Đọc truyện Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở – Chương 17: Này này nọ nọ
Cả trăm năm Tô Mộc Lạc chưa rụng cọng lông nào, bây giờ vừa rớt một cái là rớt những ba cọng, cậu cảm thấy toàn mình đều không ổn.
Thậm chí cảm thấy mình sắp trọc đến nơi rồi!
Tiểu hắc long hoàn toàn không biết tâm trạng phượng hoàng nhà nó, nó ôm ba cọng lông chim trắng trắng mềm mềm kia mà vui sướng vô cùng, ngửi ngửi mùi hương dễ chịu bên trên, vùi cả đầu vào trong.
Thơm thơm, toàn mùi hương của phượng hoàng
Tô Mộc Lạc: “…”
Cậu nhìn con rồng nhỏ, xụ mặt muốn giật lại lông chim của mình.
Tiểu hắc long lập tức ôm chặt lông chim, nhất quyết không thả: “Áu!”
Muốn!
Tô Mộc Lạc nói: “Ngươi còn không cho ta bóp cái đuôi, thế mà còn đòi ta cho ngươi lông vũ.” Chẳng qua là ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cậu cũng không thật sự đòi lại lông chim của mình, mà để mặc cho tiểu hắc long ôm lấy.
Tiệm cà phê đã đóng, Thiên Tuế cũng đã chạy ra ngoài. Tô Mộc Lạc nghĩ nghĩ, đoạn dẫn tiểu hắc long vào phòng nghỉ cho nhân viên, đứng trước gương trong phòng tắm.
Cậu đặt tiểu hắc long lên bồn rửa mặt—– một giây sau, một con chim trắng muốt thoắt cái hiện ra trước gương, nhìn nhìn ảnh phản chiếu của bản thân, rồi lại rỉa rỉa lông vũ.
May quá, lông chim của nó vẫn còn đẹp lắm, cũng rất dày dặn, không hói mất chỗ nào chỉ vì thiếu đi ba cọng.
Phượng hoàng lập tức vui vẻ, mà tiểu hắc long trên bồn rửa mặt đã nhìn chằm chằm phượng hoàng nhà nó, cặp mắt rồng không chớp cái nào, đuôi cũng vẫy vẫy, xem ra là rất muốn nhào tới ôm phượng hoàng vào lồng ngực.
Phượng hoàng đối mắt với nó, biến trở lại hình người, đặt nó lên lòng bàn tay.
“Nhất định là vì ngươi sắp rụng vảy rồi,” Tô Mộc Lạc nói, “Nên mới làm hại ta cũng rớt lông chim.”
Tiểu hắc long: “?”
“Áu!”
Quỷ mới rớt vảy! Nó chỉ ngứa chút chút mà thôi, rồng còn lâu mới rớt vảy!
“Nhưng mà trước kia ta có rụng nhiều lông chim vậy đâu,” Tô Mộc Lạc nói, “Mặc kệ, tại ngươi tất.”
Tiểu hắc long: “…”
Phượng hoàng nhà nó lại quăng nồi cho nó, mà nó thì hình như cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể quay phắt đầu thở phì phò phì phò, ôm chặt lông chim hơn nữa.
Tô Mộc Lạc thấy tiểu hắc long đặc biệt quý báu mấy cọng lông chim, nghĩ nghĩ một hồi, đoạn cười nói: “Vậy ta dùng mấy chiếc lông vũ này làm thành một chiếc vòng tay, chờ ngươi biến thành người sẽ tặng cho ngươi.”
Tiểu hắc long nghe mà hai mắt sáng bừng, Tô Mộc Lạc lại từ tốn nhấn mạnh nửa câu cuối: “Điều kiện tiên quyết ấy là, phải biến thành người trước đã.”
Tiểu hắc long: “…”
Tiểu hắc long tĩnh lặng mấy giây, hết nhìn phượng hoàng lại nhìn đến lông chim, quyết định phải hóa người sớm sớm chút, như vậy nó không chỉ có được vòng tay lỗng vũ, mà còn ngày nào cũng được ôm phượng hoàng!
Nghĩ tới đây, nó phấn khởi cả người, dán lên ngón tay Tô Mộc Lạc cọ tới cọ lùi.
Tô Mộc Lạc sờ cặp sừng tí hon trên đầu nó một cái, thật sự cảm thấy chuyện mình rớt lông chim có liên quan đến tiểu hắc long. Mấy ngày nay tiểu hắc long ngứa ngáy toàn thân, khả năng là vảy có vấn đề gì đó, mà tình cờ cậu lại rụng lông đúng lúc này… Nghĩ sao cũng thấy tình cờ quá đáng.
Có lẽ là giữa bọn họ tồn tại một sợi dây liên hệ diệu kỳ nào đó chăng?
Tô Mộc Lạc vừa nghĩ, vừa ôm tiểu hắc long rời quán cà phê, đến Cục dị nhân.
Cục dị nhân, Hồ Hiểu ngồi phía sau tấm chắn kính bên trong phòng tra hỏi, cúi đầu không nhúc nhích.
Liễu Hạc đứng ngoài cửa, nói với Tô Mộc Lạc: “Ngài Tô, chúng tôi đã hỏi rõ sự tình, hiện giờ ngài có thể tiến vào chiếc ô đỏ được rồi.”
Tô Mộc Lạc gật đầu, Liễu Hạc nhìn cậu, do dự chốc lát, nói: “Nhưng mà… tôi vẫn muốn xin ngài một chuyện, có thể để tôi cùng vào được không?” Nàng sợ Tô Mộc Lạc hiểu nhầm, vội vàng giải thích: “Không phải tôi không tin ngài, chỉ là chuyện này cần tổng kết báo cáo cho cấp trên, tôi mong được tham gia vào quá trình bắt giữ, như vậy có thể hiểu rõ tình hình hơn chút— Ngài Tô yên tâm, tôi nhất định không làm vướng chân ngài, càng không quấy rầy ngài!”
Tô Mộc Lạc cũng không ngại Liễu Hạc cùng đi, cơ bản vì đối phương cởi mở hiểu chuyện, liền ôn hòa nói: “Được.”
Liễu Hạc thở phào, Lâm thành có yêu bị tấn công, vốn là chuyện Cục dị nhân bọn họ nên giải quyết lấy, không ngờ ngài Tô hành động nhanh hơn bọn họ, quả là khiến người ta phải ngại ngần… Nếu còn không chủ động làm gì đó, thì càng khó xử hơn nữa!
Mọi thứ đã được thu xếp cẩn thận, trước khi lên đường Tô Mộc Lạc lại hỏi Liễu Hạc một câu: “Hồ Hiểu từng giúp đỡ tôi, sau khi bắt được Hồ Yên, nàng ta sẽ phải nhận hình phạt như thế nào?”
“Hình phạt thì chắc chắn sẽ có, dù gì cũng chính nàng thừa nhận từng bao che cho Hồ Yên mấy lần, thế nên xét ra nàng cũng là đồng lõa.” Liễu Hạc nói, “Tuy nhiên xét đến việc nàng từng giúp đỡ ngài, cũng tự nguyện dẫn chúng ta đến tìm hung thủ, có thể coi là lấy công chuộc tội, thế nên chúng tôi sẽ giam giữ nàng một thời gian, không để nàng rơi vào cùng kết cục với em gái.”
Còn kết cục của Hồ Yên, dĩ nhiên là tử hình.
Tô Mộc Lạc không nói thêm gì.
Hai người bước vào buồng tra hỏi, trước mặt Hồ Hiểu bày chiếc ô đỏ gãy đôi. Sau khi nhìn thấy Tô Mộc Lạc, nàng khẽ đưa tay vuốt ve chiếc dù, nói: “Xuất phát bây giờ sao?”
Liễu Hạc nói: “Đi thôi, không nên lần lữa nữa.”
Hồ Hiểu lặng lẽ gật đầu, cắn rách đầu ngón tay, nhỏ lên mặt dù một giọt máu.
Ngay trong khoảnh khắc, chiếc ô phát ra ánh sáng đỏ, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Giữa luồng sáng ấy, Tô Mộc Lạc và Liễu Hạc nghe thấy Hồ Hiểu nói: “Hai người lại đây, cầm lấy tay ta.”
Liễu Hạc lập tức tiến đến, nắm cổ tay Hồ Hiểu. Tô Mộc Lạc đặt nhẹ nắm tay lên bả vai nàng, đứng cách nàng một đoạn.
Hồ Hiểu nhắm mắt, ánh sáng đỏ trên mình dù dung nhập vào cơ thể nàng… mấy giây sau, cảnh tượng xung quanh ba người biến đổi.
Nơi này không còn là buồng tra hỏi, mà là một không gian màu đỏ chói, không có nơi tiếp giáp giữa trời và đất, cũng không có tận cùng, chỉ là một con đường kéo dài vô tận, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Có điều nơi này cũng không phải không có bóng người, ba người nhanh chóng phát hiện một người đàn bà đang quỵ gối cách bọn họ không xa—- người đàn bà mặc chiếc váy trắng đỏ xen kẽ, đuôi váy quết đất, trong ngực còn ôm một bộ xương khô.
Đó là Hồ Yên.
Chẳng qua, trong nháy mắt nhìn thấy Hồ Yên, quang cảnh trước mắt Tô Mộc Lạc lại thay đổi một lần nữa.
“…”
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây đã biến thành làng quê xinh xắn hồn hậu, cảnh vật vui tươi thích mắt.
Ảo thuật.
Hồ yêu giỏi mê hoặc lòng người, gây ra ảo giác. Chỉ là sức mạnh của hồ yêu không thể bằng Tô Mộc Lạc, thế nên không thể đánh lừa được cậu.
Dòng suối chảy êm đềm, phía bên kia chiếc cầu nhỏ là một gia đình. Tô Mộc Lạc không phá tan ảo cảnh trước mắt, mà chỉ bình tĩnh đi tới, đẩy cánh cửa nhà nọ, bước vào khoảng sân bên trong.
Trong sân trồng mấy cây hoa đào, cánh hoa hồng nhạt rơi bên cửa sổ, phác họa bóng hình hai người ôm nhau.
“Haha…”
“Yên nương…”
Tiếng cười của cô gái nhẹ nhàng như chuông vang ra ngoài cửa sổ, cùng với lời tỏ tình thề non hẹn biển của chàng trai, bọn họ âu yếm cười đùa, như là đôi tình nhân tha thiết nhất thế gian.
Gió nhẹ đảo qua sân, cuốn đi mấy cánh hoa đào. Cũng không phải đợi lâu, sương tuyết đáp xuống, chớp mắt đã đến mùa đông.
Nơi này không còn là thôn quê, mà là kinh thành tráng lệ. Ngôi nhà nhỏ ban nãy cũng biến mất, biến thành nhà cao cửa rộng.
Lụa đỏ treo cao, chăng đèn thêu hoa, chàng trai thề non hẹn biển với thiếu nữ trong mảnh sân nhỏ mặc đồ cưới, chỉ có điều cô dâu lại là một cô gái khác.
Đội rước dâu náo nhiệt đi qua con phố, trong đám đông vây xem có một cô gái ngoại hình diễm lệ, ngơ ngác nhìn chú rể ngồi trên lưng ngựa.
—- Một giây sau, cảnh vật lại lần nữa thay đổi. Tô Mộc Lạc nghe tiếng cô gái gào lên thảm thiết, đám tu sĩ bao vây nàng, chàng trai ban nãy cầm đao, trong tay là một tấm da mặt đầm đìa máu.
Rất nhanh sau đó, chàng trai và đám tu sĩ đều bỏ mạng, máu tươi nhuộm đỏ nền đất, chỉ còn cô gái bị lột da mặt quỳ ngồi trên đất, ôm lấy thi thể chàng trai, ngẩn người thật lâu.
Tô Mộc Lạc nhìn cô gái nọ, dường như bị câu chuyện của nàng làm cho cảm động, nét mặt thoáng để lộ đau buồn, buông lỏng cảnh giác.
Cũng chính lúc này, một cánh tay nhỏ gầy nhợt nhạt lặng lẽ tiến đến phía sau lưng cậu, đến một khoảng cách rất gần bỗng nhiên thò bộ móng nhọn hoắc, đâm thẳng về phía trái tim Tô Mộc Lạc—-
Viu!
Lông vũ xoẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, chém đứt cánh tay ả đàn bà trong thoáng chốc, không có máu chảy ra, bởi vì cánh tay kia cũng là giả.
Cô gái ôm thi thể ngẩng đầu, ánh mắt tăm tối nhìn chằm chằm Tô Mộc Lạc, “Ta đã làm sai điều gì? Tại sao ngươi phải ép ta đến bước này?”
Tô Mộc Lạc bình tĩnh nhìn ả, cảnh giác thả lỏng vừa rồi chỉ là giả bộ.
“Trước khi hỏi mình làm sai điều gì, hãy nghĩ lại xem mình làm gì cái đã.” Cậu nói, “Chẳng phải vừa rồi ngươi còn muốn mạng ta à?”
Hồ Yên không nói, Tô Mộc Lạc nhìn thi thể trong lòng ả, lại nói: “Gã đã phản bội ngươi, cớ gì phải giết người vì gã?”
“Phản bội?” Nhắc tới người yêu của mình, hận thù trong mắt Hồ Yên bỗng chốc tiêu tan, hóa thành tình yêu say đắm, “Không, Dương lang chưa từng phản bội ta, chàng chỉ thích người đàn bà khác mà thôi.”
Tô Mộc Lạc: “…”
“Đàn ông đều chỉ yêu thích vẻ ngoài, chẳng qua là người đàn bà kia trẻ hơn ta, xinh đẹp hơn ta, thế nên mới chiếm mất trái tim Dương lang.” Hồ Yên vuốt ve thi thể trong lòng, lẩm bẩm, “Chỉ cần ta làm Dương lang sống lại, rồi tìm cho chính mình một khuôn mặt đẹp đẽ, chàng sẽ lại yêu ta.”
Ả nói xong, lại cười khanh khách, bất thình lình siết chặt cổ cái xác, ánh mắt tàn độc.
Nhưng ngay giây kế tiếp, tàn độc trong mắt ả đã tan rã, trở về với dáng vẻ yêu say đắm đơn thuần.
Tô Mộc Lạc: “…”
Bây giờ cậu mới muộn màng nhận ra một sự thật.
Ả điên rồi.
Từ giây phút bị người mình yêu phản bội, bị người mình yêu tự tay lột da, ả hồ yêu ấy đã điên rồi.
Bây giờ ả không còn phân rõ hận và yêu được nữa, ả chỉ đắm chìm trong thế giới riêng mình, cho rằng mình vẫn yêu gã đàn ông kia say đắm, cam tâm tình nguyện săn da người cho gã, trở nên điên cuồng không thể kiềm chế… Bởi vậy mà dù là chị gái ả, cũng chẳng thể ngăn được ả.
Hồ Yên vẫn si mê mà ôm lấy bộ hài cốt của gã đàn ông, Tô Mộc Lạc không muốn xem thêm nữa, tùy ý phất tay.
Ảo cảnh lập tức tan vỡ, Hồ Yên trợn trừng cặp mắt, phun một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Ngay sau đó, Tô Mộc Lạc trở lại không gian màu đỏ. Hồ Yên rơi vào hôn mê ngắn vì ảo cảnh bị cưỡng chế hủy đi, cùng giống nàng còn có Liễu Hạc và Hồ Hiểu.
Các nàng đều tiến vào ảo cảnh vừa rồi, sự sụp đổ của ảo cảnh khiến hai người đều phải chịu ảnh hưởng. Mặc dù không bị thương, nhưng cũng mất đi ý thức.
Tô Mộc Lạc lại không nghĩ đến tình huống này, xem ra so với Hồ Hiểu và Liễu Hạc thì quả thật Hồ Yên mạnh hơn không ít. Mọi người tạm thời ngất đi, cậu đành ở lại chờ các nàng tỉnh giấc.
Không gian an tĩnh không tiếng động, tiểu hắc long ló đầu khỏi túi áo, kêu một tiếng mềm nhũn.
Muốn ôm.
Tô Mộc Lạc cúi đầu nhìn nhìn nó, ôm con rồng nhỏ lên tay, nói: “Ngươi nghe thấy Hồ Yên vừa nói gì rồi chứ?”
Tiểu hắc long ngoắc ngoắc cái đuôi, tỏ ý nó lười nghe những kẻ nó không để vào mắt.
Tô Mộc Lạc liền nói: “Ả nói, đàn ông đều chỉ thích vẻ bề ngoài.”
Tiểu hắc long: “Áu?”
Tô Mộc Lạc: “Thế nên nhất định là ngươi thèm khát vẻ đẹp của ta.”
Tiểu hắc long: “?”
“Ta không giống,” Tô Mộc Lạc cười tủm tỉm, “Ngươi chỉ là một con lươn nhỏ đen thùi lùi, cơ bản là chẳng có gì cho người ta thèm khát cả, thế nên ta vẫn cao nhã hơn ngươi một chút chút.”
Tiểu hắc long: “…”
Để chứng minh không phải mình thèm khát vẻ đẹp của phượng hoàng, tiểu hắc long thành thật suy nghĩ một hồi, nói: “Áu!”
Nhưng mà rõ ràng là lúc còn ở trong trứng, ta đã thích ngươi rồi.
Khi đó chúng ta vẫn đều là trứng!
Tô Mộc Lạc nói: “Có vẻ cũng đúng.” Cậu lại nghĩ nghĩ, bỗng nghĩ ra cái gì, khóe miệng khẽ giương cao, “Nhưng mà dù là ở trong trứng ta cũng là một quả trứng xinh đẹp, ai giống như ngươi, trông chẳng khác gì trứng vịt.”
“Thế nên vẫn là ngươi thèm khát vẻ đẹp của ta.”
Tiểu hắc long: “…”
Tiểu hắc long nhìn Tô Mộc Lạc, cảm thấy phượng hoàng nhà nó càng ngày càng hư đốn, ngày nào cũng trêu chọc nó, còn chụp nồi lên đầu nó!
Thế là nó dứt khoát ôm lấy tay Tô Mộc Lạc, cây ngay không sợ chết đứng mà “áu” một tiếng.
Đúng là thèm khát vẻ đẹp của ngươi đấy!
Chờ ta biến thành người rồi, sẽ cưới phượng hoàng về làm vợ!
Tô Mộc Lạc: “…”
Tiểu hắc long: “Áu!” Mỗi ngày đều phải hôn hôn, mỗi ngày đều phải đè trên giường này này nọ nọ!
Tô Mộc Lạc: “???”
Tô Mộc Lạc nhìn chằm chằm con rồng nhỏ cực kỳ phách lối này mấy giây, mặt không đổi sắc hất nó ra.
“Cho ngươi mơ giữa ban ngày này!”