Đọc truyện Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở – Chương 35: Tự bế rồi
Bên gối còn dư lại độ ấm, nhưng không thấy bóng dáng Long Lăng, khoảnh khắc ấy, đầu óc Tô Mộc Lạc gần như trống rỗng.
Nỗi tuyệt vọng và đau đớn trong mơ như rắn độc siết lấy cậu, trái tim va đập hỗn loạn không thể kiểm soát, bất an hành hạ khiến cho cậu hít thở không thông.
Rồng của cậu đi đâu rồi?
Tại sao không ở bên cạnh cậu?
Tô Mộc Lạc đứng dậy muốn tìm kiếm Long Lăng, còn chậm trễ thêm một giây nữa, cậu sẽ bị cơn hoảng loạn và kinh hãi nhấn chìm.
Cũng chính tại lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Long Lăng xuất hiên cạnh ngưỡng cửa. Thấy phượng hoàng nhà hắn đã tỉnh giấc hắn thoáng kinh ngạc, sau đó vội vã bước lại gần.
“Phượng Hoàng, sao chưa xỏ dép đã xuống đất rồi?”
Long Lăng nhận ra sắc mặt khác thường của Tô Mộc Lạc, chân mày nhíu lên, hiểu ra sự vắng mặt của mình khiến phượng hoàng nhà hắn lo lắng.
Hắn đang định ôn tồn an ủi, giải thích cẩn thận hắn đã đi nơi nào… thì đột nhiên bị Tô Mộc Lạc ôm chầm lấy.
Long Lăng: “…”
Đêm khuya lạnh lẽo, phượng hoàng nhà hắn chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh, im lặng dán gò má mềm mại lên vai hắn, cảm nhận hơi ấm trên cơ thể hắn.
Sự ỷ lại của cậu khiến hắn mềm lòng, cũng khiến hắn cảm thấy không ổn. Long Lăng vuốt lưng cho Phượng Hoàng, phát hiện Phượng Hoàng nhà hắn đang run lên khe khẽ.
Ngay tức khắc, Long Lăng đau lòng tột đỉnh, vỗ nhẹ sống lưng Tô Mộc Lạc, dịu dàng thủ thỉ bên tai cậu: “Ta không rời đi, chỉ là có chuyện ra ngoài một chuyến, đã trở về rồi, ngoan, đừng sợ hãi.”
Tô Mộc Lạc không trả lời, chỉ tiếp tục vùi đầu vào vai hắn không nhúc nhích. Cánh tay Long Lăng mạnh mẽ đầy sức sống, cậu cảm nhận được hơi thở của rồng nhà cậu bao lấy bản thân, đây là hơi ấm rõ ràng mà chân thực.
Hơi ấm này chậm rãi xoa dịu nỗi an và nóng nảy của cậu, dường như linh hồn đã trở về với cơ thể, được sống lại lần nữa.
Long Lăng xoa đầu Tô Mộc Lạc, còn thầm thì an ủi cậu, một lát sau, hắn cảm thấy phượng hoàng nhà hắn không còn căng thẳng nữa, mà đã bắt đầu bình tĩnh lại, lúc này hắn mới có thể thở phào.
Nhưng hắn cũng đồng thời dấy lên lòng ngờ vực.
Tại sao Phượng Hoàng nhà hắn lại sợ hãi đến vậy?
Dáng vẻ vừa rồi rõ ràng là hoảng loạn không thể che giấu… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Phượng Hoàng,” Long Lăng ôm Tô Mộc Lạc về giường, kéo chăn bao lấy người cậu, “Sao thế, có phải gặp ác mộng không?”
Tô Mộc Lạc không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu, nhìn hắn không chớp mắt.
Cặp mắt cậu đẹp lạ thường, kể cả khi ở trong bóng tối, chỉ là lúc yên lặng nhìn rồng nhà mình lại có cảm giác tủi thân không nói nên lời.
Long Lăng cũng im lặng, hắn thấy mình chẳng khác nào tên khốn đêm khuya ra vào tìm vui, lại còn cố tình chọn mấy con chim trụi lông xấu xí, bỏ mặc phượng hoàng xinh đẹp tuyệt trần của mình ở nhà, không thèm để tâm đến… Hắn tức thì vừa đau lòng vừa tự trách, “Lần sau ta không để Phượng Hoàng ở lại một mình nữa, lần này ta sai rồi, ta hứa từ giờ về sau chỉ cần Phượng Hoàng mở mắt đều sẽ thấy ta bên cạnh, được không?”
“… Không phải tại ngươi,” Tô Mộc Lạc nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Là ta mơ thấy ác mộng.”
Trực giác Long Lăng mách bảo giấc mộng này không đơn giản, hắn cầm tay Phượng Hoàng, dịu dàng hỏi: “Ác mộng gì thế?”
Tô Mộc Lạc không nói.
Nội dung giấc mộng này, và cả nỗi đau khi mất đi người quan trọng nhất, cậu không còn muốn nghĩ lại thêm nữa.
Tô Mộc Lạc lặng lẽ vùi đầu vào lồng ngực Long Lăng, nghĩ nghĩ, lại biến trở về nguyên hình.
Một con tiểu phượng hoàng bông mềm rơi trên ngực hắn, chẳng nói chẳng rằng, cố gắng chui vào trong cổ áo hắn.
Nhưng mà đại khái là vải vóc quá mềm, không dễ chui vào, thế nên con phượng hoàng nhỏ này chỉ thò được đúng cái đầu vào rồi mắc kẹt, giãy một cái… sau đó không nhúc nhích.
Long Lăng: “!”
Trời ơi đáng yêu chết!
Hắn bị đáng yêu chết luôn rồi!
Thế rồi hắn nhẹ nhàng bưng Phượng Hoàng trong lòng bàn tay.
Tiểu phượng hoàng không vui, lông nó rối bời, bông càng thêm bông, nó cúi đầu chải chuốt bộ lông xinh đẹp của mình một chút, rồi lại nhìn xung quanh một chút.
Mặc dù những ngày trước rụng không ít lông chim, nhưng cũng mọc ra không ít lông mới. Mà không biết có phải do Long Lăng tưởng tượng hay không, nhưng những cọng lông mới trông còn đẹp hơn, rực rỡ hơn những chiếc đã bị thay thế.
Một rồng một phượng hoàng cứ vậy nhìn nhau vài giây, thế rồi tiểu phượng hoàng “chiếp” lên một tiếng.
Buồn ngủ.
Long Lăng buồn cười, nằm xuống, khẽ khàng đặt phượng hoàng nhà hắn lên giường, sau đó biến trở về hắc long.
Cũng như trước kia, nó nhốt phượng hoàng nhà mình trong lồng ngực. Tiểu phượng hoàng làm ổ ngay trên người nó, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Mộc Lạc mở mắt.
Phòng khách sạn tối mờ, cậu nằm trong lòng một người đàn ông, cánh tay đối phương vắt ngang hông cậu, bao lấy cậu trong ngực mình.
Tô Mộc Lạc yên lặng, rồi liếc mắt, đối diện với một đôi mắt rồng vàng sậm.
Long Lăng khẽ giương khóe miệng: “Chào buổi sáng, Phượng Hoàng.”
“…”
Tô Mộc Lạc rũ mắt như không có chuyện gì, lười biếng tiếp tục lim dim.
Long Lăng có chút ngạc nhiên, vui sướng dâng lên tự đáy lòng. Hắn áp má lên má Tô Mộc Lạc cọ cọ một hồi, nũng nịu hỏi: “Phượng Hoàng không đẩy ta ra ư?”
Tô Mộc Lạc không nói.
Năm ngón tay thon dài của Long Lăng vùi trong tóc Tô Mộc Lạc, giọng nói trầm trầm, hàm chứa nụ cười: “Vậy về sau ngày nào ta cũng muốn ôm Phượng Hoàng ngủ như thế, Phượng Hoàng không được phản đối.”
Tô Mộc Lạc vẫn không lên tiếng.
Long Lăng đắc ý chết luôn, còn muốn ôm phượng hoàng nhà hắn xoay vòng vòng. Nhưng mà bây giờ Phượng Hoàng vẫn đang buồn ngủ, thế nên hắn chỉ vuốt lưng cho Phượng Hoàng, nói: “Đêm qua Phượng Hoàng mơ thấy cái gì, có thể kể với ta không?”
Tô Mộc Lạc chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại cúi gằm mặt xuống.
Tối qua cậu mơ thấy rồng nhà cậu toàn thân đẫm máu, không rõ sống chết, đang nằm gục trong lòng cậu.
Giấc mơ này quá thật, thật đến mức giống như đã từng xảy ra, làm cậu mỗi lần nhớ lại đều hoảng sợ trong lòng.
Chẳng lẽ mấy nghìn năm trước, cậu thật sự đã, hoặc suýt nữa thì mất đi rồng của cậu?
Như vậy vết thương trên bụng rồng của cậu, cũng xuất hiện từ khi ấy sao?
Tô Mộc Lạc không nói gì, nhưng đáy lòng lại bị dây tơ chằng chịt siết lấy, ngạt thở và đau xé.
Cậu nhớ khi ấy, bên cạnh còn có một người đàn ông xa lạ, cậu không biết hắn là ai, nhưng bản năng khiến cậu căm ghét hắn.
Gã đàn ông đó làm rồng của cậu bị thương sao? Nhưng vì cớ gì cậu lại không ngăn cản được, không thể bảo vệ rồng nhà cậu chu toàn?
… Thật vô dụng.
Căn phòng yên tĩnh, Long Lăng cúi đầu, nhìn thấy phượng hoàng trong lòng hắn đang lặng lẽ siết chặt bàn tay, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Ánh mắt hắn trầm xuống, cầm tay Tô Mộc Lạc, chen vào giữa những kẽ ngón tay, đan tay cùng cậu.
“Được rồi, ta không hỏi nữa.” Long Lăng nhẹ giọng nói, “Phượng Hoàng đừng nghĩ, chuyện đã qua rồi, chúng ta không cần để ý tới.”
“Ta sẽ không rời khỏi Phượng Hoàng, không rời một bước, thế nên Phượng Hoàng chỉ cần nhìn ta là được.”
Tô Mộc Lạc ngẩng đầu, nhìn cặp mắt màu vàng sậm đầy tình yêu dịu dàng, khẽ “ừ” một tiếng.
Chỉ cần rồng của cậu còn đang ở bên cạnh cậu.
Phượng Hoàng vùi mình vào lồng ngực đối phương, thầm nghĩ.
Cậu tuyệt đối không thể để rồng nhà cậu bị thương, tuyệt không để cho quá khứ lặp lại lần nữa.
…
Lâm Thành Thành phát hiện hôm nay chủ quán và bạn trai chủ quán cứ có gì không đúng lắm.
Rõ ràng là hai người vẫn đi cạnh nhau như trước, rõ ràng hai người cũng không làm ra hành động gì khác biệt… Nhưng nhìn vào vẫn cứ thấy sai sai.
Lâm Thành Thành ôm mèo đi giữa núi rừng, vừa nghĩ, vừa len lén quan sát hai người trước mắt.
Cậu ta biết bạn trai chủ quán cực kỳ thích bám dính chủ quán, còn là loại bám dính nghĩa đen không rời nửa bước, mà chủ quán cũng rất chiều bạn trai của mình, quan hệ giữa hai người họ vẫn luôn rất thân mật.
Nhưng bây giờ, cậu ta nhìn hai bóng người dính liền vào nhau, cảm giác bầu không khí giữa họ đã có gì thay đổi… Có vẻ là càng thêm vi diệu, càng thêm mập mờ?
Như kiểu không làm gì cả, nhưng lại như gì cũng làm rồi… Khiến người ta trông mà đỏ mặt.
“Sao thế nhỉ?” Lâm Thành Thành hỏi nhỏ mèo mun, “Trưởng lão, ông biết hai người họ gặp chuyện gì không?”
Phong Hiên gật gù một phen, cười nói: “Thiếu chủ còn quá trẻ, đợi ngươi lớn lên mới hiểu được.”
Lâm Thành Thành: “…”
Nói như không.
Đầu bên kia, cuộc đối thoại giữa Lâm Thành Thành và Phong Hiên không thoát được lỗ tai Tô Mộc Lạc, nhưng cậu cũng không ngắt lời bọn họ, mà chỉ liếc Long Lăng bên cạnh một cái.
Long Lăng lập tức vô cùng chờ đợi: “Có phải Phượng Hoàng cần ta bế không?”
Tô Mộc Lạc: “Ta mà thèm ngươi bế.”
Long Lăng “ồ” một tiếng, thò tay muốn dắt cậu, Tô Mộc Lạc không tránh, để mặc cho hắn dắt.
Long Lăng vui vẻ cong cong khóe miệng, nghĩ bụng, hôm nay phượng hoàng nhà hắn đáng yêu hết biết.
Khi ngủ để hắn ôm, buổi sáng cho hắn thay quần áo giúp, chưa hết, mọi hành vi thân mật của hắn, Phượng Hoàng đều không tránh né.
Thích Phượng Hoàng.
Tuy nhiên một mặt thì vui vẻ, một mặt lại vẫn không ngừng suy đoán giấc mộng tối qua của Tô Mộc Lạc. Trước kia phượng hoàng nhà hắn cũng từng có những giấc mơ vụn vặt, hẳn tối qua cũng vậy.
Chẳng qua lần này, chỉ sợ không phải một giấc mộng đẹp.
Long Lăng nắm tay Phượng Hoàng, chăm chú nhìn sườn má xinh đẹp của đối phương, thầm nghĩ.
Chờ qua một thời gian nữa vẫn nên dò hỏi Phượng Hoàng… Có điều, hình như Phượng Hoàng cũng không hỏi hắn tại sao tối qua lại đi ra ngoài.
Mặc dù rất muốn cho Phượng Hoàng một bất ngờ vui vẻ, nhưng nếu sau này Phượng Hoàng hỏi tới, thì vẫn cứ nói thật với cậu đi thôi.
Nửa tiếng sau, một gian nhà nho nhỏ lộ dạng giữa chốn rừng sâu trùng trùng điệp điệp, vòng qua gian nhà, một ngôi làng bao la trải ra trước mắt.
Phong Hiên nói: “Đến nơi rồi.”
Sáng nay, cùng với sự hướng dẫn của Phong Hiên, bọn họ ngồi máy bay đến một thành phố khác, từ máy bay chuyển sang đi xe buýt, từ xe buýt chuyển thành đi bộ, hành quân trên ngọn núi lớn này hết mấy giờ, cuối cùng mới đến nơi ở của Điểu tộc.
Làng này nằm chính giữa núi rừng sâu thẳm, Điểu tộc đã sinh hoạt nghìn năm tại đây, phần lớn nhà cửa đều tận dụng cây cối, dây leo quấn quanh phòng, dùng lá cây che phủ, vừa giản dị vừa gần gũi.
Phong Hiên đã sớm bí mật báo tin, người của ông ta đã chờ ngoài cổng.
Bọn họ cung kính hành lễ với Lâm Thành Thành, rồi hướng sang phía Tô Mộc Lạc, khi tầm mắt đặt trên khuôn mặt cậu, ánh nhìn không giấu nổi bất ngờ.
Long Lăng khẽ híp mắt, người Điểu tộc lập tức cảm thấy rùng mình, hoàn hồn trấn định, càng thêm cung kính: “Đa tạ hai vị các hạ đã đưa Thiếu chủ và Trưởng lão của chúng ta trở về, có điều nơi này không tiện trao đổi, mời hai vị đi cùng chúng ta.”
Suốt một đường, Lâm Thành Thành không nén nổi tò mò mà nhìn đông ngó tây, đây là lần đầu cậu ta tới Điểu tộc, xung quanh chứa đầy điều mới lạ, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng không biết nơi này có người của Đại trưởng lão hay không, bèn thầm thì hỏi thành lời.
Phong Hiên đáp: “Yên tâm, hiện giờ Điểu tộc đã chia lãnh địa, bọn họ ở phía đông cách nơi này vài cây số, lại nói chúng ta có kết giới được dựng nên từ mấy pháp khí thượng đẳng, dù là Đại trưởng lão cũng không thể tiến vào dễ dàng.”
Ông ta dừng lại một hồi, rồi nói tiếp: “Những người ở đây hôm nay, đều tới vì cha ngươi, về sau cũng bằng lòng theo ngươi.”
Lâm Thành Thành ngẩn người, thật ra trước đó cậu ta cũng không ý thức được trách nhiệm trên vai mình phải gánh, cho đến khi nghe lời Phong Hiên vừa nói, mới bỗng sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ khó tả.
Lãnh địa Điểu tộc nương tựa theo rừng, đứng từ cổng nhìn vào trông chỉ giống như một bộ lạc nhỏ, nhưng khi thật sự đặt chân tới nơi mới phát hiện không thể nào mường tượng được hết toàn cảnh nơi này.
Mấy người đi thêm một hồi, cuối cùng cũng đến chỗ cần đến, một kiến trúc nhà lầu được xây trên cùng Điểu tộc.
“Mời Thiếu chủ và hai vị các hạ chờ ở đây chốc lát,” Phong Hiên nói, “Ta cần trở về thân thể của ta, khả năng sẽ mất một chút thời gian.”
Tô Mộc Lạc không trả lời, Long Lăng đáp: “Được.”
Một tộc nhân Điểu tộc ôm mèo mun đi, rồi lại mời đám Tô Mộc Lạc ngồi xuống, bưng trà bánh phong phú lên cho bọn cậu.
Lâm Thành Thành đã ăn sáng no nê, nhưng ngửi được hương thơm trà bánh lại bắt đầu thấy đói, cầm lên cắn một miếng, mắt sáng như sao: “Ngon!”
Long Lăng chọn một miếng bánh đưa đến mép Phượng Hoàng, hỏi: “Phượng Hoàng ăn thử nhé?”
Để người khác không nghe được hai tiếng Phượng Hoàng, hắn đã giảm âm lượng xuống nhỏ nhất, thế nhưng Tô Mộc Lạc ở ngay bên cạnh lại giống như chẳng hề nghe thấy, khép mắt, không nói lời nào.
Long Lăng cau mày, trên thực tế, từ sau khi tiến vào lãnh địa Điểu tộc hắn đã phát hiện trạng thái của Phượng Hoàng không thích hợp.
Chẳng lẽ, đám người Điểu tộc này đã làm gì với phượng hoàng nhà hắn?
“Sao vậy?” Long Lăng ôm bả vai Tô Mộc Lạc, nói, “Phượng Hoàng, mở mắt, nhìn ta một chút.”
“…” Tô Mộc Lạc miễn cưỡng nhấc mí mắt, lẩm bẩm, “Hơi buồn ngủ…”
Ánh mắt của Long Lăng lập tức trở nên sắc lạnh, ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía người Điểu tộc đang đứng chờ bên cạnh.
Thực lực của những người Điểu tộc này cùng lắm chỉ tới trăm năm, nơi nào chịu được sức ép của chân long, bọn họ không chống trụ được, bị bức quỳ rạp xuống đất, run cầm cập, hoảng sợ đến mức lá gan sắp nứt.
Lâm Thành Thành đang gặm nửa miếng bánh cứng đờ tại chỗ, mặc dù cậu ta không bị nhằm vào, nhưng vẫn nhận ra một luồng áp bức trùng kích bức người trong không khí… Nhất thời không cách nào cử động, thậm chí còn hít thở không thông.
Đúng lúc này, Tô Mộc Lạc kéo ống tay áo Long Lăng, chật vật nói: “Không liên quan đến họ… Ngươi đừng dọa họ.”
Cậu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời sau khi bước vào lãnh địa Điểu tộc, nhưng cũng không phải do người nơi này làm gì cậu, mà là vấn đề từ chính bản thân cậu.
Hình như nơi này có thứ gì đó ảnh hưởng tới Tô Mộc Lạc… chẳng lẽ chính là di vật phượng hoàng?
Tô Mộc Lạc rất muốn tiếp tục suy nghĩ, tuy nhiên đầu óc cậu mơ mơ màng màng, không thể khởi động được, chỉ có thể dựa vào người Long Lăng, dùng một tia ý thức sau cùng căn dặn: “Ta cần ngủ… Ngươi không được trách bọn họ.”
Long Lăng yên lặng, ôm phượng hoàng của hắn, thu hồi yêu khí, nói với mấy người Điểu tộc ngã vật ra đất: “Chuẩn bị cho ta một căn phòng, trước khi chúng ta bước ra, không ai được phép quấy rầy.”
Mấy người Điểu tộc thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, gật đầu rối rít, một lát sau, Long Lăng ôm phượng hoàng của hắn bước vào một gian nhà trang hoàng hoa lệ.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Long Lăng nhẹ nhàng đặt Tô Mộc Lạc lên giường, vừa thả tay ra, lòng bàn tay đã xuất hiện một cọng lông chim.
“…”
Hắn lặng lẽ cất cọng lông chim, cầm tay Tô Mộc Lạc muốn ngồi chăm sóc cậu. Trong cơn mơ màng Tô Mộc Lạc cũng ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng cọ một cái.
Thế rồi cọ rớt mấy cọng lông chim nữa.
Động tác vuốt tóc Tô Mộc Lạc của Long Lăng khựng lại, kinh hãi nhìn mấy chiếc lông chim rơi rụng trên giường, rồi hắn trơ mắt nhìn thêm vài cọng nữa rớt xuống.
—— Tô Mộc Lạc cảm giác mình không ngủ được lâu lắm, khi tỉnh lại lần nữa cũng mới chỉ qua mấy tiếng đồng hồ.
Cậu mở mắt, cơn buồn ngủ chưa hoàn toàn tiêu tán, đầu óc vẫn có chút mơ màng… Thế rồi nhìn thấy trên nệm dưới thân mình bày không biết bao nhiêu là lông chim, Long Lăng ngồi bên cạnh lặng lẽ sắp xếp, định bày biện bọn chúng sao cho thật ngăn nắp.
Xếp xếp một hồi, còn nổi hứng chơi xếp tháp người.
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc nhìn rồng nhà mình một cái, Long Lăng bắt gặp ánh nhìn của cậu giật mình đánh thót, lập tức dời tay khỏi đám lông chim, giơ tay, mặt đầy vô tội: “Không phải ta làm.”
Tô Mộc Lạc yên lặng.
“Thật đó,” Long Lăng nhấn mạnh, “Tất cả đều rơi trong lúc Phượng Hoàng ngủ, ta không động vào dù chỉ một chút.”
Hắn nói xong thấy ánh mắt phượng hoàng nhà mình càng thêm u oán, nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu hòng an ủi: “Nhưng mà Phượng Hoàng yên tâm, cũng không bị rụng nhiều đâu, ta đếm rồi, chỉ có mười bảy chiếc.”
Hắn còn chưa dứt lời, một cọng lông chim từ người Phượng Hoàng lại tiếp tục là là bay xuống.
“Ồ, mười tám chiếc.”
Tô Mộc Lạc: “…”
Cậu chẳng nói chẳng rằng trùm chăn kín đầu.
Trực tiếp tự bế luôn.