Đọc truyện Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973) – Chương 20: Lộ ra ngoài!
Lý Quang Hoa nghe mẹ cùng chị dâu mình nói, cười đến ngu ngơ. Nhưng mà anh cũng lo lắng Tiểu Nguyệt sẽ không để ý đến mình, cho nên lại nhíu mày!
Mẹ Lý nhìn con trai vừa cười ngây ngô, trong phút chốc đã ủ rũ, lo lắng hỏi: “Con trai, con sao vậy? Không phải vừa rồi còn vui vẻ sao?”
Lý Quang Hoa đem lo lắng trong lòng mình nói ra: “Mẹ, cô ấy thật sự rất tốt, là cô gái tốt nhất mà con thấy, con sợ người ta sẽ ghét con”.
Ở trong lòng của mỗi người mẹ, con mình chính là tốt nhất, mẹ Lý cảm thấy con trai mình là đứa trẻ tốt nhất thế giới, có thể lấy được ngay cả tiên nữ!
Nhìn Lý Quang Hoa tự ti như vậy, trong lòng không vui, nên bà cảm thấy đau lòng, quát lên: “Nói bậy, con trai mẹ tốt như vậy, dù cô ấy là con nhà ai cũng có thể cưới được. Con trai, con không cần lo lắng, chờ con hỏi rõ cô ấy là con cái nhà ai, mẹ nhất định giúp con hoàn thành hôn sự này, để cho con được như ý muốn! Yên tâm đi”.
Lúc này Lý hà Hoa đã xem hết náo nhiệt về nhà, nhìn thấy mẹ chị dâu và anh đang đứng trong sân, còn làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, Lý Hà Hoa vội hỏi: “Mẹ trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người lại không vui?”
Mẹ Lý nhìn thấy con gái yêu đã về, nhanh chóng thay đổi bằng vẻ mặt tươi cười nhìn Lý Hà Hoa nói: “Hoa nhi, con đã về. Trong nhà không có chuyện gì, con đừng lo. Đây không phải là do anh con vừa ý một cô gái nhưng lại không biết người ta con nhà ai nên lo lắng sao?”
Lý Hà Hoa dùng vẻ mặt không tin nói: “Cái gì, anh trai con thích một cô gái? Là ai? Làm sao có thể? Tam Ny trong thôn chúng ta thích anh ấy nhiều năm như vậy, ngay cả liếc anh ấy cũng không nhìn người ta một cái, con còn tưởng rằng anh sẽ không yêu thương được ai chứ? Hóa ra tảng đá cũng có lúc thông suốt, ha ha”.
Lý Quang Hoa bị em gái trêu ghẹo, cũng không còn vẻ mặt ủ rũ, mặt mũi đỏ bừng ấp úng nói: “Em gái, em không nên nói lung tung, ai nói Tam Ny thích anh chứ, anh không cần loại người thích hư vinh như cô ta!”
Mẹ Lý và Lưu Diễm Phương cười ha hả nhìn hai anh em nói chuyện. Vừa nghe thấy lời nói của mình bị phản bác, Lý Hà Hoa nhanh chóng dùng miệng lưỡi sắc bén nói: “Ai nói bậy, từ nhỏ Tam Ny đã thích anh, đây là chuyện cả thôn đều biết. Chỉ có mình anh không biết mà thôi! Tụi em còn đánh cuộc xem Tam Nỹ có thể trở thành chị dâu của em hay không, không nghĩ đến bây giờ lại nhảy ra một người chắn đường, cướp mất anh đi. Để xem nhất định Tam Ny sẽ khóc chết mất, haiz!”
Lý Quang Hoa không biết làm sao nói: “Không thể như thế, nhất định là mấy chị em bọn em đã nghĩ nhiều, dù sao anh không thích Tam Ny, anh chỉ muốn cưới một mình Tiểu Nguyệt thôi!”
“Tiểu Nguyệt, con trai, hóa ra con thích cô gái tên Tiểu Nguyệt!” Mẹ Lý vừa nghe con trai kêu tên cô gái kia vẻ mặt đã vô cùng kích động.
Nhắc tới tên người trong lòng, tim Lý Quang Hoa cảm giác mềm mại ra, anh cười ngây ngô nói: “Đúng vậy, cô ấy tên Tiểu Nguyệt, xinh đẹp giống như Hằng Nga vậy! ha ha”.
Mẹ Lý cùng Lưu Diễm Phương vừa nghe thấy lời này đã lập tức cười lên ha hả. Chỉ có Lý Hà Hoa ngạc nhiên nói: “Anh trai, anh nói Tiểu Nguyệt có phải là Cổ Tiểu Nguyệt không, là thanh niên trí thức mới tới hả?”
Vẻ mặt Lý Quang Hoa thất lạc nói: “Em gái, em nói Tiểu Nguyệt là thanh niên trí thức sao?” Lý Hà Hoa nhìn nét mặt thất lạc, không tự tin của anh trai nhà mình, nhanh chóng đem mọi chuyện nói ra.
Hóa ra, Lý Hà Hoa và một số bạn bè trong thôn tổ chức thành một đoàn đi đón bọn Cổ Tiểu Nguyệt. Lúc nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt bọn họ đều khiếp sợ, hóa ra trên thế giới này còn có một cô gái xinh đẹp như vậy!
Mấy năm trước khi Trần Tú Mai đến thôn Miêu Thạch bọn họ đã cảm thấy Trần Tú Mai rất đẹp, các cô gái trong thôn ai cũng không bằng. Đám con trai trong thôn suốt ngày thảo luận đến Trần Tú Mai xinh đẹp, còn các cô gái thì ganh tị không ít.
Sau đó, Trần Tú Mai lại kiêu ngạo như vậy, không đáp lại đám người trong thôn chỉ biết nịnh nọt Tôn Văn Nghiễm, nên bọ Lý Hà Hoa mới chán ghét Trần Tú Mai.
Trước đó không lâu, bọn cô lại nghe nói, lần này hai nữ thanh niên trí thức sẽ đến, các cô liền muốn người tới có thể xinh đẹp hơn Trần Tú Mai, làm cho cô ta phải thấp xuống các cô với vừa ý.
Ai có thể ngờ, người tên Cổ Tiểu Nguyệt lại có thể xinh đẹp như vậy. Áo sơ mi kẻ ô phối hợp với quần đen, tóc buộc đuôi ngựa tùy tiện, cả người giống như tỏa hào quang ra bốn phía. Đôi mắt to sáng ngời giống như có thể hút hết tâm người ta vào trong. Bọn con gái các cô cũng bị hấp dẫn huống chi là những người con trai khác.
Con trai trong thôn nhìn Cổ Tiểu Nguyệt đều sửng sốt, bọn họ đại khái là chưa gặp một cô gái xinh đẹp mềm mại như vậy. Ngay kể cả Tôn Văn Nghiễm cũng chìn chằm chằm Cổ Tiểu Nguyệt chứng tỏ cô gái này vô cùng cuốn hút.
Lý Hà Hoa nhìn vẻ mặt Trần Tú Mai, quả nhiên, Trần tú Mai nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt xuất sắc như vậy, quả thực làm cho cô thành đồ bỏ đi, không nhịn được mặt mũi tràn đầy oán độc ghen ghét. Cuối cùng không để ý hình tượng mà muốn đẩy bọn Cổ Tiểu Nguyệt vào ở trong căn nhà ma.
Trai trong thôn cảm thấy nếu so với Cổ Tiểu Nguyệt thì Trần Tú Mai cũng chỉ bình thường mà thôi, bây giờ cô ta còn ác độc như vậy, muốn ngược đãi nữ thần của bọn họ, nên ngay lập tức mất đi cảm tình với Trần Tú Mai. Bọn họ cảm thấy xấu hổ vì ngày trước vẫn chung tình với Trần Tú Mai, quyết định về sau muốn rời xa cô gái ác độc này.
Người nhà họ Lý biết được Lý Quang Hoa thích một người xuất chúng như vậy, ngay cả mẹ Lý cũng mất hết cả phấn khởi.
Nhìn Lý Quang Hoa không vực dậy được bộ dáng thương tâm, mẹ Lý hạ quyết tâm nói: “Bất kể cô ấy là tiên nữ hay là Hằng Nga, chỉ cần con trai mẹ vừa ỳ mẹ sẽ cưới cô ấy cho con. Con trai, ngày mai mẹ sẽ đi gặp Cổ Tiểu Nguyệt, mẹ không tin là không thể cưới được con nhỏ!”
Lý hà Hoa cũng chỉ chép chép miệng không nói, Lưu Diễm Phương thì cảm thấy chuyện này không thể hy vọng. Nếu Cổ Tiểu Nguyệt là người trong thôn, mặc kệ mất bao nhiêu lễ hỏi, cũng có thể nắm chắc được trong tay.
Nhưng Cổ Tiểu Nguyệt lớn lên xinh đẹp chưa nói, còn là người thành phố xuống, người ta sao có thể để ý đến người trong thôn chứ. Trần Tú Mai là một ví dụ điển hình đó.
Những người khác trong nhà họ lý vì Lý Quang Hoa mà cảm thán không thôi, chỉ có mẹ Lý tin tưởng con mình là tốt nhất, chỉ cần Cổ Tiểu Nguyệt có con mắt nhất định sẽ thấy được con trai bà tốt như thế nào.
Lý Quang Hoa im lặng về phòng, mở mắt nằm trên giường, nụ cười của Cổ Tiểu Nguyệt vẫn xuất hiện trong đầu mãi không tan. Lý Quang Hoa gần hai mươi tuổi, lần đầu tiên cảm nhận được không thể yêu được buồn như thế nào. Trong lòng anh bây giờ rất thống khổ, không biết sau này bản thân nên làm thế nào mới tốt.
Cổ Tiểu Nguyệt hoàn toàn không biết người yêu đang buồn rầu, cô mà biết nhất đính sẽ cười anh đại ngốc, cuộc đời này của cô nếu không phải Lý Quang Hoa nhất định không gả.
Trả lại không gian cho cặp tình nhân, Cổ Tiểu Nguyệt đi ra khỏi phòng. Vừa lúc nhìn thấy Tôn Văn Nghiễm đang chỉnh sửa quần áo từ trong phòng Trần Tú Mai bước ra.
Tôn Văn Nghiễm cũng không nghĩ tới bỗng chốc người trong lòng lại phát hiện ra mình cùng Trần Tú Mai làm chuyện xấu. Hắn vội che giấu nói: “Tiểu Nguyệt, mọi việc không như em nghĩ, trong phòng Trần Tú Mai có cái bàn hư, nhờ anh qua sửa một chút. Anh cảm thấy mặc áo khoác không tiện làm việc nên mới cởi ra, đừng nghĩ linh tinh, anh thật sự trong sạch!”
Nhìn Tôn Văn Nghiễm bịa đặt, Cổ Tiểu Nguyệt tự giễu, kiếp trước bản thân mình bị mù nên mới coi trọng Tôn Văn Nghiễm! Vừa mới ăn sạch sẽ Trần Tú Mai, đảo mắt cái đã không thừa nhận. Da mặt cũng thạt dày!
Cổ Tiểu Nguyệt cho dù vẫn hận Trần Tú Mai nhưng cô lại cảm thấy không đáng. Trần Tú Mai đúng là người phụ nữ đáng thương, kiếp trước dùng tất cả các thủ đoạn cũng không chiến được tình yêu của Tôn Văn Nghiễm, kiếp này cả thân thể cũng dâng ra, ngược lại người ta lại không để ý. Thật sự là đáng buồn!
Ở trong phòng Tôn Văn Nghiễm đang hưởng thụ khoái cảm cho chuyện nam nữ mang lại, đôt nhiên nghe thấy Tôn Văn Nghiễm ngụy biện, trong lòng muốn phun ra một ngụm máu đen. Cô rất hận, hận Tôn Văn Nghiễm vô tình, lại hận con hồ ly tinh Cổ Tiểu Nguyệt đã mê hoặc Tôn Văn Nghiễm, nếu không anh ta nhất đính sẽ không đối xử như vậy với cô. Cô nhất định sẽ không để cho tiện nhân Cổ Tiểu Nguyệt sống tốt.
Không mặc quần áo, cố nén sự khó chịu giữa hai chân, Trần tú Mai mềm nhũn đi ra cửa phòng. Nhìn thấy Tôn Văn Nghiễm đang nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Cổ Tiểu Nguyệt giải thích, trong lòng hận vô cùng, nũng nĩu khoác cánh tay Tôn Văn Nghiễm nói: “Văn Nghiễm, bây giờ người ta đã là người của anh, về sau anh phải đối xử tốt mới được đó! Em không cho phép anh nhìn cô gái khác đâu, nếu như hồ ly tinh thức thời, phải nhanh chóng rời xa Văn Nghiễm. Nếu không sẽ không nhận được kết quả tốt, hứ!”
Cổ Tiểu Nguyệt biết những lời này Trần tú Mai nói cho chính mình nghe, cười lạnh một tiếng, quay đầu rời đi. Tôn Văn Nghiễm nhìn vẻ mặt của người mình thương trong lòng nóng như lửa. Hận Trần Tú Mai đeo bám bên canh, nên đẩy cô ta ra muốn bước lên ngăn cản Cổ Tiểu Nguyệt.
Trần Tú Mai đâu nghĩ đến việc Tôn Văn Nghiễm sẽ nhẫn tâm như vậy, vừa hưởng thụ hết thân thể của chính mình, bây giờ lại đối xử thô bạo như vậy. Cô quỳ rạp trên đất khóc lớn.
Thời gian này ngoài đường có không ít người qua lại, bọn Cổ Tiểu Nguyệt lại ở trong thôn nên tiếng khóc của Trần tú Mai hấp dẫn không ít người đến xem.
Trần Tú Mai nhìn thấy nhiều người đến như vậy, quyết định mượn cơ hội này nói ra chuyện của mình và Tôn Văn Nghiễm. để cho Tôn Văn Nghiễm không có cách nào chối tội. Từ nay về sau, Tôn Văn Nghiễm là người của cô, nhừng con hồ ly khác đừng hòng dòm ngó.
Nghĩ là hành động liền, Trần Tú Mai ôm lấy chân Tôn Văn Nghiễm đang chuẩn bị đuổi theo Cổ Tiểu Nguyệt khóc thê lương nói: “Văn Nghiễm, anh không thể không cần em, em đã là người của anh, nếu anh không cần em, em cũng không thể sống nữa, ô ô ô ô!”