Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Chương 181: Quyển 9 -


Đọc truyện Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt FULL – Chương 181: Quyển 9 –


Lăng Thừa Vân tại trên đường đi đếnThủy Hoa tinh đã hạ một quyết định.

Để kế hoạch độc lập được thuận lợi tiến hành, đã đem Wood, Hoàng Thái tử cùng với bọn người bất trung với Lăng gia lấy danh nghĩa quân tiên phong đi trước, một mực dời đi đại bộ phận quan quân, đuổi đến tiền tuyến.

Sự thật chứng minh, cái này kỳ thật là xuất phát từ quyết định tư tâm, kết quả là, đối với tương lai của Liên Bang, lại tạo ra tác dụng tương đối quan trọng.

Trong khi Lăng Thừa Vân cùng hạm đội Liên Bang tại Thủy Hoa tinh toàn quân bị nổ tung, Wood vừa mới tới cực phòng tuyến thứ nhất T hạm may mắn tránh được một kiếp, nhưng lại gặp phải Đế Quốc sau khi đánh lén thành công tại Thủy Hoa tinh, phát động quân đoàn vũ trụ công kích.

Wood bởi vì bối cảnh bình dân của chính mình, ở trong Quân bộ bị áp chế nhiều năm, cố gắng lập công như vậy, cuối cùng cũng được tấn phong tới chức Thiếu tướng.

Mà vận mệnh của hắn, cứ như bỗng nhiên bị ma xui quỷ khiến, xoay chuyển không ngừng.

Nhìn thấu quan trường Quân bộ, nhìn những lão tướng bị công danh lợi lộc làm cho mờ mắt, rốt cuộc hết cả lượt đổ lên trung tâm võ đài.

Trong phút chốc, ánh đèn toàn bộ vụt sáng!

“Chuẩn tướng Wood lại một lần nữa ngăn cản sự tiến công của quân đoàn Đế Quốc máu lạnh.”

“Tình hình chiến tranh cực kỳ gian khổ, nhưng sĩ khí cực phòng tuyến thứ nhất T hạm dâng cao, Liên Bang tất thắng!”

“Cho dù phải đánh tới viên đạn cuối cùng, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, cũng tuyệt đối không thể để kẻ địch Đế Quốc đã tạo ra thảm án Thủy Hoa tinh vượt qua cực phòng tuyến thứ nhất T hạm.”

“Thà chết không khuất phục!”

“Liên Bang tất thắng!”

Cho dù có mở ra kênh gì, nghe được đều là một loại ngữ điệu oanh liệt trào dâng này.

Từ khi Lăng Vệ tại cực phòng tuyến thứ nhất T hạm anh dũng hơn người, chói sáng vạn trượng mà trực tiếp tác chiến, thái độ nhiệt tình của dân chúng đối với tình hình chiến đấu ở tiền tuyến tăng lên cực đại, truyền thông cũng vui vẻ với mấy loại tin tức này cũng suốt ngày phát sóng thông báo, anh hùng dù đổ máu vẫn khẳng khái hát vang.

“Tai nạn đáng sợ tại Thủy Hoa tinh, khơi dậy phẫn nộ cùng dũng khí của người dân Liên Bang.”

“Chuẩn tướng Wood tuyên bố thông cáo đăng hạm khẩn cấp, thậm chí ngay cả những quân nhân trang bị vũ khí loại nhỏ tinh tế dùng để đối phó với hải tặc cũng sôi nổi chạy tới tiền tuyến trợ giúp…”

Lăng Vệ đè xuống nút tắt, đóng kênh tin tức lại.

Không khí trong thùng xe trở lại một loại an tĩnh làm người ta áp lực.

Cậu yên lặng mà hít sâu một hơi trong lòng, quay đầu nhìn nhìn Lăng Hàm bên người.

Lăng Hàm vẫn đang mê man, cậu sợ Lăng Hàm nằm không được thoải mái, đem ghế dựa điều chỉnh đến trạng thái bằng phẳng rộng rãi, nhưng Lăng Hàm thật sự rất cao, vị trí nằm không đủ dài, nên hai bắp chân chỉ có thể thả xuống đất.

Không còn cách nào khác.

Cái này chỉ là một chiếc xe bay phổ thông cấp D, so với xe bay xa hoa sang quý hình cánh bướm lúc trước anh em nhà họ Lăng hay dùng đủ hù chết người ta kia thì còn kém xa.

Cao quý như Lăng Hàm, nếu như tỉnh dậy, nhất định sẽ xem thường loại đệm nằm da thuộc nhân tạo thấp kém dưới thân này đi.

Lăng Vệ nhìn màn hình khống chế phía trước, còn cách thời gian ước định hơn mười phút đồng hồ, hy vọng đối phương có thể xuất hiện đúng giờ, thân thể Lăng Hàm càng ngày càng suy yếu, cách vài cái giờ sẽ lại xuất hiện hiện tượng co rút toàn thân cực kỳ đau đớn, Lăng Vệ không còn cách nào khác, biện pháp duy nhất chính là tiêm vào người hắn thuốc duy sinh.

Nhưng cậu trộm được chỉ có ba hộp thuốc duy sinh, tổng cộng sáu mươi ống thuốc, hiện tại chỉ còn hai ống, nếu là…

Lăng Vệ lắc lắc đầu, đem cái phỏng đoán làm cậu không thoải mái này ném ra khỏi đầu.

Chiếc xe này chẳng những đệm ngồi thấp kém, ngay cả thiết bị điều tiết không khí cũng bị hỏng mất, trong xe thực sự rất nóng, trong không khí thoang thoảng mùi hương khó ngửi, cậu nhìn Lăng Hàm, có chút lo lắng em trai sẽ bị ảnh hưởng, suy xét một hồi, Lăng Vệ nhấn xuống nút khống chế, cửa sổ xe mở ra một khe hở hẹp.

Không khí mới mẻ từ bên ngoài tràn vào.

Lăng Vệ cũng nương theo khe hở hẹp này, quan sát người mình phải đợi đã tới hay chưa, tuy rằng biết người ở phía ngoài muốn từ khe hở hẹp này nhìn thấy rõ ràng mặt mình cơ hồ là chuyện không có khả năng, nhưng cậu vẫn cẩn thận lấy ra một chiếc kính râm, đeo lên.


Xe đứng ở một vị trí thực sự rất yên lặng, có rất ít người từ xe bên cạnh đi qua, nhìn xa một chút, phía bên đường cái hình thành chữ thập kia là những màn hình công cộng lớn, ảnh chụp của Wood lại xuất hiện, giây tiếp theo chuyển thành bản đồ tinh hệ, hẳn là vẫn đang đưa tin tiền tuyến giao chiến cùng với Đế Quốc.

Trong lòng Lăng Vệ bỗng nhiên dâng lên cảm giác tràn ngập bi thương cùng nôn nóng.

Cho dù người đưa tin đang nói kia vô cùng hưng trí bừng bừng, đem Wood anh dũng nói thành vô cùng lợi hại không gì sánh được, nhưng là, truyền thông cùng dân chúng rốt cuộc biết cái gì là chiến tranh sao?

Trên chiến trường, sự thực đối lập trắng trợn vô tình như vậy, sẽ không có bất cứ người nào lấy ý nguyện đơn thuần mà xung phong đi lên.

Wood có lẽ có thể bằng vào dũng khí của hắn, thể hiện ra năng lực chỉ huy rèn luyện nhiều năm, còn có hắn chí khí khẳng khái của hắn, khiến cho lòng mọi người sôi trào, nguyện ý cùng hắn đồng sinh cộng tử, đem hết thảy lực lượng có thể tìm được tập trung lại, liều mạng mạng già mà chống cự mấy lần tiến công.

Nhưng điều này cũng chỉ có tác dụng kéo dài mà thôi.

Mất đi Lăng Thừa Vân chỉ huy hạm đội Liên Bang, đem binh lực của hai đại quân quân đoàn vũ trụ tiền tuyến và Đế Quốc so sánh với nhau, căn bản chỉ là con mèo nhỏ vừa mới sinh ra chống lại lão hổ già đã trưởng thành thân kinh bách chiến, cho dù mèo con có chuyển thế của vua sư tử anh dũng nghiêm nghị, vươn móng vuốt ra dốc hết toàn lực phản kháng, cũng chỉ giống như đang gãi ngứa cho con hổ già kia mà thôi.

Tình hình cực phòng tuyến thứ nhất T hạm bị đình trệ.

Vấn đề là trước khi thất thủ, chỉ càng có thêm nhiều sinh mệnh bị hy sinh một cách vô ích cùng lãng phí nguồn sinh lực mà thôi.

Wood là một lão tướng kỳ cựu, cho dù đã rất rõ ràng kết quả này, lại vẫn kiên trì tới cùng.

Lăng Vệ vừa thương cảm, đồng thời cũng cảm thấy kính nể tự đáy lòng.

Nếu giờ phút này đang ở tại cực phòng tuyến thứ nhất T hạm, cùng Chuẩn tướng Wood kề vai chiến đấu cũng không tồi, làm quân nhân, da ngựa bọc thây là vinh quang không gì sánh được.
Thật sự đáng giận là hiện tại cậu không có cả tự do được chiến đấu vì Liên Bang, lúc này, cậu lại trở thành một người thần trí không rõ bị Quân bộ truy nã, ngay cả quyền làm chủ bản thân mình cũng không có.

Bọn người này, tự đáy lòng đầy rẫy nhưng âm mưu ghê tởm, dây dưa, đấu tranh…

“Mở cửa xe.” Thanh âm rất thấp truyền đến.

Một thân ảnh xuất hiện ở ngoài cửa, khom người nhẹ nhàng gõ một chút lên cửa sổ thủy tinh của xe bay.

Lăng Vệ nhẹ nhàng thở ra, từ bên trong giải khóa, mở cửa xe.

“Cậu tìm được chiếc xe này, quả là không tưởng tượng được.” Mike ngồi lên chỗ ngồi phía sau, đem cửa xe lần nữa khóa lại.

“Tôi trộm đấy.
Mấy loại xe bay cao cấp đều trang bị thiết bị định vị tiên tiến, dễ dàng bị truy ra tung tích, tôi nghĩ vẫn nên cẩn thận một chút.”, Nói đến hành vi trộm cướp của mình, ngữ điệu của Lăng Vệ không được tự nhiên, thấp giọng nói, “Tôi đáp xuống bên ngoài vùng nhiễu của rada ở Bá Sa, chiến cơ Hắc Ưng giấu trong một mỏ sa mạc thiên nhiên từ trường hỗn loạn mỏ, nơi đó có thể tránh được sóng điều tra điện tử, hy vọng Quân bộ sẽ lâu một chút mới phát hiện được.”

Mike ừ một tiếng, cúi đầu nhìn Lăng Hàm đang nằm thẳng.

Đầu ngón tay thon dài đẩy ra mí mắt nhắm chặt của Lăng Hàm, quan sát đồng tử.

Hắn khẽ nhíu mày.

“Thế nào?” Lăng Vệ lo lắng hỏi.

“Không thể nói trước được, ta kiểm tra một chút.”

Mike lấy từ trong túi tiền ra một dụng cụ giám sát chữa bệnh to như bàn tay, đang muốn kết nối với Lăng Hàm, một trận thanh âm rất xa bỗng nhiên từ khe hở hẹp mở ra ở cửa sổ xe truyền vào bên trong.

Trên đường cái tựa hồ đã xảy ra chuyện gì xôn xao.

Có người đang hoan hô, rất nhiều đi đường người dừng lại, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn trên đỉnh đầu.

“Hình như có chuyện gì lớn đã xảy ra, trong xe này có thể nghe tin tức được không?”

Lăng Vệ mở ra kênh tin tức, lập tức nghe thấy một tràng thanh âm hưng phấn.

“… Đã chứng thực, quân đoàn Đế Quốc bắt đầu lui lại! Đây thật sự là lui lại! Mọi người đồng tâm hiệp lực, nhân dân Liên Bang sức mạnh như thành đồng lại một lần nữa chiến thắng Đế Quốc! Liên Bang vạn tuế! Chuẩn tướng Wood vạn tuế!”


“Đang nói mớ cái gì đó?” Mike than thở một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Hiển nhiên, hắn đối với cuộc chiến ở tiền tuyến cùng có cái nhìn ít nhiều giống với Lăng Vệ.

“Cũng có lẽ là quỷ kế của quân đoàn Đế Quốc, giả vờ lui về phía sau, sau đó đánh bất ngờ.”, Lăng Vệ suy xét nói.

“Wood một mình một ngựa như vậy, nhiều nhất chỉ có mấy quân lính lẻ tẻ như cái đinh con muỗi, quân lương cũng chả đủ nhét kẽ răng, bọn người Đế Quốc được ăn no căng bụng mới có thể nghĩ ra kế sách đối phó, quân đoàn lớn như vậy lại làm ra tư thái lui lại, liệu có phải là thật hay không?”

“Như vậy chỉ có thể là…”

“Bên trong Đế Quốc nhất định vấn đề, hơn nữa là vấn đề lớn của tầng chỉ huy.”, Mike không có ý tốt mà suy đoán, “Nếu như là Quan chỉ huy Colin kia của Đế Quốc bị người ta ám sát, như vậy sự tình sẽ có nhiều điều thú vị hơn.
Nói như vậy, cũng chỉ có sự thay đổi trọng đại như vậy, mới có khả năng ảnh hưởng đến hướng đi của đại quân đoàn ở tiền tuyến.”

Hắn đối với thời cuộc chuẩn xác nắm chắc, khiến Lăng Vệ cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng mà cũng đúng.

Cha nuôi đồng ý đem Lăng Hàm giao cho người này chăm sóc, làm sao chỉ có thể là một quân y bình thường được?

Trên đường cái mọi người có vẻ rất hưng phấn, bắt đầu chạy nhanh chia sẻ tin tức tốt, từ xe bên cạnh cũng có nhiều người đi qua, để đảm bảo an toàn, Lăng Vệ đem xe cửa sổ xe đóng kín hoàn toàn.

“Tắt tin tức đi, dù sao cũng không tới lượt mình xen vào.
Ở đây chúng ta còn có việc đau đầu hơn phải xử lý.”

Lăng Vệ y theo lời Mike nói, tắt bản tin đi, trong xe lần thứ hai trở lại, cậu điều chỉnh phương hướng ghế ngồi của mình, đem mặt chuyển về chỗ ngồi phía sau, nhìn chăm chú vào Mike đang nối thiết bị giám sát chữa bệnh vào, tiến hành làm kiểm tra cho Lăng Hàm.

“Tình huống thân thể Lăng Hàm có khỏe không?” Cách một hồi, Lăng Vệ thấp giọng hỏi, trong giọng nói tràn ngập lo lắng.

“So tưởng tượng của tôi tệ hơn rất nhièu.
Số liệu thấp đến mức này, hắn vậy mà còn có thể sống được, xem như kỳ tích.” Mike thẳng thắn.

Tâm Lăng Vệ bỗng dưng trầm xuống một cái.

Cậu biết tình trạng của Lăng Hàm không tốt, nhưng không nghĩ tới lại nghiêm trọng như thế, dù sao trên người Lăng Hàm cũng không có ngoại thương, ảnh hưởng hai bên của con sinh đôi, lại có thể nghiêm trọng đến trình độ như thế…

Mike thu hồi thiết bị kiểm tra đo lường chữa bệnh, lắc lắc đầu, “Thực sự không ổn.
Tính nghiêm trọng của tổn thương vượt qua phán đoán lúc trước của ta.
Ta sẽ mang hắn về trị liệu, nhưng yêu cầu thời gian trị liệu rất dài.”

“Hội nghị của Quân bộ không phải là tiến hành vào ngày mai sao?”

Ngày mai chính là ngày mười hai tháng mười Một.

Bởi vì đã cùng Mike liên lạc định ngày gặp mặt, Lăng Vệ mới không tiếc hết thảy, ăn bao nhiêu đau khổ cũng phải đem Lăng Hàm đưa đến Bá Sa tinh đúng vào thời gian ước định.

“Ông đã nói, Hội nghị này có tính chất quyết định đối với tương lai của nhà họ Lăng, Lăng Hàm phải tham dự.”

“Phải.
Cho nên, tất cả đều phụ thuộc vào cậu.”

“Phụ thuộc vào cậu? Này là có ý gì?”

“Tôi cần ít nhất là hai mươi lăm ngày để tiến hành làm trị liệu cho Lăng Hàm, cậu đi lùi lại thời gian mời dự họp Hội nghị, kéo dài tới cuối tháng.”

Lăng Vệ nhẹ nhàng bâng quơ nhìn Mike, trong tròng mắt tràn ngập khiếp sợ.

Người này được Lăng Thừa Vân coi là tâm phúc, ủy thác trọng trách quân y, rõ ràng rất hiểu biết thời cuộc, biết mình đưa ra yêu cầu không thể nào tưởng tượng được, lại một bộ dáng đương nhiên, căn bản là không cần tự hỏi gì nữa.


Lời nói ra nhẹ nhàng cứ như chỉ yêu cầu Lăng Vệ đi mua cái hamburger.

“Tôi làm sao có thể làm được?” Một hồi lâu, Lăng Vệ mới đánh vỡ trầm mặc, “Ba không có ở đây, ta cũng không giống như Lăng Hàm với Lăng Khiêm, trong đại lâu Quân bộ tôi không có bạn bè quen biết, nếu muốn tìm người hỗ trợ… Hơn nữa hiện tại tôi đang mang loại thân phận xấu hổ này, nếu ra mặt thì tùy thời tùy lúc đều có khả năng bị lôi về trang viên Lawson cầm tù.”

“Tôi không xen vào.”

“Cái gì?”

“Hai mươi lăm ngày phỏng chừng đã là cực hạn rồi, đổi lại là bác sĩ khác, chỉ sợ ba tháng cũng không làm nổi.
Cậu có nghĩ tới Lăng gia tại Hội nghị Quân bộ không hề có sức phản kháng, bị bọn người Tu La cùng Lawson xâu xé thành từng mảnh nhỏ, tan biến không chút dấu vết? Có nghĩ đến Lăng Phu nhân giống như một con chó rơi xuống nước bị người ta coi thường? Có nghĩ đến việc mở mắt trừng trừng nhìn Lăng Hàm từ nay về sau bị người ta chèn ép, thậm chí bởi vì đánh mất quyền lực mà bị bọn người khốn nạn kia điều đến tiền tuyến làm bia đỡ đạn có thể chết bất cứ lúc nào?”, Mike nhún vai, “Không nói thêm nữa, cậu nghĩ cách đem thời gian diễn ra Hội nghị dời lại đến cuối tháng đi.”

“Không phải là tôi không muốn, mà là tôi không làm được.”

“Cậu là con trai Tướng quân, trong từ điển không nên có từ « làm không được » này.”

“Ta không phải con trai Tướng quân…”

Trước mắt bỗng nhiên mãnh liệt tối sầm, sau đó lại sáng lên.

Mike không hề dự triệu mà vươn tay, gạt rớt kính râm trên mặt Lăng Vệ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bởi vì mệt mỏi quá độ mà giăng kín tơ máu của Lăng Vệ.

“Thật buồn cười.
Cậu được Tướng quân nuôi lớn, được Phu nhân Tướng quân chăm sóc, hưởng thụ đãi ngộ xa hoa của gia tộc tướng quân, cùng với hai đứa con sinh đôi của Tướng quân xưng huynh gọi đệ, kết quả, cậu lại còn nói chính mình không phải là con trai Tướng quân?” Mike lạnh lùng cười, “Vậy cậu cho mình là cái gì? Là một bình dân nửa đời trước sinh hoạt trong Quân gia?”

Quân y mở miệng, trước sau như một đều sắc bén.

Lời nói ra, so với dao giải phẫu còn bén nhọn hơn.

“Trong lòng cậu, Lăng Khiêm và Lăng Hàm là cái gì? Trưởng quan tương lai của cậu?”

“Không, ta vẫn luôn xem bọn họ như em trai ruột thịt mà đối đãi.” Lăng Vệ theo bản năng mà phản bác.

Cũng là… Người yêu thương quan trọng nhất, người cậu quý trọng nhất.

“Tự nhận mình là anh, thì hãy thể hiện bộ dáng của một người anh trai đi.”

Mike tựa hồ không biết mình đem nhiều trọng trách to lớn đặt trên vai Lăng Vệ, vừa nói, một bên tới gần, lấy ánh mắt chuyên nghiệp của một vị bác sĩ đánh giá Lăng Vệ, bỗng nhiên chuyển đề tài, “Cậu bị thương cũng không nhẹ.”

Mike tùy tay xốc lên vạt áo của Lăng Vệ.

Máu và huyết tương từ miệng vết thương chảy ra cùng vật liệu may mặc dính một chỗ, khi đột nhiên kéo ra khiến Lăng Vệ đau đến nhíu mày.

“Còn nói mình không phải là con trai Tướng quân, nói khoác mà không biết ngượng.
Cái gọi là con cháu các cụ chính là như vậy, bình thường được người khác chăm sóc cẩn thận từng li từng tí, mặc kệ là loại danh hiệu đẹp đẽ Quan chỉ huy gì gì đó, dù sao một khi trở nên nghèo túng, ngay cả miệng vết thương cơ bản nhất cũng không biết cách xử lý.”, ngữ khí Mike không tốt mà quở trách hai câu, cuối cùng suy xét tình huống hiện thực một chút, “Lăng Vệ, ta biết cậu phải trốn đông trốn tây, tìm thuốc chữa bệnh quả thật không dễ dàng.
Nhưng mà tối thiểu cũng nên tiêm vào cho mình vài ống thuốc duy sinh chứ, có thể giúp miệng vết thương khép lại.”

Lăng Vệ không cãi lại, chính là hơi hơi cười khổ.

Liên tiếp chiến đấu trong không gian thứ Năm, chiến cơ bị chấn động kịch liệt, thân thể va chạm chỗ này chỗ kia bị thương, là điều không thể tránh khỏi.

Để che dấu hành tung, sau khi cậu rời khỏi Bạch Tháp tinh đều không hề ngừng lại ở bất cứ tinh cầu có người nào, sáu mươi ống thuốc duy sinh kia là thứ níu lại sự sống của Lăng Hàm, dùng trên người Lăng Hàm đều phải tính toán cẩn thận, e sợ không đủ.

Làm sao lại có thể thừa ra ống nào để dùng trên người mình.

Một ống cũng không được.

“A!” Bị ấn vào miệng vết thương, Lăng Vệ không kìm lòng nổi mà hít một hơi.

“Xương sườn bị nứt ra rồi, nhưng mà cậu cũng rất may mắn, không có lệch vị trí.
Mấy ngày tiếp theo này, phỏng chừng xương cốt bị nứt ra cũng tự khép lại, dù sao tuổi trẻ, thân thể có tố chất tốt.
Trên người còn có ống thuốc duy sinh không?”

“Chỉ có hai ống.”

“Lấy ra đây, tôi tiêm vào cho cậu.”

Lăng Vệ chần chờ một chút.

Mike ngẩng đầu, lần này tươi cười tuy rằng bỡn cợt, nhưng lại có nhiều tia ấm áp hơn, “Yên tâm, chỉ cần Lăng Hàm trở lại bệnh viện, thuốc chữa bệnh cao cấp nhất muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cái này tôi có thể cam đoan.

Ngược lại cậu, lại không thể đem cậu đến bệnh viện được, tiếp theo cậu vẫn là phải dựa vào chính mình thôi.
Thuốc duy sinh châm? Lấy ra đây.”

Lăng Vệ lấy từ trong túi áo bên người ra hai ống thuốc chích.

Thứ này rất quý giá, cậu không dám bỏ ra khỏi người.

Lỡ như Mike không có dựa theo ước định xuất hiện, cậu còn muốn dùng hai ống thuốc này duy trì sự sống của Lăng Hàm.
Nếu như không đủ dùng, cậu còn muốn nghĩ biện pháp đi trộm, đi đoạt.

Khi Mike xoắn cao tay áo của Lăng Vệ lên, ông có chút giật mình, không nghĩ tới cánh tay Lăng Vệ gầy như vậy, làn da không có huyết sắc lại còn có chỗ bầm chỗ không, loang lổ là vết thương lớn nhỏ, không đếm được cậu ta bị thương bao nhiêu lần.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua, động tác thuần thục mà một hơi đem hai ống thuốc chích tất cả đều tiêm vào tĩnh mạch của Lăng Vệ.

Sau đó từ trong túi tiền lấy ra hai đồ vật đưa cho Lăng Vệ.

“Máy thông tín cùng tín dụng tiền mặt đều đã được xử lý, sẽ truy không được nơi phát ra.
Máy thông tín chỉ có thể dùng ba lần, tuy nhiên tôi đủ khả năng giúp cậu đặt ra quyền hạn cao hơn, có thể liên hệ với những người cấp cao lâu hơn, cậu xem tình huống rồi tính đi.
Đúng rồi, không cần đem số lần nói chuyện lãng phí chỗ tôi, hiện tại tôi chỉ đủ sức lực xử lý tình huống của Lăng Hàm, không thể giúp được cậu.
Còn nữa, chúng ta cũng không nên liên hệ vì sẽ dễ dàng dẫn đến những nguy hiểm không cần thiết.”

Lăng Vệ yên lặng mà đem đồ vật cất vào.

“Làm chậm lại hội nghị, bảo vệ tốt Lăng gia.
Nếu cậu có đủ dũng khí, tôi hy vọng cậu có thể xuất hiện tại Hội nghị Quân bộ.
Cậu chắc cũng hiểu được mình ở Quân bộ có lực ảnh hưởng nhất định.
Lăng Hàm đến lúc đó sẽ thế đơn lực mỏng, cậu ra mặt có thể giúp hắn bớt một chút lo lắng.
Đương nhiên, thế giới này có thể sẽ rất lớn, nhưng Al Lawson sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu.
Phải lựa chọn thế nào, cậu tự mình quyết định đi.”

Những lời Mike cậu đều hiểu được rất rõ ràng, sa trường đẫm máu, hiện thực trực diện luôn vô tình.

Lăng Vệ biết sau khi ông ấy nói xong lập tức muốn đưa Lăng Hàm rời khỏi đây, một bên nghe, một bên cúi đầu, ngưng mắt nhìn Lăng Hàm vẫn đang hôn mê.

Đem Lăng Hàm giao vào tay Mike y thuật cao siêu, Lăng Vệ vừa có thể thở ra một hơi vui mừng, dưới đáy lòng lại không thể không tràn ngập đau đớn không thôi.

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve Lăng Hàm, gương mặt góc cạnh rõ ràng này, cho dù nhắm mắt lại cũng tràn ngập cá tính.

Chỉ một chút, sau đó lập tức yên lặng thu hồi đầu ngón tay.

Lăng Vệ không hy vọng trước mặt Mike lại biểu hiện giống như một kẻ đa sầu đa cảm ngu ngốc.

“Còn một sự kiện cuối cùng, cái này cực kỳ quan trọng.”

Trước khi tạm biệt, Mike chợt nhớ tới một việc, ngữ khí ngưng trọng khiến Lăng Vệ cũng không khỏi nghiêm túc theo.

“Chuyện Lăng Hàm đã từng rời khỏi bệnh viện, đến tiền tuyến, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào biết, cho dù là người cậu cực kỳ tin tưởng cũng không được.
Nhiều người biết được, sẽ nhiều một phần nguy hiểm.” Mike nói, “Nếu có người hỏi cậu ở tiền tuyến đã chứng kiến việc gì, cậu nên nói…”

Hắn trầm ngâm một chút, lại lắc đầu.

“Thôi quên đi, bản lĩnh nói láo của cậu quá kém, gặp phải cao thủ thẩm vấn, không đến mười câu sẽ lộ ra dấu vết.
Vì sự an toàn của Lăng Hàm, vẫn nên dùng phương pháp triệt để nhất, ngậm miệng.
Hãy nói rằng, cậu chưa từng đi tới tiền tuyến, cũng chưa từng thấy qua bất luận kẻ nào.”

“Như vậy cũng có thể? Ngân Hoa hạm ở lại trên Bạch Tháp tinh, nói không chừng đã bị phát hiện .”

“Cái gì gọi là ngậm miệng, chính là mặc kệ người khác dùng thủ đoạn gì, kiên quyết không trả lời bất cứ vấn đề nào hết.
Cậu không nói dối được, vậy tốt nhất là nên ngậm miệng kiên quyết không khai bất kì điều gì.
Chỉ cần miệng cậu đủ kín, kẻ địch cho dù có phỏng đoán ra được sự thật, cũng chỉ có thể dừng lại ở mức phỏng đoán.
Không có chứng cứ hay lời khai, họ sẽ không động đến Lăng Hàm.”

Lăng Vệ gật gật đầu, đôi mắt dầy đặc tơ máu, tiều tụy đến nỗi không thể nào tưởng tượng được, nhưng ánh mắt kiên định.

“Được, tôi sẽ nhớ kỹ.”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.