Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở

Chương 52: Khác thường


Đọc truyện Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở – Chương 52: Khác thường

Long Lăng nhìn quả cầu hồng nho nhỏ, mấy giây sau mới chịu hoàn hồn, ghé sát lại gần phượng hoàng hỏi: “Phượng Hoàng sao thế?”
Giọng hắn có vẻ nén cười, thong thả nói: “Là xẩu hổ, hay là lại phát tình rồi——“
Tiểu phượng hoàng: “…”
Tiểu phượng hoàng biến trở về hình người, im lặng nhìn Long Lăng.
Sau khi biến thành người, khuôn mặt trắng nõn của cậu phủ thêm một lớp ửng đỏ, mặc dù nét mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt Long Lăng lại vẫn đáng yêu chết đi được.
Chỉ có điều trừ điểm này ra thì hình như cũng không có gì khác lạ.
Long Lăng nhìn Tô Mộc Lạc chằm chằm từ trái sang phải, nói: “Phượng Hoàng không cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ ư?”
“Không có,” Tô Mộc Lạc đáp, “Lần sau không cho ngươi sờ lông chim nữa.”
Long Lăng: “!”
Long Lăng nghe vậy lập tức bám dính lên người phượng hoàng nhà hắn, ấm ức phân trần: “Ta nào có làm gì mà Phượng Hoàng giận ta.”
Hắn cũng nào có biết vuốt lông phượng hoàng một hồi thì nó sẽ biến thành màu hồng đâu cơ chứ, đến cả mặt cũng hồng hồng nốt luôn.
Nhưng mà vẫn rất xinh đẹp.
Nghĩ tới đây, Long Lăng lại nói: “Lông Phượng Hoàng biến thành màu hồng cũng rất đẹp, vừa đẹp vừa đáng yêu.”
Tô Mộc Lạc: “Ai bảo, xấu chết đi được.”
Cậu vẫn thích bộ lông chim màu trắng xinh đẹp của mình cơ.
Thế nên lần sau không cho con rồng này sờ lông nữa.
Một lát sau, Tô Mộc Lạc cảm thấy mặt đã bớt nóng, quay sang nhìn Long Lăng hỏi: “Mặt ta còn đỏ không vậy?”
Long Lăng nói: “Hết đỏ rồi.”
Hắn cứ tưởng phượng hoàng bị vuốt lông chim nhiều sẽ phát tình chứ, ai ngờ chẳng qua chỉ là đổi màu một tí mà thôi.
Lại nhớ, đây cũng không phải nguyên nhân tộc Phượng hoàng không cho người khác tùy tiện sờ lông chim, mà là bởi trong mắt bọn họ, lông chim quý giá vô cùng, chỉ được phép phơi bày bộ lông với người mình thật lòng yêu thích.
Thế nên Phượng Hoàng nhà hắn để hắn sờ lông chim, nghĩa là đã hoàn toàn giao phó bản thân cho hắn rồi.
Long Lăng nghĩ tới đây đáy lòng lại trào dâng sung sướng, cười nhẹ thành tiếng, ôm chặt lấy phượng hoàng nhà hắn.
Bây giờ Tô Mộc Lạc không muốn cho hắn ôm ấp, ẩn ẩn hắn một cái: “Ngươi vừa bảo cho ta bóp đuôi.”
Long Lăng khựng lại, lập tức mở to mắt nhìn Phượng Hoàng một cách rất chi là vô tội.
Tô Mộc Lạc nhất quyết không chịu mắc mưu lần nữa, híp mắt: “Ta muốn bóp đuôi!”
Long Lăng nhìn cậu vài giây, đoạn nói: “Phượng Hoàng thật sự muốn bóp đuôi sao?”

“Muốn!” Tô Mộc Lạc kéo tay hắn, “Ngươi nhận lời rồi, không được đổi ý!”
Cậu đã cho con rồng này vuốt lông chim rồi.
Vuốt đến mức lông cũng chuyển hồng luôn!
Long Lăng nhận ra ý trách móc trong ánh mắt Tô Mộc Lạc, cứ như đang nhìn một tên phụ tình cặn bã, không nhịn được bật cười, ôm Phượng Hoàng nói: “Phượng Hoàng phải nghĩ kỹ đấy… đối với Long tộc, bóp đuôi cũng có ý nghĩa đặc thù nha.”
Hắn nói nghe có vẻ rất mập mờ, Tô Mộc Lạc cho rằng hắn kiếm cớ, hỏi lại một câu chẳng mấy tin tưởng: “Ý nghĩa gì?”
Long Lăng cười nhẹ, ghé lại gần Tô Mộc Lạc, ung dung nói: “Bóp đuôi có thể khiến cho rồng trên giường càng thêm—–“
Mấy từ cuối cùng cố tình nói thật nhỏ, cố tình phải dán sát vào tai Tô Mộc Lạc mà nói.
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc: “???”
Cậu cảm giác tai mình cay hết cả tai!
Lập tức giận dữ vỗ đầu Long Lăng, còn vỗ mấy lần liền.
Long Lăng cười ra tiếng, chớp mắt vô tội: “Thế nên nếu bây giờ Phượng Hoàng muốn bóp đuôi ta, dĩ nhiên ta có thể cho Phượng Hoàng bóp, bóp bao nhiêu cũng được.”
Tô Mộc Lạc thở phì phò phì phò: “Đi ra!”
Cậu không muốn chơi với con rồng này nữa!
Tô Mộc Lạc cảm giác mình sắp bị tức chết, nhất là khi nghĩ đến việc vừa rồi mình còn cho con rồng này sờ lông tận mấy lần… tức thì càng tức!
Đã thế Long Lăng còn cười cười cợt cợt, tiếng cười đắc ý vô cùng.
Tô Mộc Lạc nhìn hắn một hồi đầy hàm ý, bỗng nói: “Ngươi vui lắm nhỉ?”
Long Lăng: “…”
Hắn linh cảm không lành, lập tức ngừng cười—- nhưng đã quá muộn.
Một phút sau, con rồng chọc tức phượng hoàng nhà nó bị đuổi ra khỏi phòng, ôm một cái gối vẻ cực kỳ u oán.
___
Bên trong hang động u ám vọng ra tiếng thở dốc nặng nề đau đớn, một con kim long cuộn mình nơi tận cùng hang động, một vết thương chảy máu không ngừng rạch ra trên bụng nó, đang khép lại bằng tốc độ chậm rãi.
“Thật đáng thương,” bên cạnh kim long, một giọng nói hờ hững vang lên, “Cứ tiếp tục thế này, đến chết vết thương của ngươi cũng chẳng lành được.”
Kim long thở hổn hển, giọng nói của nó ẩn chứa sự phẫn nộ không cam lòng: “Nếu không phải sức mạnh của ta chưa khôi phục—–“
“Sức mạnh không đủ đã đi khiêu chiến, đấy là ngu dốt.” Giọng nói bí ẩn ngắt lời, “Huống hồ đợi ngươi hồi phục, bọn chúng cũng sẽ hồi phục, hiện giờ ngươi đã chẳng bằng bọn chúng.”

Kim long im lặng.
Hang động yên tĩnh vài giây, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Hợp tác đi, ta đã nói rồi, rồi ngươi cũng phải hợp tác với ta thôi.”
“…”
Kim long vẫn chần chừ hồi lâu, cuối cùng nó nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Có mục đích gì?”
“Ta là ai, ngươi biết rất rõ.” Giọng nói kia đáp, “Còn về mục đích… cũng rất đơn giản.”
“Ta cũng chỉ muốn sống sót mà thôi.”
____
Chiều hôm sau, Tô Mộc Lạc và Long Lăng ra cửa.
Tối qua Long Lăng bị đuổi khỏi phòng đứng tận một phút, hôm nay mới dậy đã bám dính phượng hoàng nhà hắn, nói thế nào cũng không chịu buông tay.
“Phượng Hoàng chỉ muốn bắt nạt ta,” Long Lăng nói, “Phượng Hoàng hư lắm.”
Tô Mộc Lạc liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Ý cậu chính là “ngươi trông ta quan tâm ngươi chắc?”
Long Lăng chậc một tiếng, nắm tay Tô Mộc Lạc, nhét vào trong túi áo mình.
Hai người đến tiệm cà phê, sáng nay Tô Mộc Lạc đã nhắn với Thiên Tuế, thế nên hiện giờ quán đang đóng cửa, Thiên Tuế cũng không có mặt.
Bọn họ đến đúng giờ, vậy mà ở cửa đã có mấy người chờ sẵn—– Trịnh Hạc Xuân và Liễu Hạc đều có mặt, bên cạnh bọn họ còn đang đứng một nam một nữ, cùng với một ông bác trông nhiều tuổi hơn Trịnh Hạc Xuân đôi chút.
“Ngài Tô!” Liễu Hạc vẫy vẫy tay với Tô Mộc Lạc, “Chúng tôi ở bên này!”
Tô Mộc Lạc đi tới, nói, “Xin lỗi, tới muộn rồi.”
Trịnh Hạc Xuân mỉm cười, “Nào có, rõ ràng là ngài và ngài Long Lăng đến đúng giờ, chẳng qua là chúng tôi hồi hộp muốn đến sớm mà thôi.”
Trong lúc ông ta chào hỏi, Tô Mộc Lạc đã thừa dịp lướt mắt nhìn qua ba người mới đến, tu vi của người đàn ông và người phụ nữ trẻ tuổi kia cũng không tệ, chỉ là cậu vẫn chú ý đến ông già còn lại hơn.
Người đứng bên Tô Mộc Lạc là rồng của cậu, hiển nhiên ba vị mới tới cũng biết điều này. Khi đối mặt với chân long, mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nhận ra đôi nam nữ trẻ tuổi đang run sợ, chỉ có sắc mặt lão già nọ là hoàn toàn thản nhiên, dường như đã đối mặt với sóng to gió lớn không chỉ một lần.
Ngoài ra, tu vi của ông ta cũng là cao nhất trong số các thành viên của Cục dị nhân, ít nhất cũng là cao nhất trong những tu sĩ loài người Tô Mộc Lạc từng gặp gỡ.
Trịnh Hạc Xuân giới thiệu ba người mới với Tô Mộc Lạc và Long Lăng, ông già tên là Phạm Hoài, đôi nam nữ phía sau là một cặp anh em, người anh là Châu Dương, người em là Châu Lộc, đều tới cùng Phạm Hoài.
“Ông Phạm không nhậm chức tại Cục dị nhân, nhưng là tu sĩ đứng đầu hiện giờ, cũng là tâm phúc của chúng tôi.” Trịnh Hạc Xuân kính cẩn nói, “Cục trưởng tổng bộ hiện giờ chính là con của ông Phạm.”
Tô Mộc Lạc cũng không nghĩ trụ sở chính sẽ để người có địa vị cao như vậy ra mặt, cậu gật đầu với Phạm Hoài, mở miệng: “Hân hạnh.”

Phạm Hoài mỉm cười: “Không dám, trước mặt Tô tiên sinh và Long Lăng các hạ, những nhân vật bé nhỏ như chúng tôi cũng chưa đáng là gì.”
Giọng điệu của ông ta ôn hòa, tạo cho người ta cảm giác dễ chịu.
Tô Mộc Lạc nhìn đối phương, biết trong nhân loại, tu vi càng cao tuổi thọ càng dài, nhìn bề ngoài Phạm Hoài mới chừng sáu chục, nhưng khả năng tuổi thật phải lớn hơn gấp mấy lần.
Hẳn là một nhân loại sống ít nhất hai trăm năm, quả là hiếm gặp.
Tô Mộc Lạc vừa nghĩ, vừa mở cửa tiệm cà phê, mời mọi người tiến vào.
“Mọi người dùng cà phê chứ?”
Bên trong quán, Phạm Hoài lắc đầu: “Sao có thể làm phiền ngài Tô, lại nói tôi lớn tuổi rồi, không quen dùng đồ của người trẻ, cũng không có tác dụng gì.”
Ông ta không uống, Châu Dương Châu Lộc sau lưng ông ta càng không dám ho he gì, Tô Mộc Lạc nhìn về phía Trịnh Hạc Xuân, Trịnh Hạc Xuân mỉm cười lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt, bên trong có đựng chè táo đỏ câu kỷ.
Liễu Hạc không lên tiếng, nàng cũng như anh em họ Châu, hoàn toàn không dám mở miệng trước mặt Phạm lão… Mặc dù nàng cũng hơi muốn thử cà phê Tô Mộc Lạc đích thân pha chế.
Bọn họ đều không dùng cà phê, Tô Mộc Lạc đành quay sang phía rồng nhà cậu, bảo: “Ngươi rót nước đi.”
Lời vừa dứt bình giữ nhiệt trong tay Trịnh Hạc Xuân đã chệch đi một ít, Châu Dương Châu Lộc sau lưng Phạm Hoài gần như đồng thanh kêu lên: “Không cần không cần! Ngài cứ ngồi, cứ để chúng tôi tự nhiên!”
Đừng đùa chứ, bọn họ nào dám để chân long rót nước cho mình được!
Thế này thì gan quá!
Cặp anh em nói xong vội chạy đi rót nước, Liễu Hạc cũng đứng dậy bám theo. Tô Mộc Lạc nhìn nhìn bọn họ, đoạn treo bảng tạm đóng cửa bên ngoài tiệm, tránh cho có khách tới làm phiền.
Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Phạm Hoài ngắm nhìn xung quanh, thong thả gợi đề tài: “Chắc hẳn quán cà phê của Tô tiên sinh làm ăn không tệ chứ?”
Tô Mộc Lạc nói: “Cũng không tốt lắm.” Đóng cửa triền miên, sầu hết cả ruột.
Phạm Hoài hơi nghẹn họng, ho nhẹ một tiếng: “Vậy, hẳn từ từ sẽ khá dần lên.”
Tô Mộc Lạc nói: “Mong là vậy.”
Đề tài chết yểu ở đây, Phạm Hoài cân nhắc chốc lát, cuối cùng quyết định đi thẳng vào chủ đề: “Tô tiên sinh, Long Lăng các hạ, chuyện liên quan tới kim long, không biết các ngài có thể kể rõ chi tiết cho chúng tôi được không?”
Tô Mộc Lạc nhìn Long Lăng, nói: “Có lẽ ta và gã là người quen cũ, chỉ là hiện giờ ta mất ký ức về quá khứ, không hiểu biết nhiều về gã.”
Cậu không tính kể chuyện quá khứ của mình với Long Lăng cho người của Cục dị nhân, dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của hai người bọn cậu.
Còn việc liên quan đến con kim long nọ, cậu cũng thật sự chỉ biết được ngần này.
Phạm Hoài trầm ngâm mấy giây: “Một con kim long lại có thể ẩn nấp trong nhân gian lâu như vậy, mà chúng tôi không hề hay biết… có thể thấy Cục dị nhân đã không làm tròn trọng trách của mình.”
“Hiện giờ, nếu hắn muốn gây bất lợi cho loài người, thì chúng tôi cũng không thể ngồi chờ chết. Vậy nên Tô tiên sinh, Long Lăng các hạ, Cục dị nhân muốn diệt trừ con kim long này, không biết các vị có thể hỗ trợ chúng tôi một tay được hay không?”
Tô Mộc Lạc không lập tức nhận lời, chỉ nói: “Các người định diệt trừ thế nào? Mặc dù gã bị trọng thương, nhưng hiện đang không rõ tung tích, mà chắc hẳn cũng sẽ không ra ngoài một khi thương thế chưa lành.”
Nói đúng ra, lần đến Tắc Uyên trước đây chính là một cơ hội tuyệt vời để đối đầu với kim long, chỉ tiếc khi ấy cậu còn đang đắm chìm trong ký ức, rồng nhà cậu lại lo lắng cho cậu, thế nên mới để kim long chạy thoát dễ dàng…. Về sau, chắc chắn con kim long này sẽ chuẩn bị càng thêm kỹ lưỡng.
Phạm Hoài nói: “Chúng tôi dự tính tập hợp toàn bộ sức mạnh của Cục dị nhân tìm kiếm tung tích của hắn, một khi phát hiện, sẽ lập tức phái đội quân tinh nhuệ của Cục dị nhân tiên phong lập trận vây giết, hy vọng rằng lúc đó, Tô tiên sinh và Long Lăng các hạ có thể tham gia cùng chúng tôi.
Tô Mộc Lạc lại nhìn Long Lăng, vốn muốn hỏi ý kiến của hắn, không ngờ sắc mặt hắn nặng nề, con ngươi mờ mịt u ám.
“Sao vậy?” Tô Mộc Lạc tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi không đồng ý sao?”

Long Lăng đối mặt với phượng hoàng nhà hắn, một lát sau nói: “Không phải, ta nghe Phượng Hoàng.”
Mặc dù giọng điệu của hắn vẫn rất bình thản, nhưng Tô Mộc Lạc lại cảm giác có gì đó bất thường, nắm nhẹ lấy vạt áo hắn, lo lắng: “Có phải khó chịu chỗ nào không?”
“Ta không sao,” Long Lăng cầm tay cậu, “Phượng Hoàng không cần lo lắng.”
Hắn càng nói vậy Tô Mộc Lạc càng thấy không ổn, quyết định mau chóng kết thúc chuyện này, quay sang nói với Phạm Hoài: “Được, có tin tức mới hãy thông báo với chúng tôi.”
Phạm Hoài cũng phát hiện bọn họ có chuyện, mỉm cười đáp: “Được, đa tạ Tô tiên sinh và Long Lăng các hạ, vậy chúng tôi không quấy rầy hai người thêm nữa.”
“Gặp lại sau.”
Bọn họ không lần lữa, nhanh chóng rời đi.
Tiệm cà phê trở nên yên lặng, Tô Mộc Lạc lại nhìn về phía Long Lăng, lo âu nói: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Rồng nhà cậu có gì đó rất không ổn.
Tô Mộc Lạc định sờ trán hắn, nhưng bị Long Lăng nắm cổ tay, gác đầu lên vai cậu.
“Ta không sao,” Long Lăng trầm giọng nói, “Phượng Hoàng, chúng ta về nhà thôi.”
Lời nói của hắn không thể nào trấn an Tô Mộc Lạc, nhưng cậu không hỏi thêm gì, chỉ nắm chặt tay Long Lăng: “Được.”
Một lát sau, bọn cậu về đến nhà, sắc mặt Long Lăng ngày càng u ám, chân mày nhíu chặt, không nói một lời.
Nhưng bất kể Tô Mộc Lạc gặng hỏi ra sao, hắn cũng hoặc không đáp, hoặc chỉ lặp lại mãi một câu “Không sao”, cuối cùng Tô Mộc Lạc cũng bắt đầu nóng nảy, gắt: “Ngươi còn không nói là ta không quan tâm đến ngươi nữa!”
Cậu đang vô cùng sốt sắng, bám theo quan sát Long Lăng từng li từng tí. Long Lăng nhìn dáng vẻ hoảng loạn cuống cuồng của phượng hoàng nhà mình, đau lòng nói: “Ta—–“
Hắn vừa mở miệng, đã choáng váng nhắm nghiền hai mắt.
Tô Mộc Lạc lập tức đỡ lấy hắn: “Ngươi chóng mặt sao? Có phải đau đầu không, hay là bị ốm rồi?”
—– Một giây sau, tầm mắt cậu quay cuồng, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã bị Long Lăng đè xuống sofa.
Tô Mộc Lạc thoáng sững sờ, ngẩng đầu đối diện với tròng mắt Long Lăng, chợt nhận ra không biết từ khi nào, con ngươi vàng sậm đã nhuốm màu đỏ thẫm, y như máu tươi vậy.
“Long Lăng?” Cảm giác tồi tệ dâng lên trong lòng Tô Mộc Lạc, cậu nắm chặt bả vai đối phương, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, “Ngươi——“
Lời còn chưa dứt cậu đã bị Long Lăng chặn miệng, một nụ hôn đầy tính cường đoạt áp xuống, gần như bức cho Phượng Hoàng không thở nổi.
Cùng lúc đó, hai tay cậu cũng bị Long Lăng đè trên đỉnh đầu, hắn dùng sức rất lớn, hoàn toàn ghim cứng cậu xuống ghế, khiến Tô Mộc Lạc không thể nhúc nhích.
“Từ từ đã, Long Lăng…”
Tô Mộc Lạc chật vật nặn ra mấy lời này trong lúc giãy giụa, nhưng vẫn chưa kịp nói hết, đã bị Long Lăng cực kỳ bất mãn mà dùng thắt lưng trói cổ tay, nắm cằm cậu, cưỡng bách cậu nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hắn lạnh lùng mà kiên quyết, hoàn toàn bất đồng với Long Lăng thường ngày. Tô Mộc Lạc cả kinh, đúng lúc tưởng rằng rồng nhà cậu định giở trò gì không tốt lắm với cậu——
Long Lăng cúi đầu, vùi mặt lên vai Tô Mộc Lạc, ngửi ngửi mùi của cậu.
Thế rồi ôm chặt lấy phượng hoàng nhà hắn, nhắm mắt lại không nhúc nhích…
Rồi cứ thế ngủ luôn.
Tô Mộc Lạc: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.