Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973)

Chương 25


Đọc truyện Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973) – Chương 25

Editor: Hoàng Lão Tà

Mọi người trong nhà thấy mẹ Lý hùng hổ trở về nhà, cười tươi như hoa, đều
thấy rất kỳ lạ. Mẹ Lý không để ý đến câu hỏi của chồng và con, đi thẳng
đến phòngLý Quang Hoa.

Lý Quang Hoa nhìn mẹ mới đi ra ngoài không bao lâu đã trở lại, hơn nữa còn vui vẻ không thôi, không lẽ sự việc có tiến triển?

Quả nhiên, mẹ Lý ngồi xuống mép giường, nhìn Lý Quang Hoa kích động
nói:“Con trai, con sẽ nhanh chóng nhìn thấy cô Cổ, khà khà, mẹ đã giúp con xong!”

Lý Quang Hoa lẩm bẩm một câu, kéo mẹ Lý nói: “Mẹ, mẹ nói thật chứ? Con thật sự sẽ sớm được nhìn thấy Tiểu Nguyệt sao?”

Mẹ Lý vỗ vỗ tay Lý Quang Hoa nói:“Con trai ngốc, làm sao mẹ có thể gạt
con! Mẹ vừa đi một chuyến đến nhà thôn trưởng, không phải cô Cổ kia mới
tới sao, cô ấy nhất định cần một người hướng dẫn làm việc, mẹ đã nhờ bác con sắp xếp cho con. Bác ấy nóisáng sớm mai con phải đi qua đó!”

Lý Quang Hoa không thể tin nói: “Mẹ, bác thôn trưởng thực sự đã đồng ý rồi sao?” Nhận được sự cam đoan của mẹ Lý, Lý Quang Hoa vui vẻ không thôi,
tất cả mọi phiền muộn đều trôi đi, trong lòng luôn nghĩ đến việc về sau
thường xuyên ở bên Cổ Tiểu Nguyệt mà vui sướng!

Mẹ Lý nhìn
con trai của mìnhthích cô Cổ như vậy, đoán chừng hai bọn họ sau này
kêt hôn, con mình nhất định sẽ bị ức hiếp. Nhưng mà, nhìn bộ dạng si mê
này, nếu như mỗi ngày có thể nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt, là hắn đã vui vẻ
không thôi rồi.

Mẹ Lý kéo Lý Quang Hoa ra cửa, vừa đi vừa nói:
”Con trai buổi tối chưa ăn cơm, nửa đêm khẳng định sẽ đói, con còn trẻ,
để bụng đói thật sự không tốt. Ngày mai con còn phải thể hiện thật tốt,
mau cùng mẹ đi ăn một chút!”

Lý Quang Hoa lần này nghe lời, đi
theo mẹ đến phòng khách. Lưu Diễm Phương nhìn mẹ Lý sau khi trở về, biết việc này có chuyển biến. Thấy bà đau lòng vì chú em như vậy, nên chắc
muốn chú ấy ăn gì đó, vì vậy cô đã mang cơm chiều đi hâm nóng lại.


Do Lý Diễm Phương khôn khéo như vậy, nên toàn bộ người trong nhà rất vừa
lòng với con dâu lớn này. Hàng ngày ở nhà họ Lý có việc gì lớn nhỏ, Lưu
Diễm Phương cũngsẽ có tiếng nói.

Mẹ Lý vừa kéo con trai ra đã
nhìn thấy bóng lưng con dâu cả đang hâm nóng đồ ăn đặt lên bàn. Vừa đi
còn vừa nói: “Mẹ, Quang Hoa nhất định đã đói bụng, con đã đem đồ ăn phần cho chú ấy hâm nóng lại. Quang Hoa mau tới ăn đi! Để đói bụng sẽ không
tốt đâu!”

Mẹ Lý cười hề hề khích lệ nói: “Con dâu cả thật hiểu
chuyện, có co biết nghĩ như vậy, Quang Hoa mau lại ăn đi, không nên phụ
lại ý tốt của chị dâu con!”

Lý Quang Hoa cười cảm ơn Lưu Diễm
Phương, nghe lời bắt đầu ăn. Có tin tức do mẹ Lý mang về, giờ phút này
cho dù có cho anh ăn cơm trắng anh cũng có thể ăn một cách ngon lành.

Mẹ Lý nhìn con trai cuối cùng cũng ăn cơm, trong lòng vui vẻ không thôi.
Người làm mẹ cũng chỉ hy vọng con mình có thể sống vui vẻ!

Mọi người nhìn Lý Quang Hoa vui vẻ ăn cơm, Lý Hà Hoa cũng đi chơi mới về. Cô vội vã về nhà trên mặt không che được nét ửng hồng.

Nhìn mọi người đều ở phòng khách, Lý Hà Hoa quệt quệt mồ hôi trên trán mình, há miệng thở thật lớn. Hóa ra bổi chiều cô bị mấy cô bạn xóm khác rủ đi chơi, nên biết được chuyện náo nhiệt về Cổ Tiểu Nguyệt.

Sau khi Lý Hà Hoa nghe xong, cẩn thận đánh giá tình huống sau đó vội vàng chạy về nhà.

Mẹ Lý sau khi nghe xong nhạc nhiên la lên: “Cái gì? Trần Tú Mai và Tôn Văn Nghiễm đã làm ra chuyện đó, còn muốn đánh cả con dâu của mẹ sao?” Lý
Quang Hoa bỏ bát xuống cũng la lên: “Em gái, em nói gì? Tiểu Nguyệt có
bị thươnghay không? Không được, anh phải đi xem cô ấy thế nào!” Nói
xong vội chạy ra ngoài.

Lý Hà Hoa ngăn anh trai ngốc lại nói: “Anh à anh gấp cái gì chứ, người ta còn chưa có nói xong mà!”

Lý Quang Hoa nhíu đôi mày rậm nhanh chóng nói: “Em gái, mau nói đi, Tiểu Nguyệt có sao không hả?”

Mọi người nhà họ Lý cũng nhìn chằm chằm Lý Hà Hoa, hy vọng có thể nghe được tin tức tốt từ cô. Lý Hà Hoa cười nói: “Cổ Tiểu Nguyệt làm sao có thể

bị gì chứ! Người gặp chuyện không may chính là Trần Tú Mai không biết
xấu hổ kia, ha ha. Trần Tú Mai kia đã ngủ với người khác, người đó còn
không chịu thừa nhận, thật thảm hại!”

Mọi người nhà họ Lý không
thích Trần Tú Mai, cảm thấy cô gái này quá mức kiêu ngạo. Có gì hơn
người khác đâu, không phải là cha mẹ người khác, chỉ là người từ trong
thành tới, là có thể lên trên người ta à? Mọi người đều là người
nhưnhau, dựa vào cái gì mà cô ta dám xem thường người khác chứ!

Nghe được Trần Tú Mai có kết cục như vậy, mẹ Lý xì một tiếng khinh miệt nói: “Đáng đời cô ta, ai bắt cô ta không có tự trọng chứ, để cho cô ta về
saunếm mùi đau khổ!”

Lý Quang Hoa chẳng quan tâm tới Trần Tú
Mai có kết cục như thế nào, anh nhìn người nhà mình và Lý Hà Hoa thảo
luận đến Trần Tú Mai, mà không nhắc gì đến tình trạng của Cổ Tiểu Nguyệt nên sốt ruột nói: “Ôi ôi, em trước tiên đừng nói đến Trần Tú Mai, em
nhanh nói cho anh xem cuối cùng Tiểu Nguyệt có sao không?”

Lý Hà
Hoa liếc Lý Quang Hoa một cái nói: “Anh, anh gấp cái gì chứ. Cổ Tiểu
Nguyệt có không ít người che chở đâu! Bây giờ ở trong thôn này, chàng
trai nào không nói Cổ Tiểu Nguyệt tốt chứ, bọn họ đều muốn cưới Cổ Tiểu
Nguyệt. Anh bây giờ đốithủ rất nhiều, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều
hơn!”

Lý Quang Hoa nghe xong ngược lại lại tự hào nói: “Đó là bởi vì Tiểu Nguyệt thực sự rất tốt, ánh mắt mọi người sáng như tuyết thôi!
Chỉ cần anh cố gắng đối tốt vớicô ấy, thật lòng với cô ấy, tin rằng cô ấysẽ lựa chọn anh!”

Mẹ Lý nghe xong cũng đồng ý nói: “Đúng,
con trai, cứ tin tưởng bản thân như vậy. Ở trong thôn chúng ta con chính là tốt nhất, mẹ tin rằng Cổ Tiểu Nguyệt sẽ lựa chọn con!”


Lương Đống không muốn nhìn vợ mình đem con trai so sánh với mọi người
nên công bằng nói: “Quang Hoa à, ba ủng hộ con theo đuổi Cổ Tiểu Nguyệt, chúng ta là đàn ông, phải chứng minh được sự chân thành và năng lực của mình. Chỉ cần cô Cổ thấy được con thật lòng, một ngày nào đó sẽ cảm

động mà lựa chọn con thôi!”

Lý Quang Hoa luôn kính trọng Ba mình, có mọi người ủng hộ, anh vẫn lo lắng nói:“Ba, ba cứ yên tâm đi, con
nhất đính ẽ thể hiện tốt, nhất định phải cưới được Tiểu Nguyệt về nhà!”

Lý Lương Đống vui vẻ gật đầu, cả nhà cũng chỉ có Lý Quang minh nghe xong
hỏi lại: “Em trai, em thật sự muốn theo đuổi cô Tiểu Nguyệt này sao? em
phải biết rằng cô ấy từ trong thành phố về đây, có thể cái gì cũng sẽ
không biết. Đến lúc đó cô ấy gả cho em, em không những phải lo chuyện
bên ngoài, mà về nhà cũng phải chăm sóc cho cô ấy! Em thật sự chịu được
cuộc sốngnhư vậy chứ?”

Lý Quang Hoa nghe xong kiên trì nói:
”Anh, em biết là anh muốn tốt cho em. Nhưng thực sự em nghĩ rằng nếu
cưới được Tiểu Nguyệt về làm vợ, mặc kệ cuộc sống sau này thế nào, em sẽ luôn che chở cô ấy, luôn yêu cô ấy, để cô ấy trở thành người hạnh phúc
nhất trên đời, em sẽ không hối hận!”

Mọi người nghe Lý Quang Hoa
thực tình thổ lộ, đều hiểu rằng anh đã yêu Lý Quang Hoa quá sâu, không
ai có thể ngăn cảnđược Lý Quang Hoa theo đuổi Cổ Tiểu Nguyệt“.

Lý Quang Minh nghe xong vỗ vai em trai nói:“Em traim em thật tốt, anh
tin rằng em nhất định sẽ cưới được cô Cổ về nhà, anh làm anh trai nên sẽ giúp đỡ em, chỉ cần cô ấy chịu gả cho em, cả nhà ta sẽ coi cô ấy như
Phật sống mà cung phụng“.

Lý Quang Hoa cảm nhận được sự ủng hộ
của mọi người, trong lòng đối với cuộc sống tốt đẹp sau này càng thêm hy vọng. Anh mong ngày mai nhanh nhanh đến, thật sự đã không muốn đợi nữa. anh muốn nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt,anh luôn nghĩ đến cô gái xinh đẹp
tựa như hoa bách hợp ấy.

Lý Quang Hoa đêm mong ngày ngóng cuối
cùng sáng hôm sau cũng tới! Lý Quang Hoa bị mẹ Lý ép buộc vội vàng ăn
xong bữa sáng, sửa sang lại sau đó chạy tới nhà thôn trưởng. Mọi người
muốn ngăn cản cũng không được.

Mẹ Lý nhìn bóng lưng con trai xa
dần buồn cười nói:“Đứa nhỏ này, gấp như vậy làm gì chứ. Nhà bác cũng
chưa có ăn cơm, có đến cũng phải đợi!”

Lưu Diễm Phương cười nói:
”Mẹ, mẹ kệ Quang hoa đi. Dù sao chú ấy ở nhà cũng khó chịu, không bằng
để kệ chú ấy đi sớm nhanhnhìn thấy cô Cổ mọt chút cũng tốt!”


Cả nhà cười, cũng không nhắc đến nhiều. Lý Quang Hoa sau khi chạy đến nhà
thôn trưởng, mọi người cũng đang ăn sáng. thôn trưởng nhìn thấy Lý Quang Hoa gấp gáp chyaj đến, buông cười nói: “Tiểu Hoa, cháu đến sớm như vậy
làm gì?Vào đây ăn sáng với nhà bác!”

Lý Quang Hoa cười: “Không
cần đâu bác, ở nhà con đã ăn rồi. Mẹ con nói hôm nay cho con đến đây làm việc, con nghĩ nên đến sớm một chút xem có thể giúp đỡ gì hay không!”

Trưởng thôn cười hề hề nói: “Tốt lắm, tiểu Hoa, hôm nay bác sẽ sắp xếp cho con làm một mỹ sai (*美差: Người sai vặt)Tên nhóc nếu mọi chuyện thành,
nhất định phải mời bác uống rượu đó!”

Vợ trưởng thôn nhìn vẻ mặt
Lý Quang Hoa thoáng chốc ửng hồng, ấp úng nói không ra lời, ánh mắt dọa
người. Nên vỗ vai thôn trưởng một cái: “Cái ông già này, trước mặt bọn
trẻ nói cái gì chứ. Tiểu Hoa da mặt vốn mỏng, mau nói vô chuyện chính
đi!”

Trưởng thôn bị nói như vậy cũng không tức giận, vẫn cười hề hề như trước nói với Lý Quang Hoa: Tiểu Hoa hôm nay con đưa mấy cô cậu
thanh niên mới tới đến đầu đông thôn, chỗ đất hoang làm cỏ đi! Mấy cô
cậu ấy cũng không rành việc nhà nông, lần đầu tiên làm cũng không cần
quá nhanh, cứ từ từ là được!”

Lý Quang Hoa nghe xong kích động
nói: “Bác à con biết rồi, hôm nay con sẽ chỉ cho họ quen với công việc
fđã. Chờ bọn họ quen rồi con mới gia tăng cường độ lao động!”

Trưởng thôn nghe xong vui tươi hớn hở nói tốt. Vợ trưởng thôn thì suy nghĩ,
còn đợi ông già nhắc nhở sao, có người trong lòng cùng làm việc, người
ta cũng không để cho giai nhân bị mệt đâu!

Lý Quang Hoa nhìn đỗ
ăn đã dọn lên bàn nên nói hai vợ chồng ông ăn com đi, cũng không cần
tiếp anh. Trưởng thôn cũng chẳng coi anh là người ngoài nên ngồi xuống
ăn cơm.

Lý Quang Hoa thấy thời gian còn sớm, Cổ Tiểu Nguyệt có lẽ một lát nữa mới đến, nên nhìn xem nhà trưởng thôn có việc gì nặng, anh
giúp đỡ làm cho xong.

— ——-Tiểu Tà—- ——

Ảnh chị sắp gặp nhau rồi. Các reader của tà có ai tặng tym ủng hộ cho tà hơm?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.