Đọc truyện Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt FULL – Chương 186: Quyển 9 –
Xa xa trong gió, chiến kỳ (cờ) phần phật, chiến sĩ Liên Bang sắp đi xa.
Quân hạm đi qua cửa, cũng không dừng lại.
Ta không có chỗ nào sợ hãi, ta đang tưởng niệm xa xăm.
Trên đại địa Liên Bang, có người mà ta yêu nhất.
Người ta yêu sâu đậm, vẫn còn ở nhà…
Lông mi đột nhiên chớp chớp.
Lăng Vệ trong bóng đêm mở mắt ra, thích ứng với ánh sáng mỏng manh, vẻ mặt lạ lùng.
Thân thể vùi sâu vào trong nệm giường mềm mại thoải mái, trên người là ống kim được truyền vào loại dược vật trân quý, bên cạnh là một đồ vật hơi hơi dựa vào mình, hô hấp dài lâu, nhiệt độ cơ thể cách vật liệu may mặc ái muội mà truyền lại đây.
Cái đồ vật to lù lù kia, đương nhiên là cái tên điên khùng Bội Đường Tu La tâm tư cổ quái.
Từ sau khi hắn ám chỉ sẽ để cho Lăng Vệ tham gia Hội nghị Quân bộ, điều kiện trao đổi chính là, Lăng Vệ chỉ có thể buồn bực lại quẫn bách mà ngầm đồng ý hắn ngủ chung giường với mình.
May mắn là, trừ việc đem mình xem như gối đầu, ngẫu nhiên sờ sờ khuôn mặt, thổi thổi khí trong lỗ tai ra, hắn cũng không có làm ra việc gì khác người.
Ta không có chỗ nào sợ hãi, ta tưởng niệm xa xăm.
Giai điệu quen thuộc lại vang lên dưới đáy lòng, một lần lại một lần, là bài hát của trường quân đội Trấn Đế được các học sinh hoan nghênh.
Người ta yêu sâu đậm, vẫn còn ở nhà…
Lăng Vệ thật không biết là nên khóc hay vẫn là cười mới tốt, hoặc là, nên hung hăng mắng chửi người.
Không, phải là mắng cái ý thức còn sót lại không an phận kia — Vệ Đình.
Đang đêm hôm khuya khoắt, anh hát với chả hò cái gì!
Đây là bài hát trường quân đội nha, học sinh trường quân đội Trấn Đế ai cũng hát.
Cậu hẳn là cũng nên hát đi.
Cũng không nhất thiết phải hát lúc này.
Còn nữa, năng lượng ý thức của anh không phải là rất ít sao? Mở miệng nói chuyện ngắn lại sẽ giúp anh sống lâu lắm đấy, ca hát nhất định cũng sẽ làm anh càng nhanh biến mất, đúng không?
Ước muốn của cậu không phải là như vậy hay sao, tôi biến mất, cậu lại có thể cùng em trai của cậu tận tình làm cái loại chuyện hạ lưu kia.
Anh em bọn tôi là lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình cảm với nhau), là quan hệ người yêu của nhau, mong anh không cần mang theo thành kiến dùng từ hạ lưu để hình dung.
Vệ Đình tại sâu trong tâm linh truyền đến một tiếng “hừ” nhẹ nhàng.
Cho rằng anh ta sẽ như vậy an tĩnh, không nghĩ tới, mới vừa nhắm mắt lại, Lăng Vệ lại nghe thấy giai điệu khiến cậu nổi điên lên kia, giống như quanh quẩn từng trận từng trận trong ngực mình.
Ta không có chỗ nào sợ hãi, ta tưởng niệm xa xăm.
Đáng giận, bên người nằm úp sấp một người điên tên Bội Đường còn chưa đủ, còn muốn ở trong đầu xuất hiện một ý thức khiến cậu muốn điên lên nữa sao?
Hay nên nói, bệnh điên của Bội Đường kỳ thật là sẽ lây lan qua?
Vệ Đình! Ngươi có để yên hay không?
Thực xin lỗi, đêm nay không biết vì cái gì, chợt nhớ tới bài hát này.
Thật sự là một bài hát hay.
Người ta yêu sâu đậm, vẫn còn ở nhà…
Vệ Đình nhẹ nhàng hừ lên giai điệu.
Cùng là người tốt nghiệp từ trường quân đội Trấn Đế, Lăng Vệ cũng cực kỳ quen thuộc bài hát này, dù sao lúc trước mỗi lần có hoạt động gì tất cả mọi người trong trường học đều đồng thời hát, lúc này Vệ Đình đã hơn nửa đêm rồi mà còn dùng loại phương pháp này quấy rầy khiến mình rất không vừa lòng.
Hơn nữa về phương diện khác, bởi vì rất quen thuộc giai điệu, bất tri bất giác đã nghĩ sẽ đồng thời hát lên theo anh ta.
Này, không phải là Vệ Đình mới nghĩ ra được, phương pháp cướp lấy quyền khống chế thân thể này đi?
Lăng Vệ cẩn thận mà nghĩ nghĩ, cảm thấy không có khả năng, loại phương pháp này cũng không thể tưởng tượng được.
Rốt cuộc đêm nay anh làm sao vậy?
Một hồi lâu, mới nghe thấy Vệ Đình đáp lại.
Lăng Vệ, cậu đã dạy em trai của cậu ca hát chưa?
A? Ca hát? Cái loại vấn đề này…
Bọn họ ca hát cho so với tôi tốt hơn nhiều, muốn học thì có giáo viên chuyên nghiệp, cũng không tới phiên tôi dạy bọn nó.
Nhưng mà, khi còn bé ngược lại cho bọn hắn hát mấy khúc hát ru, ừm, phỏng chừng không dễ nghe chút nào.
Ta không có chỗ nào sợ hãi, ta đang tưởng niệm xa xăm.
Người ta yêu sâu đậm, vẫn còn ở nhà…
Vệ Đình lại bắt đầu thấp giọng hát, giọng khàn khàn, hát nhiều lần, mang theo sự dịu dàng làm người ta động tâm.
Đừng hát nữa, được không?
Tiếng ca đột nhiên biến mất .
Lăng Vệ không khỏi ngạc nhiên, cậu không nghĩ tới lần này Vệ Đình sẽ nghe lời như thế.
Ở sâu trong nội tâm, nghe thấy một tiếng thở dài thật dài.
Lăng Vệ không hiểu vì sao mà nổi lên một loại cảm giác giống như ruột bị xoắn lại, rối rắm cứ như thể rõ ràng là cậu đã buông xuống, rồi lại không bỏ xuống được.
Này, không phải anh là đèn cạn dầu…
Đêm nay liền muốn triệt để biến mất đi?
Hơ! Cậu ngồi đó mà mơ đi.
Nghe thấy Vệ Đình nhanh chóng lưu loát mà phản kích, Lăng Vệ thế nhưng thở ra một hơi.
Lăng Vệ, nghĩ lại một lần nữa đề nghị của tôi, được không?
Tôi cùng Al Lawson không có khả năng chung sống hoà bình.
Hơn nữa, cho dù tôi đồng ý, nhìn tôi cùng Al Lawson biến thành bạn tốt, anh thật sự cảm thấy như vậy là tốt hay sao? Loại chuyện tìm một thế thân đến giúp mình chăm sóc cho người yêu chỉ có trong tiểu thuyết mới có thể xuất hiện nha, tôi rốt cuộc không rõ anh làm sao lại nghĩ ra được…
Này! Đừng có hát nữa, được không?
Xem ra là cậu sẽ không đồng ý.
Đúng vậy, tuyệt đối không đồng ý.
Ừ, vậy sau này, uống rượu đi.
Lăng Vệ ngây người một chút, có vài giây như vậy, cậu không hiểu được, có lẽ không phải là không hiểu được, mà là không dám dễ dàng tin tưởng.
Uống rượu.
Vệ Đình giống như đang nói một chuyện bình thường nào đó.
Trước khi làm loại chuyện kia hãy uống rượu, chỉ cần trong máu của cậu có chất cồn là được, tôi biết làm sao để cho mình say đến bất tỉnh nhân sự.
…
Anh nói là sự thật sao?
Đúng vậy.
Tôi nghĩ anh muốn tôi phải đáp ứng điều kiện, mới có thể nói cho tôi biết làm sao để khiến cho anh ngủ say.
Cồn chỉ có thể khiến tôi tạm thời ngủ say, dù sao cũng không lừa được cậu đồng ý giúp tôi chăm sóc cho Al.
Kỳ thật cậu cũng ngốc quá, lúc cậu cùng hai đứa con sinh đôi của Lăng gia làm chuyện kia, lúc ý thức của tôi bảo trì thanh tỉnh, thống khổ nhất không phải là cậu, mà là tôi.
Thay vì có bất cứ cảm giác gì thì chỉ thấy đau đớn đến muốn chết đi, còn không bằng trước hết cậu để cho tôi ngủ say, tránh nhìn thấy các cậu làm những chuyện dơ bẩn đó, mắt không thấy tâm không phiền.
…
Vệ Đình…
Cám ơn.
Không cần khách khí.
Đúng rồi, để tôi hát cho cậu nghe.
Cái gì?
Hát cho cậu nghe, bài hát đó.
Đã từng hy vọng ý thức của nhân bản cậu nhanh nhanh ngủ yên, để tôi có thể lấy được thân thể này, chẳng sợ ở cùng Al vài giờ cũng được rồi, cho nên coi cậu là kẻ địch.
Nhưng mà, cho dù là kẻ địch cũng quá đáng thương, cậu tuyệt vọng như vậy, tử biệt vĩnh viễn so với sinh ly đau hơn ngàn vạn lần, chịu không được, thì hát bài hát kia đi.
Tôi không rõ, ý tứ của anh.
Ta không có chỗ nào sợ hãi, ta tưởng niệm xa xăm.
Người ta yêu sâu đậm, vẫn còn ở nhà…
Tiếng ca khàn khàn, quanh quẩn trong nội tâm sâu thẳm yên tĩnh.
“Làm sao vậy?” Bội Đường cảm giác được điều gì đó mà mở mắt ra, chống đỡ thân trên, “Chậc, phát bệnh thần kinh gì vậy? Khuya khoắt, làm gì mà khóc ướt cả gối đầu.”
Trong đôi mắt Lăng Vệ là nước mắt.
Trên gương mặt là nước mắt.
Trên tóc mai là nước mắt.
Trên vòng cổ, cổ áo áo ngủ, gối đầu…
Đều là nước mắt.
Trước khi cảm nhận được, lệ cũng đã rơi, ướt một mảnh, giống như đáy lòng con sông, không chút tiếng động mà nổi sóng cuộn trào.
Buồn bã, đau đớn
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Không có gì.”
“Không nói lời nói thật, không cho tham gia Hội nghị Quân bộ.”
“Chỉ là…
chợt nhớ tới một ca khúc, giáo ca của trường Trấn Đế.”
“Giáo ca Trấn Đế? Cái bài hát « khi quân hạm đi qua cửa, cũng không dừng lại» gì đó hở?”
Lăng Vệ gật gật đầu, nhẹ nhàng, trầm thấp mà hát lên, giáo ca Trấn Đế của bọn họ.
“Ta không có chỗ nào sợ hãi, ta tưởng niệm xa xăm.”
“Trên đại địa Liên Bang, Người ta yêu sâu đậm vẫn còn ở nhà…
Người ta yêu sâu đậm, vẫn còn ở nhà…”
Không.
Không còn nữa
Người ta yêu sâu đậm, không còn ở nhà nữa…
Cho dù quân hạm đi qua cửa, cho dù kẻ địch thối lui, mặt trời lại mọc lần nữa, cũng không có chỗ nào sợ hãi, tưởng niệm xa xăm.
Lăng Khiêm, đã không còn ở nhà nữa.
Tử biệt, quả thật so với sinh ly càng đau, hơn ngàn vạn lần…
.