Đọc truyện Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở – Chương 57: Hồi ức
Khi Tô Mộc Lạc đến Cục dị nhân, nơi này đã đứng sẵn một nhóm người, có yêu, cũng có tu sĩ nhân loại, tuy nhiên ngoại trừ Phạm Hoài Trịnh Hạc Xuân và Liễu Hạc, những người còn lại đều là những khuôn mặt Tô Mộc Lạc chưa từng quen biết.
“Tô tiên sinh,” Phạm Hoài thấy Long Lăng không đi cùng cậu, hỏi theo phản xạ, “Xin hỏi Long Lăng các hạ——“
Tô Mộc Lạc nói: “Xin lỗi, hắn không đến được.”
Phạm Hoài thoáng kinh ngạc, còn tưởng Tô Mộc Lạc và Long Lăng cãi vã, chần chừ: “Nhưng chuyến này hung hiểm, chỉ sợ con kim long kia không dễ đối phó.”
“Ta biết,” Tô Mộc Lạc nói, “Yên tâm, một mình ta là đủ rồi.”
Giọng điệu phẳng lặng, mang sức mạnh trấn an từ sự bình tĩnh. Phạm Hoài đối mặt với cậu, yên lặng vài giây, sau đó gật đầu: “Được, vậy phải nhờ cậy Tô tiên sinh rồi—– chúng ta lên đường thôi.”
Đoàn người chính thức khởi hành, được nửa đường, Trịnh Hạc Xuân lặng lẽ đến gần Phạm Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Lão Phạm, cậu Tô cũng không phải là rồng, chỉ có cậu ấy có mặt, liệu có gì bất trắc không?”
Phạm Hoài lắc đầu, cũng hạ giọng: “Long Lăng các hạ không xuất hiện là có lí do, huống hồ, cậu còn nhớ chiếc lông vũ bên cậu đưa đến chứ?”
Dĩ nhiên Trịnh Hạc Xuân còn nhớ, khi ấy Tố nguyên kính vỡ vụn trong tay Long Lăng, để bồi thường, Tô Mộc Lạc đổi cho bọn họ một chếc lông vũ.
Nói tới đây, Trịnh Hạc Xuân cũng đã hiểu ý đối phương, kinh ngạc: “Chẳng lẽ ngài cho rằng—-“
“Không sai.” Phạm Hoài nghiêm mặt, “Nếu chỉ là đại yêu nghìn năm bình thường, hiển nhiên không thể đối chọi với chân long, nhưng nếu là một yêu quái cùng đẳng cấp với chân long, thì tình thế sẽ không thể lường trước.”
“…” Trịnh Hạc Xuân bình tĩnh lại, “Thế nhưng chẳng phải người xưa đồn rằng, rồng và phượng hoàng có huyết hải thâm cừu hay sao?”
“Đây cũng là chuyện của nhiều năm về trước, thực hư thế nào, chúng ta đều không biết được.” Phạm Hoài nói, “Có những việc không thể chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài.”
Trịnh Hạc Xuân gật đầu, “Ngài nói đúng.”
Ông không nói thêm gì, chỉ theo bước Phạm Hoài, tiếp tục tiến về phía trước.
Quân tinh nhuệ của Cục dị nhân toàn nước đổ về nơi này, tạo thành một đội ngũ khổng lồ, mấy giờ sau, bọn họ đến gần mục tiêu nơi có kim long trú ngụ.
Dựa theo kết quả tra được khi trước, kim long ẩn nấp giữa núi sâu, từ đây phóng mắt ra xa chỉ nhìn thấy cây cối rậm rạp ngút ngàn, lối đi ngoằn ngoèo, hành động hạn chế.
Đội ngũ của Cục dị nhân có mấy trăm người, một khi tiến vào khu vực này, dù có cẩn thận đến đâu, cũng không thể tránh khỏi gây ra tiếng động. Vì vậy trước khi tiến vào vùng núi Phạm Hoài đã cho người chuẩn bị kỹ lưỡng, các thành viên mạnh nhất của Cục dị nhân cầm pháp khí đứng đầu, một khi gặp địch, là có thể bày trận trong chớp mắt.
Mọi người xếp thành hàng ngũ, cầm sẵn pháp khí và vũ khí trong tay. Ngay khi Phạm Hoài ra lệnh “Lên đường”, mấy trăm thành viên của Cục dị nhân chuẩn bị vào rừng, Tô Mộc Lạc lại bỗng nói: “Đợi đã!”
Cậu phát hiện một luồng yêu khí khổng lồ.
Sở dĩ nói là khổng lồ, bởi vì luồng yêu khí này vô cùng hỗn loạn, dường như vô số con yêu tập trung vào một chỗ, kế đó ùn ùn tấn công về phía bọn họ.
“Đằng trước có rất nhiều người, cẩn thận!”
Nhờ có lời nhắc nhở của Tô Mộc Lạc, tất cả thành viên Cục dị nhân lập tức cảnh giác, trong số bọn họ cũng có yêu, nhạy cảm với yêu khí, vội vàng hô lên khi luồng yêu khí đến gần: “Chúng tới!”
Vừa dứt lời, vô vàn chim chóc giật mình bay vọt phủ màn trời, sóng rừng cuồn cuộn, tiếng rít gào của mấy nghìn yêu quái, ập về phía người của Cục dị nhân như sóng thần.
Phạm Hoài vững vàng hô lên: “Lập trận!”
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn, các thành viên cầm đầu lập tức tạo kết giới, có điều kết giới không ngăn toàn bộ yêu quái bên ngoài, mà cố tình thả một nhóm tiến vào, sau đó kết giới đóng lại, các thành viên tiếp theo của Cục dị nhân xông lên từng lượt, tiêu diệt đám yêu.
Thế nhưng số lượng yêu quái tập kích bọn họ quá nhiều, dù Cục dị nhân có chuẩn bị pháp bảo và nhân lực cẩn thận đến đâu, thì cũng không thể giết chết bọn chúng trong thời gian ngắn… Hai phe giao đấu tại chỗ, Tô Mộc Lạc đang định ra tay, đột nhiên biến cố phát sinh—–
“Gầm——!!”
Một tiếng rồng ngâm quét tạt núi rừng, trăm dặm xung quanh đều chấn động, muông thú kinh hãi, người và yêu đang giao chiến cũng không chịu nổi sóng xung kích mà tiếng ngâm mang lại, tất cả đều khuỵu xuống trong nháy mắt.
Phạm Hoài miễn cưỡng chống trụ vài giây, rồi cũng chật vật ngã xuống. Cổ họng ông xộc mùi máu tanh, tầm mắt quay cuồng, sinh ra cảm giác buồn nôn kịch liệt.
Một lát sau, ông gắng gượng ngẩng đầu, phát hiện tiếng ngâm này công kích không phân biệt bạn hay thù, không chỉ ông ta mà cả đám yêu vừa rồi tấn công bọn họ cũng đều nằm rạp trên đất… Mà giữa đám người quỵ gối, chỉ còn lại một bóng lưng cao ngất vẫn đứng nguyên tại chỗ, không tránh không lùi.
Tô Mộc Lạc nhìn lên bằng ánh mắt lạnh lùng, chỉ thấy một con kim long xuất hiên trên bầu trời, chớp mắt đã biến thành một người đàn ông.
Gã nhìn xuống Tô Mộc Lạc bằng vẻ mặt ngạo nghễ, nở nụ cười nửa miệng: “Lần này chỉ có một mình ngươi? Hay là con rồng đê tiện kia…”
Lời chưa dứt, một tiếng phượng hót xé ngang bầu trời, trong mắt Kim Long phản chiếu ra ảnh ngược của vô số bạch vũ sắc bén cắt xuyên không khí, gã tối sầm mặt, lập tức lùi lại né tránh——một giây sau, Tô Mộc Lạc đã tới trước mặt gã.
Ầm!
Âm thanh chấn động vang lên, Kim Long bị đánh văng mấy dặm, nặng nề rơi xuống đất.
Bên kia, người trên mặt đất đã không thể nhìn thấy trận chiến trên bầu trời. Chỉ là sau khi nghe được tiếng phượng hót, tất cả đều cảm thấy linh hồn chấn động—– mặc dù không rõ đây rốt cuộc là âm thanh gì, nhưng lại như tiên âm lọt vào tai, nhẹ nhàng như gió, từ thân thể đến tinh thần đều trải qua một hồi rửa tội.
Phạm Hoài khôi phục đầu tiên, cùng lúc đó, nhóm yêu tấn công bọn họ cũng lục tục đứng dậy, hai bên đối mặt, tiếp tục khai chiến.
Trên bầu trời, Tô Mộc Lạc không hề nương tay, tùy ý phô diễn yêu lực, hàng nghìn bạch vũ lướt đi như sét, mọi đòn công kích đều nhằm vào chỗ trí mạng… Nhưng rất nhanh, cậu đã phát hiện ra có điều không ổn.
Mặc dù lần nào cậu cũng đánh trúng mục tiêu, nhưng lại không thể gây tổn hại đến Kim Long— nói chính xác, ngay trước khi chạm vào mục tiêu, đòn tấn công của cậu đã bị sức mạnh vô hình hóa giải.
“Ồ, ngươi nhận ra rồi à?”
Sau khi thấy Tô Mộc Lạc dừng tay, Kim Long khoa dang rộng hai tay một cách khoa trương, tự đắc nói.
“Ta đã không giống như trước kia nữa, đừng nói là ngươi hiện giờ, có là ngươi và con hắc long kia cùng xuất hiện, cũng không có cách nào đả thương ta.”
Tô Mộc Lạc sa sầm nét mặt, cậu cảm giác được yêu khí của Kim Long đang tăng vọt, mạnh hơn lần giao chiến ở Tắc Uyên không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa cậu trực giác, đây không phải sức mạnh của bản thân Kim Long… mà đến từ một nguồn năng lượng khác.
“Ngươi giao dịch với Thiên Đạo?”
Kim Long nhíu mày, không bác bỏ, chỉ nói: “Đây cũng không phải giao dịch.”
Gã thoáng ngừng, nhìn Tô Mộc Lạc chăm chú vài giây, sau đó nở một nụ cười lạnh lùng mà khinh miệt.
“Hắn lựa chọn ta, mà không phải con hắc long đê tiện kia.”
Tô Mộc Lạc hơi chững lại, dường như đoán được điều gì từ câu nói đó, một suy nghĩ xoẹt qua đầu cậu… Nhưng chỉ trong khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi này, Kim Long đã áp sát cậu——
Uỳnh!
Hai luồng năng lượng mạnh mẽ va chạm vào nhau, tiếng vang lớn nổ ra trên bầu trời, một bóng hình bị đánh bay lần nữa—- vẫn lại là Kim Long.
Tô Mộc Lạc đứng im tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một cánh tay đàn ông ôm chặt lấy eo.
“Phượng Hoàng.” Long Lăng không biết xuất hiện từ đâu gác cằm lên vai cậu, khẽ híp mắt, “Ngươi bỏ ta lại chỗ kia, chính là để tới gặp tên này?”
Tô Mộc Lạc: “…”
Cậu đón lấy tròng mắt vàng sậm của Long Lăng, nhất thời không nói nên lời.
Long Lăng cắn lên môi cậu.
Lúc này Tô Mộc Lạc mới hoàn hồn: “Sao ngươi lại tìm được ta?”
Rõ ràng cậu đã làm phép ngủ say lên người rồng nhà cậu, còn bày cả kết giới…
“Ta có thể ngửi được mùi của Phượng Hoàng,” Long Lăng kiêu ngạo nói, “Dù Phượng Hoàng có chạy tới chân trời, thì ta cũng có thể bắt lại.”
Tô Mộc Lạc lại câm như hến.
Những lời này quen thuộc biết bao, nhớ tới trước kia rồng nhà cậu cũng từng nói với cậu câu này, chẳng qua khi ấy cậu chỉ coi như đùa giỡn… Ai ngờ bản thân lại tự đào cho mình một cái hố.
Bên kia, Kim Long đứng dậy lần nữa, gã vẫn không bị thương, chỉ trông có vẻ nhếch nhác, nhìn về phía Long Lăng một cách lạnh lùng.
Long Lăng nhìn thẳng vào mắt gã, ôm eo Phượng Hoàng nhà hắn, bình thản nói: “Gã là ai?” Rồi tự bổ sung: “Trông thật chướng mắt, có phải là kẻ nợ Phượng Hoàng mấy triệu không?”
“…” Tô Mộc Lạc bật cười, đáp, “Nói vậy cũng không sai.”
Long Lăng “ồ” một tiếng, lại nhìn Kim Long, ánh mắt phát lạnh.
“Ta không muốn để ngươi đến nơi này,” Tô Mộc Lạc nói, “Ngươi còn chưa khôi phục trí nhớ, ta muốn giải quyết chuyện này rồi sẽ về tìm ngươi.”
Long Lăng đáp: “Dù ta có mất trí nhớ, cũng sẽ không để cho Phượng Hoàng phải đối mặt với mọi thứ một mình.”
Tô Mộc Lạc: “Nhưng mà—–“
Long Lăng ngắt lời cậu: Nếu lần sau Phượng Hoàng bỏ ta ở lại tự mình trốn đi, thì ta sẽ xích Phượng Hoàng lại, giam trong phòng, mỗi ngày đều thế đó thế đó.”
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc: “???”
Nếu không phải đang ở ngay trước mặt Kim Long, thì cậu đã vò rối hết tóc Long Lăng.
Long Lăng nhìn bộ dạng thở phì phò phẫn nộ của Phượng Hoàng nhà hắn, khóe miệng giương cao, thơm lên má Phượng Hoàng một cái, sau đó không nói thêm gì, mà xông thẳng về phía Kim Long.
Cuộc chiến được khơi dậy lần nữa, lần này cả hai người Tô Mộc Lạc và Long Lăng cùng sóng vai đối đầu cùng Kim Long, dù Kim Long có sức mạnh của Thiên Đạo, nhưng dường như điều này cũng không giúp gã một mình chống đỡ sức mạnh hai người Tô Mộc Lạc. Không mất bao lâu, gã đã bắt đầu rơi vào thế yếu.
“Gầm——–“
Tiếng rồng ngâm vang vọng ngân lên, Hắc Long hiện nguyên hình trong nháy mắt, móng vuốt sắc bén đến mức có thể phá đá xẻ núi ghìm chặt nguyên hình Kim Long lên vách đá, xé vảy, trực tiếp đâm xuyên phần bụng nó.
Kim Long gầm lên giận dữ, hô hấp chập chờn, Hắc Long vội vàng lùi ra sau né tránh, chỉ thấy vết thương đầm đìa máu tươi, lộ ra xương trắng trên sườn bụng Kim Long, hoàn toàn hồi phục chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.
Cùng lúc đó, Kim Long hóa trở lại hình người, thở dốc, một lần nữa chuyển tầm mắt lên người Tô Mộc Lạc.
Gã tàn ác nói: “Đây là các ngươi ép ta…”
Hắc Long lập tức xoay người muốn bảo vệ Phượng Hoàng—– nhưng đúng lúc này, một sức mạnh vô hình nhưng không thể kháng cự từ trời giáng xuống, khiến cho cả Hắc Long và Tô Mộc Lạc đều khựng lại.
Bọn họ chỉ bị sức mạnh này giữ chân một giây, nhưng cũng chính trong một giây này, Kim Long đã vọt đến trước mặt Tô Mộc Lạc, tay phát ra tia sáng, ấn thẳng vào trán Tô Mộc Lạc—–
Trong phút chốc, Tô Mộc Lạc như ngã xuống từ trời cao, rơi vào đầm nước sâu thẳm, làn nước lạnh như băng bọc lấy thân thể cậu, cậu đau đớn ôm đầu, ký ức phủ bụi cũng bị cưỡng ép xé ra một vết rách.
Tiếng gầm thét điên cuồng của Hắc Long và hết thảy mọi thứ diễn ra bên ngoài đều trôi xa, linh hồn Tô Mộc Lạc không chịu khống chế, lắc mình, trở lại quá khứ xa xôi thật lâu về trước…
Đó là quá khứ của mấy nghìn năm trước, thời điểm mọi thứ còn chưa phát sinh.
____
“Phượng Hoàng!”
Lãnh địa Phượng hoàng, một người đàn ông cản đường đi của phượng hoàng áo trắng tóc đen.
Tô Mộc Lạc của mấy nghìn năm trước nhìn đối phương một cách lạnh nhạt, nói: “Phục Sát, tránh ra.”
Người đàn ông có tên Phục Sát trầm mặt, nói: “Nếu là những con rồng khác, một khi ngươi đã nhặt được, vậy thì do ngươi nuôi dưỡng cũng là hợp tình hợp lý. Thế nhưng riêng con hắc long kia, ngươi buộc phải giao cho ta!”
“Hắc long thì?” Tô Mộc Lạc nói, “Hắn chưa từng làm sai chuyện gì, cũng chưa từng đả thương một ai.”
Phục Sát nói: “Long tộc chưa từng xuất hiện hắc long, đây là điềm xấu!”
Tô Mộc Lạc nói: “Trước ta, tộc Phượng hoàng cũng chưa từng có bạch phượng. Theo như cách nói của ngươi, ta cũng là điềm xấu.”
“Ngươi sinh ra đã mang sức mạnh niết bàn, hắn có sao?” Phục Sát nói, “Như ta được biết, ngay cả lai lịch của hắn cũng không rõ ràng, không cha không mẹ, trôi dạt theo dòng nước… Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Không thấy,” Tô Mộc Lạc nói, “Tránh ra.”
Bất kể Phục Sát nói gì, y đều giữ nguyên thái độ cứng rắn kiên định. Phục Sát giằng co với y một hồi, giọng ngày càng lạnh lẽo: “Ngươi phải giao con hắc long đó cho ta—- Phượng Hoàng, đừng gây khó dễ, ta chỉ vì tộc nhân của mình.”
Tô Mộc Lạc nghe đến đây, khóe miệng cong thành nụ cười giễu cợt: “Ngươi là vì tộc nhân—– hay là vì tư tâm của mình?”
Phục Sát ngẩn người, đối diện với cặp mắt màu mực lạnh lùng và trong suốt của Tô Mộc Lạc, mấy giây không nói nên lời, cũng không thể trả lời câu hỏi của y.
Tô Mộc Lạc không tiếp tục để tâm tới hắn, đi thẳng về lãnh địa Phượng Hoàng, cũng chính lúc này, một bóng người áo xanh vọt ra từ bên trong.
“Tộc trưởng!” Sương Lê hô lên, “Long tộc lừa bọn đệ! Bọn chúng giả dạng thành huynh, cưỡng ép bắt Long Lăng đi rồi!”
Tô Mộc Lạc biến sắc, quay phắt đầu nhìn Phục Sát. Phục Sát không nhìn y, mà chỉ ngẩng đầu quan sát sắc trời… nở một nụ cười khe khẽ.
“Đến lúc rồi.” Hắn cúi đầu, nói với Tô Mộc Lạc, “Xin lỗi Phượng Hoàng, chúng ta phải dẫn hắn đi.”