Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973)

Chương 32


Đọc truyện Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973) – Chương 32

Editor: Hoàng Lão Tà

Trong phòng Cổ Tiểu Nguyệt muốn tắm rửa phải tự nấu nước, sau đó pha với nước lạnh để tắm rửa. Có một thùng tròn bằng gỗ, chính là thứ mà Cổ
Tiểu Nguyệt và Văn Mạn Lệ dùng để tắm rửa.

Lu nước trong nhà bếp, mỗi sdangs Ngô Huy đều chịu khó đổ đầy, nước uống và nước rửa mặt của ba người đều lấy từ trong chum. Tuy rằng như vậy
không thuận lợi nhưng mà mỗi ngày có thể tắm rửa bằng nước ấm đó đã là
chuyện rất hạnh phúc. Bản thân Ngô Huy vẫn tắm riêng, ngại ngùng dùng
chung thùng gỗ với hai cô gái.

Biết Văn Mạn Lệ cùng với Ngô Huy sẽ hoàn thành chuyện tốt. Cổ Tiểu
Nguyệt quyết định nấu nước nhiều hơn, đem Văn Mạn Lệ tắm cho đầy hương,
làm cho bọn họ có một đêm tân hôn tốt đẹp.

Sau khi ăn cơm xong, Ngô Huy phụ trách rửa chén, Cổ Tiểu Nguyệt giúp Văn Mạn Lệ dọn dẹp, sau đó rời khỏi phòng đi hái hoa. Cô muốn lấy cánh hoa
cho Văn Mạn Lệ tắm, mặt khác lại nhỏ vào trong nước tắm hai giọt nước
linh tuyền, cam đoan có thể làm cho Ngô Huy bị mê học đến mức không dừng được.


Mà bên này, sau khi Lý Quang Hoa về nhà, cả nhà ăn cơm nước xong, Lý
Quang Hoa liền vội vàng tắm nước lạnh. Nếu không sợ giai nhân ngửi thấy
mùi mồ hôi trên người mình, anh muốn sau khi ăn cơm xong có thể rời khỏi nhà.

Mang tâm tình kích động, Lý Quang Hoa đi thẳng đến chỗ cách phòng Cổ
Tiểu Nguyệt không xa. Lúc này chỉ thấy Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ xách cái
giỏ đang muốn ra ngoài.

Lý Quang Hoa cười ra đón nói: “Tiểu Nguyệt em muốn đi đâu, anh đưa em
đi!” Lời này nếu là Tôn Văn Nghiễm nói ra Cổ Tiểu Nguyệt nhất định không thèm để ý trực tiếp chạy lấy người, Nhưng ai mượn đứng trước cô lại là
tên ngốc Lý Quang Hoa chứ!

Có thể nói là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác
Lý Quang Hoa lúc này đẹp trai vô cùng. So với ban ngày, anh đã đổi chiếc áo màu đen ngắn tay, chiếc quần màu xanh. Tóc ngắn màu đen có chút ướt, cả người nhìn thanh xuân dào dạt cao lớn uy mãnh.

Nhìn về phía người trong lòng cười ngọt ngào, Cổ Tiểu Nguyệt nhanh nhẹn
nói: “Chuyện là, em muốn đi vào núi lấy chút cánh hoa, anh khẳng định
muốn đi sao?”


Vì người trong lòng cười xinh đẹp, giờ phút này cho dù Lý Quang Hoa có
đi xuống địa ngục, khẳng định mày anh cũng không nhăn một chút mà đồng
ý.

Mang theo tên ngốc Lý Quang Hoa đi lên đường nhỏ phía sau núi, tâm tình
Cổ Tiểu Nguyệt rất tốt. Lý Quang Hoa nhìn chiếc rổ trong tay Cổ Tiểu
Nguyệt, không hiểu nói: “Tiểu Nguyệt, sao trễ như vậy còn muốn đi hái
hoa. Một mình em con gái rất nguy hiểm, về sau nếu như muốn đi, nhất
định phải kêu anh, anh sẽ bảo vệ em“.

Có một người khỏe mạnh đi cùng, Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy yên tâm hơn.
Chính cô sở dĩ dám lên núi hái hoa là vì ỷ vào có không gian bảo vệ.
Nhưng mà Lý Quang Hoa đã đến, vẫn cho cô cảm giác vô cùng an toàn.

Đối diện ánh mắt chờ đợi của Lý Quang Hoa, Cổ Tiểu Nguyệt cười gật đầu
nói: “Tốt, có anh Quang Hoa làm bạn, em cái gì cũng không sợ, hì hì!”

Lời nói của Cổ Tiểu Nguyệt giống như hòn đá nhỏ quăng vào trong nội tâm
bình tĩnh của Lý Quang Hoa, vốn dĩ ánh mắt chờ đợi đã biến thành lóng
lánh. Anh cố gắng áp chế nội tâm bắt đầu rạo rực, mạnh mẽ gật đầu nói
tốt.

Sau đó, anh đem Cổ Tiểu Nguyệt bảo vệ ở sau lưng,


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.