Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở

Chương 76Chương pn4


Đọc truyện Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở – Chương 76: Chương pn4

Tô Mộc Lạc túm một con tiểu hắc long quay về.
Tiểu hắc long bị cậu nắm sừng, mình rồng dài thườn thượt giãy giụa giữa không trung, kêu gào thảm thiết, còn uốn éo tới lui hòng dùng cái đuôi ôm lấy cổ tay phượng hoàng nhà nó.
Tô Mộc Lạc ứ thèm quan tâm nó, một tay xách rồng con, một tay mở điện thoại, kiểm tra nhật ký trò chuyện.
—- Nhật ký trò chuyện không có cái gì, khả năng là đã bị rồng nhà cậu tiêu hủy.
Tô Mộc Lạc nhíu mày, quay đầu nhìn tiểu hắc long: “Rốt cuộc là ngươi ra ngoài làm gì?”
Tiểu hắc long: “Áu!”
Không làm gì!
Phượng Hoàng bắt nạt ta!
Nó vẫn quật cường nhất quyết không nhận, Tô Mộc Lạc “Chậc” một tiếng, lắc nó như lắc một con lươn: “Có phải ngươi thông đồng với người khác ngay trước mặt ta không?”
Tiểu hắc long: “Chíp áu!”
Ta mới không thông đồng người khác!
Không ai đẹp bằng Phượng Hoàng hết, cũng không giỏi bằng Phượng Hoàng, ta ứ thèm để ý bọn họ!
Bướng bỉnh thì bướng bỉnh, chứ nó vẫn không quên nói lời ngọt ngào nịnh đầm phượng hoàng nhà nó. Mà quả nhiên Tô Mộc Lạc cũng được dỗ dành, không lắc nó nữa, mặc cho con rồng nhỏ thở hổn hển hổn hển trèo lên tay mình, rồi thân mật ôm ngón tay cậu.
“Chíp.”
Phượng Hoàng tốt nhất.
“Ta mà tốt,” Tô Mộc Lạc xụ mặt, “Ngươi còn làm chuyện mờ ám trước mặt ta, còn không nói cho ta.”
Tiểu hắc long không nói, hai cái sừng mềm mại cọ cọ lên ngón tay Tô Mộc Lạc, đuôi cũng cuốn lấy cổ tay cậu, hòng làm nũng cho qua chuyện.
Tô Mộc Lạc nhìn chằm chằm con rồng nhỏ hồi lâu, cảm thấy nó xấu bụng, tâm tư vòng vèo suy nghĩ hư đốn, thế là bèn chọc nó một cái.
Tuy nhiên cậu cũng không tiếp tục truy hỏi chuyện vừa rồi, cậu tin sớm muộn gì rồng nhà cậu cũng sẽ kể với cậu.
—- Mặc dù cậu không hỏi tiếp, nhưng không biết là do chột dạ hay là do sợ bị phượng hoàng nhà mình chất vấn, mà Long Lăng cũng không biến trở lại hình người, chỉ dùng hình rồng bám dính phượng hoàng nhà nó… Thẳng đến tận buổi đêm đi ngủ, mới hóa lớn thêm mấy lần, ôm Phượng Hoàng vào trong ngực.
Tô Mộc Lạc nhích nhích, tìm được vị trí thoải mái, nói: “Vảy lạnh.”
Hắc Long “Grrrr” một tiếng, ngậm chăn, đắp lên người phượng hoàng của nó.
Tô Mộc Lạc biếng nhác đánh cái ngáp, cảm thấy bắt đầu buồn ngủ, bèn dựa vào rồng nhà mình nhắm mắt say sưa.

Theo kế hoạch bọn họ sẽ ra khỏi nhà xuất phát đi Tống thành vào mười giờ sáng hôm sau, đến đúng tám giờ, đồng hồ báo thức vang lên, Tô Mộc Lạc mở mắt.
Tỉnh lại không thấy rồng của mình bên cạnh, Tô Mộc Lạc ngó trước ngó sau, phát hiện cửa phòng đang mở, Long Lăng đứng ngay bên ngoài, vừa mới nói chuyện điện thoại xong.
Có bài học từ lần ở khách sạn khi xưa, lần này Long Lăng không dám rời đi xa khi Tô Mộc Lạc còn đang say ngủ, mà chỉ đứng ngay bên ngoài, để phượng hoàng nhà hắn vừa thức dậy là có thể trông thấy hắn.
Hiện giờ thấy phượng hoàng nhà hắn đã tỉnh, Long Lăng nhanh chóng bước lại gần, thắm thiết ôm lấy cậu, hói: “Phượng Hoàng, bữa sáng muốn ăn gì?”
Tô Mộc Lạc gục đầu lên vai Long Lăng, díp mắt cọ một cái: “Tùy ngươi đi.” Lại nói: “Ngươi vừa làm gì đó?”
Long Lăng đáp: “Công ty có vài chuyện, đã giải quyết xong rồi.”
Tô Mộc Lạc “ồ” một tiếng, thầm nghĩ, có mà cậu tin.
Sau chuyện xảy ra ở khách sạn trước đây, nếu là chuyện công ty thật, thì chắc chắn rồng nhà cậu sẽ cụp máy trước, chờ cậu tỉnh dậy rồi mới gọi lại—- chứ không phải là tranh thủ lúc cậu ngủ rời đi nghe bên ngoài cửa.
Vậy nên nhất định là cuộc điện thoại này còn quan trọng hơn thế, mà hẳn phải liên quan trực tiếp đến rồng nhà cậu… rất có khả năng dính dáng đến chuyện rồng nhà cậu giấu cậu này hôm qua.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc Lạc hơi híp mắt, nhưng cậu không lên tiếng, mà quyết định làm bộ như không biết, xem xem rồng nhà cậu có thể lừa cậu đến bao giờ.
Thế rồi hai người vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo, xong xuôi lên đường tới Tống thành.
Tống thành cách Lâm thành mấy giờ xe chạy, tuy nhiên bằng tốc độ của rồng và phượng hoàng thì không cần quan tâm đến điều này—- không mất bao lâu, bọn họ đã đến được nơi cần đến.
Phong cảnh nơi đây đẹp như tranh vẽ, sở hữu vô số suối nước nóng và đồ ăn ngon. Long Lăng đặt một căn homestay ngay cạnh suối nước nóng, đây là một căn nhà được xây theo phong cách dân tộc, nhìn từ cửa sổ gỗ tinh xảo có thể thấy được suối nước nóng được bao quanh bởi mảnh rừng trúc.
Tô Mộc Lạc vừa thấy suối nước nóng đã sáng rực hai mắt, rất muốn nhảy xuống ngâm mình—– nhưng rồi bị Long Lăng ôm eo kéo lại.
“Phượng Hoàng đừng vội, chúng ta ra ngoài chơi trước đã.” Long Lăng có vẻ đã có sắp đặt, “Trở về chúng ta lại xuống ngâm mình.
Tô Mộc Lạc vẫn dán mắt lên dòng suối nước nóng: “Suối nước nóng ở đây đẹp quá, còn có cả cây trúc nữa.” Còn đẹp hơn suối nước nóng xanh biếc hội tụ linh khí mà cậu thường ngâm trong núi nhiều lần!
Long Lăng ngẫm nghĩ, nói: “Chờ đến mùa xuân, chúng ta trở về Tắc Uyên, trồng hoa ở đó, sau đó ta sẽ đào cho Phượng Hoàng hồ và suối nước nóng—- suối nước nóng cũng sẽ rất xinh đẹp, Phượng Hoàng muốn ngâm bao lâu cũng được.”
Tô Mộc Lạc tưởng tượng ra hình ảnh lúc bấy giờ, cong cong đuôi mắt, lúc này mới chịu đi với Long Lăng.
Trong ngày hôm ấy, đầu tiên hai người đi leo ngọn núi nổi danh của Tống thành, mua một ổ khóa tình nhân treo trên cầu tình nhân nơi đó, Tô Mộc Lạc còn yểm phép lên, bất luận trải qua bao nhiêu năm tháng, chịu bao nhiêu bão bùng gió mưa, ổ khóa này cũng sẽ không rỉ sét, càng không thể nào hư hại.
Sau khi xuống núi Long Lăng dẫn phượng hoàng nhà hắn đến một phố ẩm thực náo nhiệt, Tô Mộc Lạc nắm tay rồng nhà cậu, cái này muốn thử một chút, cái kia muốn nếm một tẹo—- chỉ trong chớp mắt, hai người đã di dạo từ khi trời sáng đến khi trời tối om om.
Bọn họ về nhà trọ thư giãn ngâm mình trong nước suối, rồi đến nhà hàng nổi tiếng nhất Tống thành dùng bữa tối. Chờ tới khi trở về nhà trọ, bầu trời đêm đã lấp lánh đầy sao, từ cửa sổ căn nhà hắt ra ánh đèn cam ấm áp.
Hôm nay Tô Mộc Lạc vui vẻ cực kỳ, dắt tay rồng nhà cậu không chịu buông ra. Trước khi mở cửa nhà, Long Lăng tỏ vẻ lơ đãng hỏi cậu một câu: “Phượng Hoàng có muốn ăn bánh gato không?”
Tô Mộc Lạc trả lời không hề nghĩ ngợi: “Không muốn.”

Cậu ăn tối đã no căng rồi, không muốn ăn đồ ngọt gì nữa.
Long Lăng: “…”
Long Lăng im lặng một giây, rồi lặp lại một lần: “Phượng Hoàng có muốn ăn bánh gato không?”
Tô Mộc Lạc nhìn hắn, nói: “Sao thế, ngươi muốn ăn bánh gato à?”
Long Lăng nhìn thẳng vào mắt cậu, không đáp.
Tô Mộc Lạc cảm thấy con rồng này là lạ chỗ nào, nghĩ nghĩ rồi nói: “Không phải là trong nhà có sẵn bánh gato rồi đó chứ?”
Long Lăng gật đầu ngay tắp lự.
Tô Mộc Lạc cười rộ lên, nói: “Được, vậy thì ta ăn.”
Mặc dù không biết tại sao rồng nhà cậu lại bỗng nhiên nổi hứng mua bánh gato, nhưng nếu rồng nhà cậu đã chuẩn bị cho cậu, thì dĩ nhiên cậu sẽ sẵn lòng thưởng thức.
Long Lăng vui vẻ mở cửa, hai người bước vào, chỉ thấy trong phòng khách thắp một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn chiếu về một góc, nơi này, đặt một chiếc bánh ngọt tuyệt đẹp cao tận ba tầng.
Bánh ngọt, cao ba tầng.
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc: “Ngươi nghĩ chúng ta ăn được hết không?”
Thế này thì hơi lớn quá mức rồi đi!
Cao bằng nửa người luôn rồi ấy!
Long Lăng quơ quơ bàn tay giao nhau của hai người, nói: “Không ăn hết cũng không sao, Phượng Hoàng cứ nếm thử một chút, nếu thích thì lần sau ta sẽ tiếp tục đặt của hàng này.”
Tô Mộc Lạc cảm thấy rồng nhà cậu kỳ kỳ: “Nhưng mà nếu chỉ cần nếm thử một tí, thì hình như cũng không cần đặt bánh lớn đến vậy.”
Long Lăng nói: “Không được, không lớn không có cảm giác nghi thức.”
Tô Mộc Lạc: “?”
Cậu nhạy bén bắt được ý tứ bên trong lời này: “Cảm giác nghi thức gì cơ?”
Long Lăng lập tức ngậm miệng.
Tô Mộc Lạc nhìn Long Lăng, Long Lăng nhìn Tô Mộc Lạc, một lát sau cầm dao dĩa lên đưa cho Tô Mộc Lạc như không có gì xảy ra: “Phượng Hoàng mau cắt thử một miếng xem sao.”

“…”
Tô Mộc Lạc càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng đối diện với ánh nhìn chờ mong của Long Lăng, vẫn nhận dao dĩa, định cắt thử một miếng nhỏ bên dưới.
Long Lăng lại bảo: “Cắt chỗ này, đừng cắt ở đó.”
Hắn tỏ ý muốn Tô Mộc Lạc cắt khối bánh trên cao nhất, còn cố tình chỉ dẫn đàng hoàng. Tô Mộc Lạc không nói không rằng, cầm dao, cắt lên vị trí Long Lăng nhắc nhở một cái—–
Thế rồi cắt trúng một vật gì cứng cứng.
Tô Mộc Lạc: “?”
Giây phút ấy cậu như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Long Lăng, phát hiện Long Lăng cũng đang nhìn mình chăm chú, cặp mắt vàng rực sáng lấp lánh, hiển nhiên là vô cùng chờ mong cậu nhận ra thứ đồ bên trong.
Vậy nên Tô Mộc Lạc dùng dao kéo miếng bánh ngọt đó ra, phát hiện bên trong là một không gian nho nhỏ, tách biệt với lớp kem bởi khung rời, bên trong đặt một chiếc hộp nhung tơ tinh xảo.
Tô Mộc Lạc: “!”
Long Lăng lấy chiếc hộp nhung ra, hắng giọng một tiếng, như là đã luyện tập không biết bao nhiêu lần, nhuần nhuyễn mở ra trước mặt Tô Mộc Lạc, nói: “Đây là món quà dành cho Phượng Hoàng.”
—- trong chiếc hộp, là một chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh.
Tô Mộc Lạc không lên tiếng, Long Lăng tiếp tục: “Ta từng nói, chờ sau này ta kiếm được tiền, sẽ tặng Phượng Hoàng một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp.”
Hắn nhắc tới đây còn hơi hơi kiêu ngạo: “Dựa theo quy tắc của loài người, chỉ cần nhận nhẫn kim cương, thì cũng đồng nghĩa với việc nhận lời cầu hôn của đối phương—- như thế là ta có thể cưới Phượng Hoàng rồi!”
“…”
Tô Mộc Lạc cứ vậy lặng lẽ nhìn Long Lăng hồi lâu, bỗng nhiên cất giọng: “Ngươi học được phương pháp này từ đâu ra thế?”
Long Lăng giơ điện thoại cho cậu xem: “Tra trên mạng ấy.”
Tô Mộc Lạc liếc một cái, chỉ thấy trên màn hình hiện một dòng chữ to tổ chảng, viết rằng: Cách cầu hôn kinh điển nhất, có thể khiến bạn gái cảm động phát khóc.
—- Còn minh họa bằng hình ảnh một cô gái ôm mặt nghẹn ngào.
Tô Mộc Lạc: “…”
Long Lăng ghé lại gần, áp trán lên trán cậu, giọng nói ngậm cười: “Vậy Phượng Hoàng có bằng lòng gả cho ta không?”
Tô Mộc Lạc không nói.
Long Lăng: “Phượng Hoàng— Phượng Hoàng—- Ta muốn cưới Phượng Hoàng về làm vợ, Phượng Hoàng nhận lời đi mà—–“
Thậm chí hắn còn kéo dài âm cuối, còn nũng nịu cọ tới cọ lui lên người Tô Mộc Lạc, làm bộ chừng nào Phượng Hoàng không đồng ý ta sẽ nhất quyết không ngừng, bướng bỉnh vô cùng.
Tô Mộc Lạc nghe rồng nhà mình làm nũng, đối diện với cặp mắt sáng rực âu yếm chờ mong của hắn, nhất thời không nhịn được, mỉm cười khe khẽ.
“Được,” cậu cười cong mắt, con ngươi màu mực phản chiếu ánh đèn ấm áp, rực rỡ như muôn vì tinh tú, “Ta nhận lời.”
Long Lăng lập tức ôm chầm lấy phượng hoàng nhà hắn, sung sướng hôn lên má cậu một cái.
Rồi lại hôn một cái.

Hôn thêm cái nữa.
Hôn tiếp.
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc che miệng Long Lăng, nói: “Không cho ngươi hôn thêm nữa.”
Long Lăng “ồ” một tiếng, không giấu nổi nụ cười, thủ thỉ bên tai phượng hoàng nhà hắn: “Vậy thì lát nữa đi ngủ lại hôn tiếp.”
Tô Mộc Lạc không lên tiếng.
Long Lăng biết cậu đang ngầm cho phép, thế là sung sướng hôn cậu thêm một cái, rồi cẩn thận nâng tay phượng hoàng, đeo nhẫn lên cho cậu.
Tô Mộc Lạc nói: “Kim cương to quá, có hơi nổi trội rồi.”
Long Lăng nói: “Nhưng mà nhìn đẹp, rất xứng với Phượng Hoàng.”
Tô Mộc Lạc ngậm đầy ý cười trong ánh mắt: “Vậy thì ta cũng phải tặng ngươi một món quà.”
Long Lăng rất đỗi vui vẻ: “Phượng Hoàng muốn tặng ta thứ gì?”
Tô Mộc Lạc nghĩ nghĩ, nói: “Không biết nữa.” Cậu liếc đồng hồ, thấy đã muộn, bèn bảo: “Hay là chúng ta về giường trước đi?”
Long Lăng nghe vậy càng vui sướng hơn nữa, theo chân Tô Mộc Lạc trở về phòng, nằm sẵn lên giường—–
Sau đó trơ mắt nhìn Phượng Hoàng lôi điện thoại, bắt đầu ngồi tra Tặng quà người yêu.
Long Lăng; “…”
Long Lăng nói: “Phượng Hoàng làm gì thế?”
“Đang chọn quà cho ngươi đó.” Tô Mộc Lạc đáp, “Không phải vừa nói rồi sao?
Long Lăng: “… Vậy sao Phượng Hoàng lại bảo ta về giường?”
Tô Mộc Lạc nhìn hắn, chớp mắt một cái: “Tại vì muộn lắm rồi, nên mới phải về giường còn gì.”
Long Lăng: “…”
Nhìn phượng hoàng nhà mình bằng ánh nhìn u oán, Tô Mộc Lạc trông thái độ của hắn, bật cười thành tiếng.
“Thôi được rồi,” Tô Mộc Lạc đặt điện thoại xuống, “Mai tra cũng được vậy.”
Long Lăng không nói, Tô Mộc Lạc tiến lại gần, cọ cọ lên má hắn, rồi nhanh chóng hôn môi hắn một cái.
Ánh mắt Long Lăng hơi động, nghe phượng hoàng nhà hắn nhẹ nhàng hỏi: “Vậy thì… ngủ nha?”
Dĩ nhiên Long Lăng nghe hiểu ý tứ ở đây, khóe miệng giương cao, ôm lấy phượng hoàng của mình, dịu dàng hôn đáp lại.
—- Bóng tối buông màn, lại là một đêm thật dài trước khi trời thức dậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.