa ra. Nhưng không thể buông ngay được, tên ngốc Lý Quang Hoa này đang nắm thật chặt tay cô, một khắc cũng không buông.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cổ Tiểu Nguyệt lập tức đỏ bừng, cô yêu kiều trừng mắt nhìn Lý Quang Hoa một cái, giận dữ: “Đồ ngốc, anh còn không mau buông tay người ta ra!” Lúc này Lý Quang Hoa mới kịp phản ứng, mặc dù tiểu tử ngốc trong lòng rất không muốn, nhưng vẫn nghe lời buông lỏng bàn tay nhỏ nhắn non mềm khi cầm có cảm giác cực tốt ra.
Lý Quang Hoa nhìn cô gái nhỏ vừa giận vừa vui, trong lòng tràn đầy nhu tình. Hai người cách xa nhau không quá nửa thước, rõ ràng Lý Quang Hoa có thể ngửi thấy được một cỗ mùi thơm từ trên người Cổ Tiểu Nguyệt, làm cho anh say mê không dứt.
Cổ Tiểu Nguyệt cũng có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập bùm bụp của Lý Quang Hoa, nhìn lồng ngực vì hô hấp và phập phồng, không khí trở nên hết sức mập mờ.
Có thể là do bị động tĩnh động phòng của Văn Mạn Lệ và Ngô Huy làm ảnh hưởng, nên tâm tình hai người hết sức kích động, hormone tình yêu không ngừng lên men, phát triển.
Nhìn ánh mắt Lý Quang Hoa như lửa nóng có thể hút chính mình, Cổ Tiểu Nguyệt chịu đựng xấu hổ, dịu dàng tham luyến chăm chú nhìn anh, hy vọng giờ phút này có thể thiên trường địa cửu.
Dần dần, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến….